Thịnh Đường Vô Yêu

chương 156: lỗ đại sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lỗ đại sư… chết rồi? Nói một cách chính xác, là bởi vì huyết quang bắn ra từ trong quan tài kia, thực tế phần lớn đều tập trung vào ba người Lỗ đại sư, ba vị trí bọn họ đứng, chính là vị trí chủ chốt để khai quan, nên huyết quang kia chủ yếu bắn vào ba người họ. Chỉ là tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường dường như sớm đã chuẩn bị, nên lập tức thoái lui, có điều vẫn bị huyết quang ảnh hưởng, chỉ thấy hai người họ loạng choạng lùi về sau, ôm ngực thổ huyết.

Trọng thương! Đám người Hà Vân rối loạn, từng người đều bủn rủn vô lực, sức chiến đấu chỉ còn một phần mười.

Đây là tuyệt chiêu hấp huyết bạo kích, Cố Duệ nhìn chằm chằm Khổng nhị thúc, nhìn thấy nụ cười âm hiểm trên gương mặt hắn, cũng nhìn thấy con mắt Hàng Sư đang khống chế hắn lồi ra, giống y như cá chết trợn trắng mắt, miệng cũng sùi bọt mép.

“Ông là Hàng Sư.” Cố Duệ nhìn Hàng Khí mờ nhạt trong tay ông ta, không phải rất mạnh, trình độ cỡ nhị quái, nhưng dùng để giết một Hàng Sư nhất quái bị huyết quang công kích thì thật quá dễ dàng.

Oa, mở nắp quan tài lần đầu đã có thể triệt tiêu hai mươi ba mươi phần trăm quân địch, thủ đoạn này của Khổng nhị thúc thật không vừa.

“Đúng vậy, ta chính là Hàng Sư.” Khổng nhị thúc nửa cười nửa không: “Từ xưa đến nay, không có kẻ trộm mộ nào có kết cục tốt, ở dưới đất không nhìn thấy ánh sáng, đừng nói là Hàng Sư cao cao tại thượng các người, ngay cả người bình thường cũng sỉ nhục bọn ta, vậy nên khi có cơ hội, ta liền tu hành Hàng Đạo, rốt cuộc, cũng không phải chỉ có các người mới có thể làm Hàng Sư.”

Cố Duệ cười lạnh: “Nhưng ông vẫn tuân theo bản tính cũ của mình, nhìn chăm chăm vào mộ nhà người ta đúng không?”

“Cứ như các người không phải như vậy?” Khổng nhị thúc nhìn Cố Duệ: “Cô quả thực rất thông minh, thông minh đến mức khiến ta cảm thấy sợ hãi, đáng tiếc cô vẫn còn yếu một chút, tuổi trẻ thông minh sớm, thịnh cực tất suy, suy cực tất vong, nếu như cô kiềm chế lại sự sắc bén của mình, có lẽ hôm nay sẽ không như vậy.”

Cố Duệ: “Trời sinh thiên chất muốn bỏ cũng khó, tôi đã khiêm tốn hết mức rồi, hết cách rồi.”

"Ha Ha" Khổng nhị thúc cười lạnh: “Nhưng rốt cuộc thì cô cũng vẫn đơn thuần như điệt tử ngoan nhà ta.”

Đúng vậy, tất cả mọi người trong mắt của ông ta đều đơn thuần, cho nên ông ta mới là kẻ chiến thắng.

Khóe miệng tên đầu trọc chảy máu, nhìn chằm chằm Khổng nhị thúc, ánh mắt lạnh như băng: “Huyết quang này là tinh hồng thi khí, tà hóa ra từ trong thi dịch của ngàn bộ hài cốt đang trong quá trình biến thành cương thi.”

Ngừng lại một chút, tên đầu trọc nhìn quan tài đang lưu chuyển những luồng ánh sáng đỏ đáng sợ kia, sắc mặt có chút suy nhược.

“Tư Mã Ý này căn bản không phải đi trên Trường Sinh Chi Lộ, mà là bị luyện hóa thành cương thi, hơn ba trăm năm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nếu như cương thi xuất hiện, dù là Hàng Sư ngũ quái cũng không thể khống chế nổi! Ngươi muốn Âm Dương Bội, lẽ nào muốn dùng sinh mạng để đánh đổi?”

Dựa theo những gì tên đầu trọc nói, thi thể ở trong quan tài này đang biến thành cương thi, một khi nó hóa thành cương thi, thì những người ở đây dù vẫn còn đầy đủ sức lực, rồi lại tăng thêm mười lần nữa, thì cũng sẽ lần lượt bị nó bóp chết thôi.

Những lời này của tên đầu trọc khiến Cố Duệ và Nhạc Nhu kinh hãi. Cương thi? Thật sự là đang tạo ra cương thi? Tạo cái búa ấy! Lần này lớn chuyện thật rồi!

Nhưng mà nói đến thứ này để làm gì? Kéo dài thời gian? Lý Đại Hùng sợ nhất là xác chết này nọ, lúc này lỗ chân lông đều đã dựng đứng cả lên rồi…

Khổng nhị thúc đương nhiên biết bọn họ đang kéo dài thời gian nên không thèm để ý, bởi vì trúng tinh hồng thi khí nào có dễ dàng khôi phục như vậy.

“Âm Dương Phù?” Khổng nhị thúc dường như cảm thấy rất buồn cười: “Âm Dương Phù quả thực là thứ mà tất cả Hàng Sư đều ao ước, nhưng đám người các ngươi thật quá mức thanh cao, không biết Hàng Sư cường đại chân chính là luyện cương, nhìn đi, nhìn nó sau giấc ngủ ba trăm năm đang tỉnh lại…”

Đám người Hà Vân mỗi người đều có cảm giác như vừa ăn một đống phân, bọn họ lúc đầu đều cho rằng Khổng nhị thúc chỉ là một con dế nhũi đào mộ, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè chết ông ta, nhưng kết quả thì sao?

Ánh mắt đó của người ta… là khinh thường!

Nhạc Nhu đột nhiên chen vào một câu: “Ông cười như không để ý đến việc tôi vẫn còn ở đây.”

Đúng rồi, Nhạc Nhu vẫn còn ở đây, hơn nữa vẫn chưa mất đi sức chiến đấu, Khổng nhị thúc lấy đâu ra tự tin đối đầu với nàng ấy? Ẩn giấu thực lực sao?

Biểu cảm của Khổng nhị thúc lộ vẻ tinh vi, ánh mắt lướt qua chỗ Cố Duệ, Lý Đại Hùng và Khổng Động Sinh.

“Nhưng cô có vướng bận, nếu như cô nỡ để bọn họ đến giết tôi, vậy thì cũng không sao cả”

Nhạc Nhu chau mày, lời này là ý gì: “Tại sao không thể?”

Bởi vì… Khổng nhị thúc cười thầm.

Ầm!

Nắp một cái quan tài trong số mười hai tiếp điểm quan tài kia đột nhiên bật lên, cái nắp bay ra vừa khéo nhắm tới chỗ Cố Duệ!

Nắp quan tài thật sự rất nặng, tên Lý Đại Hùng thích dùng nắm đấm nói chuyện bị Cố Duệ lôi ra sau tránh né, né được rồi, hắn vô thức liếc một cái.

Ý, cái nắp quan tài này hình như nặng hơn cái nắp quan tài đầu tiên nữa nha, đại khái là vì phía sau có ịn lên một người, một người… một người?!!!

Soạt! Phía sau quan tài có một bóng đen như quỷ xông tới, nhắm vào mục tiêu to lớn nhất là Lý Đại Hùng vồ đến!

Xoẹt! Vân Linh Phiêu từ phía bên hông bay đến, quấn lấy mắt cá chân của bóng đen, động tác vồ đến khựng lại, lúc này Cố Duệ và Lý Đại Hùng mới có thể nhìn thấy diện mạo của bóng đen, vừa nhìn thấy liền muốn ói!

Đây tuyệt đối không phải là người sống, da bao lấy xương, chỗ da và xương túa ra một màu xanh rêu rất buồn nôn, chi chít chằng chịt bao phủ khắp người, thoạt nhìn thì giống vảy rắn, nhưng không toàn diện, rất rối loạn, thật quá ghê tởm… còn không giống một con lục xà sao?

Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nó liền nghĩ ngay đến Trần Dịch Sinh, nhưng người kia cường tráng hơn một chút, cái thứ đồ chơi này gầy ốm thấp bé, giống như từ size XL giảm xuống còn size M.

Lý Đại Hùng nhìn nó ốm yếu liền có dũng khí, đập một quyền lên mặt nó…

Nghiêng đầu, vặn người, nằm xuống, phóng lên! Tốc độ nhanh như chớp, phản ứng mau lẹ, làm gì có chút nào trì độn như cương thi.

“Là bất hóa cốt!” Bất hóa cốt cái gì, trong giới cương thi thì nó là tầng lớp thấp nhất, không thể so sánh với cương thi vô địch đao thương bất nhập, ưu thế duy nhất chính là tốc độc cực nhanh!

Nhưng mà cũng phải xem nền móng khởi điểm của người ta… Bất hóa cốt hơn ba trăm năm, lại còn được Thất Tinh Trường Sinh Quan dưỡng ra, giống như kiểu người thường được khoác thêm Adidas, Versace, hàng hiệu khác kiểu, tuyệt đối không thể xem thường!

Cho nên khi bất hóa cốt vồ tới Lý Đài Hùng, tốc độc của Lý Đại Hùng nhất thời không thể phản ứng kịp, Cố Duệ đang định tháo bỏ cái mác người bệnh, thì chợt nhìn thấy Nhạc Nhu đã xông đến!

Vân Linh Phiêu phóng ra, con bất hóa cốt kia bị kéo về phía Nhạc Nhu, cái thứ đồ chơi này cũng rất dứt khoát, xoay người nhắm vào Nhạc Nhu...

Keng! Cố Duệ nghe thấy tiếng kiếm tuốt khỏi vỏ.

Nhạc Nhu rút thanh kiếm lấy từ trong kho binh khí ra, âm thanh sắc bén, Lý Đại Hùng cảm thấy rất vui mắt vui tai.

Cố Duệ nhìn thấy Nhạc Nhu tuốt kiếm ra khỏi vỏ, Hàng Lực bao phủ, chú thuật liền mạch, nửa điểm cũng không chậm trễ, kiếm khí lưu chuyển vạch ra một đường sáng.

Soạt! Cái cổ của con bất hóa cốt bay ra.

Đây vẫn chưa tính là sự lợi hại của Hàng Kiếm được mở phong ấn đúng không? Là sự lợi hại của Nhạc Nhu cô nương!

Đúng là quá đẳng cấp!

Nhưng Cố Duệ cũng nhìn thấy Khổng nhị thúc đến sau lưng Nhạc Nhu.

“Cẩn thận!” Lý Đại Hùng phóng đến chỗ Nhạc Nhu.

Lý Đại Hùng sao có thể là đối thủ của Khổng Nhị thúc, hắn lập tức làm hai động tác, tay trái thoát y, tay phải cầm Hộ Tâm Kính!

Cái kính này đã ngăn cản ta mấy lần! Khổng nhị thúc cười lạnh, một chưởng bổ xuống…

Nhưng hắn đột nhiên để ý thấy vị trí của Hộ Tâm Kính hơi lệch một chút, dường như không phải nhắm vào hắn.

Cái tên to xác này sao có thể có âm mưu được? Hắn vốn không giống với cô sư muội thông minh gian xảo kia... Khổng nhị thúc suy nghĩ một chút, tự nhiên cảm thấy nghi ngờ!

Có gì không đúng! Khi hắn ta đang nghi ngờ thì phía sau có một đường kiếm phát ra bạch quang, đường bạch quang đó so với kiếm của Nhạc Nhu còn nhanh hơn, hơn nữa thanh kiếm này chính là Hàng Khí danh kiếm chân chính, chí ít thì trong cảnh giới U Châu này, kiếm danh Bạch Khuyết như vậy chủ nhân chỉ có thể là Bạch Ngọc Đường.

Vút! Kiếm từ phía sau đâm vào ngực Khổng nhị thúc, đồng tử Khổng nhị thúc co lại, hắn đột nhiên nghĩ đến tấm kính.

Thứ tấm kính ngắm vào dường như là…

“Rồng trong kính!” Âm thanh thô lỗ vang lên, Cố Duệ quay đầu nhìn thấy tên đầu trọc “trọng thương” và Bạch Ngọc Đường “trọng thương” đang hỏa lực toàn khai, Thanh Xích kéo ra, chú thuật giáng xuông, kiếm quang dẫn Kính Long!

Ầm! Ánh lửa xung đột… mạnh mẽ đập vào một nơi.

Đó là một nơi mà ngoài ba người Khuê Sơn ra không ai ngờ tới.

Nơi đó có một kẻ đang nằm, ầm, khi ánh lửa đập về nơi đó, người kia liền không thấy đâu, biến mất tựa như quỷ mị, bụi trên nền đất bay mù mịt.

Tay trái quăng ra tám thanh tử nhận, bay lượn lướt qua, mũi nhọn cắt vài chỗ trên thân thể phong tỏa Lý Đại Hùng, tốc độ cực nhanh!

Người tai mắt nhanh nhạy như Cố Duệ cũng chỉ nhìn thấy vệt sáng lướt qua, sau đó là tên đầu trọc nhà mình dùng Thanh Xích luân chuyển, sau những tiếng leng keng, những thanh tử nhận bay đi, bắn ra xung quanh, đâm vào bức tường cắm sâu một tấc, những khối đá nhỏ thì bị trực tiếp cắt thành hai mảnh.

Mẹ ơi, thật sự quá khủng bố! Cố Duệ và Lý Đại Hùng lập tức trốn đi, Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường tự nhiên cũng né tránh.

Nhưng tên đầu trọc cuối cùng sức lực cũng không đủ, lui về phía sau mấy bước, cổ tay hơi run run, ngay lúc này…

Một thanh mẫu nhận phóng ra, giống như cắt không khí mà lao đến, Hàng Khí cường đại bao phủ quanh nó, chú thuật lưu chuyển, mũi đao cắt gió, thậm chí Cố Duệ chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong lướt qua, nhắm thẳng vào yết hầu tên đầu trọc!

Tên đầu trọc gầm lên một tiếng, khai mở toàn bộ Hàng Lực, sau đó… chạy đến bên đám người Cố Duệ.

“Khỉ này, cô mau giúp tôi cản lại!”

Cố Duệ: Mẹ kiếp nhà ông!

Tên đầu trọc khiến Cố Duệ cảm thấy con người này thật sự mặt quá dày không biết nhục, nhưng lão già khống chế mẫu nhận kia vẫn đang đứng đó, ánh mắt thâm sâu, nét mặt vô cảm.

Bạch Ngọc Đường nắm chặt Bạch Khuyết, âm thanh lạnh lẽo: "Ai có thể ngờ rằng Lỗ đại sư tiếng tăm lẫy lừng khắp U Châu lại có thể như vậy…”

Như vậy cái gì chứ? Khổng nhị thúc vẫn còn đang thoi thóp, đám người Hà Vân nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Lỗ đại sư không hề tổn thất một cọng lông.

Đúng rồi, ông ta, Bạch Ngọc Đường cùng với tên đầu trọc kia không phải đều đang bị trọng thương sao? Đều là giả vờ?

“Nói đi, ngươi làm sao nhìn ra, ta tự thấy bản thân không hề có sơ hở nào.” Lỗ đại sư rất bình thản, khí tức trên người cũng rất ôn hòa, nhưng lúc trước khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy đáng sợ bấy nhiêu… Hắn quá thâm sâu rồi!

Hắn hỏi, nhưng không nhìn hai người Lý Đại Hùng, ánh mắt chằm chằm dán vào Cố Duệ, sao cô có thể nhìn ra hả cô thôn nữ Khuê Sơn.

Đám người Hà Vân vẫn còn đang mờ mịt, nhưng lờ mờ có thể cảm nhận được… Khuê Sơn và mấy người Nhạc Nhu vẫn luôn ở phía trên họ.

Khổng nhị thúc nhìn Cố Duệ, ánh mắt lóe lên, cô ta ngay cả Lỗ đại sư cũng nhìn thấu rồi? Đây thật sự là một kẻ tiểu bối chưa đến hai mươi tuổi sao? Thật quá sức khôi hài!

Cố Duệ vẫn mang gương mặt trắng bệch, ho một tiếng, cất giọng yếu ớt: “Thiết lập nhân cách của ông không đúng.”

Thiết lập nhân cách? Là cái quái gì?

“Ngay từ lúc bắt đầu ông là một Hàng Đạo đại sư có tu dưỡng, đức cao vọng trọng, đến Ẩn Nguyệt thôn là để điều tra vụ án, giải cứu người dân khỏi tai họa, ấn tượng của tất cả mọi người đối với ông đều là như vậy, đây chính là nhân cách đầu tiên mà ông thiết lập. Sau đó ông tuân thủ nhân cách này mang người điều tra án đến Ẩn Nguyệt sơn, nhưng các người vào trong núi lại không xử lý đám Dã Cẩu kia, mặc dù đám người Hà Vân nhân phẩm chẳng ra sao, chắc chắn muốn lợi dụng đám Dã Cẩu tìm vị trí mộ táng, nhưng bọn họ chẳng quan trọng, trong một đội ngũ, người quan trọng nhất vĩnh viễn là đội trưởng! Ông rất mạnh, thực lực dư thừa, không có lý nào lại bị lòng tham của bọn họ lung lạc, cho nên việc ông tha cho đám Dã Cẩu hại người, tiến vào nơi mộ táng, lòng tham lớn hơn nhân từ, khiến cho nhân cách đầu tiên của ông bị phá hủy. Lòng tham, mỗi người đều có, nếu như là vì Hàng Khí, tất cả chúng ta ở đây đều có lòng tham đó, đây cũng không xem là khuyết điểm gì. Nhân cách thứ hai của ông là một Hàng Sư tam quái bình thường nhưng lại mạnh nhất, sau khi vào nơi mộ táng… ông mang theo người một mạch vượt chướng ngại, cuối cùng gặp phải bọn tôi, sau đó nhân cách thứ hai của ông cũng bị phá hủy!”

Lại bị phá hủy? Nhạc Nhu giật mình, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Cố Duệ, chỉ có Khổng Động Sinh ánh mắt có chút ngây ra.

“Ông vốn nên là kẻ có lòng tham, cũng có đủ thực lực để thuận theo lý lẽ lấy được rất nhiều thứ, nhưng ông lại biểu hiện rất khiêm tốn, coi Hàng Khí như bùn đất, là vì coi trọng danh tiếng sao? Trên thực tế, tính trong giới Hàng Đạo tuổi tác cũng ông cũng không nhỏ, không lý nào lại chất phác đến như vậy, cho nên, hoặc là ông thật sự không muốn, không tham không cầu, phá vỡ nhân cách thứ hai, hoặc là ông có mưu đồ khác, thế nên Hàng Khí này đối với ông mà nói, chẳng hề có sức hấp dẫn.”

“Bất kể là liên tục phá vỡ hai tầng nhân cách, hay là có mưu đồ khác, cũng đều đủ khiến cho tôi nghi ngờ tất cả những hành động của ông, ví dụ như ông vô cùng phối hợp với sự sắp xếp của Khổng nhị thúc… Tuy rằng trên mặt ông luôn thăm dò ông ta, luôn đùn đẩy cho ông ta, nhưng nhìn kết quả mà xem, luôn là hai người các ông phối hợp với nhau! Phối hợp khiến cho tất cả Hàng Sư ở đây đều đồng ý với mười hai vị trí Trường Sinh, mở quan tài, nâng xác lên! Thi thể Lộc Hợi sau khi được nâng lên, kết quả các người cũng đã thấy rồi, thi thể nhấc lên, thân xác Tư Mã Ý ở dưới liền hóa cương thi... Phía sau Lộc Hợi là Bát Quái Đồ trấn áp, người ta căn bản không phải muốn chiếm lấy Trường Sinh gì gì đó, mà là vì ngăn cản Tư Mã Ý hóa thi mới dùng bản thân mình trấn thủ ở trên. Hai người các ngươi một kẻ sáng một kẻ tối, mỗi người tự dẫn người theo hai đường tiến vào lăng mộ, nói đến đây chỉ là vì để tập hợp mười hai Hàng Sư giúp các người mở quan tài mà thôi!”

Ngừng lại một chút, Cố Duệ nhìn Lỗ đại sư.

“Đương nhiên, hiển nhiên nhất chính là Hàng Khí của ông đã làm ông bị bại lộ.”

Câu nói này khiến Lỗ đại sư vô thức nhìn vào Hàng Khí trong tay mình.

Một hồi sau, ông ta mới lẩm bẩm: “Kim Thiền Tử Mẫu Nhận?”

“Tử Mẫu Nhận, trong kho binh khí có một số Tử Mẫu Nhận, trong lịch sử, Hàng Khí đại sư có sở trường luyện vũ khí Tử Mẫu Nhận rất ít, bởi vì quá khó, dù cho là người nổi tiếng khắp U Châu như ông cũng làm không được, Tử Mẫu Nhận này là do người khác làm, hơn nữa cũng giống như những Hàng Khí ở đây đều là do cùng một người làm ra, người đó có lẽ chính là Lộc Hợi. Ông có được tất cả tài sản của ông ta, ví dụ như những Hàng Khí này, ví dụ như… liên quan đến bí mật lăng mộ này.”

Cố Duệ nói xong, ánh mắt Lỗ đại sư liền nheo lại, sát khí bốc lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio