Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Anh nhất định sẽ làm được
Chỗ ngồi trống không, đã không thấy bóng dáng Nhiên Mộc Miên từ lâu.
Minh Tư Thành không biết Nhiên Mộc Miên đã rời đi lúc nào, nhưng anh nhìn chỗ ngồi trống không đó, trong lòng không những có sự hốt hoảng không thể giải thích, mà còn lo lắng dữ dội.
Bởi vì lo cho cô sẽ gặp chuyện, anh bắt đầu đứng ngồi không yên.
Minh Tư Thành cau mày, tháo tai nghe, đột nhiên đứng dậy.
Bốn người đồng đội bên cạnh đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, cậu không thể đi”
“Đúng vậy, đây là thời cơ cuối cùng rồi: “Lỡ như bọn họ khôi phục hệ thống, tấn công lại chúng ta thì phải làm sao?”
“Cậu là chủ lực, cậu thực sự không thể rời đi. Nếu như lần này có thể giành quán quân, chúng ta sẽ có tiền thưởng to. Đây là thứ mọi người chờ đợi rất lâu rồi”
Khi thấy Minh Tư Thành nhăn mày, nắm chặt tay quyết tâm rút lui khỏi trận đấu, đột nhiên một tiếng loa lớn vang lên trên khán đài.
“Sư phụ, cố lên!” Giọng nói của Nhiên Mộc Miên vang lên khắp phòng thi đấu.
Minh Tư Thành hướng về phía âm thanh, chỉ thấy Nhiên Mộc Miên đứng sau khán đài, trong tay cầm một chiếc loa to, không ngừng vãy tay với anh.
Nhìn thấy Nhiên Mộc Miên bình yên vô sự đứng đó, cuối cùng Minh Tư Thành cũng buông lỏng nắm đấm, yên tâm ngồi trước máy tính, đeo tai nghe vào một lần nữa.
Trong những giây cuối cùng, đối thủ đã khôi phục hệ thống, bắt đầu vừa khôi phục, vừa phòng thủ.
Minh Tư Thành tiếp tục phát ra “mã tấn công”, cùng với sự nỗ lực phối hợp của các đồng đội, thành công phát tán “phân mềm virus” của đối thủ trong chính hệ thống của họ.
Cho đến khi năm chiếc máy tính của đối thủ hoàn toàn biến đen, không thể khởi động lại, người dẫn chương trình mới tuyên bố: “Đội MS giành chiến thắng”
Mà ở phía bên kia khán đài, Nhiên Mộc Miên đã bị bảo vệ đuổi đi, cũng đoạt lấy chiếc loa lớn trong tay cô, bởi vì cô đã làm ảnh hưởng tới các khán giả khác xem trận đấu.
Nhiên Mộc Miên ấm ức rời khỏi trường quay, dù sao sư phụ của cô cũng đã thắng, chỉ tiếc một điều, cô vẫn chưa thể nhìn thấy sư phụ và đồng đội lên sân khấu nhận giải.
Chiếc loa lớn lúc nãy là khi cô đi vệ sinh nhặt được trên hành lang. Trong phút chốc, lòng đùa giỡn của cô nổi lên. Cô mang nó trở lại khán đài, muốn thử xem hiệu quả của “tiếng rống sư tử Hà Đông”.
Không nghĩ tới, chiếc loa đó thật sự rất thú vị.
Loa vừa kêu, tất cả mọi người đều im lặng.
Sau khi đi khỏi tòa nhà, Nhiên Mộc Miên quay đầu lại nhìn, trong lòng có hơi xúc động.
Cuối cùng, cô vẫn không gặp được Minh Tư Thành.
Thực ra cũng không cần gặp lại nữa.
Kể từ đêm qua, cô đã trở lại trạng thái độc thân của mình.
Gặp được anh thì đã sao?
Chẳng lẽ cô còn phải mặt dày xin anh đừng chia tay sao?
Cô, Nhiên Mộc Miên sẽ không bao giờ làm như vậy.
Nhiên Mộc Miên nghĩ thoáng, cố gắng nặn ra một nụ cười, đi về phía Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật vẫn đứng đó chờ cô, giống như cho dù cô có trải qua chuyện gì, đối mặt với những gì, cũng chỉ có Lang Khiếu Nhật sẽ không rời bỏ cô.
“Lang Khiếu Nhật, bố tôi trả lương cho anh bao nhiêu?” Đi đến bên cạnh Lang Khiếu Nhật, Nhiên Mộc Miên trêu đùa hỏi.
Khuôn mặt Lang Khiếu Nhật vẫn hiện rõ sự lạnh nhạt nói: “Không có tiền”
““ Nhiên Mộc Miên hơi bất ngờ, không thể tưởng tượng được nhìn Lang Khiếu Nhật: “Miễn phí ư? Tại sao?”
” Lang Khiếu Nhật không có lời gì để nói.
Nhiên Mộc Miên bắt đầu liên tưởng: “Ồ, Tôi biết rồi. Chắc chắn bố tôi nghĩ tôi cô đơn quá, nên muốn tìm cho tôi một người bạn.”
“Tôi là vệ sĩ riêng của cô” Lang Khiếu Nhật nghiêm túc sửa lại.
Nhiên Mộc Miên nhếch miệng, thoáng chốc cảm thấy Lang Khiếu Nhật thật là nhàm chán.
Lúc này, tại lầu trên của tòa nhà, Minh Tư Thành đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút vào túi quần, rũ mắt chăm chú nhìn xuống.
Bùi Hạ Sênh từ bên cạnh đi tới, theo ánh mắt Minh Tư Thành nhìn xuống, chỉ thấy Nhiên Mộc Miên cùng Lang Khiếu Nhật đang đối mặt với nhau, dường như đang nói chuyện gì đó.
“Chậc chậc chậc, tốt hơn anh đừng hi vọng Nhiên Mộc Miên sẽ có tình cảm sâu nặng đối với anh. Với tính cách của cô nhóc đó, qua một thời gian sẽ quên anh, sau đó sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới” Bùi Hạ Sênh không nhịn được chế nhạo.
Minh Tư Thành không thể không cau mày.
Bùi Hạ Sênh tiếp tục nói: “Trước tiên vẫn xin chúc mừng anh, đoạt được vị trí đầu tiên của cuộc thi lần này, giành được nhiều tiên thưởng như vậy”
“Việc tôi tham gia tổ chức của ông George, có phải do mấy người lập kế hoạch từ đầu không?” Minh Tư Thành lạnh lùng hỏi Nếu không, mọi thứ sẽ không thể trùng hợp như vậy.
Bùi Hạ Sênh nhếch mép, sau đó nói: “Suy nghĩ của cấp trên, tôi làm sao đoán được, ai bảo anh giỏi như vậy, tuyệt vời như vậy chứ”
“Tôi sẽ khiến các người hối hận vì đã khiêu khích tôi” Ánh mắt Minh Tư Thành thoáng chốc lạnh lùng, trên người tỏa ra sự tàn ác trước nay chưa từng có.
Bùi Hạ Sênh khẽ quay đầu nhìn về phía Minh Tư Thành, nặng nề khuyên nhủ: “Anh nên quên Nhiên Mộc Miên đi. Anh và cô ấy, từ lâu đã không cùng thuộc về một thế giới. Hơn nữa, ông nội anh coi trọng Nhiên Mộc Miên như vậy, nếu anh không nhạo.
Minh Tư Thành không thể không cau mày.
cô ấy, từ lâu đã không cùng thuộc về một thế giới. Hơn nữa, ông nội anh coi trọng Nhiên Mộc Miên như vậy, nếu anh không cưới được cô ấy, thì anh trai anh cũng sẽ cưới được cô ấy”
Minh Tư Thành không lên tiếng, im lặng chăm chú nhìn từng cử chỉ của Nhiên Mộc Miên dưới lầu.
Là do anh không đủ mạnh mẽ, không thể bảo vệ cô gái mình yêu.
Mộc Miên nói, cô muốn anh vì cô xây dựng một tập đoàn I.
Anh nhất định sẽ làm được!
Chỉ là, đến khi đó, Mộc Miên chắc chắn không còn thích anh nữa rồi.