edit: Phương Moe
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão gia gia nên có quá nửa các gia đình giàu có tiếng tăm ở Dân Châu đều đã đến.
Vào lúc này nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi mặc một thân áo lụa tơ tằm màu xanh ngọc đang chiêu đãi khách nhân chính là Tống đại gia của Tống phủ.
Lúc Tống đại gia đang nói chuyện với bằng hữu thì có gã sai vặt lại đây bẩm báo:
“Bẩm gia, Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi đến chúc thọ Lão gia gia.”
Nụ cười trên mặt Tống đại gia ngừng lại.
Ba ngày trước một mình Tuyên Vương phi đến gặp Lão thái thái và nói Lão thái thái vài câu làm Lão thái thái tức giận té xỉu tại chỗ, hiện giờ vẫn còn phải nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Tuyên Vương phi thân phận cao quý nhưng đến cùng vẫn là vãn bối, lần đầu tiên tới cửa lại đem lão thái thái bị tức giận thành dáng vẻ ấy, như vậy là không nên.
Nhưng mặt khác, hắn nghe thê tử nói vị Vương phi này nhìn non nớt giống như nữ nhi của hắn, tuổi tuy còn nhỏ như thế vậy mà rất có khí phách, ở trước mặt Lão thái thái xưa nay luôn uy nghiêm mà không hề có chút sợ hãi, khiến thê tử của hắn rất tán thưởng vị tiểu Vương phi này.
Tống đại gia từ nhỏ đã bị Tống lão thái thái quản thúc, cho tới bây giờ Tống đại gia dù hơn năm mươi tuổi nhưng trong lòng đối với mẹ già này vẫn còn sợ hãi, bây giờ so ra thì hắn còn không bằng một tiểu cô nương vừa mới cập kê.
Khuôn mặt Tống đại gia lại nhiễm ý cười, chắp tay hướng về phía bằng hữu nói:
“Tống mỗ trước tiên xin thất lễ cùng mọi người.”
Tống đại gia nói xong liền đi ra bên ngoài tự mình nghênh đón cháu ngoại trai cùng tức phụ của cháu ngoại trai.
(๑>◡