Chương : Ép buộc cô ta
“Được ạ” Minh Tư Thành đồng ý ngay: “Sau khi tan làm con sẽ về nhà ăn tối”
“Vậy thì mẹ sẽ nấu cho con những món ăn mà con yêu thích” Lâu Giai Lệ vui vẻ nói.
“Dạ” Minh Tư Thành cười một cách vui sướng.
Sau khi tan làm vào buổi chiều, khi Minh Tư Thành trở về nhà thì thức ăn đã được bày sẵn, trên bàn.
Cả bố và mẹ đều ở đó, thậm chí Janna cũng ở đó.
Khi Minh Tư Thành nhìn thấy Janna, vẻ mặt vui vẻ của anh biến mất ngay lập tức.
Lâu Giai Lệ nhanh chóng giải thích: “Là mẹ đã mời Janna đến ăn tối”
Minh Tư Thành có thể thấy rằng mẹ anh đang cố tình ghép đôi mình và Janna.
Anh hiểu nỗi lòng của mẹ, nhưng để không làm mẹ buồn mà anh vẫn ở lại ăn tối cùng gia đình.
Lâu Giai Lệ vui mừng đến mức ra hiệu cho Minh Tư Thành ngồi xuống bên cạnh và liên tục gắp thức ăn vào bát của Minh Tư Thành.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Tư Thành luôn là đứa con hiểu chuyện nhất trong gia đình. Dù là bài vở trường hay những công việc khác trong cuộc sống, Lâu Giai Lệ hầu như không bao giờ bận tâm đến.
Mỗi lần bà ta tán gẫu với vài người bạn thân thì con trai nhỏ của bà ta luôn là “con nhà người ta” trong mắt mọi người.
Sau bữa tối, mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Minh Tư Thành đề nghị đưa Janna về nhà.
Lâu Giai Lệ mỉm cười tiễn hai người họ ra ngoài. Trước khi đi, bà ta còn liên tục dặn dò: “Tư Thành, con phải đối xử tốt với Janna, biết không?”.
“…” Minh Tư Thành không nói lời nào mà chỉ ngồi vào ghế lái, một tay cầm vô lăng, tay kia chỉ vào thái dương ý bảo tuân lệnh.
Janna ngồi ở ghế phụ mím miệng lại, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên và trong lòng tràn đầy vui sướng.
Sau khi Minh Tư Thành chở Janna đi, anh chở Janna đến trước khách sạn nơi cô ta đang ở.
Janna không muốn xuống xe và chỉ muốn kéo gần khoảng cách với Minh Tư Thành: “Thành là, anh đưa em đi hóng gió đi”
“Từ nay về sau, cô không được lại gần bố mẹ tôi nữa” Minh Tư Thành nói với giọng điệu thời ở lãnh đạm.
Janna ngẩn người ra rồi lúng ta lúng túng hỏi: “Rõ ràng lúc nãy chúng ta ở trong nhà còn rất tốt mà?”
“Tôi chỉ không muốn mẹ tôi lo lắng, vì vậy tôi không ra lệnh đuổi cô đi” Minh Tư Thành lạnh nhạt nói.
Janna buồn bã cụp mắt xuống, lo lắng hỏi: “Ngay cả khi Nhiên Mộc Miên không còn yêu anh nữa và đang ở bên người đàn ông khác thì anh cũng không thể chấp nhận em sao?”
“Không có Mộc Miên, tôi cũng không thể yêu cô” Minh Tư Thành đáp lại như gió thoảng mây bay.
Anh không thể nào yêu nổi một người phụ nữ mà luôn dùng trăm phương ngàn kế để lấy mạng của người con gái trong lòng anh.
Ngay cả khi Janna không phải là con gái của ông George, ngay cả khi anh không gặp Mộc Miên trước thì anh cũng không thể yêu cô ta.
“Vậy thì anh có thể cho em biết điều gì khiến Nhiên Mộc Miên hấp dẫn anh như vậy chứ? Tại sao cô ta lại khiến anh cứ quyến luyến mãi không quên được vậy?” Janna liên tục đặt câu hỏi.
Anh thực sự không biết điều gì đã khiến Mộc Miên lại thu hút anh như thế.
Ban đầu, anh vừa trên đường đến quán cà phê internet của mình thì gặp hai cô gái đang bỏ thuốc vào ly trà sữa.
Tình cờ, hai cô gái bước vào quán cà phê internet của anh và đưa cốc trà sữa đã động tay động chân cho một nữ khách hàng trong quán cà phê internet của anh.
Đúng vậy, vào thời điểm đó thì Mộc Miên đối với anh chỉ là một nữ khách hàng trong quán cà phê internet của anh mà thôi.
Đó là quán cà phê internet của anh và anh không cho phép khách hàng đến quán cà phê internet của mình mà xảy ra chuyện không may.
Vì vậy, anh đã làm bộ đầy tình cờ đẩy Mộc Miên.
Thành thật mà nói thì lúc đó, anh chẳng nghĩ gì về Mộc Miên cả.
Cô rất đẹp, sự dễ thương của cô tỏa ra một ánh hào quang.
Nhưng những cô gái như vậy thì anh đã gặp rất nhiều và thấy đó là bình thường.
Điều mà anh không ngờ là một cô bé xinh đẹp, dễ thương và lanh lợi như vậy lại có tính tình không tốt đẹp gì cho lắm.
Anh đã tốt bụng giúp đỡ cô, mặc dù cô không biết rõ sự tình bên trong nhưng khi anh bị cô phồng mang trợn má mắng như vậy thì cũng thấy rất khó chịu trong lòng.
Từ bé đến lớn, không có cô gái nào nhìn thấy anh mà không tỏ vẻ si mê anh cả.
Nói anh tự kỷ cũng được, nói anh quá tự tin thì cũng chẳng sao vì dù gì những gì anh nói đều là sự thật.
Dù sao thì vào thời điểm đó, ấn tượng đầu tiên của anh về Mộc Miên cũng không tốt lắm.
Anh đã có cái nhìn thay đổi với cổ đại khái là từ sau khi anh vô tình nhìn thấy tài khoản chơi game của cô, hóa ra là cô chính là người học trò xinh xắn đáng yêu của anh.
Đó là lần đầu tiên anh thở dài, hóa ra thế giới lại nhỏ bé như vậy.
Sau đó…
Anh không biết là anh đã động lòng với cô từ lúc nào.
Lời nói và hành động của cô không giống với những cô gái khác. Có người thì thích làm theo ý của họ, có người lại rất quái đản nhưng cô lại cư xử rất có chừng mực.
Cho dù cô ở ngoài đời thực với cô học trò dễ thương mà anh đã tưởng tượng trong trò chơi kia khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, anh thấy rằng mình rất hạnh phúc khi ở bên cạnh cô.
Và cô cũng khiến anh khá phiền phức.
Minh Tư Thành nhớ lại quá khứ với Nhiên Mộc Miên mà bất giác khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Janna ngẩn người nhìn Minh Tư Thành, chợt hiểu ra điều gì đó nên chủ động bước ra khỏi ghế phụ.
Khi đóng cửa lại, Janna vẫn không chịu buông tha cho anh: “Thành, em sẽ không từ bỏ anh đâu.”
“Ngày mai, nếu cô không trở về nước M thì tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với cô” Minh Tư Thành lấy lại tinh thần rồi nhìn thẳng về phía trước và lạnh lùng nói.
Janna mỉm cười không hề sợ hãi: “Được. Vậy thì em sẽ chờ ở trong khách sạn, xem anh sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế nào để đưa em trở lại nước M đây”