Thịnh Đường Vô Yêu

chương 167: nói nhiều quá

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm! Lúc này sấm sét trên trời giáng xuống, mưa gió sấm sét điên cuồng gào thét, dường như cả đất trời đều đang báo hiệu điềm xấu, cương thi sắp làm loạn.

Tên đầu trọc, Bạch Ngọc Đường và cả Cố Duệ đều đang trọng thương, đám người Nhạc Nhu bị du thi vây quanh, sinh mạng đều ngàn cân treo sợi tóc.

“Sư thúc, đại sư huynh huynh ấy…” Tề Khinh Hà nhịn không được nữa, Tiết Lương Bình lên tiếng: “Hắn đã thành Lôi Cương, dù là Kim Lan Trận hay là hai ba Hàng Sư phối hợp cũng không tổn thương được một sợi lông của hắn, chúng ta lên cũng chỉ có thể nộp mạng, tạm thời rút lui, tính kế lâu dài! Còn về đại sư huynh của ngươi…”

Tiết Lương Bình biết hắn hôm nay phải mang Bạch Ngọc Đường đi, không thể để Bạch Ngọc Đường chết ở đây, nếu không người nội môn sẽ không tha cho hắn.

Người Bắc Đường nghĩ thế nào, đám Hàng Sư còn lại làm sao không biết, chẳng ai nguyện ở lại đây để chịu chết! Bọn họ đều sợ hãi, muốn phá vòng vây du thi.

Tiết Lương Bình đã đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đang muốn mang hắn rút lui…

Nhưng đột nhiên kinh hãi, bởi vì ánh sáng của sấm sét chợt chiếu sáng cả một vách núi Ẩn Nguyệt.

Ánh sáng trắng chiếu lên đá đen, tất cả sấm sét giáng xuống, toàn bộ đánh vào trong vách đá.

Ầm ầm! Cả đất trời như được phủ trắng, ngay cả người trên thuyền giữa khúc sông kia cũng cảm thấy chói mắt, đồng loạt nheo mắt lại.

Nhưng có ai biết được Cố Duệ bị trọng thương đang dán mình trên vách núi kia sợ hãi đến dường nào… Ngọn núi này đang hút máu của cô.

Mẹ kiếp, ngọn núi này thành tinh rồi sao?

Ánh sáng trắng lượn lờ, trên đỉnh núi có tia sáng lóe ra, từ trên núi nhìn xuống, ngọn núi đang nứt ra, dường như trong núi có một nguồn sức mạnh cực đại, đang mạnh mẽ tách ngọn núi ra.

Lý Đại Hùng dường như nghe thấy ngọn núi đang hít thở, mở mắt trừng trừng, nhìn thấy một làn khói trắng bốc lên từ trong vết nứt trên đỉnh núi, nơi mà lúc trước bọn bọ chạy trốn Dã Cẩu đã leo vào, khói trắng quanh quẩn, không ngừng bốc lên…

Tử đỉnh núi tới chân núi, tất cả linh khí đang gào thét.

Tư Mã cương thi dường như đang sợ hãi, mắt trừng trừng nhìn vào làn khói trắng đang thét gào kia, miệng mở rộng ra.

“Lộc Hợi!!!”

Tiếng rống chấn động cả một vùng trời, dường như cách ba trăm năm vẫn khiến cho nhân vật trí dũng vô song sau khi chết bị người ta luyện thành cương thi oán hận không thôi... Có ai có thể chấp nhận sau khi chết bị một tên nam nhân đè ép suốt ba trăm năm chứ!

Khói trắng gào thét ngưng tụ, người ở đầu bên kia dường như chế ngự cả một ngọn núi.

Một người nam nhân, một người nam nhân tóc xõa bay phất phới. Hắn mặc một bộ đồ trắng mộc mạc, eo đeo thước ngọc, chân nhún một cái, cả người nhảy lên!

Cả một ngọn núi khói trắng cuồn cuộn, theo bước chân người kia nhảy lên mà gào thét, thước ngọc rút ra, nhảy vào biển khói.

Trên trời sấm sét dày đặc, mưa gió nghiêng trời lở đất, một núi sương trắng xông lên trên trời, theo thước ngọc trong tay hắn...

Tất cả sương trắng đều tuôn vào trong thước ngọc, mảnh ngọc phát ra ánh sáng đến chói mắt.

Cố Duệ nhìn thấy nửa mặt của người nam nhân kia, nhìn thấy môi hắn mấp máy, nhưng chỉ nghe được hai chữ.

Hai chữ này từ sau khi cô gia nhập Hàng Đạo đến giờ vẫn không hiểu được... rốt cuộc cái gì mới là Hàng Sư?

Đó là hai chữ gì? Đối với Hàng Đạo, Cố Duệ có thể nhớ, nhưng rất nhanh sau đó liền quên ngay, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, cô không muốn quên!

Ầm! Thước ngọc vung ra, biến thành cây thước khổng lồ rộng ba bốn mét, dài hơn mười mét, nhắm thẳng vào Tư Mã cương thi.

Tư Mã cương thi hai tay bắt chéo, trên cánh tay sấm sét bao phủ, dường như hắn đang mượn sức mạnh của sấm sét trên trời, tiếng gào thét vang lên.

Ầm!

Sóng cuốn cuồn cuộn! Đất đá nứt toát ra! Dương liễu gãy vụn!

Tất cả mọi người bị sức mạnh này đẩy bay về phía sau...

Tư Mã cương thi ăn một đòn này, hai chân kêu rắc rắc, ầm!

Hắn quỳ sụp xuống!

Lộc Hợi này vừa xuất hiện, chỉ cần một đòn liền khiến Tư Mã cương thi đã biến hóa hoàn chỉnh phải quỳ xuống ngay! Mặt đất đầy những vết nứt chằng chịt, lõm xuống một hố sâu đến năm mét.

Đây... là sức mạnh gì chứ!

Một đòn này của hắn vượt qua sức mạnh của Hàng Sư tam quái, Tiết Lương Bình biết, dù cho người cả môn phái của hắn gộp lại cũng không thể nào chống đỡ nổi một đòn này, bao gồm cả vị sư huynh đã thừa kế chức vị chưởng môn của hắn.

Hàng Sư tứ quái sao? Cũng chẳng thể nào cản nổi.

Đây chính là sức mạnh cực hạn? Không, phải nói là một loại chính khí, chính khí mà tà không thể nào áp chế được!

Bọn hắn ở đây, chẳng ai có được một tí khí phách như vậy, tên đầu trọc không có, Bạch Ngọc Đường không có, đám người Tiết Lương Bình cũng không có.

Không phải bọn họ yếu, hay là không có thuật pháp, mà là bọn họ không có loại tinh thần này.

Ngoại luyện tinh cốt bì, nội luyện nhất khẩu khí.

Nhất khẩu tinh thần khí, tinh thần khí gọi là gì chứ?

Cố Duệ mất máu quá nhiều, dường như đã không còn nhìn rõ nữa, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tư Mã cương thi cao to cường tráng bị Lộc Hợi ngưng tụ từ sương khói kia dùng một đòn đánh cho quỳ sụp xuống đất.

Những tên du thi cũng sợ hãi nằm mọp xuống.

Cô mơ màng nhìn thấy một người.

Ngay sau đó Cố Duệ bị Khổng nhị thúc nắm cổ quăng vào trong đám người.

“Lộc Hợi, quả nhiên là Lộc Hợi.”

Hắn cười khiến đám người tên đầu trọc đều biến sắc.

Nhạc Nhu muốn xông lên.

“Đừng có bước qua, nếu không ta sẽ giết cô ta!”

Cố Duệ cả người đẫm máu, một bộ đồ xanh đơn giản bị máu nhuộm thành đen sẫm, đặc biệt là phần lưng.

Cô bị Khổng nhị khúc kéo đến bên bờ sông, đối diện với tên Lộc Hợi và Tư Mã cương thi, cũng đối diện với đám người tên đầu trọc.

Tiết Lương Bình không quan tâm đến sống chết của Cố Duệ, trong thâm tâm còn ước gì Cố Duệ sớm chết đi.

Nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy Thanh Xích của tên đầu trọc đã rơi lên cổ của Bạch Ngọc Đường.

Ánh mắt nhìn nhau, sát ý ẩn giấu.

Nhạc Nhu chẳng chú ý đến cảnh này, chỉ thầm than số Cố Duệ thật xui xẻo.

“Tên họ Khổng kia, đã đến lúc nào rồi, ngươi còn muốn làm gì chứ, muốn lĩnh giáo sự lợi hại của Lộc Hợi tiền bối sao?” Có một tên Hàng Sư tán tu không muốn tình cảnh tốt đẹp trước mắt bị một tên chuột già như Khổng nhị thúc phá hoại, tức giận lên tiếng.

Nhưng Khổng nhị thúc lại cất tiếng cười điên cuồng: “Lộc Hợi, ta đương nhiên biết Lộc Hợi, cũng biết một cao thủ hơn ba trăm năm trước một tay phong ấn mộ cương thi như ngươi sẽ không để mặc cho đám người hậu thế thành công thức tỉnh hắn, cũng là tên họ Lỗ kia, nực cười, hắn thật tự tưởng rằng bản thân sẽ thắng được lão tổ tông như thế này sao?”

Lộc Hợi nhìn chằm chằm hắn ta, sau đó nhìn thấy Khổng nhị thúc vừa cười vừa lấy ra một món đồ.

Cố Duệ bị hắn túm lấy cổ, nhưng cũng nhìn thấy được tay Khổng nhị thúc đang miết chặt một miếng bài vị.

... Phía trên có hai chữ.

Lộc Hợi.

Lẽ nào tên này muốn...

“Ngươi cố ý giả chết để tránh né âm dương lộ, nhưng cần phải lấy giả tráo thật, do vậy mang sinh mệnh của mình liên kết với bài vị, nhờ hậu bối tử tôn cung phụng mà đảm bảo ngươi có thể ở trong quan tài tiếp tục trấn áp Tư Mã Ý, nếu như nó bị hủy, số mệnh của ngươi cũng đứt đoạn, thiên địa tuyệt đối không cho phép ngươi tiếp tục sống ở nhân gian.”

Khổng nhị thúc cười: “Mệnh hữu sở vận, không thể trường sinh, đây là lời những kẻ Hàng Đạo tự nhận là chính đạo các ngươi nói ra, cho nên...”

Đi chết đi! Khổng nhị thúc dùng sức bóp, bài vị rất nhanh bị biến thành bột mịn!

Nhưng!

Vụt... Một thanh kiếm xuyên qua ngực hắn, đâm từ phía sau.

Sau lưng hắn là Lý Đại Hùng cao to vạm vỡ, tên thổ tặc này không biết từ lúc nào đã đến sau lưng hắn?

Hắn đã quá cố kỵ Cố Duệ, kỳ thực hắn nắm Cố Duệ trong tay là bởi vì lo sợ cô sẽ phá hỏng chuyện, bắt Cố Duệ để uy hiếp, đám người tên đầu trọc, Nhạc Nhu và cả Bạch Ngọc Đường cũng sẽ kiêng dè hơn.

Nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng thật không ngờ, hắn đã bỏ sót Lý Đại Hùng.

Lý Đại Hùng rốt cuộc làm sao có thể đến phía sau lưng hắn? Lý Đại Hùng vốn không giỏi về tốc độ hay thân pháp.

Khổng nhị thúc có bị đánh chết cũng không hiểu được, có thể là hắn đã quá chú ý đến Lộc Hợi, cũng có thể hắn đã quá xem thường Lý Đại Hùng?

“Nói nhiều quá.” Cố Duệ gỡ tay hắn ra, lạnh lùng phun ra một câu.

Con ngươi Khổng nhị thúc co rút, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ, hắn đã biết tại sao rồi, bởi vì Lộc Hợi.

Hắn đã quá xem thường vị Hàng Sư của ba trăm năm trước, đối phương chẳng cần sử dụng bất kỳ thủ đoạn thực chất nào cũng có thể làm tê liệt giác quan của hắn.

Người chết mới chính là kẻ ngu ngốc nhất.

Nói quá nhiều đã làm bộc lộ nội tâm căng thẳng của hắn, giúp đối phương dễ dàng ra tay hơn.

Bỏ đi, thua rồi chính là thua rồi.

Khổng nhị thúc ngã ra đất, trước khi chết trừng trừng nhìn vào tấm bài vị... đã vỡ nát trên đất.

Cố Duệ cũng nhìn thấy, đầu óc chợt giật bắn, nói vậy, nói như vậy Lộc Hợi sẽ không...

Cố Duệ quay đầu nhìn, thân thể Lộc Hợi ngưng tụ lại đang tan biến, còn Tư Mã cương thi thì gầm thét, hung hãn đứng dậy xông lên!

NO, là xông qua đây!

Cổ Cố Duệ lại bị Tư Mã cương thi nắm lấy.

Cố Duệ: Ông vừa mới thoát khỏi sao không liều mạng với Lộc Hợi? Tại sao cứ nhất định phải bắt tôi chứ! Kiếp trước tôi đã đào mồ mả nhà ông hay sao? Ý, không đúng, hình như kiếp trước tôi quả thật có đào mồ mả nhà ông...

Cố Duệ trong lòng rối bời, Tư Mã cương thi thì điên cuồng, hắn đang muốn bẻ gãy cổ Cố Duệ để hút máu cô, nhưng lúc này Lộc Hợi xông đến.

Thước ngọc lưu chuyển, Tư Mã cương thi bản tính vốn sợ hắn, nên muốn mang Cố Duệ bỏ trốn.

Cũng đúng, trời đất bao la, hắn tạm thời mang theo người này trốn đi một khoảng thời gian, chờ linh hồn Lộc Hợi tiêu tán rồi lại xuất hiện, thương thế của hắn cũng cần tịnh dưỡng, cả U Châu này còn không phải là địa bàn của hắn sao!

Cương thi cũng biết nhận định thời thế, chỉ tội cho Cố Duệ lại bị bóp cổ một lần nữa.

Mắt thấy sắp cùng Tư Mã cương thi “như chim liền cánh” cao chạy xa bay thì...

Lộc Hợi ở phía sau hai tay bắt hình chữ thập, thước ngọc lơ lửng trong tay, Hàng Văn bên trên lưu chuyển, di chuyển lên trên! Thước ngọc bay lên không trung, lớn dần ra, xoay chuyển trên bầu trời, ánh sáng biếu xuống, toàn bộ không gian hai mươi mét đều bị ánh sáng bao phủ.

“Nhất Xích Phương Viên!” Tên đầu trọc lẩm bẩm, Nhạc Nhu ở gần đó cũng liếc nhìn hắn.

Nhất Xích Phương Viên? Người này biết thuật pháp của Lộc Hợi? Hơn nữa còn là thứ bọn họ chưa từng nghe qua.

Khuê Sơn...

Nhất Xích Phương Viên xuất ra, Tư Mã cương thi đang chạy trốn liền bị đâm đầu vào vòng sáng, trán hắn như bị lửa đốt, liền lùi lại phía sau.

Chạy trốn không được rồi? Cố Duệ đang muốn vui mừng thì chợt lo lắng, không biết tên này có nóng lòng muốn thoát mà ăn thịt cô luôn không.

Ngay đó cô cảm thấy sấm sét trên trời... không xong!

Miệng Tư Mã cương thi mở rộng, sấm sét đánh ra.

Nói thật, Cố Duệ trước giờ không biết cương thi còn có thể nhổ ra sấm sét, trước đây dù là tiểu thuyết hay phim ảnh, cũng đều nói là cương thi sợ lửa, sợ sét, làm gì có cương thi nào nhổ ra sấm sét chứ!

Mấy tên tác giả biên kịch tiểu thuyết kia đúng là não vẫn chưa đủ lớn mà!

Ầm! Sấm sét đánh xuống Nhất Xích Phương Viên, vòng sáng bị nứt ra, Tư Mã cương thi nhìn thấy sấm sét đánh xuống một lần, thì thân thể Lộc Hợi liền nhạt đi một phần.

Ầm ầm ầm! Sấm sét không ngừng đánh xuống vòng sáng, thân thể Lộc Hợi nhạt đến mức dường như không nhìn thấy nữa.

“Không thể để tiếp tục như vậy, chờ đến khi linh hồn hắn tiêu tán nếu như chưa thu phục được con Lôi Cương này, thì mọi người đừng mong có thể sống được, đặc biệt là tên họ Tiết kia! Có Hàng Sư tiền bối của ba trăm năm trước trợ lực còn không có tác dụng, thì trở về chờ ngồi trên Lão Hổ Đẳng đi!” Tên đầu trọc quệt máu trên khóe miệng, nhìn tên Tiết Lương Bình cười lạnh.

Lời uy hiếp này quả nhiên rất hữu dụng.

Tiết Lương Bình mặt mày biến sắc, sau đó oán nhận nhìn tên đầu trọc nói một câu: “Chẳng qua là xem cục diện mà thôi, hà tất gấp gáp.”

() Lão Hổ Đẳng: Một loại công cụ tra tấn thời xưa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio