Đến cửa nhà hàng, Thịnh Hạ tháo đai an toàn xuống xe. Nhậm Ngạn Đông cũng xuống theo. Anh vòng qua đầu xe đi đến bên cô.
Thịnh Hạ đeo ba lô trên lưng, nắm tay Nhậm Ngạn Đông. Hai người hành động cứ theo bản năng tựa như trước kia.
Thịnh Hạ hỏi anh: "anh đi về nhà ăn của công ty sao?"
Nhậm Ngạn Đông: "anh không đói bụng. Anh sẽ chờ em kết thúc bên này rồi cùng em ăn khuya."
Thịnh Hạ: "..." Hiện tại anh thật sự chỉ tìm lấy cớ ở cùng cô thôi.
Cô xua tay tạm biệt anh, cất bước đi vào nhà hàng.
Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua khi đến bậc thang. Lúc này anh đã ngồi vào trong xe, cửa sổ xe kéo xuống để nhìn hướng về cô. Cô vẫy tay lần nữa "Lái xe chậm một chút."
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, không nói thêm.
Thịnh Hạ cảm giác cảnh tượng này khá quen thuộc. Khi cô ở nước ngoài đi ăn cơm với bạn, anh cũng đưa cô đến và không nói nhiều. Anh chưa vội rời đi mà ngồi trên xe dừng bên đường chờ cô đi vào nhà hàng hẳn. Sau đó anh đã vẫy tay trước khi lái xe đi.
Nếu không phải bọn họ chia tay thì thời gian bên nhau tính đến nay là gần hai năm.
Mấy ngày nay cả hai cực lực tránh nói về đề tài chia tay mẫn cảm. Vì hai người vẫn đang gần tìm được phương thức thấu hiểu lẫn nhau.
Mặc kệ là anh hay là cô đều có mong muốn dùng hiện tại hoặc tương lai ấm áp để cùng nhìn lại thời gian họ đã từng trải qua.
Khi Thịnh Hạ vào phòng bao đã thấy Lệ Viêm Trác cùng Trác lão sư ngồi chờ. Cô đoán chừng thời gian hai người chờ cũng khá lâu.
Cô nhìn Trác lão sư mà thiếu chút nữa cũng không dám nhận. Vì bà hoàn toàn thay đổi so với dáng vẻ lúc trước.
Bởi vì trong quá khư bà mang theo dáng người béo phì, gương mặt cũng tròn tròn nhưng trông ưu nhã hơn. Nụ cười tươi của bà cũng rất mê người.
Trác lão sư cũng chưa nói gì mà buông chén trà trong tay. Bà vươn cánh tay chào đón cô.
hốc mắt Thịnh Hạ bỗng nhiên có chút đỏ. Động tác này của Trác lão sư như đánh thức ký ức đã từng in sâu. Trước kia mỗi lần cô có đợt thi đấu thì dù cho cô biểu hiện tốt hay không. Cuối cùng thời điểm cô xuống sân khấu luôn được Trác lão sư dành cho cái ôm ấm áp như vậy.
Cô được Trác lão sư dùng sức ôm một cái mà không cần thể hiện ngôn ngữ gì.
Lúc trước khi cô học cầm cùng Trác lão sư, có đoạn thời gian cô mang theo trong lòng thái độ bài xích vì cô còn nhớ đến nhịp sống sinh hoạt tại Bắc Kinh.
Trác lão sư vẫn luôn cỗ vũ cho cô: con nỗ lực luyện đàn thì về sau khi con bước lên trình độ diễn tấu thính cao nhất. Tam ca của con dù đang ở đâu, đều sẽ biết mà đến gặp con.
Cô nghe theo lời khuyên của Trác lão sư lập tức liền không khóc thêm nữa. Trong nháy mắt, trên mặt cô chỉ còn vươn chút nước mắt.
Khả năng khi cô còn nhỏ đã thật sự tin cái ý tưởng đơn thuần đó.
......
Vì bọn họ lâu lắm không gặp nên Trác lão sư đặc biệt khoa tay múa chân nhắc đến trước kia, "Lúc ấy con chỉ cao như vậy."
Bà vừa nói mà cùng Thịnh Hạ chưa khống chế cảm xúc bình tĩnh tốt lại được.
Trác lão sư đang nghĩ tới thời gian bà còn trẻ bị Thịnh Hạ làm cho cảm động. Bà còn nhớ rất rõ hình ảnh cô lúc bé.
Lệ Viêm Trác rút tờ khăn giấy đưa cho mẫu thân cùng Thịnh Hạ "Chúc mừng nhị vị nữ sĩ, giải độc dược thành công."
Trác lão sư hung hăng đánh vài cái lên bả vai của Lệ Viêm Trác, "con không nói ít đi được hai câu à!"
Cả ba cùng cười, vừa ăn vừa nói chuyện.
Cùng trưởng bối cùng nhau ăn cơm nên cô và Lệ Việm Trác không thể tránh khỏi phải nói tới đại sự.
Trác lão sư hỏi: "Hạ Hạ, con có đang yêu ai không?"
Trác lão sư ngày thường cũng không chú ý tin tức giải trí trong nước. Bà không biết chuyện tình yêu của Thịnh Hạ và Nhậm Ngạn Đông.
Lệ Viêm Trác chủ động nói chuyện, không đợi Thịnh Hạ lên tiếng, , "Mẹ, chuyện này không cần mẹ nhọc lòng đâu. Một người bạn của con đang theo đuổi Thịnh Hạ."
Anh chỉ nói một câu làm mất hứng ý định của Trác lão sư từ trong trứng nước.
Trác lão sư gật đầu, dặn dò anh: "Bằng hữu của con có đáng tin cậy không? Hạ Hạ đơn thuần như vậy."
Lệ Viêm Trác cùng Thịnh Hạ nhìn nhau, Nhậm Ngạn Đông đáng tin cậy không nhỉ? Còn có thể .... (chắc canh là tam a đáng tin cậy rồi....ủng hộ tam ca.....)
Anh nói: "Gần đèn thì sáng, mẹ nói đi?"
Trác lão sư: "Con còn không quên tự luyến mình một chút à."
Lệ Viêm Trác cười, "Này không phải do từ mẹ sao."
Trác lão sư nâng lên bàn tay còn chưa hạ thủ thì Lệ Viêm Trác chắp tay trước ngực, "Mẹ, cho con chút mặt mũi đi."
Thịnh Hạ cười, trở mắt sang nhìn tế nhị, "con xem như chưa thấy gì hết."
Sau đó, trên người Lệ Viêm Trác bị hứng trọn xuống một cái tát.
Tối nay cùng một nhà hàng, vị trí bên góc khác, Thương Tử Tình cùng Dư Trạch cũng đang ăn cơm. Dư Trạch không hứng thú chỉ đơn giản ăn qua loa trong khi Thương Tử Tình vừa tình cờ thấy được Thịnh Hạ. Cô ta thấy Thịnh Hạ mặc trang phục đơn giản nhưng không mất khí chất hào quang đặc thù của cô.
Cô khẽ nhíu mày như suy tư gì đó liền thu hồi tầm mắt.
Thương Tử Tình nhìn về phía Dư Trạch, "Ngày mai anh có rảnh không?"
Dư Trạch đầu cũng không nâng, "Chuyện gì vậy?"
Thương Tử Tình duỗi tay đặt trên mu bàn tay anh, "anh nói rảnh hay không đi?"
Dư Trạch: "Không rảnh."
Thương Tử Tình cười cười, "Không sao hết nếu anh bận." Sau đó khóe miệng cười một chút lại tan đi. Mỗi lần anh tới Thượng Hải, cô đều muốn anh đến nhà cô ngồi nhưng anh trước nay đều vội vàng.
Thương Tử Tình tự mình miên man suy nghĩ trong. Sau đó cô bưng ly nước, hơi nghiêng đầu nhìn về phía bàn Thịnh Hạ. Cô ta suy đoán Lệ Viêm Trác có phải đang theo đuổi Thịnh Hạ hay không? Vị đại nữ sĩ lớn tuổi kia hẳn là mẫu thân của Lệ Viêm Trác.
Vì hai bàn cách khá xa nên cô không biết bọn họ đang nói chuyện gì.
Này bữa cơm ăn đặc biệt nhẹ nhàng sung sướng, mau kết thúc khi, Thịnh Hạ thu được Nhậm Ngạn Đông tin tức: 【 tài xế đã ở nhà ăn dưới lầu. 】
Sau đó anh đem tài xế dãy số còn có bảng số xe chia Thịnh Hạ.
Từ nhà hàng đi ra, Thịnh Hạ cùng Lệ Viêm Trác tiễn Trác lão sư lên xe. Trác lão sư nhẹ nhàng nắm tay Thịnh Hạ "Con có rảnh thì sang nhà cô chơi."
Thịnh Hạ cười nhạt gật đầu nói 'dạ'.
Vẫn luôn nhìn theo ô tô rời đi, Lệ Viêm Trác hỏi Thịnh Hạ, "cô muốn cùng tôi đi chơi ở hội sở không?"
Thịnh Hạ: "Nhậm Ngạn Đông làm tài xế tới đón tôi."
Lệ Viêm Trác cười, một chút cũng không kiêng dè: "Sợ tôi cướp cô đi à."
Thịnh Hạ: "......"
Lúc này, tài xế Nhậm Ngạn Đông đã lái xe đến đây. Xe từ từ dừng lại nên Lệ Viêm Trác đi qua mở cửa cho Thịnh Hạ: "Hôm nào có rảnh thì gặp."
Thịnh Hạ: "Lần sau tôi sẽ mời khách."
Lệ Viêm Trác: "Nhớ lời hứa này đừng quên đó." Anh đem cửa xe đóng lại.
Đến khi ô tô chạy thẳng vào đường lớn thì Lệ Viêm Trác mới thu hồi tầm mắt.
Thịnh Hạ cho rằng Nhậm Ngạn Đông nói muốn ăn khuya, chỉ là lời nói trong lúc ghen. Cô không nghĩ tới anh thật sự chịu đói lâu như vậy mà chờ cô bồi anh ăn khuya.
Chỗ hai người ăn khuya là một nhà hàng gần một công ty con của Viễn Đông. Phòng ăn ở trên tầng cao, vị trí hai người ngồi sát bên cửa sổ. Họ vừa ăn vừa có thể thưởng thức đến khung cảnh đêm phồn hoa nhất Thượng Hải.
Nhậm Ngạn Đông không ngồi đối diện Thịnh Hạ, mà là ngồi bên cạnh cô.
Thịnh Hạ vốn định nói anh ngồi qua đối diện cô nhưng khi cô nghĩ lại tưởng tượng hai người mặt đối mặt phải nhìn trực diện anh thì hiện tại vị trí hai người như vậy cũng khá tốt. Cô chống đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Đêm nay lượng cơm vẫn chỉ dành cho một người mà còn là khẩu vị yêu thích của Thịnh Hạ.
Nhậm Ngạn Đông sẽ đút cho cô miếng đồ ăn nào trong khay mà cô thích, Thịnh Hạ lắc đầu, "Em mới vừa cùng Trác lão sư ăn không ít."
Nhậm Ngạn Đông không khăng khăng ép cô. Anh tự mình chuyên tâm ăn.
Trong lúc đó anh nhận được điện thoại của Tưởng Bách Xuyên. Nội dung là về hạng mục hợp tác anh nhờ xem trước.
"tôi đã xem xong những tư liệu kia cậu đưa lúc trước rồi, cũng không tệ lắm."
Nhậm Ngạn Đông buông nĩa, "Muốn đầu tư hay không?"
Tưởng Bách Xuyên: "cậu đây là tính toán lấy danh nghĩa cá nhân hay Viễn Đông?"
Nhậm Ngạn Đông: "Cá nhân, cái hạng mục này tôi muốn đầu tư không nhất định vì kiếm tiền." Chẳng qua tôi cảm thấy rất hứng thú. Trước kia tôi không tiếp xúc qua ngành sản xuất điện ảnh nên anh không có ý niệm. Hiện tại anh tiếp xúc qua chút liền nhớ đến một giấc mộng lúc anh còn nhỏ.
Anh cười như không lại nói, "Lúc nhỏ không phải cậu hay tưởng tượng bản thân mình có tinh thần trượng nghĩa à? Cậu còn hay nhìn xem có chổ cư trú thích hợp cho người không có điều kiện tốt để dọn qua ở mà."
Tưởng Bách Xuyên: "... Tôi mà có lý tưởng cao thượng như vậy sao?"
Hai người kết thúc điện thoại sau khi đơn giản trò chuyện vài câu. chi tiết hạng mục cụ thể như thế nào đều phải đợi hai người gặp mặt bàn kỹ.
Anh cất di động, Thịnh Hạ quay sang hỏi: "anh và Tưởng Bách Xuyên muốn đầu tư phim điện ảnh khoa học viễn tưởng sao?"
Nhậm Ngạn Đông gật đầu, "Bước đầu anh đang tính làm như vậy."
Thịnh Hạ tới hứng thú, "tại sao anh đột nhiên hứng thú đối với điện ảnh?"
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng mà chỉ vào mâm đồ ăn như là đang thật bận ăn, không nói chuyện.
Mấy tháng trước, lần Thịnh Hạ cùng Cố Hằng và Lệ Viêm Trác ăn cơm Lệ Viêm Trác nói chuyện công tác trên nhóm chat riêng. Anh muốn được kéo vào nhóm này mà Lệ Viêm Trác không cho. Cậu ta thật sự đem số điện thoại của anh kéo vào nhóm chat các nhà làm phim.
Sau đó, anh chưa từng nói qua một câu vì bọn họ trong nhóm này chỉ nói chuyện phiếm mà nội dung anh có nhìn kỹ ra là phim khoa học viễn tưởng. Đại khái ý bọn họ bàn về vốn đầu tư sản xuất nhiều nhưng kết quả không khả quan. Phim quay không tốt sẽ biến thành dự án treo giữa đường.
Thịnh Hạ nhìn anh như là anh đang bị ủy khuất gì sao?
Nhậm Ngạn Đông: "em làm sao vậy?" Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh.
Thịnh Hạ: "Cùng Tưởng Bách Xuyên thì anh có thể nói mà cùng em thì anh không thể tâm sự à?"
Nhậm Ngạn Đông chớp mắt lặng im một lát, chỉ đơn giản nói câu: "anh dựa vào lý do muốn tìm hiểu về điện ảnh để có thể được thêm tên vào nhóm chat đoàn phim. Nhưng Lệ Viêm Trác không làm lại đi đem kéo anh vào nhóm chat các nhà làm phim."
Thịnh Hạ bật cười, quay mặt đi mà không nói tiếp. WeChat của anh đến nay vẫn còn bị nằm trong sổ đen cùa cô.
Nhậm Ngạn Đông cắt một miếng thịt nhỏ nướng kiểu Pháp, anh hỏi Thịnh Hạ: "cái này em thích ăn."
Anh vừa nói thì đưa đến bên miệng cô.
Thịnh Hạ lắc đầu, "Ăn nữa là béo phì."
Nhậm Ngạn Đông cắn miếng thịt nướng trong miệng. Anh lập tức buông dao nĩa, xoay người Thịnh Hạ. Khi Thịnh Hạ còn đang trố mắt chưa kịp phản ứng anh liền dùng sức, kề miệng đút miếng thịt này vào miệng cô rồi.
Chỉ một cái chớp mắt mà trái tim cô nhảy vài điệu bang bang theo tiết tấu tăng không dứt.
Không phải là lần đầu tiên anh dùng uy lực này mà ép cô ăn như vậy. Cô vẫn là không có tiền đồ.
Thịnh Hạ bị ép nuốt xuống miếng thịt nướng. Trong khi Nhậm Ngạn Đông dường như không có việc gì mà cầm lấy dao nĩa tiếp tục ăn.
Bữa cơm này hai người ăn không quá lâu. Thời gian chừng nửa tiếng sau hai người bước ra từ nhà hàng.
Thịnh Hạ không thấy xe của Nhậm Ngạn Đông. Cô hỏi: "xe chờ ở đâu?"
Nhậm Ngạn Đông: "Đi bộ về thôi, tài xế về nhà rồi."
Thịnh Hạ hôm nay mặc một bộ đồ thể thoải mái cùng phối hợp giày màu trắng dành cho đi bộ sẽ không mệt.
Chung cư của bọn họ gần khu tài chính nên hai người đi bộ trở về cũng không bao xa.
Nhậm Ngạn Đông đi rất chậm cùng bồi Thịnh Hạ chậm rãi từ từ đi theo hướng về nhà.
Hai người ngẫu nhiên trò chuyện hai câu nên không khí cũng không tệ lắm.
Thịnh Hạ đã thật lâu không cùng Nhậm Ngạn Đông tản bộ. Khi Nhậm Ngạn Đông mỗi lần đến thăm cô ở nước ngoài đều là hôm sau anh dậy sớm từ sáng để chạy bộ và cô cũng không tránh được bị anh ép cùng vận động thể dục.
Những lần đó là không khí trong lành của sáng sớm mà thấm vào ruột gan. Hai hàng cây có bóng râm mát hai bên đường kèm theo nhiều con chim nhỏ nhảy hót véo von. Trên đường thì không ít người chạy bộ. Tư thế vừa chạy vừa dẫm trên các phiến lá rụng còn ươn ướt từ làng sương sớm.
Khi hai người chạy được mấy km thì ánh nắng cũng bắt đầu ló dạng. Bọn họ chạy một vòng trở về vừa kịp đón nắng sớm.
Lúc đó cô mệt mỏi mà đem áo khoát bên ngoài cởi ra. Cô cuộn lại thành một đoạn dây thần trong khi Nhậm Ngạn Đông vừa chợp lấy dùng nó túm cô. Trên đoạn đường hai người chạy trở về, anh vừa điện thoại phân phó công tác với thư ký, cô thì lười nhác đi theo phía sau anh. Ngẫu nhiên anh túm cô để đi nhanh hai bước. Từ sau lưng cô ôm eo anh, có khi cô cũng sẽ nhảy trên lưng anh để bắt anh cõng đi một đoạn.
những hình ảnh hoạt động thường ngày đó đã từng không khiến cô cảm thấy đặc biệt gì. Thế nhưng hiện giờ cô lại thấy bọn họ không có chỗ nào không ăn ý vui vẻ.
Khi Thịnh Hạ đang thất thần thì tay trái của cô đã được Nhậm Ngạn Đông nắm chặt trong tay anh.
Lúc sau hai người cũng không nói chuyện mà một đường đi thẳng về đến tiểu khu.
Lần đầu tiên, không chỉ là cô nhận ra có chút hưởng thụ không khí an tĩnh của cảnh đêm Thượng Hải mà cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy con đường này là đẹp nhất so với thời điểm khi hai người vừa chia tay. Lúc đó, tâm trạng cô nhìn con đường này cùng cảnh đêm chẳng mang theo hứng thú gì.
Cuối tháng, các cảnh diễn ở Thượng Hải đã quay xong ngoại trừ các cảnh diễn trong trận mưa đêm.
mấy ngày nay Chu Minh Khiêm đem ứng dụng dự báo thời tiết tắt bỏ vì mỗi ngày dự đoán mừa thì kết quả một giọt nước cũng không rớt.
hai tháng Kế tiếp, đoàn phim trằn trọc quay cảnh tại bốn thành thị khác nhau.
Tuần cuối tháng sáu là thời gian đoàn phim quay về Thượng Hải. Hai cảnh diễn cuối cùng chính là một cảnh cần có tiếng đàn tấu thật, một cảnh chính là cần mưa đêm.
Cảnh diễn cần tiếng đàn thật cuối cùng cũng được quyết định quay ở nước ngoài.
Chu Minh Khiêm quyết định trước tiên cho Thịnh Hạ quay cảnh trong mưa. Mục đích là vì sau cảnh diễn này có thể khiến cho Thịnh Hạ bắt được mạch cảm xúc của nội tâm nhân vật khi cô diễn cảnh cuối.
Chu Minh Khiêm gần đây bắt đầu chú ý lại dự báo thời tiết. Tin dự báo thời tiết là cuối tuần này có mưa. Anh cũng vẫn nghĩ theo kết quả như mấy ngày trước ai cũng không chắc được.
Biên kịch nói: Nếu không thì chúng ta làm mưa nhân tạo vậy.
Chu Minh Khiêm: Không đạt được hiệu quả tôi muốn. Bằng không hà tất anh chấp nhất chờ trận mưa thật như vậy?
Tối nay đoàn phim liên hoan nên trong lúc mọi người đang cao hứng nói về một đề tài. Viễn Đông của Nhậm Ngạn Đông cùng ngân hàng Hải Nạp của Tưởng Bách Xuyên đầu tư bộ phim khoa học viễn tưởng. Đối với hạng mục hợp tác này, đạo diễn và thành viên đoàn phim chắc phải có yêu cầu năng lực cao.
Loại phim này đã từng được Chu Minh Khiêm trãi nghiệm qua nên biên kịch kiến nghị Chu Minh Khiêm: "anh đi theo Nhậm tổng nói chuyện thử xem nhóm chúng ta có thể tranh tài so với đoàn đội khác không."
Những người khác cũng phụ họa theo.
Chu Minh Khiêm nhìn về phía Thịnh Hạ, cười nói: "tôi cho Nhậm Ngạn Đông một cơ hội để cô đại diện đoàn thuyết phục anh ta thay tôi được không?"
Thịnh Hạ thực sảng khoái: "anh thật muốn quay loại phim này thì có chuyện gì khó nói nhỉ."
Thật ra không có cô ra mặt mà chỉ bằng quan hệ giữa ba của Chu Minh Khiêm cùng Nhậm Ngạn Đông và thêm danh tiếng tài hoa của Chu Minh Khiêm. Kết quả đã rõ như ban ngày.
Nhậm Ngạn Đông cùng Chu Minh Khiêm hợp tác, là cường thủ liên hợp, thừa tanhg xông lên.
Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ, "Cụ thể anh cùng tam ca nói chuyện trước đi. Chuyện ký hợp đồng tôi thay anh đi lấy chữ ký."
Chu Minh Khiêm cầm chân dài cốc ly rượu chạm vào ly của cô "Chúng ta trọn tình anh em. Về sau tôi có dự án phim mới, tôi sẽ cho cô diễn vai nhân vật nữ vương thật tinh tế."
Thịnh Hạ cười: "Một lời đã định."
Sau khi tan tiệc, Mẫn Du đưa Thịnh Hạ về nhà bà ngoại.
Hôm nay cả đoàn phim vừa về bằng tàu xe nên mọi người khá mệt nhọc vì lênh đênh trên biển khá lâu.
Mẫn Du: "Ngày mai không có lịch gì nên buổi sáng em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Buổi chiều em có rảnh thì nanh chị sang bồi em đi dạo phố."
Thịnh Hạ: "Còn khỏe, em không phải quá mệt." Cô hỏi Mẫn Du: "chị muốn mua cái gì?"
Mẫn Du: "Còn có mấy ngày nữa là đến sinh nhật của tam ca nhà em. Chị tính cho cậu ta một món quà."
Mặc dù từ nhỏ cô rất hận muốn đánh chết anh. Thế nhưng mỗi năm dù cho Thẩm Lăng hay anh có sinh nhật thì cô đều có tặng quà cho bọn họ. Món quà không quá mắc hơn vạn tệ là được....
Cô hỏi Thịnh Hạ: "em không mua quà cho tam ca gì à?"
Thịnh Hạ lắc đầu, "Vào ngày sinh nhật, em sẽ bỏ số điện thoại của anh ấy ra khỏi danh sách đen của WeChat."
Mẫn Du cười, "Cái này là giá trị nhất so với bất cứ quà gì."