Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

chương 136: c136: chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vạn Tam thấy Minh Y vô cùng sốt sắng thì nói: “Thực ra muốn được phong hào cũng không khó. Qua mấy ngày nữa tiểu công tử được đầy tháng, theo như thông lệ, ta nghĩ thánh thượng chắc chắn sẽ sách phong Thế tử cho tiểu công tử của Tứ Vương phủ. Ta tính thời gian vừa hay là gần năm mới, vì để may mắn, có lẽ thánh thượng sẽ tập hợp quần thần vào ba mươi tết. Nếu như vậy có thể cổ vũ Vương gia vì nàng mở miệng xin thể diện, ta nghĩ, chắc Hoàng Thượng sẽ không cự tuyệt.”

Mặt Minh Y xụ xuống, buồn bực nói: “Vẫn phải nhờ phụ thân, nhưng phụ thân giúp ta thế nào đây, huynh cũng biết tính cách của phụ thân, bây giờ ông ấy có con trai rồi, sẽ càng thêm không quan tâm đến chúng ta. Vạn Tam ca, ta thấy, chủ ý này của huynh rất không thỏa đáng.”

Vạn Tam nghiêm túc nói: “Nàng quên rồi sao, còn có ta mà, chỉ cần ta ở bên cạnh Tứ Vương gia, tất nhiên có thể khuyên ông ấy nói chuyện. Chuyện này, nàng không cần quá lo lắng, yên tâm đi. Ta chắc chắn sẽ khuyên được Tứ Vương gia chủ động mở miệng, còn về sau khi nói xong, thánh thượng luôn là người coi trọng thể diện, ta nghĩ chắc tám phần là ngài ấy sẽ đồng ý.”

Minh Y sững lại một chút, rồi nói: “Tám phần?”

Nàng ta đâu có muốn nắm chắc tám phần, nàng ta cần chính là mười phần mười. Nàng ta cần là chắc chắn có thể được, nếu như phụ thân nàng ta mở miệng còn không thể thành công, thế thì thật sự là chuyện cười lớn. Nghĩ đến đây, Minh Y buồn bã nhìn Vạn Tam vô cùng đáng thương: “Vạn Tam ca, huynh vẫn không nên khuyên phụ thân nói thì hơn. Ta không muốn huynh bị phụ thân hoài nghi, hơn nữa, chuyện này cũng không thể chắc một trăm phần trăm, gánh danh tiếng khiến người khác nghi ngờ cũng không tốt.”

Đây là nàng ta lấy lùi làm tiến, theo như tính cách của Vạn Tam, thực sự rất dễ dàng có thể phát phát hiện ra chút tính toán nhỏ này của nàng ta, chỉ là Vạn Tam thích nàng ta, tất nhiên sẽ không nghĩ về nàng ta như vậy, cũng bị nàng ta che giấu được.

“Nàng đừng nói như thế, ta làm cho nàng đều là vì ta cam tâm tình nguyện, hơn nữa, sao ta có thể khiến cho Vương gia hoài nghi ta được, ta theo bên cạnh ông ấy nhiều năm như thế này rồi, ông ấy sẽ không nghĩ như vậy. Nàng cứ yên tâm đi.”

Minh Y không ngừng lắc đầu: “Không được, thật sự không được. Chuyện này vốn không chắc chắn sẽ thành công, huynh nói cha sẽ không hoài nghi, nhưng lỡ như hoài nghi thì sao, ta không thể để huynh gặp nguy hiểm. Trừ phi…Trừ phi chuyện ta được phong hào là chuyện chắc chắn trăm phần trăm, nếu không ta sẽ không đồng ý để huynh nói mấy chuyện này với phụ thân.”

Minh Y cẩn thận đánh giá biểu cảm của Vạn Tam, thấy hắn ta vô cùng xúc động, trong lòng âm thầm cười nhạo, tuổi lớn như thế này rồi mà vẫn là kẻ ngốc như vậy!

“Nếu như muốn chuyện này chắc như đinh đóng cột thì nhất định phải vứt mặt mũi đi giống như Lục Vương gia, nhưng ta lại cảm thấy, Vương gia không làm được điều này, quá khó.” Nếu như nói về mưu mô với Tứ Vương gia, Vạn Tam có vô số, cho dù là người khác, hắn cũng có thể bày một vài mưu kế, nhưng Hoàng Thượng thì không được.

Lấy thân phận của hắn vốn là không thể nào gần Hoàng Thượng, hiểu biết của hắn đối với ngài ấy cũng không khách quan, nếu đã không thể chuẩn xác hiểu rõ ngài ấy, thế thì hắn càng không có năng lực để tính toán ngài ấy. Chính vì không xác định chính xác được điều này, nghĩ đến đây Vạn Tam day trán: “Nàng đừng gấp, cho dù có được phong hào thì cũng là gì đâu, có phong hào rồi vẫn có thể bị hủy bỏ. Điều quan trọng hơn đó là có một cuộc sống thật tốt.”

Nghe thấy lời này, Minh Y còn gì mà không hiểu rõ, nàng ta cảm nhận sâu sắc sự vô năng của nam nhân này. Trong lòng Minh Y càng thêm ghét bỏ, nhưng nếu đã như vậy thì cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ cười trong nước mắt nói: “Ta hiểu rõ tấm lòng của huynh, có vài thứ ta không nên tranh giành, nhưng cho dù nói thế nào, trong lòng vẫn rất không cam tâm.”

Nàng ta rưng rưng, Vạn Tam ôm nàng ta vào lòng: “Chuyện này, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục Tứ Vương gia. Ta sẽ không để cho nàng luôn bị người khác xem thường.”

Minh Y ngước đầu nhìn hắn, rưng rưng nước mắt hỏi: “Thật sao?”

Vạn Tam gật đầu: “Thật!”

“Huynh thật tốt.” Minh Y cười ngọt ngào dựa vào lòng hắn, lúc sau tiếp tục hỏi: “Vạn Tam ca, huynh nói Tô Nhu gả vào Tề Vương phủ làm thiếp, sao không hề có tí động tĩnh gì?”

Tô Nhu với A Cẩn ầm ĩ căng thẳng như thế, tuy rằng là thiếp, nhưng nàng ta gả qua cũng mang danh là tình yêu đích thực của Tề Vương gia, sao lại không có tí tiếng gió nào nhỉ? Lúc này nên ra sức báo thù đám A Cẩn một chút chứ, phải biết rằng Tô gia đi đến ngày hôm nay, không phải bởi vì ngay từ lúc đầu A Cẩn nhắm vào thiếu gia Tô gia à?

Ai biết, nàng ta lại không có tí động tĩnh nào, thật sự là kẻ nhát gan. Nhưng con người chính là như vậy, càng giơ nanh múa vuốt thì càng không thấy lợi hại.

Không nói người khác, ba người lúc trước tính kế A Cẩn không phải đều là loại này sao. Triệu Điệp trực tiếp bị A Cẩn vu cho là bị bệnh thần kinh, đến cả việc ra khỏi cửa cũng không có khả năng. Mà Tô Nhu cũng như vậy, đều đã gả vào Vương phủ rồi lại không dám báo thù. Còn về Minh Ngọc, Minh Y cười nhạt, rõ ràng biết mẫu thân của nàng ta bị nhốt ở trong phòng củi, mỗi ngày ăn cháo trắng với rau, vô cùng đáng thương nhưng nàng ta đến cầu xin cũng không dám. Hừm hừm! Lúc đầu thật sự đánh giá cao nàng ta rồi.

Mỗi người bọn họ, thật sự đều nhát gan, không có năng lực cũng không có gan, chỉ biết núp ở trong quyền thế lừa bịp, thực sự để bọn họ đi làm cái gì đó thì bọn họ lại không có khả năng.

“Sao thế? Nghĩ gì đấy?”

Minh Y tức giận nói: “Ta đang nghĩ đến Tô Nhu, Tô Nhu và A Cẩn ầm ĩ căng thẳng như thế, nhưng nàng ta lại không đối chọi lại với A Cẩn. Thực sự là người có tính tình tốt.”

Vạn Tam cười lạnh: “Nàng ta dám làm gì chứ? Cũng chỉ là một thiếp thất của Tề Vương gia Triệu Mộc thôi, nàng coi Triệu Mộc là người nào? Thật sự yêu sao? Đó chẳng qua là lừa bịp người khác thôi. Nếu như thật sự yêu, làm sao có thể chỉ làm thiếp? Hắn cũng chẳng có chính thê, tất nhiên có thể trực tiếp cưới thê tử. Ta thấy, có thể hắn thích, nhưng là thích chứ không phải yêu, cái này thì coi là gì chứ.”

Lời của Vạn Tam khiến Minh Y kinh ngạc, suy cho cùng nàng ta cũng là nữ tử, sẽ suy nghĩ tốt hơn một chút, nghe thấy Vạn Tam nói như thế, vội vàng hỏi: “Hoàng thúc không thật sự thích? Nếu đã không phải thật sự thích vì sao lại nạp nàng ta vào phủ? Hơn nữa còn đắc tội với A Cẩn và Phó Thời Hàn, cái này không phải chuyện nhỏ. A Cẩn rất có phân lượng khi nói chuyện với Hoàng gia gia, còn có Phó Thời Hàn, thúc ấy vốn dĩ quan hệ tốt với Phó Thời Hàn, nhưng hiện tại như vậy thì hoàn toàn rạn nứt rồi!”

Vạn Tam xoa đầu Minh Y, nói lời thấm thía: “Nàng đó, một tiểu cô nương mà từ đâu biết được mấy chuyện linh tinh này? Cho dù là Tề Vương gia có thích Tô Nhu, nhưng lại thích được bao nhiêu chứ? Nếu như thật sự thích, sao hắn ta còn xin Hoàng Thượng chỉ hôn, hy vọng có thể cưới Thôi Mẫn? Nếu như không phải Gia Hòa Quận chúa ở sau lưng làm loạn, Thôi Mẫn lại vì chuyện gãy xương mà tan nát trái tim, nói không chừng mọi chuyện sẽ không như thế này! Thật lòng của nam nhân, dù sao cũng phải nhìn vào lợi ích. Sự thật lòng này, phần lớn thời gian là bởi vì không liên luỵ đến hắn, nếu như liên luỵ đến hắn, tất nhiên là hắn yêu bản thân nhất. Người khác dù sao vẫn phải xếp sau.”

Minh Y tức giận giậm chân: “Ta biết huynh không phải là người tốt mà, thật lòng của nam nhân phải nhìn vào lợi ích, thế thì chắc chắn huynh cũng là như vậy, huynh khiến ta đau lòng quá rồi, bây giờ huynh mới nói ra sự thật, ta…”

Vạn Tam dùng môi bịt lời nói của Minh Y lại, lúc sau, sắc mặt hai người đỏ ửng tách ra. Vạn Tam nói: “Nếu như ta không thích nàng, sao lại luôn vì nàng mà bày mưu tính kế. Nếu như ta không thích nàng, sao có thể giết thê tử của ta.”

Vừa nói như vậy, Minh Y lập tức nở nụ cười tươi: “Cả đời này huynh đều phải yêu ta như thế.”

Vạn Tam mỉm cười: “Nàng yên tâm, điều này là tất nhiên. Minh Y, nàng phải tin tưởng vào tấm lòng của ta đối với nàng. Chỉ cần nàng không vừa mắt ai, ta chắc chắn sẽ không để người đó sống tốt.”

Minh Y hừm một tiếng, nói: “Lúc đầu ta bị Minh Ngọc bắt nạt, lại không thấy huynh nói như vậy, còn không phải là do ta tỏ tình trước huynh mới nói như thế, ta thấy nha, huynh không có thích ta như vậy đâu.” Nàng ta cáu kỉnh một chút.

Vạn Tạm nắm lấy tay nàng ta khẽ hôn, nói: “Lúc đó ta không biết được tấm lòng của nàng, sao dám làm loạn được. Còn hiện tại, chỉ cần nàng muốn ta diệt trừ Minh Ngọc, ta chắc chắn sẽ giúp nàng.”

Minh Y hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải huynh nói bây giờ không phải là thời điểm tốt để diệt trừ Minh Ngọc sao? Nếu đã không phải là thời điểm tốt, vì sao ta phải làm chuyện điên rồ như thế chứ? Có Minh Ngọc ở phía trước làm lá chắn, ta làm cái gì cũng được. Tóm lại có thể đổ tội cho nàng ta, nghĩ đến việc nàng ta bị người khác sỉ nhục, ta cảm thấy vô cùng thoải mái!”

Vạn Tam cười nói: “Nàng yên tâm, Minh Ngọc, Thôi Mẫn, Gia Hòa Quận chúa, người nàng không thích, ta sẽ khiến cho bọn họ không có cuộc sống tốt. Có điều chúng ta phải chậm rãi tính kế, nếu như quá vội vàng, chỉ khiến cho tất cả các nỗ lực trước đó đều lãng phí. Làm người phải bình tĩnh.”

Minh Y ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tất cả đều nghe lời huynh.”

Vạn Tam nghiêm túc: “Ta yêu nàng, dùng toàn bộ sinh mệnh của ta yêu nàng, nàng yên tâm, tất cả mấy người này, ta đều sẽ diệt trừ.”

Hai người nói rồi lại sấn vào gần nhau.

Mà bọn họ không biết, bên ngoài, một bóng dáng gầy gò đang siết chặt tay đầy oán giận, nàng ta chính là Minh Ngọc. Minh Ngọc ngàn vạn lần không thể ngờ được rằng, vốn nghĩ lén đến để gặp Minh Y, muốn xem xem nó rốt cuộc có chủ ý gì. Mấy ngày nay, nàng ta không dám có hành động gì, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội qua đây, không ngờ phát hiện ra được bí mật lớn như vậy, sợ là trên đời này không ai có thể ngờ được rằng, người ngày đó hại nàng ta lại chính là Minh Y.

Nghe được tin tức này, nàng ta cắn chặt môi, mãi cho đến khi tứa máu mới nhả ra. Nàng ta kiềm chế hận thù, chỉ hy vọng bản thân đừng kích động đi đến chất vấn Minh Y vì sao lại làm như vậy.

Công phu của Vạn Tam rất giỏi, Minh Ngọc không dám tùy tiện hành động linh tinh. Nếu như bị hắn phát hiện được, khó đảm bảo sẽ không bị hắn giết người diệt khẩu, nghĩ tới Vạn Tam nhắc đến chuyện hắn giết thê tử của mình, Minh Y càng sợ muốn chết. Đối với người thân của mình mà hắn có thể ra tay được, nàng ta là kẻ thù của bọn họ, chẳng phải càng dễ dàng ra tay hay sao?

Nàng ta nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng nhỏ dần, lặng lẽ trốn trong vườn hoa, chỉ hy vọng lúc này không có ai nhìn thấy nàng ta. Mà lần này, Minh Ngọc cũng coi như được ông trời chiếu cố, đợi đến lúc Vạn Tam rời đi, cũng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta.

Không biết qua bao lâu, giữa hai cảm giác tức giận và sợ hãi, Minh Ngọc cuối cùng cũng đợi được đến lúc Vạn Tam rời đi. Thấy hắn rời đi được một lúc, Minh Ngọc mới đứng dậy, mà lúc này, chân của nàng ta đã gần như tê cứng không thể đi đường được. Nhưng cho dù là thế, nàng ta vẫn cố gắng chịu đựng, nhanh chóng rời đi, quay trở về phòng của mình.

Nha hoàn thiếp thân của Minh Ngọc thấy nàng ta nhếch nhác trở về, vội vàng đi lên hỏi: “Đại tiểu thư, ngài quay trở về rồi.”

Minh Ngọc nhanh chóng mệnh lệnh cho nàng ta đóng cửa lại, sau đó hằn học ra lệnh: “Cho dù là ai hỏi cũng phải nói tối nay ta không có ra ngoài, biết chưa?”

Nha hoàn Tiểu Lan vội vàng gật đầu, căng thẳng hỏi: “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trước kia khi Minh Ngọc diễu võ dương oai, nàng ta cũng là đại nha hoàn có thể diện nhất trong phủ, nhưng bây giờ, đã lưu lạc đến mức ai ai cũng không nể mặt nàng ta, nếm trải qua mùi vị như thế này, Tiểu Lan cấp bách hy vọng tiểu thư nhà mình có thể một lần nữa nở mày nở mặt, nhưng hôm nay thấy tiểu thư như vậy, nàng ta cũng lo lắng.

“Không có chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ những lời ta nói là được rồi, nếu như ngươi nói linh tinh, đừng trách ta không bảo toàn ngươi. Nếu như ngươi muốn chết, có thể cứ đi lên phía trước.”

Tiểu Lan kinh ngạc, lập tức nói: “Nô tỳ hiểu rồi.” Rồi vội vàng chuẩn bị nước nóng cho Minh Ngọc.

Minh Ngọc ngâm mình trong nước, nhớ đến tất cả những gì hôm nay biết được, nàng ta ngàn tính vạn tính lại quên tính đến tiện nhân Minh Y này, tiện nhân này!

Nghĩ đến ả ta lại còn ác độc hơn A Cẩn, Minh Ngọc càng hận không thể xé xác ả ta ra. Nhưng tình hình hiện tại của nàng ta lúc này đã không cho phép nàng ta làm như vậy được. Nghĩ đến điều này, nàng ta hung hăng đập mạnh hai cái vào nước, động tác này của nàng ta là nước bắn tung tóe. Nước dính lên mặt, Minh Ngọc đầy thù hận nói: “Triệu Minh Y, ta với ngươi không đội trời chung.”

Tiểu Lan nghe thấy tiểu thư nhà mình nói lời này, vội vàng an ủi: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư bên kia, thực ra chúng ta cũng không cần quá để ý đến chuyện này, dù sao nàng ta cũng là muội muội của ngài, hơn nữa lại yếu đuối, chỉ cần chúng ta hung hăng một chút, nghĩ đến nàng ta sẽ nghe lời.”

Minh Ngọc cười nhạt nhìn Tiểu Lan nói: “Ngươi cho rằng nàng ta yếu đuối sao? Ha ha, chúng ta đều nhìn nhầm nàng ta rồi, nàng ta mới thực sự là con người độc ác. Nếu nói rằng ta độc ác, làm sao ta có thể độc ác bằng một phần vạn của nàng ta? Ta dù có độc ác cũng sẽ không tính kế để nàng ta bị ông già cưỡng bức trên giường.”

Lúc nói ra lời này, nàng ta lại hoàn toàn quên mất bản thân nàng ta cũng từng tính kế A Cẩn như vậy, chỉ là cuối cùng tự bản thân ăn quả ác mà thôi.

Tiểu Lan thì kinh ngạc, nàng ta kinh ngạc lắp bắp: “Người tính kế, tính kế ngài là nhị tiểu thư?”

Minh Ngọc cười nhạt: “Không nghĩ đến phải không, chính là nàng ta! Ta nói sao không khí trong phủ càng lúc càng kỳ lạ như vậy, hóa ra nàng ta có hai mặt. Chính bởi vì nàng ta, nên cha mới không thích ta.”

“Vậy chúng ta có thể nói với Vương gia, để Vương gia trừng phạt nàng ta.” Tiểu Lan hiến kế.

Minh Ngọc cười nhạt: “Ngươi cho rằng phụ vương sẽ tin tưởng chúng ta sao? Bình thường nàng ta quá biết giả vờ. Nàng ta… Này, đợi chút, ngươi còn nhớ Mộc Nghiên chết ra sao không?”

Tiểu Lan gật đầu: “Mộc Nghiên di nương là tự sát lúc đi ra ngoài dâng hương.”

Minh Ngọc trầm mặc một lát, Mộc Nghiên đang yên đang lành như vậy, vì sao lại tự sát? Sáng sớm hôm đó nàng ta còn tình cờ gặp Mộc Nghiên, rõ ràng tâm trạng của bà ta vô cùng tốt, nhưng nháy mắt lại tự sát, bên ngoài nói bà ta có người khác ở bên ngoài, nhưng nếu như không có thì sao? Minh Ngọc nghĩ đến có một khả năng đáng sợ. Lúc Mộc Nghiên chết, chỉ có Vạn Tam đang ở đó, ai biết được sự thật của việc Mộc Nghiên tự sát là gì đây?

Có thể, có thể Mộc Nghiên cũng phát hiện ra cái gì đó! Bà ta phát hiện ra tư tình của Vạn Tam và Minh Y, sau đó bị bọn họ diệt khẩu. Nghĩ đến điều này, Minh Y giật mình lạnh toát mồ hôi, nàng ta chỉ nghĩ Minh Y trong ngoài không giống nhau như thế nào, đáng chết ra sao, thế nhưng lại quên mất, bên cạnh ả ta còn có một con rắn độc càng hung ác hơn, Vạn Tam có thể giết thê tử của hắn ta, tất nhiên cũng có thể giết Mộc Nghiên. Có thể… Còn có thể giết cả nàng ta!

Nghĩ đến điều này, Minh Ngọc cảm thấy bắt đầu buốt lạnh từ trong tim, cái cảm giác sợ hãi này cơ hồ còn lưu lại, lúc sau, nàng ta nghiêm túc nói: “Tiểu Lan, từ nhỏ ngươi đã ở bên ta, cũng chưa từng có sắc mặt tốt gì đối với Minh Y Quận chúa, nếu như nương nhờ nàng ta, không cần nghĩ cũng biết sẽ có kết quả ra sao.”

Tiểu Lan lập tức nói: “Nô tỳ hiểu rõ đạo lý này. Sao nô tỳ có thể phản bội lại tiểu thư chứ?”

Minh Y gật đầu, “Ngày mai người đi mời đại phu, nói ta bị bệnh.”

Chuyện đến nước này, cứ trốn tránh trước mới là cách hay. Đợi đến… Đợi đến khi Minh Y ra tay đối phó với A Cẩn thì mình sẽ nghĩ cách đối phó Minh Y, làm cho chuyện của Minh Y và Vạn Tam lộ ra ngoài, còn phải lo không thể khiến cho Minh Y chết không có chỗ chôn sao? Làm sao bọn họ có thể ngờ được bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Ha ha! Nghĩ đến điều này, nàng ta bình tĩnh lại: “Đoạn thời gian này, ngươi phải cẩn thận, thành thật một chút, khiêm tốn một chút, đừng làm loạn lên.”

Tiểu Lan gật đầu, lại nói tiếp: “Nhưng tiểu thư, vốn dĩ ngài không bị bệnh, nếu như giả bệnh, sợ sẽ bị người khác phát hiện?”

Minh Ngọc nhìn nước tắm rửa, hạ quyết tâm: “Nếu như ngâm trong nước lạnh một đêm, ngươi cảm thấy, ta có bị thương hàn hay không?”

Nếu như đám Minh Y đã muốn dùng nàng ta làm bia, thế thì sẽ không động đến nàng ta, ngược lại nàng ta có thể cẩn thận lợi dụng cơ hội này để dưỡng bệnh. Còn về mẫu thân… Minh Ngọc bĩu môi, loại người ngu dốt đó, vẫn không nên quản thì hơn. Nếu không, khó đảm bảo liên lụy đến mình.

Tiểu Lan lo lắng: “Tiểu thư, ngài làm như thế là đang hành hạ cơ thể của chính mình đó!”

Minh Ngọc lạnh lùng nói: “Mạng quan trọng hay là sức khỏe tạm thời quan trọng? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mấy cái này đều đáng giá.” Nàng ta bệnh rồi, Minh Y không có chỗ nhắm vào, chắc chắn sẽ muốn đối chọi với A Cẩn, đến lúc đó, nàng ta ở đằng sau nhặt những thứ sẵn có thì càng tốt.

“Ngươi phải nhớ. Bây giờ Hứa U U là Vương phi, Minh Y cũng hận không thể tính kế hãm hại chúng ta. Chúng ta nhất định phải cẩn thận. Những thứ tạm thời… Nhẫn nhịn đi!”

Bây giờ Minh Ngọc cũng không có ai để dùng, nếu như có, nàng ta chắc chắn sẽ không để ý đến Tiểu Lan này, chỉ biết phô trương thanh thế, lúc thật sự cần làm việc, căn bản là không làm được.

“Tất nhiên nô tỳ sẽ làm như thế, chỉ là khổ cho đại tiểu thư rồi.”

“Người cười cuối cùng mới là người thắng cuộc.” Dừng lại một chút, Minh Ngọc nói: “Ngươi giúp ta đi nghe ngóng một chuyện, ta muốn biết, sao Thôi Mẫn lại đắc tội với Minh Y. Có thể khiến Minh Y căm ghét như vậy, thật sự là không dễ nha!”

Tiểu Lan lập tức nói: Vâng!”

Tuy rằng đã sắp sang năm mới rồi, nhưng gần đây chuyện ở trong Kinh thành cũng rất nhiều. Ngoại trừ Triệu Oánh Nguyệt của Lục Vương phủ có được phong hào, Hứa trắc phi của Tứ Vương phủ sinh nhi tử được nâng lên làm chính phi. Ngoài ra còn có phủ Cảnh Thừa tướng. Không ai biết lý do Cảnh phu nhân bắt đầu thường xuyên ra vào phủ Lục Vương gia như thế, quả thực như là muốn mặc chung quần với Lục Vương phi luôn rồi, thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng có người liên tưởng đến chuyện Oánh Nguyệt Quận chúa được sách phong làm Gia Tường Quận chúa, lại nghĩ đến Cảnh Diễn của phủ Cảnh Thừa tướng, thì đã hiểu rõ được một chút, nói ra hai người này cũng xứng đôi. Một khi đã như thế, loại tin đồn như thế này lập tức được lan truyền rộng rãi. Phủ Cảnh Thừa tướng với phủ Lục Vương gia muốn kết thân, cái cảm giác này thật là lạ.

Tuy rằng Cảnh Diễn và Oánh Nguyệt đều không tính là người đặc biệt, nhưng Cảnh Thừa tướng luôn nghiêm túc chính trực, Cảnh đại nhân cũng là người nho nhã lịch sự, mà Lục Vương gia, tính cách này quả thực không thể nhìn thẳng. Hai gia đình nếu như làm thông gia, ngươi có thể tưởng tượng không? Ngoại trừ chuyện này ra, còn có hành vi lúc trước của Lục Vương gia, hiện tại nghĩ lại, chưa chắc là không biết Cảnh gia có ý này mà cố ý vào cung xin, nếu không vì sao sớm không xin muộn không xin cố tình lại xin vào lúc này chứ?

Cái này rõ ràng là ra tay trước chiếm được lợi thế, thân phận của Triệu Oánh Nguyệt càng cao, phủ Thừa tướng bọn họ càng phải nể ba phần, hừ thế này còn có thể là bạn bè chơi vui à? Hoàn toàn không thể!

Nhưng cho dù bên ngoài có lan truyền tin đồn ra sao, hai nhà ngược lại vẫn vô cùng bình tĩnh. Hừm, không sai! Cái bình tĩnh này, không bao gồm Lục Vương gia, nghe đồn, có ngự sử ở trong quán trà thảo luận Lục Vương gia thiếu đạo đức như thế nào, cố tình ỷ vào thân phận Vương gia của mình mà dát vàng cho con gái của mình ra làm sao. Lúc này bị Lục Vương gia túm được, Lục Vương gia không phải kiểu người bị tủi nhục sẽ nhẫn nhịn. Ông… Trực tiếp để Ngọc Chân di nương ở bên cạnh đánh người!

Bị một nữ nhân đánh, thật sự là đủ rồi!

Hơn nữa, vì cái này mà dâng thư chỉ trích cũng không tốt, nếu không thì nói thế nào? Ta, đến cả một nữ nhân cũng không đánh lại được, còn muốn mặt mũi nữa không? Lục Vương gia lập tức diễu võ dương oai, có cảm giác hoành hành ở Kinh thành.

Không có cách nào, ai bảo tiểu thiếp nhà ta rất có khả năng đánh đấm như thế chứ!

Mà Ngọc chân di nương cảm thấy bản thân lại vì Lục Vương gia làm một chuyện tốt. Tâm trạng vô cùng kích động, người trong Vương phủ đối với bà ta tốt như vậy, bà ta không báo đáp thì sao mà được chứ!

Lục Vương gia yêu thương, Lục Vương phi săn sóc, Thế tử khách khí, Quận chúa dịu dàng, Lục Vương phủ này, thật sự quá tốt rồi! Nếu ai nói xấu Lục Vương phủ, cho dù không có ai căn dặn, bà Ngọc Chân đây đều không thể nhịn! Đánh gãy răng còn nhẹ, ai bảo ngươi nhiều chuyện!

A Cẩn nghe thấy lời đồn bên ngoài, chỉ cảm thấy buồn cười, không hề nói gì nhiều. Mấy ngày Phó Thời Hàn rời khỏi Kinh thành này, đến người để nàng càm ràm cũng không có, cái kiểu cảm giác này, thật là vô cùng cô đơn!. Đọc‎ 𝘵𝗋uуệ𝘯‎ haу,‎ 𝘵𝗋uу‎ cập‎ 𝘯gaу‎ (‎ 𝖳RUM‎ 𝖳RU𝑌Ệ𝙽.V𝘯‎ )

Thấy A Cẩn ngẩn người, Cẩn Ngôn đỡ Tố Vấn vào cửa. Huynh tẩu đi qua thăm nàng, A Cẩn vội vàng đi lên trước đỡ Tố Vấn: “Tuyết lớn như vậy, sao tẩu tử lại qua đây?”

Tố Vấn dở khóc dở cười: “Ta đều đã nói rồi, không có việc gì. Cái này không phải chuyện gì lớn, thực ra phụ nữ có thai vận động cũng có chỗ tốt cho sinh sản. Càng lười biếng thì càng không dễ sinh. Ta là đại phu, chẳng lẽ lại không hiểu rõ chuyện này à?”

A Cẩn gãi đầu cười: “Thực ra muội cũng biết nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.”

Thấy dáng vẻ đơn thuần này của A Cẩn, Tố Vấn cười dịu dàng: “Đúng là hài tử!”

Cẩn Ngôn thấy hai muội tẩu này như thế, lại nhớ đến tin tức hôm nay, hắn không nhịn được mà cảm thán, muội muội của hắn rốt cuộc làm sao lại trưởng thành như thế chứ?

“A Cẩn, là muội cổ động phụ thân đi đâu cũng mang theo Ngọc Chân di nương à?” Hắn không nhịn được hỏi ra, nhưng đồng thời cũng là để thê tử ngốc nghếch của hắn biết, trong phủ này, đơn thuần giống hài tử nhất chính là nàng ấy. Đừng xem thường tiểu muội muội của hắn, nha đầu này học rất nhiều từ Phó Thời Hàn, rất biết cách vòng vo để chỉnh đốn người khác.

A Cẩn vô tội nhướng mày nói: “Là do muội lo lắng cho phụ thân, như vậy cũng không được à? Muội cũng không có khả năng dự đoán được bà ấy sẽ đánh người.” Nàng buông tay, dáng vẻ vô cùng vô tội.

Cẩn Ngôn cũng không để ý đến A Cẩn, nói lời thấm thía với thê tử của mình: “Nàng xem, đây chính là muội muội của ta. Muội ấy không phải cô nhóc ngây thơ. Nàng đó, đừng dùng ánh mắt nhìn tiểu hài tử để nhìn muội ấy, sẽ bị muội ấy ăn sạch cả xương cũng không còn.”

A Cẩn không vui rồi, nàng giậm chân: “Làm gì có ca ca nào lại nói muội muội nhà mình như thế chứ. Thật sự là có thê tử mà quên mất muội muội!”

Tố Vấn bật cười ra tiếng, nàng ấy nhìn hai huynh muội nhà này, dịu dàng nói: “Hai người đó, tình cảm thật tốt, đừng ở trước mặt thiếp mà mồm mép lừa người. Thiếp không tin đâu!”

Cẩn Ngôn kéo bím tóc của A Cẩn. Từ khi A Cẩn vẫn còn rất nhỏ, nàng thắt bím tóc nho nhỏ, đã biết giậm chân: “Đừng kéo bím tóc của A Cẩn, A Cẩn không thích!”

Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng vô cùng thông minh. Khi đó Phó Thời Hàn giống như là một con chó dữ vậy, nhìn chằm chằm hắn, cũng không biết A Cẩn là muội muội của ai. Bây giờ nghĩ đến kẻ thèm muốn muội mình từ lúc nhỏ đã ảnh hưởng con bé nhiều như thế nào, còn phải chấp nhận để muội ấy bị tha về hang ổ của hắn, Cẩn Ngôn cảm thấy thật là bực mình.

“Tẩu tử, tẩu nhìn ca ca kéo bím tóc của muội này.” A Cẩn dựa vào người Tố Vấn, giả bộ ngoan ngoãn.

Tố Vấn không nhịn được mà trách cứ phu quân của mình: “Huynh làm gì vậy! A Cẩn đâu phải trẻ con, huynh còn làm như thế, lần này đừng trách ta không giúp huynh, sao lại bắt nạt muội muội như vậy!”

Cẩn Ngôn: “...”

A Cẩn đắc ý hất cằm: “Ca ca, huynh xem tẩu tử rất biết bênh vực lẽ phải đó nha.”

Cẩn Ngôn: “...”

Nha đầu xấu xa này!

Móc tấm thiệp ở trong ngực ra, hắn vứt lên bàn, hừ một tiếng: “Nè, đây là thiệp mời của Thôi phủ gửi qua cho muội, ta thấy chắc là Thôi Mẫn, ta tiện tay cầm qua đây, bây giờ ta phải đi rồi. Thê tử, chúng ta không ở đây nữa. Nha đầu này không phải người tốt, đừng dạy hư con của chúng ta.”

Tố Vấn phụt cười ra tiếng: “Chàng đó, tính tình trẻ con!” Nàng ấy cũng chẳng quan tâm mấy cái này, trực tiếp ngồi xuống: “Thôi tiểu thư rất thích A Cẩn nhỉ, lại đưa thiệp mời cho A Cẩn nữa.”

A Cẩn thấy thiệp mời của Thôi Mẫn, quả nhiên là mời nàng uống trà. Chỉ là… Nàng mỉm cười hỏi: “Sao ca ca lại cầm qua vậy? Bây giờ ca ca cũng là tiểu đồng truyền tin à?”

Lúc nói lời này, A Cẩn cẩn thận quan sát Cẩn Ngôn, thấy hắn không có gì bất thường.

“Ta cầm qua cho muội, muội còn cười nhạo ta. Sau này không ai quản muội nữa. Chẳng phải chỉ là ở cửa chạm mặt tiểu đồng của nhà họ thôi sao! Muội nghĩ ta muốn quản à!” Cẩn Ngôn bĩu môi.

A Cẩn cảm thấy, từ khi sức khỏe của ca ca tốt lên, đến biểu cảm cũng sinh động hơn rất nhiều. Lúc trước bởi vì sức khỏe của huynh ấy không tốt, thậm chí đến chút biểu cảm dư thừa cũng không có, sợ bản thân mắc sai lầm gây phiền hà cho người khác. Nhưng bây giờ lại không giống vậy.

A Cẩn vẫn luôn cảm kích Lý thần y và Tố Vấn, nếu như không có bọn họ, ca ca sẽ không được như thế này. Mà nàng, chỉ cần liên quan đến Thôi Mẫn là lại có hơi cảnh giác, thực sự hoàn toàn không cần thiết như vậy.

Hai người lại ngồi một lúc, Cẩn Ngôn đỡ Tố Vấn rời đi, tất nhiên hắn sẽ không để Tố Vấn quá mệt nhọc.

A Cẩn nhìn bóng lưng hai người họ, không nhịn được mà cảm thấy, bản thân thật sự hơi nhạy cảm quá. Thực ra ca ca không phải Triệu Cẩn Ngôn bệnh tật kiếp trước, huynh ấy không mất đi phụ mẫu cùng hai muội muội. Huynh ấy với người kiếp trước đó, ngoại trừ giống nhau về thân phận với khuôn mặt, những điểm khác hoàn toàn không giống nhau.

Triệu Cẩn Ngôn hiện tại, căn bản không phải là Triệu Cẩn Ngôn thích Thôi Mẫn. Mà ca ca của nàng căn bản không có chút ấn tượng nào với Thôi Mẫn này. Trong lòng của huynh ấy, Thôi Mẫn chỉ là một tiểu thư xuất thân thế gia, có quan hệ tốt với muội muội nhà mình mà thôi! Chỉ có như vậy thôi!

Mọi thứ vẫn vậy mà người đã thay đổi, nói là như thế, nhưng mấy chữ này… A Cẩn vẫn luôn cảm thấy, mấy chữ này vô cùng tàn khốc! Mọi thứ vẫn vậy mà người đã thay đổi!

“A Cẩn!”

“Ca ca?” A Cẩn ngẩng đầu, thấy Cẩn Ngôn quay lại. Điều chỉnh biểu cảm một chút, A Cẩn mỉm cười hỏi: “Sao ca ca lại quay lại?”

Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn A Cẩn hỏi: “Thật sự không có vấn đề gì sao?”

A Cẩn ổn định tâm trạng: “Có chuyện gì? Muội không hiểu ý của ca ca.”

Cẩn Ngôn nhìn sang tấm thiệp mời đó, sau đó nhìn A Cẩn, do dự một chút, hắn nghiêm túc nói: “Tấm thiệp này, có vấn đề gì sao? Nếu như muội không muốn đi, ta có thể giúp muội từ chối.”

A Cẩn vội vàng lắc đầu, có vẻ như ca ca hiểu nhầm rồi. Nàng vội vàng giải thích: “Không có gì. Quan hệ giữa muội và Thôi Mẫn rất tốt. Có lẽ cánh tay của nàng ấy cũng tốt rồi, muội muốn đi thăm nàng ấy, cho dù không đưa thiệp, muội cũng sẽ qua đó.”

Cẩn Ngôn tiếp tục truy hỏi: "Huynh không hiểu, rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến muội trở nên kỳ lạ như thế. Rốt cuộc muội đang sợ cái gì chứ? Muội sợ ta thích Thôi Mẫn à?"

Hắn bình tĩnh hỏi, đây là muội muội của hắn, người khác không hiểu nhưng hắn hiểu. Có thể bản thân muội ấy cũng không phát hiện ra, mỗi lần nhắc đến Thôi Mẫn ở trước mặt hắn, muội ấy đều có chút kỳ lạ. Hắn nghĩ rất lâu vẫn không thể nào hiểu nổi, chỉ có thể đoán ra được là điểm này.

A Cẩn cố gắng để bản thân bình tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn Cẩn Ngôn mỉm cười, hỏi: “Ca ca, huynh quá tự luyến rồi đó?”

Cẩn Ngôn không nói gì, chỉ nhìn nàng: “Thế vì sao muội lại mất tự nhiên. A Cẩn, huynh là ca ca của muội, sao muội có thể giấu được huynh?”

A Cẩn cắn môi sau đó cười: “Thật ra không phải muội sợ ca ca thích Thôi Mẫn, muội sợ Thôi Mẫn thích ca ca! Ca ca của muội tốt như vậy, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm như thế, nếu như Thôi Mẫn thích ca ca thì phải làm sao? Nam theo đuổi nữ cách tầng núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, muội sợ Thôi Mẫn thích ca ca, điên cuồng theo đuổi, nếu mà như thế, ca ca phải làm sao? Ca ca bị dụ dỗ thì phải làm thế nào? Muội rất thích tẩu tử, không muốn tẩu tử chịu tủi thân đâu. Muội không hy vọng ca ca của muội là người như thế, tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ như mẹ chúng ta sống tốt, nhưng suy cho cùng vẫn không được trọn vẹn đúng không nào?”

A Cẩn nói nửa thật nửa giả, mấy cái này căn bản đều sẽ không xảy ra, chỉ là nàng suy nghĩ lung tung thôi!

Cẩn Ngôn xoa tóc A Cẩn, ôm nàng vào lòng: “Ca ca đảm bảo với A Cẩn, huynh nhất định sẽ không phụ lòng tẩu tử của muội. Còn về Thôi Mẫn. Huynh căn bản sẽ không thích Thôi Mẫn, huynh chỉ có một trái tim, sao có thể cho hai người được chứ? Muội nói có đúng không? Hơn nữa, muội phải có lòng tin với bạn bè của muội! Con người của Thôi Mẫn thức sự khá ổn!”

A Cẩn sửng sốt một chút, cười theo nói: “Vâng, khá ổn!”

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Thế là được rồi, phải tin tưởng người khác. Muội đó, không biết trong đầu muội nghĩ cái gì nữa. Ta với Thôi Mẫn có quăng tám sào cũng không tới.”

A Cẩn cười xinh đẹp: “Ai bảo ca ca của muội tốt như vậy chứ!”

Cẩn Ngôn: “Muội đó! Chỉ nghĩ linh tinh!”

Tuy là nói như thế nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ, nhìn đi, đây chính là muội muội ruột của hắn. Phó Thời Hàn, hừm hừm, đừng cho rằng ngươi có thể cướp được muội muội của ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio