Editor & Beta: Mai_kari
Tương Thiếu Diễm chính mình tự trở về trường, sắc mặt âm trầm khiến cho người qua lại trên đường thấy hắn đều phải chạy trốn.
Vừa vào phòng lập tức lấy đồ cá nhân ra thả đại trên bàn, khiến cho chúng có cái bị rơi xuống đất.
Hắn cũng không có tâm tình đi dọn dẹp lại, cởi áo khoác ra quăng mạnh xuống mặt đất, chờ cho thanh âm chung quanh yên tĩnh lại, mới cảm thấy hành động của mình thật ấu trĩ.
Cơ thể chợt không hiểu mà bắt đầu phát nhiệt, có thể vừa rồi đi trong gió đêm lạnh.
Hắn phiền táo cởi bỏ luôn cả áo lông, cởi bỏ nút áo ở phần cổ, mới thấy thoải mái hơn, nhưng một lát sau nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, khác biệt hoàn toàn với cảm giác nóng khi bị cảm lạnh.
Chết tiệt, tin tức tố lại bị hỗn loạn.
Tới gần kỳ tình, thuốc ức chế tác dụng càng lúc càng kém, tâm tình chỉ cần bị kích động sẽ lập tức hỗn loạn, có thể do tin tức tố bị tản ra quá nhiều khiến cho cơ thể trở nên phát nhiệt, tuy nói nhịn một chút cũng qua được thôi, nhưng quá trình cũng chẳng mấy dễ chịu.
Nhưng lúc này Tương Thiếu Diễm cũng mặc kệ thân thể chính mình đang dị thường, trong đầu đều là tức giận.
Tức Trâu Nhuệ, tức Uông Triết, tức giận nhất chính là bản thân.
Không chỉ không có bản lĩnh khiến Alpha nhà mình biến cường, còn quay ngược lại phát giận với đối phương.
Cặn bã tới mức thật muốn tự đánh chết mình.
Hắn rõ ràng quan tâm Uông Triết quan tâm tới muốn chết, quan tâm đến mức khi nghe đối phương nói ra những lời tự hạ thấp mình như vậy, vừa đau lòng vừa tức giận, nhất thời không khống chế được tâm tình, nên mới tức giận nói lời đả thương người.
Kỳ thực hắn vốn không trông cậy Uông Triết có thể tự mình trở nên cường đại, chỉ muốn y có chút dũng khí, đủ để tự tin làm Alpha của hắn mà thôi, không cần luôn thấy bản thân kém cỏi như vậy.
Hắn cũng biết tính tình bản thân không tốt, không thể so với các Omega khác biết cách ôn nhu săn sóc, nhưng hắn đã cố gắng hết sức chủ động rõ ràng tới vậy, vì sao Uông Triết lại không tự tin trở thành Alpha của hắn? Lẽ nào sự yêu thích của hắn còn chưa đủ rõ ràng? Để y ôm để y hôn, cái gì cũng nguyện ý cho y, chỉ cần y mở miệng thôi.
Nhưng Uông Triết không chỉ không chịu mở miệng hỏi muốn hắn, thậm chí còn kêu hắn thu hồi lại ý muốn.
Muốn cùng đối phương sóng vai bước tiếp, đối phương cứ không ngừng là lùi bước.
Con mẹ đó xem thử có nên tức giận hay không?
“Cộc cộc”, cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng nói cẩn cẩn dực dực của Uông Triết.
“Học trưởng, em có thể vào không?”
Tương Thiếu Diễm vẫn đang nghẹn cơn tức, trầm mặc không nói gì, nhưng cơ thể phản ứng được việc có Alpha đang ở gần đó, nên nhiệt độ lập tức càng tăng cao, gương mặt liền ửng đỏ.
“Học trưởng, em xin lỗi, em không phải có ý đó … Được ở bên anh, em rất hài lòng, mặc dù cũng sẽ có lúc khổ sở …”
Tương Thiếu Diễm vốn thấy y trở về tìm mình cũng đã bớt giận phần nào rồi, nhưng vừa nghe cái câu cuối cùng liền nổi trận lôi đình.
“Vậy em cút đi! Tìm người có thể khiến cho em hoàn toàn vui vẻ đi!”
Anh cũng muốn khiến em hài lòng mà, anh hôn em, kêu em đánh dấu anh, để em làm Alpha của anh, nói em là người trong tim anh, một chút cũng không che giấu người ngoài việc đó, còn ở trước mặt người khác bênh vực em, vì sao em còn khổ sở? Rốt cục anh đã làm sai chỗ nào?
Tương Thiếu Diễm nhịn không được hít hít mũi.
Ngoài cửa an tĩnh hồi lâu.
Sự xao động bất an trong đầu lan tràn, Tương Thiếu Diễm buồn bực khó chịu tới đau đầu, tin tức tố trong thân thể hoành hành, làm tản đi khí lực của hắn, cơ thể không chỉ bắt đầu hư nhuyễn, mà thậm chí một tia khát vọng bí ẩn từ đáy lòng trồi lên, hắn muốn Alpha của hắn tới trấn an hắn, cả thể xác và tinh thần.
Cửa phòng rõ ràng không có khóa, chỉ cần đẩy ra là được, nhưng Uông Triết vẫn không chịu tiến vào.
Hắn thẳng thắn tức giận đạp thẳng vào cửa rống ra bên ngoài: “Em mà không vào vĩnh viễn cũng đừng vào!”
Uông Triết có thể đã đem ý này của hắn hiểu theo nghĩa ngược lại, thật sự ngốc ở ngoài cửa không hề cử động gì, trong lúc nhất thời ký túc xá yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng dậm chân.
“Học trưởng …” Đại khái qua hơn phút, Uông Triết rốt cục lên tiếng, thanh âm dường như có chút run.
“Đừng đuổi em đi được không? Học trưởng, em rất ngoan mà …”
Tương Thiếu Diễm giật mình.
Ngày đầu tiên hai người họ gặp nhau, Uông Triết sau khi tỏ tình bị hắn từ chối, cũng nói qua câu này.
Đừng đuổi em đi được không, em sẽ ngoan mà.
Trái tim hắn trong nháy mắt co rút lại, đau tới muốn chết, rốt cục nhẹ dạ áy náy chiếm thượng phong, bất chấp cơ thể hư phát nhiệt nhanh chóng chạy đi mở cửa.
Vừa mở rộng cửa, liền thấy Uông Triết thẳng tắp đứng ở cửa, nét mặt thương cảm lại thương tâm, đôi mắt màu xanh lục ảm đạm hầu như không thấy màu nữa, rõ ràng thân hình cao to như vậy, nhưng hiện tại phảng phất chỉ cần có người nhẹ nhàng đẩy y một cái, y sẽ lập tức phấn thân toái cốt.
Tương Thiếu Diễm viền mắt đỏ lên, trừng y vài giây, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay y kéo y vào trong phòng, một cước đạp cửa lại, đem người đẩy mạnh lên giường.
Uông Triết ngã xuống giường, còn không kịp phản ứng lại, thì Tương Thiếu Diễm đã khóa chân ngồi trên người y.
“Anh nói lại lần cuối cùng, đánh dấu anh.”
Rốt cục đã chạm vào Alpha của mình, Tương Thiếu Diễm cái gì cũng không quản nửa, cái gì cũng không cố nữa, thả xuống hết toàn bộ ngạo khí tôn nghiêm của mình, tay kéo lấy áo Uông Triết tới gần mình, ở môi của đối phương không ngừng áp đảo.
“Không cho phép từ chối.”
Uông Triết trong nháy mắt bị tin tức tố quyến rũ bao vây, nói cũng lắp bắp.
“Học trưởng …”
“Anh cần em, không phải em thì không được, nghe hiểu không?”
Tương Thiếu Diễm tận lực duy trì nét mặt hung ác độc địa, đem cái áo đang mở rộng nút áo kia kéo xuống vai, còn vén mái tóc đằng sau qua một bên, chỗ tuyến thể lộ ra không sót chút gì.
Uông Triết không rõ vì sao Tương Thiếu Diễm hồi nãy còn tức giận giờ thái độ chợt đại chuyển biến độ thế kia, trong không khí tin tức tố Omega đập thẳng vào khứu giác khiến y tâm thần dập dờn bồng bềnh, thở gấp, phải hơn nửa ngày mới kiềm chế được xung động trong nội tâm, dần dần hiểu được tình hình hiện tại.
Tương Thiếu Diễm cần tin tức tố của y.
Không phải vì tin tức tố của y nhạt hay đặc, cũng không phải vì hắn đang khát vọng y, mà vì lúc này, y chính là lựa chọn duy nhất của hắn.
Y không dám hỏi Tương Thiếu Diễm có phải còn thích Trâu Nhuệ hay không, có phải chỉ đang xem y là vật thay thế hay không, thậm chí không dám hỏi đối phương có thích mình hay không.
Y sợ nghe thấy đáp án khiến mình tan nát cõi lòng.
Sợ nghe Tương Thiếu Diễm nói “Anh chỉ cần sự đánh dấu của em để hoãn lại kỳ tình, sao mà thích em được.”
Dù sao, bản thân Tương Thiếu Diễm thích cho tới giờ cũng không phải dạng Alpha như y.
Nếu như hắn thích y, buổi tối sau vũ hội ngày hôm đó khi họ hôn môi, Tương Thiếu Diễm đã nói cho y nghe rồi.
“Nghe hiểu rồi thì nhanh lên chút.” Tương Thiếu Diễm không nhịn được mà giục.
Uông Triết nhắm mắt lại, trong hơi thở của y chính là mùi vị ngọt ngào tản mát ra từ Omega mà y ngày đêm suy tưởng.
Mở mắt ra, người trước mặt gương mặt ửng đỏ, quần áo cởi nửa chừng, lộ ra phần cổ trắng nõn, nghiêng đầu qua một bên để mặc y tùy ý.
Y cũng không muốn làm chính nhân quân tử nữa.
Trước khi Tương Thiếu Diễm gặp được người mà hắn thích, để cho bản thân ích kỷ một chút, đê tiện mà giữ lấy người này đi.
Chỉ cần tới kỳ tình không có Alpha nào khác xuất hiện, thì người này sẽ triệt để trở thành của y rồi.
“… Được.” Uông Triết nhợt nhạt cười cười.
“Có thể đau nhức một chút, nhịn một chút.”
Tương Thiếu Diễm còn chưa kịp nhìn kỹ nét mặt của y, Uông Triết đã cúi đầu tiến đến chỗ tuyến thể của hắn, nhẹ nhàng mà dùng đôi môi ấm áp vuốt v phần da non mịn mẫn cảm kia, sau đó cẩn thận vươn lưỡi, quý trọng yêu thương nhiều lần duyện.
Tương Thiếu Diễm hơi thở đứt quãng, khó nhịn mà tiến sát vào lòng đối phương.
“Đừng ..
cắn anh, trực tiếp căn …”
Uông Triết màu mắt tối sầm lại, hít sâu một hơi, kiềm nén tình tự phức tạp hỗn loạn trong đầu, ôm chặt lấy người trong lòng, mở miệng lộ ra răng nhọn, nhắm ngay vị trí tuyến thể, hung hăng cắn chương .