Hôm nay thời gian Thịnh Hạ thức dậy vẫn theo thói quen không cần báo thức. Cô đã trang điểm nhẹ và mặc trang phục đơn giản. Trước khi xuống lầu cô vào thư phòng lấy hai bức họa đã hoàn thành tối qua.
Lúc này ông ngoại đã đi làm, chỉ có bà ngoại đang ở nhà.
Bà ngoại thấy cô trang phục chỉnh tề, còn cầm theo túi xách, "con muốn đi ra ngoài sao?"
Thịnh Hạ: "dạ," cô cũng không dấu diếm, "con đi sang nhà tam ca chơi."
Bà ngoại biết Nhậm Ngạn Đông đang ở Thượng Hải vì buổi sáng khi bà tập thể dục đã tình cờ gặp được anh trong sân tiểu khu. Thời gian lúc ấy mới hơn giờ sáng mà Nhậm Ngạn Đông dường như rất vội vàng ra cửa.
Anh gặp được bà cũng chào hỏi à như mọi khi nên bà cho rằng Nhậm Ngạn Đông đang có công việc.
"Làm khách hả? bọn người trẻ tuổi tụi con làm gì bà cũng khó hiểu?"
Thịnh Hạ ăn ngay nói thật: "trước đây con ngại không có đề tài nói chuyện cùng anh ấy nên một tháng tụi con chưa gặp mặt. Hôm nay anh ấy nói đã chuẩn bị kem ngon và đề tài mà tụi con có thể trò chuyện cả ngày."
Cô vừa nhớ ra nên dặn bà ngoại không cần làm cơm chờ cô.
Bà ngoại cảm giác bản thân cũng không lý giải được ý tưởng cùng cách làm kỳ quái của người trẻ tuổi. Tuy nhiên cho dù bà không hiểu cũng không phản bác hay có ý kiến gì về chuyện cô làm.
Từ khi bà biết việc chia tay của đứa cháu đến bây giờ bà cũng không hỏi qua lý do hoặc mâu thuẫn gì giữa cô và Nhậm Ngạn Đông?
Bà hiểu cô có thể tự bản thân biết mình muốn gì, biết làm thế nào cho thích hợp.
Bà ngoại từ trên bàn trà cầm hai gói kẹo ngậm thông họng đưa cho Thịnh Hạ, "Thật ra tụi con muốn trò chuyện một ngày thì giọng nói khẳng định sẽ rất khó chịu, đem theo cái này có khi lại cần ."
Thịnh Hạ chợt bật cười nhưng vẫn lấy cất hai gói kẹo vào trong túi.
Chung cư của Nhậm Ngạn Đông chung một khu với nhà bà ngoại. Vì thời gian hai người mới yêu anh muốn thuận tiện cho hai người lúc ở Thượng Hải thăm nom ông bà ngoại.
Trước đó khi cô biết anh muốn mua căn nhà này cô đã ngăn cản nhưng anh vẫn giữ ý định. Bởi vì cô ngại lãng phí nhà bọn họ ít dùng đến. Anh cái gì cũng chưa nói mà càng không nghe lời cô. Kết quả anh vẫn là khăng khăng mua căn chung cư này.
Nhậm Ngạn Đông chưa trở về lúc Thịnh Hạ đã lên lầu vào nhà.
Cô đã nửa năm không vào nhà này, mọi thứ không thay đổi chút nào. Cách bài trí vẫn giữ nguyên, trên tường phòng khách có treo bức hoạ là một cảnh cô đang say mê biểu diễn đàn trên sân khấu.
Thời gian đó bọn họ vừa mới yêu nên nhìn trong tranh có thể thấy được hạnh phúc ánh lên trong khóe mắt và đuôi lông mày tươi sáng của cô.
Cô đã từng cho rằng trạng thái hạnh phúc đó tồn tại vĩnh hằng mà quên đi thực tế cửa ải khó nhất trong tình yêu chính là thời điểm bọn họ về ở chung.
Thịnh Hạ dựa vào trên tay vịn sô pha nhìn chằm chằm bức họa một lúc lâu.
Trước kia Mẫn Du nói: Thịnh Hạ, em chính là đang bị mâu thuẫn giữa cái gọi cảm tính kết hợp với lý tính.
Có lẽ đúng vậy.
Đôi khi cô tự thấy vui sướng như bao người bình thường mà cũng có khi cô khổ sở.
Đợi trong một thời gian lâu mà Nhậm Ngạn Đông còn chưa về.
Thịnh Hạ đi sang khu vực hành lang ngoài trời đang có bày biện một bàn cà phê và trà.
Tay cô nâng má đắm chìm vào toàn bộ khung cảnh bên ngoài.
Hôm nay thời tiết cũng như mọi ngày thường. Bầu trời không phải quá trong mà mây cũng không quá nhiều. Cảnh sông Hoàng Phố chìm trước sương mù mênh mông. Dù thời gian chưa phải buổi tối nhưng bên ngoài người qua lại cũng không ít.
Tiếng di động vang lên là Mẫn Du gọi đến làm Thịnh Hạ hoàn hồn nhận cuộc gọi.
Mẫn Du đã đến Thượng Hải. Cô vừa mới từ sân bay đi ra, đang ngồi trên xe vào nội thành.
Cô hỏi Thịnh Hạ: "Rời giường chưa vậy?"
Thịnh Hạ lười biếng nói: "em đã dậy sớm rồi."
Mẫn Du: "chị đến đón em vào giữa trưa để cùng ăn cơm với bọn Cố Hằng nhe. Cố Hằng có thể đến Thượng Hải vào lúc đó."
Thịnh Hạ tối hôm qua có gọi cho Mẫn Du mà kết quả Mẫn Du đang dự tiệc cưới. Cô không biết nguyên nhân gì làm Mẫn Du uống rượu nhiều đến nỗi nói chuyện không nhanh nhẹn như mọi thường nên sau đó cô cũng chưa kể về việc hẹn gặp hôm nay.
"Lần sau em mời bù nhe vì hôm nay em không rảnh."
Mẫn Du: "em có hẹn với ai khác rồi à?"
Thịnh Hạ: "Không phải, em đang ở nhà tam ca bên này." Còn không đợi Mẫn Du hỏi tiếp, cô liền kể đầy đủ không sót một chữ về lý do vì sao Nhậm Ngạn Đông mời cô đến.
Mẫn Du mất nửa ngày mới tiêu hóa được thông tin cô vừa nghe. Cô không hề tưởng tượng ra mà đặc biệt cái loại tính cách của Nhậm Ngạn Đông trầm mặc ít lời có thể hành động khác thường vậy.
Cô trong lòng hơi thở dài, "Nếu cậu ta mà làm cho giống một cuộc họp có kèm cái ppt gì đó, em hãy trực tiếp tạt ly nước vào mặt anh."
Thịnh Hạ nhàn nhạt cườ, Mẫn Du thật đúng là cùng cô tâm linh tương thông, đều nghĩ đến chi tiết có ppt.
Tiếp đó Mẫn Du hỏi: "em nói chuyện gì với cậu ta vậy?"
Nào nói chuyện gì được khi Nhậm Ngạn Đông cũng chưa về nhà.
Thịnh Hạ: "Không biết tam ca đi ra ngoài làm gì mà chưa về."
Mẫn Du: "......" Cô thật không rõ, "cậu ta không ở nhà thế em đến sớm như vậy làm gì?"
Thịnh Hạ cảm thấy cũng không sao cả, "đã đồng ý đến rồi nên em không cần thiết để ý quá."
Sau khi cô ngủ dậy cũng không có việc gì làm ở nhà nên liền tới đây.
Tựa như lúc chia tay cô không e dè mà nói cho anh biết cô vẫn còn yêu anh. Anh cũng không hiểu lầm lý do cô nói như vậy là muốn níu kéo gì với anh.
Sau đó cô vẫn sẽ nhận lấy quà thuộc về mình. Anh cũng sẽ không lầm hiểu chuyện cô nhận quà là biểu hiện tha thứ giảng hòa với anh.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy rất kỳ diệu cho việc anh có thể lý giải được mọi suy nghĩ của cô lúc này.
Mẫn Du: "em đây là đang thử thách cậu ta rồi từ từ tha thứ chuyện kia à?"
Thịnh Hạ theo bản năng nhìn cảnh bên ngoài mà lắc đầu nhưng Mẫn Du cũng không nhìn thấy được phản ứng này.
Cô nói: "em với tam ca không tồn tại nguyên nhân tha thứ hay không. Em có thể hiểu từng việc anh ấy làm nhưng không có cách nào trong lòng thoải mái tiếp nhận."
Tầm mắt của cô đang nhìn sang sông Hoàng Phố có vài du thuyền đang chậm rãi di chuyển.
"thời gian em bị đả kích liên tiếp tựa như một cây đao cắm vào tim dù có được rút ra rồi thì cảm giác đau vẫn còn đó. Nhưng nếu em không rút thì khả năng em phải đi đời nhà ma."
Giọng nói của cô truyền vào điện thoại thật nhẹ nhưng từng chữ chẳng khác nào đập vào vết thương.
Mẫn Du vừa xoa huyệt Thái Dương vừa mang theo tâm tình chút mơ hồ cảm giác được cái đau này. Cô có thể đồng cảm như bản thân mình đã từng bị.
Cô cười chút để tạo không khí sinh động, cũng như trấn an Thịnh Hạ, "gia tộc Thịnh thị không phải có rất nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ sao? Em hãy luyện thành tiên đan có thể hồi sinh tiêu đau đi."
Thịnh Hạ cười, chợt thật sự muốn có thứ tiên đan này thì tốt rồi.
Dừng một chút, cô nói: "Anh ấy chuẩn bị trong một tháng nên em tò mò đến nhìn xem rốt cuộc là dạng đề tài. Anh ấy cố gắng thay đổi chính mình để tìm phương thức thích hợp cho cả hai. Em cũng muốn nhanh chóng giải quyết vết thương trong lòng."
Mẫn Du tự hiểu rằng chuyện tình cảm của người khác đối với người ngoài như cô cũng không nên có quá nhiều kiến nghị. Mà chính ra về chủ đề này bản thân cô chính vốn là một kẻ thất bại.
Cô đang nhìn bên ngoài xe mà thất thần trong nháy mắt.
Vừa lúc sau có tiếng điện thoại gọi, cô vội vàng kết thúc trò chuyện với Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ rót nửa ly cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gương mặt thì thất thần nhìn cảnh sông.
"Thịnh Hạ?" Nhậm Ngạn Đông vừa về, anh đã đặt đồ vật trong bếp, liền sang bên này tìm cô.
Thịnh Hạ: "em ở bên ngoài hành lang này." Cô cũng không quay đầu lại mà vẫn luôn nhìn bên ngoài sông.
"em đến khi nào?"
"đến được một lúc lâu rồi."
Lúc này Thịnh Hạ mới nhìn Nhậm Ngạn Đông. Anh hôm nay mặc áo sơmi màu đen, ống tay áo gấp gọn ở khuỷu tay, "anh đang làm việc à?"
"uhm." Nhậm Ngạn Đông bưng ly trà lạnh trên bàn mà uống hết một nửa.
Thịnh Hạ hướng cằm sang ly cà phê, cười nói "Tìm không được chỗ nào để hoàn thiện file ppt à?"
Nhậm Ngạn Đông nhất thời nghe không hiểu gì, "file ppt gì?"
Thịnh Hạ cằm khẽ nhếch, ý bảo anh xem một món quà đang đặt bên ghế dựa chỗ kia, "Tặng cho anh món quà. Em đến đây làm khách cũng không thể đi tay không nên có chút gọi là đáp lễ."
Nhậm Ngạn Đông buông chén trà, "Cái gì vậy?"
Nói xong anh lấy túi văn kiện mở ra nhìn xuống chính là hai bức họa.
Chủ đề là: diễn đàn lần thứ nhất _ tên: 'kem của Nhậm thị'
Diễn đàn thời gian: : ——: ( cả ngày )
Chủ sự: Nhậm tam ca
Khách quý: tiểu công chúa Thịnh thị
nội dung hình ảnh:
Trong phòng hội nghị, bên cạnh bàn có vẽ một phiên bản Thịnh Hạ ngồi với vẻ mặt tò mò, nhìn chằm chằm màn hình điện tử trong phòng họp.
Màn hình chỉ có một hàng chữ to: diễn đàn lần thứ nhất _ tên: 'kem của Nhậm thị'
Cô còn vẽ anh, phiên bản anh đang ngồi ở chỗ đầu bàn. Anh vừa đang đưa lưng về phía màn hình điện tử, vừa nhìn máy tính trên bàn, cạnh bên máy tính còn có một ly nước.
Bức họa tinh tế hơn chính là trong tranh trùng hợp anh cũng mặc áo sơmi màu đen, ống tay áo cũng gấp gọn đến chỗ khuỷu tay.
Tầm mắt Nhậm Ngạn Đông từ bức họa chuyển qua Thịnh Hạ. Khóe miệng cô mang theo nét cười nhàn nhạt, ý bảo anh tiếp theo xem bức tranh thứ nhưng anh không vội lật trang, quay sang hỏi: "em vẽ từ tối hôm qua sao?"
Thịnh Hạ gật đầu, cô đúng là đã hoa mất vài tiếng đồng hồ mới hoàn chỉnh.
Nhậm Ngạn Đông tiếp theo nhìn bức thứ . Nội dung cũng là giống nhau. Chỉ có khác chút chính là phiên bản Thịnh Hạ không có một chút tinh thần, có vẻ mỏi mệt bất kham. Hành động thể hiện là tay nâng má, đôi mắt nhìn đồng hồ được vẽ với kim chỉ thời gian là: :
Trên màn hình điện tử được vẽ nội dung là ' loại chất phụ gia của kem ', bên dưới màn hình là vẽ số trang /, ý tứ chính là còn rất nhiều nội dung họp chưa xong.
Bức họa này thêm từng chi tiết nhỏ khác với bức trên là ly nước của anh có thêm cái ống hút mà nước trong ly được vẽ như không đủ cho anh uống. Trong tầm tay anh còn có một túi dược, "Thịnh thị yết hầu viên tiêu viêm", thiếu hai viên, hẳn là đã bị anh uống rồi.
Phía phiên bản của anh còn được vẽ thêm nội dung trò chuyện, ánh nhìn nghiêm trang nói: "Về chất phụ gia, không chỉ quan tâm đến màu sắc mà còn bao gồm xem xét về giá cả, thương hiệu sản xuất. Tôi không muốn dùng tùy tiện bằng không thì chúng ta sẽ thua về chất lượng kem."
Nhậm Ngạn Đông xem xong bức họa này: "......"
Anh không nhịn được mà bị chọc tức đến bật cười.
Sau đó anh bất đắc dĩ xoa ấn đường, "Thịnh Hạ, em..." Anh cũng không biết muốn nói gì cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô thì vừa nhấp một ngụm cà phê, trên khóe miệng có mang ý cười.
Giờ khắc này, anh đặc biệt muốn đến ôm cô nhưng vẫn khắc chế bản thân.
"em cho rằng hôm nay anh muốn cùng em thảo luận cách dùng nguyên liệu làm kèm à?"
Thịnh Hạ không phủ nhận, "Bằng không thì là gì? Còn có thể nói về chuyện gì khác sao?" Cũng không phải một hai giờ, là cả ngày, từ sớm đến tối.
Nhậm Ngạn Đông cất hai bức họa, "Thật anh rất muốn làm ppt chiếu nội dung nhưng chuyện chung đề tài hay không thì anh và em cùng tranh cãi thì chẳng phải là mất hết ý nghĩa sao?"
Anh đứng lên, "Đi thôi, chúng ta đi vào phòng bếp nào."
Thịnh Hạ: "hả?"
Nhậm Ngạn Đông đã nâng bước rời đi, Thịnh Hạ bưng theo ly cà phê vừa uống xong, di sát phía sau anh.
Trong phòng bếp, trên bàn được đặt rất nhiều trái cây. Đại khái cô đếm có hơn hai mươi mấy loại, màu sắc và hình dạng đều là tươi ngon.
"sáng sớm anh đi ra ngoài chính là vì mua trái cây sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "uhm, hôm nay chẳng phải anh đã nói hẹn ở đây."
"anh mua tất cả các trái cây nào sao?"
"anh muốn tự tay làm kem cho em ăn." Anh đặc biệt nhấn mạnh: "Không hề có chất phụ gia."
Lúc này Thịnh Hạ chợt cười mà nghĩ ngay đến bức họa cô vẽ.
"vậy anh làm kem như thế nào đây?" Cô hỏi.
Nhậm Ngạn Đông: "bằng nước."
Trước đây anh cũng không biết cách làm kem dựa theo nguyên liệu toàn là trái cây. Loại kem này chỉ cần dùng nước và trái cây xây nhuyễn, không chứa bất luận thành phần chất phụ gia hay hương nhân tạo.
"Dùng một ít sữa bò cũng có thể tạo thành kem được. Nhưng em ăn thì có thể có nhiều calorie sẽ làm em thấy mau no, ăn ít. Trước tiên, anh làm kem bằng nguyên liệu nước."
Thịnh Hạ quét mắt nhìn sang Nhậm Ngạn Đông đang mở máy tính. Kết quả đúng là anh đang nhìn đến file tài liệu ppt, cô cũng cạn lời: "..." Cho rằng anh mở nhầm file nên cô liếc mắt nhìn lâu hơn chút mới xác định đúng là anh đã mở một tập tin ppt.
"Không phải nói không cần ppt, không thể hiện được thành ý của anh, anh còn tranh cãi với em sao?" Cô nghiêng mắt nhìn anh.
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, bắt đầu đáp lời cô, "chỉ là cho em chọn khẩu vị." Đem con chuột trên màn hình chỉ cho cô thấy.
"Đây là cái gì vậy?"
Thịnh Hạ ngồi xuống, nhìn hướng con trỏ chuột.
Nhậm Ngạn Đông cúi người, tay anh chống trên mặt bàn, "Đây là vị kem hỗn hợp." Trước mắt anh muốn cô nếm thử loại kem trái cây hỗn hợp hai vị kết hợp. Hương vị loại này so sánh với loại một vị thì ngon hơn mà dinh dưỡng cũng càng phong phú.
Thịnh Hạ dùng trỏ điều khiển con chuột đi xuống chỗ hình kem. Cô phóng to hình ảnh kem này chẳng phải là hình ảnh được chụp trong phòng bếp ở biệt thự Bắc Kinh sao?
"Anh làm thật sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "uhm, calorie hơi bị nhiều quá." Anh chỉ đang thử làm từng loại, "Đây là một loại khác có lượng calorie khá cao. Nó không giống với loại trái cây hỗn hợp, lượng calorie không giống nhau."
Thịnh Hạ nhìn hình có vài loại khẩu vị hỗn hợp, "em muốn ăn dưa hấu cùng dâu tây, quả vải cùng anh đào, thanh long cùng quả xoài." Cô nói liên tục vài loại mình thích.
Nhậm Ngạn Đông nhắc nhở cô: "anh cố gắng làm trước loại hai mươi vị hỗn hợp đã." Để cô thử trước khẩu vị hai mươi loại hỗn hợp này chính là anh ở nhà đã đã làm vài lần, vị kem đều không tồi.
Những vị hỗn hợp khác anh chưa kịp nếm thử.
Nhậm Ngạn Đông chuẩn bị rửa trái cây. Anh xem lại chính xác hình ảnh trái cây mà chọn.
Thịnh Hạ nhìn một lát xoay người nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, "Làm loại này kem rất phức tạp đó?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "uhm, anh đã học với đầu bếp chuyên nghiệp về món tráng miệng ngọt trong một tháng."
Anh đem trái cây và rau quả rửa sạch tất cả.
Và nói tiếp, "Về sau mỗi năm mùa hè đến anh đều làm cho em ăn vài lần."
Đốn hạ, anh nói: "Nếu lúc em muốn ăn mà anh bận quá thì sẽ yêu cầu đầu bếp làm cho em."
Thịnh Hạ lẳng lặng nhìn anh bận rộn mà cô không biết muốn nói tiếp chuyện gì.
Trong phòng bếp lúc này rất an tĩnh, trái cây được rửa sạch thì Nhậm Ngạn Đông lấy máy ép tay ra chuẩn bị ép nước. Dáng vẻ của anh nghiêm túc tựa như khi anh đang làm việc.