edit: Phương Moe
Lúc này tại phòng của Lục Hành Chu.
Trán Lục Hành Chu bị chén trà đập vào, rồi cả người lại bị Lục Lưu mạnh mẽ ném vào cửa nên gãy luôn hai cái xương sườn.
Người hắn thì tỉnh táo, nhưng sắc mặt thì trắng bệch như tờ giấy, nghiễm nhiên thành một nam tử ốm yếu.
Mạnh thị ngồi ở bên giường nhi tử, khóc đến nỗi sưng cả mắt, vào lúc này Lục Thầm mới trở về phủ, vừa nghe tin nhi tử trọc Tam đệ nổi giận, hai người phát sinh tranh chấp, hắn liền lập tức vội vã đi tới.
Lục Thầm nhìn nhi tử trên giường nhỏ một chút, hỏi Mạnh thị:
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Mạnh thị nức nở không ngớt, đem toàn bộ lửa giận trút lên người Lục Thầm, cuồng loạn nói:
“Ngươi nhìn Tam đệ kia của ngươi đi, hắn đem Chu nhi chúng ta biến thành cái bộ dáng này. Hắn chính là người không nhân tính, là cái loại sát tinh, vừa sinh ra liền khắc chết mẫu thân, sau đó lại khắc chết lão Vương gia, ngay cả kế mẫu cũng đều bị hắn làm bị điên rồi. Lục Thầm ơi là Lục Thầm, uổng phí ngươi từ nhỏ đã che chở cho hắn, nhưng hôm nay hắn lại suýt nữa khiến ngươi tuyệt hậu… ôi trời ơi, Chu nhi đáng thương của nương, là tại nương không thể bảo vệ tốt cho con.”
Nói xong Mạnh thị liền khóc lên.
Lục Thầm dễ tính, trong ngày thường Mạnh thị lải nhải thế nào thì hắn cũng chỉ cười cười thôi.
Nhưng hắn lại không cho phép thê tử nói không tốt về Lục Lưu.
Lúc trước tiền Tuyên Vương khi còn tại thế, Lục Thầm thân là thứ trưởng tử lại rất được coi trọng, ngay cả Lục Hành Chu cũng là tôn nhi được sủng ái nhất.
Còn Lục Lưu, vì là con vợ cả nên mới có được thân phận của Thế tử, ở Vương phủ chỉ có duy nhất lão Vương phi là che chở cho Lục Lưu. Chính vì như vậy, Lục Thầm đối với người Tam đệ này là luôn thương yêu. Còn cái tính tình lãnh đạm kia của Tam đệ, cũng không phải là trời sinh đã có.
Lục Thầm còn nhớ Lục Lưu khi còn bé là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác () rất là tinh xảo đáng yêu, mà từ nhỏ Tam đệ đã thông tuệ, chỉ là càng là người thông tuệ thì càng có thể cảm giác được rõ rệt bị cha lạnh nhạt.
———
() Phấn điêu ngọc trác: nghĩa là được mài giũa, láng mịn như ngọc.
Cụm từ này được dùng để miêu tả về da dẻ nhé, các nàng cứ liên tưởng đến làn da mịn màng của em bé là hiểu:
———
Khi đó Lục Lưu còn thân thiết với hai ca ca hơn, chỉ là tiểu hài tử nho nhỏ, thi thoảng cũng sẽ nghiêng đầu hỏi bọn họ: Vì sao cha không thích hắn?
Mãi đến tận có một lần ——
Năm ấy khi Lục Lưu năm tuổi, cha mang theo ba huynh đệ bọn họ theo tiên đế săn bắn. Trên núi là tuyết đọng dày đặc, ba huynh đệ bọn họ chơi đến rất vui vẻ, Lục Lưu tuổi nhỏ, tự nhiên không thể cùng hai ca ca vào rừng săn bắn, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở đó trông giữ con mồi. Sau đó cha ôm Tam đệ đặt lên ngựa, tiểu hài tử rất hưng phấn, cho rằng được cha dẫn đi săn bắn, không ngờ đến thời điểm hai huynh đệ bọn họ gặp lại cha, thì trên lưng ngựa đã không còn thấy Tam đệ.
Khi đó trong lòng Lục Thầm rất trách cứ người cha này, không ngờ cha có thể nhẫn tâm như vậy, trời đổ tuyết lớn, lại đem một tiểu hài tử mới có năm tuổi ném vào trong núi sâu nhiều dã thú.
Sau đó Lục Thầm đã đi tìm Lục Lưu về.
Lục Thầm nghĩ, mấy năm qua tuy Lục Lưu đối với bất kỳ người nào cũng đều lãnh lãnh đạm đạm, nhưng lại đồng ý nuôi một đại gia đình bọn họ như thế, chắc chắn là vì Tam đệ vẫn luôn ghi nhớ tình huynh đệ.
Lục Thầm nhìn nhi tử trên giường nhỏ, nói:
“Nếu ngươi không làm sai chuyện thì Tam thúc của ngươi cũng sẽ không tự dưng mà trách phạt ngươi.”
Nhi tử đều đã bị như vậy, thế mà chính phu quân của mình còn nói chuyện giúp Lục Lưu, Mạnh thị liền trực tiếp mắng chửi người:
“Lục Thầm! Ngươi thực sợ là cái đồ vô dụng… đồ vô dụng, nhìn nhi tử mình bị người đánh đã không hỏi han thì thôi, đằng này lại còn nói giúp cho người ngoài.”
Lục Linh Lung bên cạnh thấy cha mình như vậy, nàng cũng đứng về phía Mạnh thị, bất mãn nói:
“Cha không biết tính Tam thúc đâu, chính là một người ngang ngược không lý lẽ, ca ca hiền hoà như thế, làm sao có thể đi đắc tội hắn chứ?”
Lục Thầm không nói lời nào, chỉ nhìn nhi tử nói:
“Cố gắng dưỡng thương.”
Chỉ nói thế rồi đi sao?? Mạnh thị tức giận nghiến răng, quay về phía Lục Linh Lung nói:
“Ngươi nhìn thấy rõ chưa? Sau này lập gia đình thì ngàn vạn lần không thể gả cho loại người như cha ngươi.”
Lục Linh Lung biết nghe lời phải, cười khanh khách nói:
“Vâng. Nữ nhi biết rồi.”
Nam nhân giống như cha nàng, xác thực quá vô dụng, nàng mới không thèm gả đâu.
(๑>◡◡◡◡