Chương : Cô ấy đã thừa nhận tất cả rồi
Minh Tư Thành thấy Bùi Hạ Sênh gật đầu, đáy mắt phiếm một tia ảm đạm rồi xoay người rời đi.
Hôm nay, đi trên đường mà anh cảm giác như chính mình luôn chìm trong cái trạng thái mệt mói.
Chỉ vì một sự thật…
Nghe xong lời khuyên của Bùi Hạ Sênh, anh lái xe đi đến nhà của Phó Quận Tiêu.
Lại một lần nữa anh xuất hiện ở cửa lớn của căn nhà, Minh Tư Thành nhấn phím gọi điện thoại trực tiếp, giống như mọi lần người tiếp đãi anh lần này là thím Lưu.
“Cậu Minh, sao cậu lại tới đây?” Thím Lưu tò mò hỏi.
Minh Tư Thành cúi thấp đầu, khàn giọng nói: “Cháu đến tìm chú Phó”
“Ông chủ nhà tôi đã đưa mợ chủ về quê rồi” Thím Lưu trả lời.
Minh Tư Thành mím môi nói: “Bà Lưu, Mộc Miên thực sự đã chết rồi sao?”
“Cái này. Thím Lưu muốn nói lại thôi.
Trong đôi mắt đen tuyền của Minh Tư Thành mang theo một tia buồn bã: “Xin bà, hãy nói cho cháu biết chân tướng đi!”
Thím Lưu thở dài, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cậu Minh, sau này cậu vẫn là đừng nên tới đây, cái chết của cô chủ nhỏ, có đả kích rất lớn tới mợ chủ. Cậu hãy quên cô chủ nhà chúng tôi đi!”
“Chú Phó thật sự không muốn gặp cháu sao?” Giọng Minh Tư Thành dần dần trở nên khán hơn.
Thím Lưu vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời: “Ông chủ nhà tôi, thực sự rất hận cậu. Nếu cậu thực sự muốn cô chủ nhỏ an nghỉ, thì việc cậu nên làm là hãy quên cô chủ đi, đừng đến làm phiền người nhà họ Phó nữa. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, cậu mau sớm về nhà nghỉ ngơi đi!”
Thím Lưu nói xong, liền ngắt kết nối điện thoại.
Minh Tư Thành ngồi một mình ở trước của nhà họ Phó thật lâu, mới lái xe đến khu mộ của nhà họ Phó.
Đừng làm phiền người nhà họ Phó nữa..
Cũng là Nhiên Tân Dao sao?
Cùng là…
Mộc Miên đã từng vì anh mà chết một lần rồi…
Chẳng lẽ còn phải vì anh mà chết lần thứ hai sao?
Cho dù ngay cả Mộc Miên là Tân Dao thì thế nào?
Cô đã quên anh rồi…
Cô đã có một cuộc sống mới.
Có lẽ nói không chừng, cô đã có người đàn ông mà trong lòng cô ngưỡng mộ.
Dù sao, cô ấy hiện tại, mới chỉ có mười tám tuổi…
Trở lại khu lăng mộ của nhà họ Phó, Minh Tư Thành đưa cho người bảo vệ một tờ tiền, để cậu ta thay anh mua rượu về uống.
Mỗi ngày đều ở trong lăng mộ, sống mơ mơ màng màng, là loại cảm giác gì?
Minh Tư Thành cảm thấy chính mình đã bắt đầu sa đoạ rồi.
Anh cảm thấy thật bàng hoàng, đến nỗi đánh lạc mất luôn bản thân mình.
Một tuần sau đó…
Người bảo vệ vào phòng của Minh Tư Thành, lay tỉnh Minh Tư Thành còn đang say mê man.
“Này, cậu Minh, mau tình lại đi. Ngoài cửa có một cô gái, nói muốn tìm cậu đó” Người bảo vệ lôi Minh Tư Thành ngồi dậy.
Minh Tư Thành liếc người bảo vệ một cái, hất tay của người bảo vệ ra, rồi trực tiếp nằm xuống giường.
Bảo vệ không thể không một lần nữa kéo Minh Tư Thành dậy lần nữa, nói tiếp: “Cô ấy nói cô ấy tên là Nhiên Mộc Miên!”
Mộc Miên?
Như một loại phản xạ có điều kiện, Minh Tư Thành từ trên giường bật dậy, không nói hai lời, ngay cả giày cùng không thèm đi, trực tiếp chạy ra ngoài.
Minh Tư Thành chạy một mạch đến cửa khu lăng mộ, chỉ thấy ở ngoài có một cô gái mặc áo sam mỏng màu lam, quần lụa màu trắng, mái tóc dài được bện đuôi sam theo kiểu công chúa, đang cúi đầu đá mấy viên sỏi nhỏ dưới đất.
Cứ như thế trong một khoảnh khắc…
Phảng phất giống như đã trải qua cả vạn năm.
Minh Tư Thành lại giống như trước chạy tới, kéo cổ tay của cô gái, trực tiếp đem cô ôm vào lồng ngực của mình.
“Mộc Miên, Mộc Miên, Mộc Miên, Mộc Miên..” Một tiếng rồi lại một tiếng, âm thanh khàn khàn mà nghen ngào, lực đạo ở tay không chặt cũng không lỏng.
Anh ôm cô giống như vớ được trân bảo, anh không muốn cô bị đau, nhưng cũng không muốn buông tay.
Không biết qua bao lâu, Minh Tư Thành đột nhiên khôi phục trở lại bình thường, anh nắm lấy hai vai của cô gái, đột nhiên đẩy cô ra xa.
“Cô không phải Mộc Miên!” Vừa nãy vẫn còn dùng giọng điệu tình thâm, vậy mà trong chớp mắt, giọng anh lạnh lẽo đến doạ người.
Nhiên Tân Dao trừng mắt nhìn, cắn cắn môi dưới cười khẽ, cô nhếch miệng cười: “Cái đó… anh có thể coi tôi là Mộc Miên, cũng có thể không”
Minh Tư Thành nhất thời kinh ngạc nhìn Nhiên Tân Dao.
Nhiên Tân Dao nâng tay lên, hai bàn tay đan chéo vào nhau đan qua đan lại, lúng ta lúng túng nói tiếp: “Kỳ thực… sau lần anh theo dõi tôi, đã khiến cho tôi nổi lên lòng nghi ngờ. Bởi vì, ký ức của nửa năm trước, tất cả tôi đều không có nhớ. Tôi cảm thấy hình như anh có quen tôi, vậy nên tôi đã tra hỏi người nhà của mình, đến cuối cùng, mới biết được tên thật của tôi là Nhiên Mộc Miên”
“..” Minh Tư Thành nhìn Nhiên Tân Dao, không biết được tại sao lại cảm thấy khó tin.
Nhiên Tân Dao nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Minh Tư Thành: “Anh tên là Minh Tư Thành đúng không? Trước kia chúng ta là người yêu sao? Thật xin lỗi! Tôi thật sự đã quên hết tất cả rồi!”
Mỗi một lời của cô, đều như cứa vào tim của anh.
“Vậy cô còn nhớ Lang Khiếu Nhật không?” Qua một hồi lâu, Minh Tư Thành mới thâm trầm hỏi.
Nhiên Tân Dạo lập tức lắc đầu, lại gật gật đầu.
Minh Tư Thành khó hiểu nhìn Nhiên Tân Dao.
Nhiên Tân Dao nhíu mày, khoé miệng hơi giương lên trong chốc lát, mới trả lời: “Về chuyện của Lang Khiếu Nhật, tôi cũng có nghe nói. Ông nội của tôi, không phải, ông ngoại của tôi nói, tôi đã để trái tim mình yêu anh, còn Lang Khiếu Nhật anh ấy… để trái tim anh ấy yêu tôi. Nhưng mà, tôi đã quên Lang Khiếu Nhật mất rồi, vậy nên, anh cũng tốt, Lang Khiếu Nhật cũng tốt, tôi cũng không có cảm tình gì quá lớn, tôi rất xin lỗi”