Thịnh Đường Vô Yêu

chương 150: ăn cỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái trụ đá nối với lầu gác kia vốn rất to chắc, nhưng không biết ở dưới có cơ quan gì mà có thể kéo nó xuống, nó hạ xuống, trọng lượng chìm xuống, nước hồ dâng lên, Cố Duệ bị đám Dã Cẩu kia hành cho máu huyết đều trúng thi độc, chẳng biết rơi vào trong nước sẽ biến thành cái bộ dạng gì, nhìn hai người trước mắt biến mất không dấu tích, có thể biết ngay kết cục của họ chỉ có con đường chết.

Chạy mau! Đám người Cố Duệ muốn chạy theo cây cầu treo tiến vào trong địa động trước khi bị chìm xuống, Hàng Khí đã cầm được trong tay rồi, chủ mộ thất còn có bảo bối gì nữa bọn họ không dám nghĩ đến… Lăng mộ này quá tàn độc rồi!

Bốn người trước sau xông đến chỗ cầu treo, mới chạy được một phần ba, do một đầu trụ đá kết nối đã bắt đầu chìm xuống nên cây cầu treo cũng đung đưa hạ dần xuống, đám người Nhạc Nhu vẫn đứng vững, còn Cố Duệ thì bị dọa xanh mặt.

Bởi vì cô đang được cõng, khi Lý Đại Hùng bị rung lắc, cô xém tí nữa cắm đầu xuống đất, bên dưới chính là thi thủy đang ùng ục, xanh lè xanh lét.

Mẹ kiếp, hù chết chị đây rồi, Cố Duệ vội vàng nắm chặt bả vai Lý Đại Hùng, có thể là do đứng trước bước đường sinh tử, mà Lý Đại Hùng trước kia ở Khuê Sơn vốn thành tích học trúc bộ rất tệ hại, nay lại có thể thân nhẹ như yến, bước nhanh như bay.

Điều này đã nghiệm chứng được một chân lý của nhân loại… sợ chết mới thật sự là dũng sĩ.

Cây cầu treo chìm dần xuống, đám người Cố Duệ đã chạy được hai phần ba, trước mắt chính là phía đài nổi…

Ầm!

Cả cây cầu treo đột nhiên rơi xuống! Dây thừng phía sau đã bị đứt!

Lý Đại Hùng, Khổng Động Sinh, thậm chí cả Nhạc Nhu cũng đều bị rơi xuống. Bạch Ngọc Đường cũng nhảy xuống, nhưng người này thân pháp siêu tuyệt, gót chân điểm một cái, nắm lấy sợi dây thừng đứt đoạn, thuận theo độ cong nắm lấy Nhạc Nhu, hai người đu theo sợi dây thừng bay đến tường đá phía bên kia.

Lý Đại Hùng (giơ tay ra): Mẹ kếp, còn chúng tôi nữa!

Cố Duệ: Tôi đã nói là cái tên này mưu đồ bất chính mà!

Khổng Động Sinh: Đám người Hàng Sư, không phải tham tài thì cũng háo sắc, đều là quỷ cả!

Có điều dây thừng không chỉ có một sợi, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh mỗi người nắm lấy hai đầu dây, theo hướng cầu treo nhảy xuống…

“Khỉ này, nắm chặt tôi!” Lý Đại Hùng đang hét lớn, đột nhiên cảm thấy trên lưng nhẹ tênh… cứ như không có người!

“Khỉ này!” Lý Đại Hùng quay đầu nhìn xuống, cứ tưởng Cố Duệ bị rơi mất rồi, do vậy mà tiếng kêu vô cùng bi thảm, giống hệt tiếng heo bị thọc huyết.

“Cô ấy ở bên đó!” Khi Nhạc Nhu vừa rớt xuống thì bị Bạch Ngọc Đường giữ chặt eo, cô có chút kinh ngạc và túng lúng, nhưng cô không có thời gian nghĩ quá nhiều, quay đầu liền nhìn thấy chỗ Cố Duệ đứng.

Bên nào? Lý Đại Hùng quay đầu nhìn… Cố Duệ thì ra đã nhảy đến chỗ sợi dây thừng sát vách, sát vách còn có một cây cầu treo!

Bọn họ giữ nó để làm gì?

Khi Lý Đại Hùng còn đang mơ hồ, thì nhìn thấy trên cây cầu treo sát vách có người… đương nhiên là đám người Trịnh Khải.

Cố Duệ đã qua đó, trực tiếp một cước đá vào một tên, ơ, trong tay tên đó còn đang cầm một cây chủy thủ, chính cây chủy thủ này vừa nãy đã cắt đứt sợi dây thừng cầu treo của bọn Cố Duệ.

Cố Duệ hiện tại rất yếu ớt, nhưng biểu hiện vô cùng tàn ác.

Chính vào ba giây trước, khi cô vừa mới khôi phục ám ảnh tâm lý bị rơi xuống, thì mẹ kiếp… lại bị rơi lần nữa!

Lần này đúng thật là bị rơi xuống, bả vai của Lý Đại Hùng còn chưa kịp nắm lấy. Khi bị rơi xuống, cô vội vàng quơ lấy sợi dây thừng, vừa khéo nhìn thấy đám người Trịnh Khải chạy trốn từ một đầu cầu treo khác…

Cố Duệ vốn cũng chẳng phải thể loại thích hùng hổ dọa người, cũng rất biết xem xét thời thế, nhưng hiện tại, cô thật sự điên lên rồi!

Thế là nhảy lên! Rồi thì nhảy qua! Rồi thì đạp lên không khí! Rồi thì đáp đất!

Rồi thì rút kiếm!

Cái tên bị đá bay vừa mới rớt xuống, trường kiếm trên hông của hắn bị rút ra, hắn vừa cảm nhận được người đó quay đầu lại thì cổ đã bị Cố Duệ chém một phát, máu tươi tung tóe!

Con người tàn độc này hoàn toàn không hề giống với con người trước đây Lý Đại Hùng từng nhìn thấy… Hắn biết Cố Duệ tuy nhìn lạnh lùng, nhưng vốn không bao giờ làm càn, cũng không bao giờ coi mạng người như cỏ rác, giết người, là một chuyện rất xa lạ với bọn họ.

Nhưng khi bị bức đến giới hạn, thì ra cô ấy cũng có thể tàn bạo như vậy?

Quá nhanh, quá nguy hiểm, giống như vừa nãy sợi dây thừng trên cầu treo của đám người Cố Duệ bị chém đứt không kịp đề phòng, quá trình báo thù của Cố Duệ cũng quá thần tốc, khiến hai tên Hàng Sư chưa kịp phản kháng thì đã toi mạng!

Nhạc Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày… Nữ nhân này luôn có những hành động ngoài dự đoán, không thể khinh thường.

Trước mặt chỉ còn lại ba người, cộng thêm hai người vừa rơi xuống, những người còn lại đều đã chết ở bên trong, trong ba người còn sống có Trịnh Khải và Triệu Long, sau cơn kinh ngạc bọn họ đều nảy sinh ý định giết chết Cố Duệ.

Triệu Long đặt mũi tên lên cung…

Cố Duệ cầm sợi dây thừng lắc một cái, cả cái cầu treo đều rung giật, mũi tên kia làm sao có thể nhắm trúng! Triệu Long sau khi giật mình liền ổn định thân thể, nhưng Cố Duệ đã bay tới…

Triệu Long còn chưa kịp lên mũi tên thứ hai, Trịnh Khải ở phía sau đã vung roi da ra! Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là mặc dù cây cầu treo rung lắc dữ dội nhưng Cố Duệ vẫn có thể ổn định tránh né, chớp mắt đã xông đến trước mặt bọn họ, một chân quét đến hạ bộ của Triệu Long, quá độc ác! Trên cây cầu treo này làm sao có thể đỡ được chiêu thức nham hiểm đó, Triệu Long mặt mày biến sắc, lui về không được, nhảy lên chẳng may bị cây cầu đang đung đưa hất xuống thì sao!

Chú thuật! Mau niệm chú thuật! Trịnh Khải niệm chú thuật, lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt của Hàng Lực, sợi roi da giống như rắn ngọ nguậy, đột nhiên quấn lấy bả vai Cố Duệ, tàn nhẫn hất cô ra khỏi cây cầu… Cố Duệ bị hất bay đi.

Lý Đại Hùng kinh hồn bạt vía, nhưng bản thân cũng… Ầm! Hắn đập vào tường đá, nhìn xuống dưới thi thủy cách hắn không quá ba mét, đột nhiên cả người đều thấy không ổn.

Leo! Mau leo đi! Nhưng căn bản không thể leo được!

Phía trên, Bạch Ngọc Đường đã buông Nhạc Nhu ra, hắn một câu cũng không nói, Nhạc Nhu nhìn hắn, cũng chẳng nói gì, hai người bọn họ đều cầm sợi dây thừng của cầu treo, tường đá bên dưới đài nổi này cũng có dán tấm gỗ, tấm gỗ nhẵn bóng, chỉ có thể nắm dây thừng bò lên.

Nhưng hiện tại Nhạc Nhu làm sao có thể bò lên, cô nhìn thấy Cố Duệ bị Trịnh Khải dùng dây da hất bay đi thì tái mặt.

“Cố cô nương!” Nhạc Nhu la lên, cô muốn qua cứu, nhưng lại thấy Cố Duệ… kéo ngược lại sợi dây da, Cố Duệ nặng lắm sao? Không nặng, chỉ là cũng không nhẹ, nhưng mà lại kéo được Trịnh Khải đến mép cầu… trọng lượng chênh lệch, cả cây cầu đều sắp lật.

Như vậy dẫn đến Triệu Long và Trịnh Khải cũng đều bị rơi xuống, được rồi, như vậy cũng giống nhau thôi! Cố Duệ đá một phát, chiếc giày liền bay trúng mặt Trịnh Khải! Sức lực không nhỏ, đá hắn bay sang phía Triệu Long, hai người xém chút nữa không nắm được sợi dây thừng…

Nữ nhân này quá độc ác, đã vậy rồi còn đá một cước!

“Ả họ Cố kia! Sắp rớt xuống rồi mà ngươi còn…”

Cố Duệ lại đá thêm vào bụng hắn một cước! Lão tử chính là đá ngươi đó!

Hai người Trịnh Khải đều oán hận, nhưng không dám làm gì.

Lúc này họ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bay vụt qua, đương nhiên, cũng có thể “Mặc kệ cô ta, chạy mau!” Trịnh Khải vẫn còn lý trí, cảm thấy trụ đá chìm xuống, sợi dây thừng của cầu treo cũng bắt đầu mềm đi, một hồi nữa sẽ không thể đi được!

Nhưng ngay lúc này… Phựt! Cây cầu treo của Cố Duệ gãy!

Cả ba người đều đâm sầm vào đài nổi! Ầm, cả người bị đập vào tấm gỗ, Cố Duệ choáng váng cả đầu óc, nhưng cô lập tức nhìn thấy thi thủy phía dưới cách bọn họ không quá một mét, bọt khí còn nổi lên ùng ục.

Mẹ kiếp, Cố Duệ giật bắn người, nắm sợi dây thừng bò lên trên, một đám người vội vàng bò lên, chẳng ai muốn chọc vào đối phương nữa.

Cố Duệ xử lý hai kẻ, đá được hai cước, tâm lý cũng đã thoải mái hơn, nhưng hiện tại đã dùng hết sức mạnh hấp thu từ mảnh ngọc, khí lực không còn đủ nữa, cũng may, hai người Trịnh Khải cũng đã hết hơi, không có gan tìm cô kiếm chuyện.

Khoảng cách một mét kéo dài thành bảy tám mét, cách đài nổi cũng còn một đoạn nữa, khi Cố Duệ chuẩn bị trèo lên, thì đột nhiên có gió lạnh… Cố Duệ nghiêng người, một mũi tên nhắm vào mặt cô bắn tới, cô tránh qua, đang muốn phản kích thì đột nhiên ngửi thấy mùi xác thối nồng đậm, mùi này đến từ bên dưới, là mùi từ những bong bóng khí vỡ ra trong không trung, cô nhất thời cảm thấy thi độc được áp chế trong người bộc phát, bàn tay tê nhức… Phựt! Cố Duệ buông dây thừng, rơi xuống…

Cảnh tượng này khiến đám người Nhạc Nhu sững sờ, còn đám người Trịnh Khải thì vui vẻ.

“Khỉ!!!” Tiếng la của Lý Đại Hùng thức tỉnh Cố Duệ, sau khi hồi thần, cô dùng kiếm đâm vào ván gỗ…

Soạt! Kiếm đâm vào ván gỗ, không đúng, sao lại mỏng như vậy! Kiếm cắt ván gỗ ra, Cố Duệ vẫn còn trượt xuống dưới… mãi đến khi một khối ván gỗ bị Cố Duệ cắt ra, mảnh vỡ rơi xuống, Cố Duệ mới xem như dừng lại được, nhưng khi cô ngước đầu nhìn lên thì đột nhiên mặt biến sắc.

Đám người Nhạc Nhu tự nhiên cũng nhìn theo xuống, tự nhiên cũng nhìn thấy bên trong ván gỗ lộ ra… thứ trắng trắng, xanh xanh, đen đen…

Trắng là xương cốt, đen là đầu tóc, xanh là cỏ mọc ra từ trong xương và tóc.

Bên trong một khối đá đại khái có ba bốn thi thể, xếp chồng lên nhau, khối đá bị nứt ra, thi dịch bên trong cũng chảy ra. Thanh kiếm của Cố Duệ cắm vào ngực của một thi thể, kẹt ở đó, Cố Duệ không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thi dịch chảy ra, lan đến thanh kiếm...

Không! Cố Duệ không dám nhìn thẳng, nhưng nó vẫn men theo lưỡi kiếm, đến chuôi kiếm, sau đó đến tay cô… lạnh như băng, thi độc mãnh liệt xâm nhập vào!

Cố Duệ cảm thấy lần này thật sự chết chắc rồi! Chết ngắc không còn nghi ngờ gì nữa!

“Cố cô nương! Mau ăn cỏ!” Bên trên đột nhiên truyền đến tiếng la của Nhạc Nhu, Cố Duệ nội tâm tan vỡ, Nhạc mỹ nhân, tôi sắp chết bà nó rồi, cô còn bảo tôi ăn cỏ nữa!

“Đó là Doanh Tung Thảo! Áp chế thi độc!” Nhạc Nhu vội vàng giải thích, lúc nãy vừa nhìn thấy cô cũng giật mình, không phải bị chấn động chỉ bởi vì xương cốt trong ván gỗ, mà thứ khiến cô kinh hãi hơn chính là Doanh Tung Thảo trong mớ xương cốt đó!

Là thật hay giả vậy, tôi đọc sách ít, Nhạc mỹ nhân, cô đừng lừa tôi!

Cố Duệ bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thi độc trong người cô quá nhiều rồi, không phải là thứ mà sức mạnh từ mảnh ngọc đuôi cá có thể áp chế nữa rồi, cô chỉ có thể cắn răng kéo lấy nắm Doanh Tung Thảo.

Coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống! Có điều, cái thứ đồ chơi này là mọc ra từ trong thi thể…

“Ha ha ha, Khỉ này, cô mau ăn đi, thứ này so với nấm hương trên mộ còn bổ hơn ấy!” Lý Đại Hùng tuy rằng rất lo lắng cho Cố Duệ, nhưng cũng đã quen thói châm chọc cô.

Được rồi, lần này quả nhiên là bị hắn châm chọc rồi, Cố Duệ cười lạnh: “Anh cẩn thận đừng để bị rơi xuống đây, nếu không sẽ phải ăn cỏ giống như tôi!”

Cố Duệ vừa nói vừa nhìn mớ Doanh Tung Thảo, ăn thứ này rồi, chắc cả tháng sau cô cũng sẽ nuốt không nổi cơm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio