Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Miri
- --------------
Không ngờ Trình Tàng Chi lại nộp lên quân ấn, vậy thì có khác gì tự giải quân quyền đâu!?
Ai cũng kinh ngạc, không hiểu tại sao Trình Tàng Chi lại làm ra hành động không khác tự sát như vậy.
Nhưng trong lòng Nhan Tuế Nguyện lại hiểu rõ, Trình Tàng Chi đã sống tới hôm nay, tất nhiên không đời nào sẽ dễ dàng bỏ trú quân Hà Tây. Trú quân Hà Tây hiện giờ đã là họ Trình, có nộp toàn bộ quân ấn này hay là giao một nửa, cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Mặt Thường Minh xám như tro tàn, có chết cũng không ngờ Trình Tàng Chi sẽ giao quân ấn tỏ lòng trung thành, cắn ngược lại hắn một phát ngay yếu điểm như vậy, còn hắn lại ngang nhiên ở trên điện Hàm Nguyên nói rằng sẵn sàng góp sức cho tiết độ sứ, chẳng khác gì phản bội hoàng đế. Hiện giờ chỉ có nước đi chết.
Lần này, Dương Phụng Tiên lập tức sai khiến cấm vệ trong điện bắt lấy Công Bộ thượng thư Thường Minh, không để tái diễn màn nực cười như hồi Lại Bộ thượng thư Vương Đỉnh. Lễ Bộ thượng thư Nhạc Chiếu vốn định nhìn qua Binh Bộ thượng thư Vương Hữu Quân, lại phát hiện Vương Hữu Quân cũng đang quỳ trên mặt đất.
Nhạc Chiếu tỉnh ngộ, Lưu Huyền đã mất đi thế mạnh của mình. Hắn âm thầm quan sát Lưu Huyền, lại thấy đối phương vẫn bình tĩnh ung dung. Chẳng lẽ Lưu Huyền còn có chiêu sau sao? Hắn cứ mơ hồ cảm thấy thiên hạ này sắp nổi bão, nhưng cơn bão này sẽ nổi ở đâu, thì vẫn chưa biết.
Triều hội ở điện Hàm Nguyên kết thúc, nhưng nơi nội các nghị sự là điện Tử Thần lại chỉ vừa bắt đầu ồn ào. Lưu Huyền là người đầu tiên bị tuyên triệu vào điện Tử Thần. Lão vừa vào điện Tử Thần, lập tức nhắc chuyện phản quân Tây Xuyên tự tiện tấn công Thanh Thủy trong Lũng Hữu đạo: "Hoàng Thượng, hiện giờ đúng là cơ hội để làm suy yếu Hà Tây tiết độ sứ Trình Tàng Chi, phải lập tức hối thúc đi bình định trú quân Hà Tây!"
Dù sao cũng chỉ vừa lấy được một nửa quân ấn, Lý Thâm cũng muốn mượn cơ hội này để làm suy yếu Hà Tây, Dương Phụng Tiên lĩnh hội thâm ý, nói: "Lưu thủ phụ, tất nhiên phải làm vậy rồi."
Lưu Huyền lại bất mãn nói: "Thần nghe nói trong dân gian có tin đồn là có một tà giáo tên Chuyển Sinh đế giáo đang mê hoặc dân tâm, hôm nay lại vừa vặn biết được tà giáo này đang ở Thanh Thủy, thần thỉnh Hoàng Thượng phái Nhan thượng thư làm giám quân để tới Thanh Thủy tra rõ chuyện này!"
Trình Tàng Chi sở dĩ tự xưng là đô đốc trong quân mà không tự xưng nguyên soái, là bởi vì chức đô đốc có quyền làm cả giám quân. Trú quân các đạo ở Đại Ninh, ngoại trừ phản quân ra thì đều do triều đình phái hoạn quan trong triều làm giám quân, dùng họ để can thiệp vào chuyện quân sự, dùng thế lực để ép bức quân đội. Lúc Trình Tàng Chi trị quân thì vô cùng chuyên quyền độc đoán, không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào quân vụ của Hà Tây, bởi vậy mới xưng đô đốc.
Vì để chấm dứt tai hoạ ngầm từ đám hoạn quan, Trình Tàng Chi cũng từng chém giết không dưới mấy chục giám quân. Có vài giám quân còn chưa đặt chân được một bước vào Lũng Hữu đạo, đã bí ẩn chết ở trên đường.
Phái Nhan Tuế Nguyện làm giám quân cho Trình Tàng Chi? Lý Thâm và Dương Phụng Tiên sao có thể không biết là Lưu Huyền đang muốn mượn Trình Tàng Chi để giết Nhan Tuế Nguyện. Chỉ là xét lời Trình Tàng Chi nói hôm nay ở điện Hàm Nguyên, hắn thật sự sẽ ra tay giết Nhan Tuế Nguyện sao? Chỉ sợ là khó.
Lưu Huyền hành sự tùy theo hoàn cảnh, "Hoàng Thượng, năm đó là Trung Ninh Quân đạp vỡ Sơn Nam đạo, giết Trình Hoài có ý định mưu loạn! Nếu việc này thành công, tam đại tiết độ sứ sẽ có một người chết, hai đại tiết độ sứ đối địch, sẽ còn ai trong các đạo khác lại dám bất kính với trung ương triều đình! Đây chính là cơ hội tốt để chấn chỉnh thiên hạ!", hơn nữa, cái giá phải trả cũng rất nhỏ, chỉ chết một Nhan Tuế Nguyện mà thôi.
Nói xong, Lưu Huyền dâng lên một phong thư mật do chính lão viết.
Nhan Tuế Nguyện dám can đảm khi quân phạm thượng! Trình Tàng Chi còn thật sự là hậu nhân của nghịch tặc Trình Hoài ở Sơn Nam đạo! Bọn chúng lại còn cấu kết với Lý Yên!
Lý Thâm vốn còn đang do dự vì trú quân Lư Long thế lực quá mạnh, bây giờ lại gần như nghiến răng nghiến lợi. Không phải Nhan Tuế Nguyện bảo vệ Trình Tàng Chi nên mới không nghe lời hắn điều phối sao, vậy thì để hắn khiến cho Trình Tàng Chi không bảo vệ được y! Còn lời Lưu Huyền vừa nói, hắn không rảnh để nghĩ sâu vào.
"Làm theo lời thủ phụ đi."
Nghe vậy, Dương Phụng Tiên và Lưu Huyền đều bật cười trong lòng, chẳng qua một người là cười lạnh, còn một người là cười đắc ý. Dương Phụng Tiên cười hoàng đế ngu ngốc điếc tai, mấy câu chấn chỉnh thiên hạ của Lưu Huyền thật sự quá mức buồn cười, nếu Hà Tây tranh chấp với Lư Long, thiên hạ mới thật sự sẽ bị rối loạn. Lưu Huyền đây là mang lợi thế chính trị đưa cho người khác. Lý Thâm phạm lỗi ngu xuẩn, Lưu Huyền thấy vậy thì vô cùng vui mừng.
Định ra hết công việc xong thì mới triệu Trình Tàng Chi và Nhan Tuế Nguyện vào điện Tử Thần. Hai người đều không gặp Lý Thâm, vậy nên cũng nghĩ rằng Lý Thâm không muốn thấy bọn họ.
Chư vị đại thần nội các nghị luận xong cũng giải tán ra cung. Phía trên phố lớn, kiệu xe của Lễ Bộ thượng thư ngăn lại Binh Bộ thượng thư Vương Hữu Quân.
Sắc trời âm u, giống như bị tầng tầng khói than che phủ. Mây dày đặc, vừa thoáng nhìn đã thấy tâm như có cục đá nặng nề chắn ngang, toàn thân không thấy thoải mái. Nhạc Chiếu mới vừa xuống kiệu xe liền đụng phải kinh triệu doãn Chu Nông có vẻ mặt nước sâu mây che chẳng khác bầu trời ở trên.
"Chu đại nhân......?", Nhạc Chiếu vô cùng kinh ngạc, đối phương vừa thấy hắn cũng như thế.
Bị hai vị đồng liêu che hết đường đi, Vương Hữu Quân vẫn bình tĩnh. Vương Hữu Quân vẫn khí định thần nhàn, giống như gió lành phá vỡ mây đen, lộ ra một mẩu trăng sáng.
"Vương thượng thư, xét thế cục hiện giờ, chúng ta nên đứng cùng một chiến tuyến, đúng không?", thứ Nhạc Chiếu muốn hỏi là tại sao lúc trên điện Hàm Nguyên, hắn lại cũng quỳ chung với võ tướng.
Chu Nông lại hỏi: "Ngu huynh có một chuyện muốn cầu Vương hiền đệ, không biết Vương hiền đệ có thể khuyên can Hoàng Thượng, chỉ định giám quân khác cho trú quân Hà Tây. Tuy Trình tiết độ sứ dùng lễ để đối đãi với Nhan thượng thư trên triều, nhưng xưa giờ Trình tiết độ sứ lộng quyền trị quân, từng chém chết mấy chục giám quân. Ngài ấy sai Nhan thượng thư làm giám quân, này...sẽ tổn hại rất lớn đến tài sản quốc gia."
Đại Ninh hiện giờ có quá ít nhân tài có thể trọng dụng, Chu Nông đánh bàn tính trong lòng, không muốn thấy hoàng đế đào mồ chôn mình. Dù sao hắn cũng là người đọc sách thánh hiền, trong xương cốt vẫn khinh thường thần tử đi hầu một vị vua thứ hai. Mặc cho vị quân chủ hiện tại của hắn tùy hứng làm bậy, ngay cả đám ngự sử đại phu cũng không chịu can gián, ngồi yên một góc nhìn trai cò đánh nhau, hắn vẫn không muốn khiến cho Nhan Tuế Nguyện chịu chết.
Nếu Nhan Tuế Nguyện không phải vì di nguyện phụ mẫu, trở thành trung quân tận tâm với chức trách, sợ là Hoàng đế hôm nay càng trở nên vô vọng tàn phế.
Vương Hữu Quân không mặn không nhạt nói: "Lúc thiên hạ thái bình thì văn thần thống trị, lúc thiên hạ loạn lạc thì võ tướng bình định. Chư quân tùy ý làm việc, hai vị đồng liêu tùy tâm sở dục, hà tất phải tự tìm sầu muộn, lo sợ không đâu."
Nói xong, Binh Bộ thượng thư sửa sang lại trang phục, từ biệt hai người còn đang suy tư.
Từng người rời đi xong, ở cửa cung lại lập tức có một xe ngựa đi ra. Dương Phụng Tiên đi thẳng đến Nhan phủ, tùy tùng đi theo gã cũng khiêng một cái rương hồng.
Có vẻ Nhan Tuế Nguyện cũng không cảm thấy kinh ngạc là bọn họ sẽ đến.
Dương Phụng Tiên sai người thả rương xuống, kêu tất cả lui ra. Gã nhìn chăm chú Nhan Tuế Nguyện, hình như đang muốn tìm một vết bẩn khe nứt nào đó trên dung nhan ôn châu ngọc nhuận của Nhan Tuế Nguyện, nhưng lại thấy đối phương tĩnh lặng như tùng đứng trên đá xanh, vững vàng như núi dưới trăng, mặc cho gió từ bốn phương quét qua, một mình độc chiếm toàn cảnh nhân gian.
Bỗng nhiên phất tay áo hành lễ, trong lời Dương Phụng Tiên tràn đầy cô độc lạnh lẽo, "Mười năm trước, đứa con thứ của nhà Văn Nhân là Văn Nhân Nhiễm, thiên tư hơn người, kiêu ngạo tứ phương. Bản thân Văn Nhân Nhiễm bởi vì cảm thấy mình đầy tài hoa mà càng như sấm sét, khoe tài nổi bật, trong lúc tự mãn mà nhất thời phạm sai lầm lớn.", hô hấp của gã trầm xuống, "Vậy mà Văn Nhân Nhiễm cũng không biết sai, một lòng cảm thấy thiên hạ này mới nợ hắn. Mười năm khổ hận đã khiến cho Văn Nhân Nhiễm biến thành một hoạn quan không từ thủ đoạn, không phân thị phi, không màng vô tội. Hắn sống sờ sờ cô phụ kỳ vọng của chư vị trưởng bối nhà Văn Nhân lẫn nữ tử thuần khiết nhất thế gian này."
Nhan Tuế Nguyện rũ mi không nói, chỉ là nhìn đồ bên trong rương hồng. Đó là một cái giáp Minh Quang Khải, ở miếng tròn giữa giáp có một cái lỗ, nhìn hình dạng cũng biết là do mũi tên nhọn xuyên qua, nhìn nó sâu thế nào, cũng biết mũi tên nhọn này đã đâm xuyên da thịt vào tim.
Chủ nhân của Minh Quang Khải này là Nhan Trang, là phụ thân đã chết năm của Nhan Tuế Nguyện.
Dương Phụng Tiên cũng nhìn Minh Quang Khải, "Văn Nhân Nhiễm cho rằng mười năm bị thiến làm hoạn quan, đã là sỉ nhục lớn nhất của nhân gian, lại không ngờ rằng tâm tính của Nhan thượng thư còn cứng cỏi hơn hắn vạn lần, có thể nuốt xuống huyết cừu quốc hận, cam chịu làm quân cờ để người khác đánh ra, càng tùy ý để người khác đổ một chén nước bẩn lên y, im lặng chịu oan khuất ——"
"Không phải im lặng." ánh mắt Nhan Tuế Nguyện cực kỳ ung dung, "Là không thể nói. Phụ thân và mẫu thân có để lại di ngôn, khoan dung nhường nhịn, thiên hạ thái bình, môn đình an ổn. Huống chi, đây là tội của Nhan thị, nên có người gánh vác."
Dương Phụng Tiên lại nói: "Nhưng, người vu hãm Sơn Nam đạo mưu phản năm xưa cũng không phải Nhan Trang tướng quân, muốn Thủ Cư vương mưu phản lại chính là tiên đế. Lẽ ra mười năm này, Nhan thượng thư ngươi không nên phải sống như vậy. Ngươi cũng từng là quyền cao nắm giữ ấn soái rong ruổi chiến trường, vốn nên sống cả đời sung túc rạng danh..."
Giống như thuở thiếu thời mới bộc lộ mũi kiếm.
Nhan Tuế Nguyện không hề nhìn Minh Quang Khải, "Dương công, bây giờ ngươi đã không thể trở về làm Văn Nhân Nhiễm, ta cũng không thể trở về làm thiếu soái Trung Ninh Quân. Mười năm qua khoan dung nhường nhịn, hoàn toàn không thẹn với tổ tiên Nhan thị, hai là không làm trái di nguyện phụ mẫu, ba...vốn là ta nợ một đời này với Trình Tàng Chi. Hắn hiện giờ so với ta năm đó, chỉ có hơn chứ không kém. Ta không hối không oán."
"Nhan thượng thư......"
Dương Phụng Tiên biết được âm mưu của Nhan Đình và tiên đế, biết được chân tướng qua đời của phụ mẫu Nhan Tuế Nguyện, vậy nên lúc hắn nhìn thấy Minh Quang Khải này, thậm chí còn phẫn nộ hơn cả lúc nếm trải bi kịch diệt tộc của mình. Vào ngày mưa trước Tiết Thanh Minh, gã đã từng nói ra âm mưu của tiên đế với người nhà Nhan thị cho Nhan Tuế Nguyện, khi đó Nhan Tuế Nguyện biết rõ phụ mẫu chết bởi tay ai, vậy mà lại không hề có cảm xúc gì, giống như hoàn toàn vô tâm.
Hiện giờ hoàng đế lấy việc này để uy hiếp Nhan Tuế Nguyện, gã mới hiểu ra. Dương Phụng Tiên cố gắng giữ vững giọng nói của mình, "Hoàng Thượng ra lệnh cho nội gia truyền mật chỉ, lệnh Hình Bộ thượng thư làm giám quân trú quân Hà Tây điều tra rõ Chuyển Sinh đế giáo, cần phải ổn định dân tâm."
"Mặt khác, ra lệnh cho Hình Bộ thượng thư Nhan Tuế Nguyện sau khi kết án, tự sát tại Thanh Thủy."
"Nếu Hình Bộ thượng thư Nhan Tuế Nguyện không nghe chỉ, vậy thì sẽ đem chuyện người nhà Nhan thị vu hãm Sơn Nam đạo tiết độ sứ Trình Hoài mưu phản, thông cáo thiên hạ. Lúc đó cũng sẽ là ngày cả tộc Nhan thị bị diệt trừ."
Dương Phụng Tiên cúi đầu, khàn giọng bổ sung một câu, "Hoàng Thượng đã biết được thân phận nghịch thần của Trình tiết độ sứ, càng biết ngài tự tiện thả Trình tiết độ sứ. Ngài phải cẩn trọng."
Nếu Trình Tàng Chi biết được người đã vu hãm cả nhà hắn mưu phản chính là người nhà Nhan thị, vậy thì sẽ đối đãi với Nhan Tuế Nguyện thế nào? Dương Phụng Tiên không hiểu sao lại hơi ưu sầu.
Sắc mặt Nhan Tuế Nguyện vẫn như thường, chỉ là rũ mắt im lặng, sau lại chậm rãi nói: "Làm phiền Dương công một chuyện."
Dương Phụng Tiên thở dài, "Ngài cứ nói."
Nhan Tuế Nguyện đã chuẩn bị một phong thư trước đó, y giao bức thư này cho Dương Phụng Tiên, nói: "Ngày sau, Dương công cứ làm theo bức thư này là được."
Dương Phụng Tiên đồng ý, rồi sau đó rời đi Nhan phủ. Gã ngồi trong xe ngựa đi trên phố lớn, hai bên lề đường có hàng liễu xanh, gió đêm thổi quét qua cành liễu vừa dài vừa mảnh, lá xanh mơn mởn dưới ánh ráng chiều, toàn bộ nhẹ nhàng nhảy nhót.
Nhu điều phân nhiễm nhiễm, lạc diệp hà phiên phiên. (chú thích cuối chương)
Nhớ lại nữ tử gã thương ngày xưa, Dương Phụng Tiên mới nhớ rõ bản thân mình từng là Văn Nhân Nhiễm, nhớ về Đồ Khâm Phiên Phiên, mới cảm thấy Văn Nhân Nhiễm vẫn còn tồn tại. Cho dù cách người một biển một vực không thể gặp, tương tư khó quên, nhưng gã lại vẫn cảm thấy mình còn may mắn hơn Trình tiết độ sứ và Nhan thượng thư.
Trên đường về, Trình Tàng Chi đã ném cái chiếu thư kia của hoàng đế, hắn đối phó An Thừa Bính còn cần hoàng đế khoa tay múa chân sao, vậy nên ngay cả thánh chỉ hắn cũng không thèm mở ra liếc một cái.
Phân phó mọi chuyện cho Triệu Quyết rồi, hắn cưỡi ngựa chạy thẳng tới Nhan phủ.
Tà dương buông xuống, sắc trời dần tối. Đèn dầu trong phủ chỉ có mấy cái được thắp, gió thổi qua liền kéo dài ánh sáng hằn xuống. Nhan Tuế Nguyện vẫn cảm thấy ánh lửa quá chói mắt, không khỏi giơ tay che lại mắt mình.
Làm ra lựa chọn hôm nay, có vài phần là bởi vì Trình Tàng Chi. Tuy y không hiểu rõ, nhưng y biết mười năm qua, Nhan thị có thể yên ổn là vì đã đánh cướp từ vô số người. Trình Tàng Chi cũng là một trong vô số người đó, nhưng tại sao hắn lại không nhắc đến hận cũ năm xưa? Hay là hắn cũng như y, mười năm nhẫn nại giả vờ, chỉ vì một lần đánh đổ ai đó.
Nhưng dù thế nào, thứ đã cướp đi, vẫn sẽ phải trả lại.
Trên cổ tay bỗng có một luồng nhiệt truyền qua, có người đang bắt lấy cổ tay y, đôi mắt mỉm cười hỏi: "Ngươi ngồi đây chờ ta sao?", hắn bỗng nhiên nhìn về phía Minh Quang Khải đang nằm trong rương, ánh mắt bỗng nhiên hơi u ám, rồi lại lập tức mang cười, "Biết ta sắp xuất chinh nên chuẩn bị cho ta áo giáp chiến bào hả?"
Nhan Tuế Nguyện ngước mắt nhìn hắn, "Đây là áo giáp của phụ thân ta trước khi mất, lúc ngươi nhìn áo giáp nói mấy câu này, có thấy hoảng sợ hay lương tâm cắn rứt vì đã quật mộ tổ tiên Nhan thị không?"
"......"
Trình Tàng Chi nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Ngươi đừng nói bậy, người quật mộ tổ tiên ngươi không phải ta, ta không có.", dù sao cũng không phải hắn tự mình động thủ.
- ----------------
Nhu điều phân nhiễm nhiễm, lạc diệp hà phiên phiên là một câu trong bài thơ Mỹ Nữ Thiên của Tào Thực, có nghĩa là "Cành mềm buông tha thướt, lá rụng bay mênh mang". Ngoài ra thì Nhiễm và Phiên là tên hai bạn trẻ phía trên. Bà tác giả này có chấp niệm với tên =))) Tên ai cũng lấy từ thơ hay có thể làm thơ.
Minh Quang Khải: