*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Lâm Thương Từ về đến nhà khi đã 5 giờ rưỡi, Cố Trọng đến sau cô mười lăm phút.
Cô ấy ăn mặc không kín đáo, chỉ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trên người mặc áo thun trắng bình thường và quần jean đen, mái tóc dài hơi xoăn được buộc đuôi ngựa thấp. Nhìn qua giống như người bình thường đi đường, không thu hút sự chú ý của người khác.
"Tôi nói nhà cô không an toàn nhưng thật ra nhà tôi cũng không an toàn lắm." Lâm Thương Từ chỉ vào nhà hàng xóm đối diện: "Nhà này có cô bé học sinh cấp ba là fangirl của cô, rất nhiều lần tôi thấy bé nó vừa đi vừa nhìn điện thoại cười, trong điện thoại đang mở video của cô đó."
"Vậy lát tôi ra ngoài phải chọn thời điểm thích hợp mới được." Tránh cho lúc gặp đối phương bị nhận ra.
Nếu là fangirl mê muội, dù cô có đeo khẩu trang nhưng đối phương chỉ cần nhìn vào mắt cô cũng nhận ra được.
"Nhưng hơn nhau ở chỗ bên ngoài nhà tôi không có paparazi ngồi canh."
Lâm Thương Từ bắt đầu sơ chế nguyên liệu, cô nghĩ nếu Cố Trọng đã đến nhà mình, giữa hai người nói chuyện cũng không thể nói hết trong vòng năm mười phút nên sẵn tiện nổi lửa giải quyết luôn bữa tối.
"Tôi đã sơ chế xong xuôi hết rồi, còn lại giao cho cô." Cô quen tay lắm rồi, ít nhất lúc đập tỏi không có vấn đề gì.
"Cô để tôi đến nhà cô làm đầu bếp cho cô sao?" Cố Trọng mở to hai mắt nhìn.
Cô cứ nghĩ việc đối phương làm nãy giờ là để thể hiện kỹ năng nấu nướng cao siêu của mình, có thể sánh ngang với ba sao Michelin,... Kết quả cô ấy cũng chỉ đập tỏi, gọt dưa leo, rửa sạch thịt heo và xương sườn để đó!
"Ừ thì...... May mắn được thưởng thức trù nghệ của cô Cố thế là nhớ mãi không quên." Lâm Thương Từ hơi xấu hổ: "Cô có thể đáp lại sự nhớ nhung của tôi không?"
Tuy rất ngượng nhưng thật sự ăn rất ngon!
"Được thôi." Cố Trọng cũng không khước từ, đối phương cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi, nếu bản thân từ chối cũng thật vô tình quá.
Hơn nữa cô ấy còn khen tài nấu nướng của cô, không đáp lại là bất lịch sự.
Nhìn chiếc áo thun trắng của Cố Trọng, Lâm Thương Từ lấy một chiếc tạp dề mới tinh từ lúc mua về chưa hề mở ra, Cố Trọng vốn định lấy tự mặc, chẳng ngờ Lâm Thương Từ mở ra rồi rất tự nhiên tròng lên đầu cô, còn xoay nửa vòng để buộc dây lại cho cô.
"Được rồi
"Cảm ơn......"
Lâm Thương Từ tựa hồ như nhớ đến điều gì, cô ấy ngượng ngùng khẽ hỏi: "Cần tôi giúp không?"
Cô Trọng nói theo bản năng: "Cô cứ lo việc của mình đi, tôi tự làm được."
Câu này nói ra mà không cần suy nghĩ, như đã nói qua rất nhiều lần. Không phải là khách sáo từ chối, mà là vốn quen làm không cần giúp đỡ.
Thế là Lâm Thương Từ chạy đến phòng khách ngồi xuống, cô mở notebook quyết định sắp xếp lại dòng thời gian để Cố Trọng dễ hiểu hơn.
Khi hai người ăn tối xong thì đã gần 8 giờ.
Cố Trọng bỏ chén bát bẩn vào máy rửa chén nhưng Lâm Thương Từ nói để mình rửa là được, nên hai người để chén bát ở đó, lên phòng khách ngồi.
"Đây là dòng thời gian tôi đã sắp xếp từ ngày 24 tháng 7 đến ngày 26 tháng 8. Trong khoảng thời gian này, những hoạt động của tôi hoặc là hoạt động của cô mà tôi biết, tôi đều ghi vào." Lâm Thương Từ rốt cuộc cũng không phải là người đại diện của Cố Trọng, không thể biết lịch trình hàng ngày của cô ấy được.
Cố Trọng chăm chú quan sát màn hình cẩn thận, sau đó điền lịch trình hàng ngày của mình vào chỗ trống bên cạnh ngày tháng, bổ sung phần trống mà Lâm Thương Từ không biết.
"Trước khi bắt đầu, tôi có thể hỏi cô nhớ được bao nhiêu vòng lặp không? Hay chỉ nhớ lần cuối cùng?"
Cố Trọng lắc đầu, nói: "Chỉ có lần cuối."
Lâm Thương Từ liếm môi theo thói quen, lúc này mới nói: "Cô gặp tai nạn giao thông là vì có một chiếc xe đi ngược chiều, xe bảo mẫu vì tránh nó nên mới lật nghiêng, cuối cùng phát nổ."
"Nếu muốn tránh tai nạn thì chúng ta có thể chọn đi đường khác, hoặc là trực tiếp khỏi lên xe."
"Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng có một lần cô gọi điện thoại cho tôi."
Cố Trọng nghiêng đầu, hỏi: "Tôi gọi nói gì?"
"Chưa kịp nói." Lâm Thương Từ nhấp môi, đến giờ cô vẫn rất tò mò. Rõ ràng thái độ trước đó của cô ấy không hề tin tưởng mình, nhưng trước khi xảy ra một giây lại gọi điện cho cô.
"Ý cô là việc tôi gọi điện cho cô là hành vi bất thường đúng không?" Cố Trọng bắt được trọng điểm.
Lúc này Lâm Thương Từ khó mà mở miệng, hiện giờ cô vẫn không muốn Cố Trọng biết căn nguyên tại sao tình hình vòng lặp đó lại trở nên tồi tệ hơn.
Cho nên cô đã trả lời lấp lửng: "Bởi vì hai ta đã có chút xích mích, cô cứ cố chấp lên xe nhưng trước khi gặp tai nạn lại gọi cho tôi nên tôi nghĩ có thể cô phát hiện ra điều gì đó."
"Có khi nào chỉ là do tôi giận quá nên muốn gọi cô mắng một trận thì sao?" Cố Trọng nghiêm túc phân tích, đây là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
"Thế thì tôi cũng không biết làm gì hơn." Lâm Thương Từ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng ngữ điệu lúc ấy của Cố Trọng rất hoảng hốt, không giống gọi điện chỉ để mắng cô.
"Ngoại trừ vụ tai nạn xe hơi thì còn chuyện cô bị vu khống. Nếu đã biết mình sẽ bị bịa đặt, hẳn cô sẽ không đến phố Duyên Thành nữa đúng không?"
"Trước kia tôi có từng thành công tránh được vụ bịa đặt chưa?" Cố Trọng không chắc lắm, nhưng cô nghĩ vẫn phải có lần mình thành công né được.
"Có, cô đổi ngày đến đó, nhưng việc vu khống lại quyết định việc tổng lượt xem của [Phong hoa] cuối cùng có đạt mốc 5, 473 tỷ hay không."
Bây giờ người phải lựa chọn là Cố Trọng.
Trong quá khứ cô ấy bị Lâm Thương Từ ép phải lựa chọn vì cô ấy không biết gì cả, nhưng giờ tình hình đã thay đổi.
Cô ấy cần phải chọn một trong hai. Nếu lượt xem của [Phong hoa] phá kỷ lục, với tư cách là người sắm vai Nhan Như Ngọc thì tất nhiên sẽ có nhiều nhà đầu tư để mắt đến cô ấy, sau này cô ấy sẽ được tự do lựa chọn kịch bản hơn. Thế nhưng sự kiện vu khống sẽ khiến cô ấy mất đi cơ hội thủ vai chính trong [Liễu Vô Ương], bộ đại IP này do Lý Hà Và Hoa Khán Khê đạo diễn chắc chắn sẽ giúp cho sự nghiệp diễn viên của cô ấy lên một nấc thang mới.
Nhưng điều mà Lâm Thương Từ không biết chính là lúc này Cố Trọng không phải đối mặt với cảnh hai chọn một, mà phải là ba chọn một.
Đó là lý do vì sao cô ấy phải đến phố Duyên Thành vào ngày 8.
"Ngày 8 tôi có cứu một cô gái, nếu hôm đó tôi không cứu cô ấy thì......"
Lâm Thương Từ nói là cô ấy đã từng thử đổi qua ngày khác, liệu điều đó có nghĩa là cô gái ở vòng lặp không được cô cứu đã xảy ra chuyện?
"Cô ấy không có việc gì, lần cô không ở đó,tôi có đến cứu cô ấy." Lâm Thương Từ không phải người máu lạnh, tuy biết sau này cô gái đó sẽ gài bẫy Cố Trọng nhưng cô vẫn cứu cô ta khỏi tay mấy tên thanh niên ất ơ đó.
Cố Trọng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Chuyện ở phố Duyên Thành hiện giờ tôi vẫn chưa có cách nào quyết định được. Tuy nhiên, nếu tôi có quyết định vậy tôi nhất định sẽ nói cho cô đầu tiên."
Lâm Thương Từ thực sự vui mừng, cảm thấy lần này sắp qua ải rồi, không ngờ kế tiếp Cố Trọng lại nói một câu.
"Cô biết Kỳ Thất, nhà thiết kế của thương hiệu đồng hồ Vân Lân không? Cô ấy tự sát."
Sắc mặt Lâm Thương Từ hơi khựng lại, cô nuốt khan, đè nén cảm xúc nói: "Cô Cố, cô quay về là vì thay đổi vận mệnh bản thân, chứ không phải để thay đổi vận mệnh người khác."
Xuyên suốt hôm nay cô có gọi Cố Trọng là "Cố Trọng" hay "Cô" nhưng giờ phút này lại gọi cô ấy là "Cô Cố", tựa như lần đầu gặp mặt. Cố gắng kéo mối quan hệ có phần thưởng thức nhau nhờ vận mệnh sắp đặt, lại một lần nữa trở thành người dưng nước lã.
"Tôi biết, chỉ là tôi nghĩ nếu trong khả năng cho phép giúp đỡ nhiều nhất có thể......"
"Cô Cố, không có cái gọi là 'Chỉ là'." Lâm Thương Từ xoa huyệt Thái Dương, nói: "Nếu chỉ vì giúp thêm một người mà chúng ta thất bại phải quay về lần nữa thì sao?"
Cô nói thế là đã rất châm chước rồi, bởi vì cô đã từng chú ý đến tin tức, muốn xem thử có ai gặp chuyện gì vào thời gian địa điểm nào, cô sẽ cố gắng giúp đỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, trên thế giới có hàng nghìn hàng triệu người, cô không thể lần nào cũng cứu được họ.
Cho nên cô chọn chỉ cứu mỗi một Cố Trọng, không có nguyên nhân đặc thù nào, chỉ vì Cố Trọng là mấu chốt để cô kết thúc vòng tuần hoàn.
"Nhưng......" Cố Trọng còn muốn nói gì đó, nhưng cô ấy thấy Lâm Thương Từ hơi nghiêng đầu nhìn sàn nhà, không biết tại sao trực giác của cô ấy cho biết Lâm Thương Từ đã rất tức giận, "Tôi biết rồi."
"Muộn rồi, tôi về trước." Cố Trọng đứng dậy.
Lâm Thương Từ đi theo sau Cố Trọng đưa cô ấy đến cửa chung cư. Xe của Cố Trọng đậu ở bên đường, là một chiếc xe màu bạc rất bình thường không phải siêu xe nổi tiếng gì, một chiếc xe vô cùng bình thường.
Cố Trọng mở khóa cửa xe, khi vừa ngồi vào cô vô thức ngước mắt nhìn phớt qua Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ chậm rãi thở ra một hơi, nói với cô: "Cố Trọng, tôi mệt rồi."
Giọng điệu có phần bất lực, có phần oán hận và còn có chút cầu xin khó mà nhận ra.
Lúc này Cố Trọng mới nhìn kỹ Lâm Thương Từ, đánh giá cô ấy. Vừa rồi cô ấy mỉm cười khi ăn cơm, nghiêm túc giải thích về vòng tuần hoàn cho cô, cô không hề phát hiện sự mỏi mệt trên mặt cô ây, nhưng giờ, khi đối phương đã thả lỏng, đột nhiên cô thấy cô ấy rất tiều tụy.
Không hề giống "Lâm Thương Từ" trong tưởng tượng của mình.
Cô cúi đầu ngồi vào trong xe, khởi động động cơ, xe tự động bật nhạc, bài hát bị dừng giữa chừng tiếp tục vang lên.
What did you do with all that love you couldn't give?
And do you need someone to help you tell you what to do with it.
Thấy Lâm Thương Từ còn đứng đó nên cô hạ cửa sổ, nói: "Mệt rồi thì nghỉ sớm chút đi, ngủ ngon."
Lâm Thương Từ khịt mũi rồi nói: "Ngủ ngon."
Đêm nay Cố Trọng trằn trọc khó ngủ, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn cho Lâm Thương Từ.
"Cô đã trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn?"
Đã qua nửa đêm, Lâm Thương Từ hiển nhiên còn chưa ngủ, gần như vừa gửi là đã nhận được hồi âm.
"Không nhớ rõ."
Chỉ cần ba chữ là Cố Trọng biết bản thân sai rồi.
Sai ở chỗ rõ ràng mấu chốt của sự tuần hoàn này là sự sống chết của cô, nhưng việc đầu tiên cô nghĩ đến lại là cô gái say rượu, còn cả Kỳ Thất chưa từng gặp mặt, mà lại không phải là Lâm Thương Từ vì cứu cô mà buộc phải trải qua vô số lần tuần hoàn.
Liệu những lần trước đó Lâm Thương Từ cũng đã từng nói với cô ba chữ "Tôi mệt rồi" không?"
Cô có để vào tai không? Hẳn là không, khư khư cố chấp quan tâm đến mỗi bản thân, nên Lâm Thương Từ mới phải lặp lại một tháng này không bao giờ kết thúc.
Bây giờ ngẫm lại kỹ, câu "Tôi mệt rồi" kia đã bao hàm quá nhiều tuyệt vọng và cô đơn, như con thuyền cô đơn lênh đênh trên biển trong đêm, ngọn đèn leo lắt treo ở đầu thuyền chực chờ gặp gió thổi qua là tắt ngay,
Mà chính Cố Trọng cô là cơn gió thổi tắt ngọn đèn đó.
- ----
Lâm Thương Từ: Mệt vải ò mà vợ cứ nghĩ tới người này người kia, đây mới mệt nè vợ
Cố Trọng: Làm chuyện vi phạm quy định Tấn Giang không?
Lâm Thương Từ: Làm!!!