Chương : Nội tâm cô đang đấu tranh
Quả nhiên sự lo lắng của Phó Diệc Phàm thật sự không phải là điều dư thừa.
Tào Quốc Chiến trước mặt đồng ý với anh không đi quấy rây Tống Vân Thùy, vừa quay lưng đã hạ mệnh lệnh với cấp dưới của anh ta phái cấp dưới đi điều tra thông tin của Tống Vân Thùy.
Sau một cuộc đi xã giao với Tào Quốc Chiến, trên đường đi về, Phó Diệc Phàm nhắn cho Tống Vân Thùy một tin.
Anh gõ: Tào Quốc Chiến đang theo dõi cô, bản thân cô phải cẩn thận một chút.
Gõ xong câu này, anh lại xóa hết đi.
Với tính tình của Tống Vân Thùy, cô ta hẳn là rất coi thường Tào.
Quốc Chiến, cho nên anh gửi tin nhắn cho cô chẳng phải là hành động thừa thãi hay sao.
Nghĩ đến đây, Phó Diệc Phàm cất di động đi, ngồi vào ghế sau xe riêng, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đêm này anh ngủ rất yên ổn.
Nhưng đến ngày hôm sau, giờ uống trà buổi sáng của biệt thự nhà họ Phó lại ồn ào khác thường.
Phó Diệc Phàm đi xuống nhà ăn dưới sự dẫn dắt của người giúp việc.
Anh vừa mới tới cửa đã dừng chân lại.
Trong nhà không chỉ có ông cố và bà nội của anh, còn có cả một nhà họ Tân cũng ở đây.
Tống Vân Thùy và Tống Thiên Thanh ngồi bên cạnh nhau, còn Tân Vũ Bảo ngồi bên cạnh Tân Sơ Hạ.
Vô cùng rõ ràng, gia đình này được ông cố mời đến đây.
Phó Diệc Phàm có một dự cảm không lành, tám chín phần là ông cố muốn ép hôn anh.
Vừa định khẽ khàng xoay người ra chỗ khác, muốn mượn lúc mở đầu này chuồn đi, Phó Hoằng Khôn đã gọi anh đứng lại, quát lớn nói: “Vô liêm sỉ! Đã làm ra chuyện sai lầm còn muốn trốn sao?”
Phó Diệc Phàm bình tĩnh xoay người lại, đi vào trong phòng, cúi người trước Phó Hoằng Khôn, ân cần hỏi thăm: “Chúc ông cố buổi sáng tốt lành ạ”
“Chuyện của cháu và Sơ Hạ là thế nào vậy?” Trước mặt mọi người ở đây, Phó Hoằng Khôn chất vấn.
Vẻ mặt Phó Diệc Phàm mờ mịt khó hiểu nhìn về phía Tân Sơ Hạ.
Không đợi anh lên tiếng, Tân Sơ Hạ lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn, bước nhanh tới bên cạnh anh, vừa nhéo nhéo nắm đấm nhỏ đập vào ngực anh, vừa gắt giọng nói: “Anh không thể vô trách nhiệm với tôi như vậy được! Tôi còn mang thai đứa con của anh đó!”
“Mang thai con tôi?” Phó Diệc Phàm kinh ngạc nhìn Tân Sơ Hạ.
Chỉ thấy Tân Sơ Hạ đang không ngừng nháy mắt với anh.
Phó Diệc Phàm khế cau mày.
Ngược lại, Tân Sơ Hạ càng thêm làm quá lên, hai tay nhỏ bé dứt khoát năm lấy vạt áo của anh, đầu nhỏ áp sát trên ngực anh, bộ dạng giống như phải chịu một nỗi oan ức vô cùng, khóc lóc thảm thiết.
Phó Diệc Phàm sững sờ tại chỗ, thậm chí anh còn không biết phải đặt hai tay của mình vào đâu.
Mà giờ phút này, hai mẹ con Tống Vân Thùy và Tống Thiên Thanh trông lại có vẻ rất bình tĩnh.
Giống như hai người đã biết chuyện này từ trước đó rồi.
Chỉ có một mình Tân Vũ Bảo ngồi trước bàn ăn mặt mày u ám, rầu rĩ không vui.
Sáng nay vốn dĩ đang tốt đẹp, đột nhiên người của nhà họ Phó phái người qua truyền tin, muốn mời cả nhà bọn họ đi tới biệt thự nhà họ Phó để dùng trà buổi sáng.
Tân Vũ Bảo còn tưởng rằng bọn họ sẽ nói chuyện hôn sự của Tống Vân Thùy và Phó Diệc Phàm. Kết quả không nghĩ tới lại là chuyện đứa con gái bất hiếu nhà mình này lại mang thai đứa con của Phó Diệc Phàm Thật sự khiến ông ta tức đến nỗi nổi trận lôi đình, lại ngại ở đây có người ngoài, bằng không ông ta nhất định sẽ lại động tay động chân đánh cô nhóc này một trận.
“Không phải cô nói cô mang thai đứa con của tôi sao? Chúng ta có thể…”
Phó Diệc Phàm còn chưa nói được ra ba chữ “đi bệnh viện”, Tân Sơ Hạ đã ngẩng phắt lên, kiễng chân bịt miệng anh lại.
“Đêm hôm đó anh uống say rồi, tôi đưa anh đến khách sạn, sau đó tôi…
Tân Sơ Hạ vừa nói vừa nháy mắt không ngừng với Phó Diệc Phàm bên cạnh.
Phó Diệc Phàm nhìn Tân Sơ Hạ, sau khi nghĩ lại sự bất thường ngày hôm đó của cô lúc cô chạy tới công ty tìm mình, anh tạm thời không vạch trần cô.
“Tôi nhận rồi. Rốt cuộc cô muốn làm thế nào?” Phó Diệc Phàm sửa lại lời.
Tống Vân Thùy nhất thời khó mà tin nổi nhìn về phía Phó Diệc Phàm, bàn tay đặt trên đầu gối không kiềm lòng nổi mà siết chặt.
Tân Sơ Hạ nghe vậy lập tức âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm.
Phó Hoằng Khôn thở dài, nhìn về phía Tân Vũ Bảo, hạ giọng nói: “Nếu việc đã đến nước này, nhà họ Phó chúng tôi sẽ không bạc đãi con gái của ông. Sính lễ nhất định sẽ tới nhà, chuyện ngày cưới sẽ để hai bọn trẻ quyết định sau”
“Tôi thấy không cần nữa” Tân Vũ Bảo lạnh lùng từ chối nói: “Tôi sẽ đưa con gái tôi đi phá cái thai trong bụng nó đi. Là do tôi không biết dạy con gái khiến cho nó không biết tự trọng như vậy, làm ra chuyện chê cười ồn ào như vậy. Tôi hy vọng rằng có thể gả đứa con gái Vân Thùy nhà tôi cho chất trai bên nhà cụ đây”
Những lời này của Tân Vũ Bảo khiến mọi người đều sửng sốt.
Trong chốc lát, Tống Vân Thùy vốn muốn phản bác lại, nhưng đột nhiên không biết nên nói điều gì.
Quả nhiên, thích một ai đó sẽ trở nên ích kỷ.
Cô ta đột nhiên phát hiện, nếu như giữa Tân Sơ Hạ và Phó Diệc Phàm không có tình cảm, cũng chỉ là tình một đêm, vậy chỉ cần Tân Sơ Hạ bằng lòng phá bỏ đứa con trong bụng mình đi, cô ta thật sự vẫn sẽ băng lòng chấp nhận Phó Diệc Phàm một lần nữa.
Tống Vân Thùy cũng không biết mình đã bắt đầu từ khi nào, thì ra cô ta cũng có thể từ bỏ sự tự tôn kiêu ngạo của chính mình chỉ vì người đàn ông mà mình thích.
Nhưng mà sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô ta phát hiện bản thân vẫn chưa thể vượt qua được rào cản trong lòng.
“Chú Tân, cháu không có hứng thú với một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Người đàn ông mà cháu muốn lấy phải là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm. Chứ không phải giống như cậu chủ nhà họ Phó kia, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, lại còn là một người đàn ông có thể tùy tiện lên giường với phụ nữ” Tống Vân Thùy giả bộ bình tĩnh nhìn về phía Phó Diệc Phàm, thật ra trong giọng nói lại mơ hồ lộ ra một tia buồn bã.
Kỳ thật trong lòng cô ta rất không thoải mái, nhưng cô ta lại không thể thể hiện ra bên ngoài.
Dù sao đi chăng nữa, cô ta cũng không thể buông bỏ sự kiêu ngạo của mình mà miễn cưỡng chiều lòng người khác.
Cứ coi như là cô ta đã nhìn nhầm đi! Vậy mà lại bất tri bất giác đi thích một người đàn ông như vậy…