Thịnh Sủng Thê Bảo

chương 32: đi thăm bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: Phương Moe

Giang Thừa Ngạn nguyên bản đối với Lục Lưu là thành kiến quá sâu, nhưng hôm nay tận mắt thấy Lục Lưu đem Kiều Nguyên Bảo cứu ra khiến hắn có chút kinh ngạc. Thời điểm bọn họ chạy tới, Lục Lưu đã chế phục được bọn buôn người kia, quần áo trên người Kiều Nguyên Bảo chỉ rối loạn một chút, một vết thương ngoài da cũng đều không có. Nhưng Lục Lưu thì lại không giống vậy, cánh tay hắn bị chém hai nhát, máu chảy ra nhiều như vậy, hiển nhiên vết thương rất sâu.

Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nói: "Tuy rằng nhi tử lúc trước rất không ưa hắn, có điều lần này xác thực nên cảm tạ hắn."

Kiều Thị thì lại khác. Nàng nguyên bản đối với Lục Lưu là có ấn tượng vô cùng tốt, hiện nay thấy vẻ mặt nhi tử một bộ miễn cưỡng cảm kích như vậy, Kiều Thị liền nói: "Xác thực nên cảm tạ. Lần trước ở Tuyên Vương phủ, Diệu Diệu bị rơi xuống nước cũng chính là Tuyên thế tử tự mình cứu giúp."

Lời này của Kiều Thị vừa dứt, đừng nói là Giang Thừa Ngạn, mà ngay cả Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa cũng nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Thừa Nhượng vội vàng hỏi: "Nương, ý của người là... Tuyên thế tử đã cứu Diệu Diệu một mạng?"

Kiều Thị gật đầu: "Đúng vậy, nên lần trước biết Tuyên thế tử mang theo Diệu Diệu đi ra ngoài, nương mới không lo lắng. Nếu hắn đã cứu Diệu Diệu một mạng, thì đương nhiên hắn sẽ không làm thương tổn Diệu Diệu. Các ngươi nha.... Sau này thấy người ta thì nhiệt tình với người ta một chút. Chúng ta là người của Trấn Quốc Công phủ, không thể lấy oán báo ân."

Đạo lý này, ba huynh đệ tự nhiên là hiểu. Nếu không phải lúc trước ngộ nhận là Lục Hành Chu cứu muội muội, thì ba huynh đệ bọn hắn đã không nhiệt tình với Lục Hành Chu như vậy. Bây giờ biết được người cứu chính là Thế tử Lục Lưu, chỉ có Giang Thừa Ngạn là ảo não nhất —— vừa mới nãy hắn vẫn còn có thành kiến với người ta, thôi coi như lúc ấy lương tâm hắn bị chó ăn đi.

Giang Thừa Ngạn vẫn có chút khó có thể tin, thầm nói: "Nhìn hắn lạnh băng như vậy, không nghĩ tới lại có lòng nhiệt tình như vậy..."

Lòng nhiệt tình?

Giang Diệu suy nghĩ một phen, luôn cảm thấy "lòng nhiệt tình" này của Lục Lưu có chỗ là lạ.

Đời trước, trước khi Cảnh Huệ đế kế vị, Lục Lưu là người rất biết điều, mọi người đều nói hắn bề ngoài xuất chúng. Còn tính cách hắn lạnh lùng, kết thân với mọi người vẫn là bộ dáng lãnh lạnh nhạt đạm, nơi nào có cái lòng nhiệt tình a?

Nhưng Lục Lưu cứu nàng và Kiều Nguyên bảo, đây chắc chắn là sự thực.

Giang Diệu có chút không hiểu.

Chắc hẳn là do đời trước nàng nghe quá nhiều lời đồn đại, mà lời đồn đại kia cùng sự thật lại không hề giống nhau.

Kiều nguyên bảo nắm chặt quả đấm nhỏ, khuôn mặt bánh bao trắng mịn tỏ vẻ sùng bái, gật đầu nói: "Đúng đấy, đúng đấy, Đại ca ca rất tốt.... rất tốt đẹp."

Kiều Nguyên Bảo trở về, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng cũng không làm mất người. Chỉ là phát sinh chuyện lớn như vậy, một đại gia đình cũng không còn tâm trạng thưởng thức đua thuyền rồng nên đã trực tiếp hồi phủ Trấn Quốc Công.

Trở về Trấn Quốc Công phủ, trên người Kiều Nguyên Bảo bẩn thỉu, Kiều Thị liền tự mình tắm rửa cho cháu trai nhỏ.

Giang Diệu đến xem Kiều Nguyên Bảo, vừa vào phòng, liền nghe thấy Kiều Nguyên Bảo tiếng cười sung sướng và còn có âm thanh của Kiều Thị. Vào đến bên trong, Giang Diệu thấy tiểu biểu đệ thân thể trần truồng chạy ra từ tịnh thất, theo phía sau là Kiều Thị đang cầm khăn lau người. Kiều Nguyên Bảo có được bộ dáng béo trắng, hiện nay vừa mới tắm rửa xong, còn chưa có mặc quần áo đã chạy ra đây. Hôm nay thời tiết nóng, Kiều Nguyên Bảo nghịch ngợm liền trực tiếp trần truồng chạy ra, ngược lại không thấy lạnh, hơn nữa người mập một chút, dường như cũng là không sợ lạnh.

"Tiểu biểu tỷ." Nhìn thấy Giang Diệu, Kiều Nguyên Bảo hưng phấn hét lên. Hắn đang chuẩn bị thân thiết lao tới chỗ Giang Diệu, bỗng nhiên ý thức được điều gì, gào lên một tiếng, vội vã giơ tay ra che bình trà nhỏ mềm oặt, một bộ dáng thẹn thùng.

Giang Diệu có chút buồn cười. Mới có ba tuổi, hình dáng giống quả cầu, có cái gì tốt mà phải che?

Kiều Thị giúp Kiều Nguyên Bảo lau người khô ráo, thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ.

Một lúc sau đó, Trương thị liền đến xem nhi tử.

Chuyện hôm nay, Kiều Thị thật tự trách, vội vàng quay về phía Trương thị nói: "Đại tẩu, hôm nay là do muội không chăm sóc tốt cho Nguyên Bảo, để đại tẩu lo lắng, muội thật sự rất hối hận."

Trương thị đau lòng bảo bối nhi tử này, tuy nhiên nàng hiểu rõ ràng chuyện hôm qua là sự cố bất ngờ, Trương thị là người hiểu lí lẽ, trước khi chưa thành thân, nàng cùng Kiều Thị cũng coi như là chị em thân thiết, nên nàng hiểu rất rõ tính tình Kiều Thị. Trương Thị vuốt vuốt tóc đang rối loạn của nhi tử, nói: "Việc này không thể trách muội, hiện tại Nguyên Bảo đã bình an, ta cũng yên lòng." Thực sự nếu như hôm nay Nguyên Bảo không thể tìm thấy, Trương thị làm sao có thể nói chuyện ôn hoà nhã nhặn như thế cùng với Kiều Thị?

Kiều Nguyên Bảo ở Trấn Quốc Công phủ chơi cũng đã được bốn, năm ngày rồi, giờ cũng là lúc nên về. Nhưng Kiều Nguyên Bảo có chút không nỡ xa tiểu biểu tỷ Giang Diệu này. Giang Diệu nhìn tiểu biểu đệ bộ dáng khóc sướt mướt, vội vàng động viên an ủi hắn một phen

Kiều Nguyên Bảo lúc này mới khịt khịt cái mũi, lau nước mắt chảy ròng ròng trên mặt nói: "Vậy ngày mai tiểu biểu tỷ cùng Bảo Bảo đi thăm Đại ca ca, có được hay không?"

Lục Lưu vì cứu Nguyên Bảo mà bị thương, trong lòng Trương thị rất cảm kích, dự định là ngày mai cho Nguyên Bảo đến Tuyên Vương phủ cảm ơn.

Kiều Thị cùng đại tẩu cũng đã bàn qua, ngày mai nàng cũng cùng đến thăm, dù sao trước đây nhân gia cũng đã cứu nữ nhi của mình, giờ lại cứu cả cháu trai nhỏ, nàng nên đi thăm hắn một phen.

Không đợi Giang Diệu trả lời, Kiều Thị liền cười tủm tỉm, quay về phía Nguyên Bảo nói: "Đương nhiên rồi, tiểu biểu tỷ của con nhất định sẽ đi."

Lúc này Kiều Nguyên Bảo mới hài lòng, lưu luyến không rời nhìn Giang Diệu, sau đó hắn liền bị Trương thị ôm lên xe ngựa để trở về Kiều phủ.

Ngày tiếp theo, Kiều Thị và Trương thị ước định thời gian rồi cùng nhau đi đến Tuyên Vương phủ thăm Lục Lưu.

Giang Diệu mặc một thân nhu quần sắc hồng, trên đầu chải búi tóc song thuỳ kế, giữa mi tâm vẽ một đoá hoa mai đang khoe sắc, cánh môi đỏ thắm, mặt mày như hoạ, tinh xảo khả ái; còn Kiều Nguyên Bảo là một thân áo bào màu xanh lục, béo ụ ị, thật ngây thơ đáng yêu.

Hai biểu tỷ đệ nắm tay nhau đi vào Tuyên Vương phủ, Lão vương phi nhìn thấy thế không nhịn được than thở: "Hai hài tử này, đúng là thật phúc khí."

Lão vương phi cũng biết ý đồ hai người đến, quay về nhìn Kiều Thị và Trương thị một thân trang phục khéo léo, nói:

"Tôn nhi kia của ta, hồi còn bé cũng rất đáng yêu mập mạp, cực kì ngoan ngoãn."

Lời này của Lão vương phi làm Giang Diệu có chút hứng thú, nàng mắt to long lanh, ngẩng đầu về phía Lão vương phi mặt mày mỉm cười vui vẻ.

Lục Lưu khi còn bé cũng mập sao? So với Nguyên Bảo thì như thế nào? Bởi vậy, Giang Diệu lại bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ Lục Lưu khi còn bé dáng dấp tròn vo, liền càng vui vẻ, khoé miệng không nhịn được cũng nhếch lên thật cao.

Lục Lưu đã mười bốn, ở Đại Lương đại thể là cũng đã hiểu chuyện nam nữ. Kiều Thị và Trương thị mặc dù là đến thăm Lục Lưu, nhưng hiện nay Lục Lưu có thương tích trên người, không thuận tiện đi lại, mà các nàng tự nhiên cũng không thể đến phòng ngủ của nam tử.

Trương thị cùng Lão vương phi nói chuyện, Kiều Thị thì lại sờ sờ mặt Giang Diệu, nói:

"Diệu Diệu mang theo Nguyên Bảo đi thăm Thế tử đi."

Các nàng không tiện đi, để hai hài tử đi là được rồi. Hơn nữa Tuyên thế tử yêu thích tiểu hài tử, để hai biểu tỷ đệ bọn họ đi là thích hợp nhất.

Giang Diệu cảm kích Lục Lưu, tất nhiên ngoan ngoãn gật đầu, mang theo tiểu biểu đệ mập mạp đi thăm Lục Lưu.

Lão vương phi nhìn tiểu nữ oa mặt mày tinh xảo đáng yêu, cười tủm tỉm, quay về phía Lý ma ma nói: "Ngươi mang theo hai tiểu hài tử này đến chỗ Tôn nhi đi."

Lý ma ma trả lời một tiếng, sau đó dẫn hai biểu tỷ đệ đến Ngọc Bàn viện.

Đi trên đường, Giang Diệu thấy Kiều Nguyên Bảo cầm trong tay một bọc nhỏ, hiếu kì hỏi: "Nguyên Bảo cầm trong tay cái gì vậy?"

Kiều Nguyên Bảo là bộ dáng môi hồng răng trắng, nếu không quá béo thì cũng là một tiểu nam hài thanh tú tinh xảo.

Hắn giơ bàn tay mập mạp lên, chớp chớp mắt mấy cái, hưng phấn nói: "Là kẹo đường cho Đại ca ca. Đại ca ca bị thương phải uống thuốc đắng, nhất định ăn kẹo đường ngọt ngọt là thích hợp nhất."

Giang Diệu nghe xong, đúng là trong lòng có chút tự thẹn. Tiểu biểu đệ này so với nàng nhỏ hơn ba tuổi, liền hiểu được tri ân báo đáp, hơn nữa còn mang theo một lễ vật nhỏ, vậy mà nàng....

Lý ma ma ở một bên cũng nở nụ cười, nói: "Kiều tiểu công tử thực sự hiểu chuyện."

Được khích lệ, Kiều Nguyên Bảo không nhịn được vui vẻ, sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp.

Mà lúc này bên viện của Mạnh thị, Mạnh thị cùng Lục Hành Chu đang an ủi Lục Linh Lung bị chấn kinh vì chuyện xảy ra hôm qua. Tóc tai Lục Linh Lung rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nằm trên giường nhỏ mềm mại, trên người đắp kín chăn mỏng hoa cúc, co rúm người lại, hai tay ôm hai đầu gối, lắc lắc đầu nói: "Không đi.. Không đi... Ta mới không muốn đi..." Âm thanh Lục Linh Lung mang theo tiếng khóc nức nở: "Rõ ràng ta mới là cháu gái của hắn, nhưng hắn lại một mực cứu người ngoài trước tiên, ta mới không muốn đi cảm ơn hắn."

Hôm qua Lục Lưu là người đầu tiên tìm thấy bọn họ. Tuy rằng Lục Linh Lung có chút xem thường vị Tam thúc tuổi nhỏ này, nhưng lúc đó nàng cực kì sợ sệt, chỉ sợ chính mình sẽ bị bán đi, khi nhìn thấy Lục Lưu đến rồi, tự nhiên là vui mừng không ngớt. Nhưng sau đó thì sao, hắn dĩ nhiên đi cứu cái Tiểu Bàn tử kia trước. Nghĩ tới đó, Lục Linh Lung liền sợ sệt. Nàng "Oa" một tiếng khóc lên, nói: "Ta chán ghét Tam thúc.. Chán ghét hắn."

Lục Linh Lung khóc đến tội nghiệp, thở không ra hơi, Mạnh thị nhìn tim gan thấy đau. Nàng vốn cho là, tính tình Lục Lưu tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng Linh Lung đến cùng là cháu gái của hắn, làm sao có thể trước tiên đi cứu người ngoài, mà không để ý cháu gái mình chết sống ra sao đây?

Mạnh thị ôm lấy thân thể nữ nhi, trong miệng hô tim gan bảo bối, động viên nói: "Linh Lung chịu oan ức rồi, vậy chúng ta liền không đi." Dù sao Lục Lưu cũng không thèm để ý, có đi cám ơn hay không nói cám ơn, có cái gì khác nhau chứ?

Lục Hành Chu lại nói: "Nương, sự tình ngày hôm qua, nhi tử cũng có nghe thấy. Tam thúc trước tiên cứu Kiều Nguyên Bảo, là bởi vì bọn buôn người kia muốn đem theo Kiều Nguyên Bảo, còn Linh Lung bị bỏ lại, nên Linh Lung lúc ấy là an toàn"

Hôm qua bọn buôn người biết chuyện đã bị bại lộ, không thể mang tất cả hài tử đi theo, nên bọn chúng chọn tiểu nam hài đáng giá mang đi.

Lục Linh Lung lại không nghe vào tai, mắt hồng hồng nhìn Lục Hành Chu, nói: "Ca ca có ý gì? Muội lại không bằng cái người ngoài kia sao? Ca ca bênh người ngoài, bởi vì tên tiểu tử kia là biểu đệ của Giang Diệu sao? Ca ca muốn lấy Giang Diệu làm nương tử, nên liền bỏ mặc người muội muội là ta sao?"

Lục Hành Chu da mặt mỏng, nghe muội muội ăn nói linh tinh cố tình gây sự, nhất thời không biết trả lời thế nào. Lỗ tai hắn có chút đỏ, ấp úng nói: "Muội đừng nói linh tinh, Diệu Diệu còn nhỏ..." Hắn đối với Diệu Diệu giống như đối xử với tiểu muội muội. Chỉ là lúc trước Mạnh thị căn dặn Lục Hành Chu nên ở chung nhiều hơn với Giang Diệu, sau đó cùng nàng thành thân, nên Lục Hành Chu đối xử với Diệu Diệu cũng khác hơn một chút so với mấy tiểu muội muội khác.

Lục Linh Lung hừ một tiếng, bất mãn nói: "Ngược lại muội không muốn đi."

Mạnh thị theo ý Lục Linh Lung, nói: "Được được được, chúng ta không đi."

"Nương..." Lục Hành Chu muốn nói chuyện.

Mạnh thị lườm hắn một cái, nói: "Tam thúc như thế không đi cảm tạ cũng được, ở trong lòng hắn, phỏng chừng Linh Lung của chúng ta còn không quan trọng bằng hài tử của người khác." Nàng thấy bộ dáng nhi tử bất mãn, lại nói: "Ngươi nếu muốn cảm tạ, thì ngươi đi thay muội muội ngươi là được rồi."

Mạnh thị có cái nhìn phiến diện với Lục Lưu không phải là ngày một, ngày hai.

Trải qua lần này, Mạnh thị càng ngày càng không ưu Lục Lưu.

Mà Lục Hành Chu ngoan ngoãn hiểu chuyện, đối với trưởng bối xưa nay luôn tôn kính, tuy rằng Lục Lưu lớn hơn hắn không quá mấy tuổi, nhưng hắn đối với vị Tam thúc này luôn là cung cung kính kính. Hắn nhìn bộ dáng muội muội oan ức, hiểu được là muội muội không thể đi đến chỗ Tam thúc, nên hắn nói: "Được ạ. vậy nhi tử thay thế muội muội đi cảm tạ Tam thúc."

Dứt lời, liền xoay người ra khỏi gian phòng.

Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo đang đi trên hành lang của Ngọc Bàn viện, vừa vặn tình cờ gặp Lục Hành Chu cũng đến thăm Lục Lưu.

"Diệu Diệu."

Nhìn tiểu nữ oa trắng trẻo mũm mĩm, Lục Hành Chu mừng rỡ gọi một tiếng.

Lục Hành Chu tiến lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Diệu, đột nhiên nhớ tới lời vừa rồi của muội muội có chút ý tứ không tốt. Hắn dừng lại một chút, một lần nữa giương mắt mỉm cười về phía Giang Diệu, hỏi: "Diệu Diệu cũng đến thăm Tam thúc sao?"

Giang Diệu có chút không muốn trả lời Lục Hành Chu, mỗi lần thấy hắn đều cố tình giữ khoảng cách. Nụ cười trên mặt nàng thu lại, qua loa ừm một tiếng.

Kiều Nguyên Bảo mặc dù có chút ngây ngốc, nhưng hắn rất quan tâm tiểu biểu tỷ, hiện nay nhìn tiểu biểu tỷ không cười, liền biết tiểu biểu tỷ không thích vị ca ca trước mặt này,hắn liền lôi kéo tay Giang Diệu, cong miệng nhỏ lên nói:

"Chúng ta mặc kệ hắn, mau mau đến thăm Đại ca ca thôi tiểu biểu tỷ."

Giang Diệu cười cười, theo tiểu biểu đệ chạy đi.

Lý ma ma bên người Lão vương phi đã lâu, từ nhỏ tận mắt nhìn Thế tử lớn lên, hiểu được Thế tử là hài tử rất đáng thương. Đối với Lục Hành Chu này, Lý ma ma cũng có ấn tượng tốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến Mạnh thị xảo quyệt kia, lông mày Lý ma ma không nhịn được mà cũng nhướn cả lên.

Lý ma ma hướng về phía Lục Hành Chu hành lễ, sau đó đuổi theo sát hai tiểu hài tử đang chạy phía trước.

Lục Hành Chu đứng tại chỗ sững sờ, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Giang Diệu, trong lòng hắn có chút khó chịu. Nhưng hắn vẫn là người hiểu chuyện, rất nhanh tâm tình liền tốt trở lại, theo ở phía sau đến chỗ Tam thúc.

Đây là lần thứ hai Giang Diệu đễn chỗ ở của Lục Lưu. Nàng xưa nay trí nhớ rất tốt, chỉ cần tới một lần, liền có thể nhớ kĩ đường, lúc này cho dù không có Lý ma ma dẫn đường, nàng cũng có thể dễ dàng tìm tới Ngọc Bàn viện.

Có điều, lần trước không lý do bị Lục Lưu ôm đến đây, kết quả là mạc danh kỳ diệu ăn no một bữa sủi cảo nhân cá ngừ.

Lúc ấy nàng không có tâm trạng quan sát kĩ phong cảnh nơi này, bây giờ liếc nhìn, cảm thấy viện này có chút quá mức yên tĩnh.

Lý ma ma dẫn hai tiểu hài tử tiến vào, vừa vặn thấy Lục Hà từ phòng bếp lại đây.

Khuôn mặt Lục Hà thanh tú, mặc một bộ trường bào thanh trúc cổ tròn, nhìn Lý ma ma đến, hắn liền vui vẻ chào người, sau đó cúi đầu nhìn bên cạnh Lý ma ma có hai cây củ cải nhỏ, cười cười nói: "Giang tiểu thư, Nguyên Bảo công tử."

Lý ma ma nhìn trong tay Lục Hà bưng một chén thuốc, hiểu được đây là cho Lục Lưu, Lý ma ma liền tiến lên phía trước, nói: "Để ta bưng thuốc cho."

Lục Hà nói: "Sao có thể phiền phức ma ma được? Không có chuyện gì, chút chuyện nhỏ này không làm khó được tại hạ, ma ma mang theo hai tiểu chủ nhân vào trong đi, lúc này Thể tử cũng đã tỉnh rồi."

Lục Hà là người hiền lành, làm việc tỉ mỉ cẩn trọng, lại là người tuyệt đối trung thành, đây là người đáng tin tưởng nhất bên cạnh Lục Lưu.

Lý ma ma rất thưởng thức hài tử này, hắn không cha không mẹ, trong ngày thường nàng luôn coi hắn như hài tử của mình mà đối xử, thỉnh thoảng cho hắn bộ đồ mới hay một chút đồ ăn ngon, hắn liền vui vẻ cả ngày. Đúng là một hài tử dễ dàng thoả mãn, cũng làm cho người ta thấy đau lòng.

Lục Hà đem Lý ma ma cùng hai tiểu chủ nhân nhỏ bé đón vào phòng, sau đó nhìn thấy phía sau còn có một người. Lục Hà vẫn giữ nụ cười, trên vẻ mặt khách khí nói: "Tiểu nhân gặp qua đại công tử."

Lục Hành Chu nói không cần đa lễ, sau đó mới nói: "Ta tới thăm Tam thúc."

Lục Hà đáp một tiếng, cũng đem Lục Hành Chu đón vào trong.

Giang Diệu tuy là nữ hài tử, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ nên đi vào phòng ngủ của nam tử cũng không có vấn đề gì. Nàng nắm tay tiểu biểu đệ đi vào, phía bên ngoài mành che có hai nha hoàn mặc áo màu xanh lục đang đứng ở đó để đợi hầu hạ.

Giang Diệu không nhịn được đáng giá một chút hai nha hoàn này.

Nàng thấy hai nha hoàn này thực đẹp đẽ, dáng dấp yêu kiều như hoa, lại được cái thanh thuần đáng yêu, da dẻ trắng nõn, là hai tiểu cô nương trẻ tuổi.

Giang Diệu sống lại một đời, hiện nay nhìn hai nha hoàn này liền biết được đây là nha hoàn thông phòng cho Lục Lưu. Đời trước tuy rằng Lục Lưu không có thê tử, nhưng nàng không tin đến nha hoàn thông phòng cũng không có. Cậu ấm của cao môn đại hộ, mười bốn tuổi xác thực nên khai trai, dù Lục Hành Chu trơn bóng như ngọc, đời trước, trước khi cùng nàng thành thân, trong phòng cũng có nha hoàn thông phòng. Như phụ thân nàng cùng các ca ca, bên người chỉ có duy nhất một nữ nhân là thê tử, người ngoài nhìn vào mới thấy khác lạ.

Trước khi cùng Lục Hành Chu thành thân, mẫu thân nàng đã đem tất cả mọi chuyện kể cho nàng nghe qua, thời điểm nghe được Lục Hành Chu có nha hoàn thông phòng, sắc mặt nàng cũng không dễ nhìn lắm. Chỉ là nàng rõ ràng thân thể của chính mình, thành thân rồi cố gắng sinh con nối dõi là điều không dễ, bởi vậy Lục Hành Chu sớm muộn gì cũng sẽ cưới thêm thiếp thất, nhưng Lục Hành Chu phẩm hạnh được, nhất định sẽ tôn trọng chính thê là nàng, cho nên nàng cũng không để chuyện này trong lòng hay cảm thấy có gì oan ức.

Đại để là nàng vốn không có tình cảm gì với Lục Hành Chu, nên có cùng hắn động phòng hay không động phòng với nàng mà nói cũng không quan trọng.

"Tiểu biểu tỷ làm sao vậy?" Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhỏ, âm thanh giòn giòn hỏi.

Giang Diệu trả lời "Không có chuyện gì.", sau đó lại ngẩng đầu liếc nhìn hai vị nha hoàn mỹ mạo này, cảm thấy Lục Lưu đúng là có diễm phúc —— hai nha hoàn này thật không tệ nha.

Nha hoàn thấy nàng cùng tiểu biểu đệ, liền đưa tay vén mành lên, đem người đón vào.

Vừa vào phòng ngủ, Giang Diệu liền nhìn thấy Lục Lưu đang mặc một thân tẩm y trắng muốt, lẳng lặng nằm trên giường ngắm hoa cúc lê đang đặt trên cửu sổ.

Màn giường thì sẫm màu, Lục Lưu khoác trên người cũng là một tấm áo choàng đen thêu hoa văn, nhìn vào càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú trắng nõn tái nhợt, Lục Lưu môi mỏng mím thành một đường, cái trán ướt đẫm mồ hôi, chính là một bộ dáng mới tỉnh khỏi giấc mộng.

Nghe được tiếng động, Lục Lưu nghiêng đầu, con mắt hướng về phía bên này nhìn lại, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn cách đó không xa là tiểu nữ oa mặc một thân nhu quần sắc hồng.

Lông mày Lục Lưu thoáng dãn ra. Hắn là một nam tử thanh phong lãng nguyệt, đặc biệt là vẻ tuấn mỹ lạnh lùng, bây giờ còn là một thiếu niên nên khí chất không lạnh lẽo khiếp người như kiếp trước lúc hắn nắm trong tay quyền thế lớn, thêm nữa hiện nay trên người đang bệnh trạng yếu ớt, đúng là so với ngày thường thì nhìn dễ thân thiện hơn nhiều.

Hiện nay lông mày hắn nhu hoà, khuôn mặt ngày thường luôn nghiêm túc thận trọng giờ cũng nhiễm ý cười.

Lúc trước Lão vương phi tự mình tuyển hai người Hướng Vũ và Linh Lộ làm nha hoàn thông phòng cho Tôn nhi, nhưng người luôn luôn hiếu thuận như Lục Lưu lần này lại làm trái ý Lão vương phi, đem hai nha hoàn này đuổi thẳng ra khỏi Ngọc Bàn viện.

Hôm qua, vì cánh tay Lục Lưu bị trọng thương, Ngọc Bàn viện cần người phục vụ, Lão vương phi lúc này mới lại đem hai người qua đây, chỉ cần là nha hoàn phục vụ chăm sóc. Nhưng khi hai người qua đến đây thì Thế tử gia lại càng lạnh lùng, từ việc thay dược, đun thuốc cùng phục vụ tắm rửa rồi ăn uống đều chỉ sai Lục Hà làm, hai người các nàng đến cái ống tay cũng đều không phải nhấc.

Hướng Vũ thấy tâm tình Thế tử gia hôm nay không tệ, lại thấy hắn mồ hôi đầm đìa, hiểu được thân thể hắn đang có bệnh nên dễ dàng chảy mồ hôi, nàng liền đánh bạo cầm lấy khăn lên muốn giúp hắn lau mồ hôi.

Vậy mà vừa rồi Thế tử gia vừa mới mỉm cười, nhưng khi thấy nàng muốn tiến lại gần liền đổi ngay sắc mặt, lạnh lùng nói:

"Đi chỗ Lão vương phi hầu hạ, nơi này không cần các ngươi."

Hướng Vũ cắn môi, lúc này mới cùng Linh Lộ hành lễ rồi lui ra ngoài. Có lẽ là đã có kinh nghiệm lần đầu, nên lần này như vậy hai người cũng không khó tiếp nhận. Chỉ là, Thế tử gia chống cự ghét bỏ các nàng như vậy, sợ là các nàng cũng không dám có lần thứ ba đến đây.

Lục Hà hiểu rõ tính tình Thế tử nhà mình, chỉ cầm bát thuốc trong tay bưng qua, đặt ở bàn bên cạnh giường, hướng về phía Lục Lưu nói: "Thế tử gia, Giang tiểu thư cùng Nguyên Bảo công tử đến thăm ngài, cả Đại công tử cũng đến đây."

Lục Lưu ừ một tiếng, rồi hướng về phía Giang Diệu liếc mắt nhìn.

Kiều Nguyên Bảo cho rằng Lục Lưu đang nhìn mình, nhất thời hai con mắt đều mở to, rất là hưng phấn liền "Thịch thịch thịch" chạy tới, hét lên:

"Đại ca ca, cánh tay của người còn có đau hay không a?"

Lục Lưu cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu nam hài mập tròn đến kỳ cục này, nói:

"Không sao rồi."

Kiều nguyên bảo "Ồ" một tiếng, sau đó kéo Giang Diệu lôi lại đây, khuôn mặt nhỏ hướng về phía Lục Lưu nói: "Bảo Bảo cùng tiểu biểu tỷ đến thăm Đại ca ca, chúng ta đều rất lo lắng cho người."

Lo lắng cho hắn. Tiểu hài tử đều đơn thuần nói lời chân thật nhất. Lục Lưu nghe xong, vẻ mặt có chút nhu hoà, nói: "Ngươi cùng tiểu biểu tỷ đều thật ngoan."

Hắn đương nhiên là ngoan nha!! Trong lòng Kiều Nguyên Bảo không khỏi vui vẻ.

Cánh tay bên phải của Lục Lưu bị thương, lúc bưng thuốc lên uống tất nhiên là dùng tay bên trái. Kiều Nguyên Bảo sợ nhất là đắng, nhìn Lục Lưu muốn uống thuốc, khuôn mặt bánh bao của hắn nhìn chăm chú, mặt đều nhăn nhó cả lại. Hắn nhìn thấy chén thuốc nóng hổi bốc khói trắng, hiểu được vẫn còn nóng chưa thể uống được, nhiệt tình vui vẻ nói: "Để Bảo Bảo giúp Đại ca ca thổi thổi cho bớt nóng, nếu không uống vào sẽ bị bỏng miệng." Nói xong hắn liên chu miệng nhỏ lên thổi "Phù Phù" mấy lần.

Lục Lưu nhìn Kiều Nguyên Bảo thổi thuốc cho mình rồi liền sững sờ cúi đầu nhìn trên mu bàn tay mình dính mấy ngụm nước miếng, mặt nhất thời đen lại.

Kiều Nguyên Bảo lúc này mới ý thức được là không tốt, hắn ngượng ngùng gãi gãi mặt, sau đó lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Giang Diệu đang đứng bên cạnh, lầm bầm nói: "Tiểu biểu tỷ, vẫn là tỷ đến giúp Đại ca ca thổi thổi đi." Hắn sẽ không thổi nữa.

Lục Lưu nhấc mâu nhìn nàng.

Giang Diệu ngẩn ra, nhìn Lục Lưu tuấn tú giờ sắc mặt trắng xám, suy yếu, môi mỏng khẽ mím lại, trên trán toát đầy mồ hôi có lẽ là vết thương rất đau, bộ dáng bệnh tật như này thật có chút làm người ta đau lòng.

Nàng đang do dự, đã thấy Lục Lưu hơi hé miệng, nhìn nàng một chút rồi âm thanh nhu hoà nói:

"Diệu Diệu, giúp ta thổi thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio