Xe ngựa vừa tiến vào khu Tuyên Võ thì Tạ Mịch Hãn đã háo hức xốc mành cửa sổ lên ngó ra bên ngoài.
Đường phố rộn ràng, người đi đường chen vai thích cánh rất náo nhiệt. Cửa hàng trang sức mà Tạ Ý Hinh muốn thị sát tọa lạc tại con đường chính sầm uất nhất ở khu này.
“Tiểu thư cẩn thận!”
Ngay lúc Tạ Ý Hinh nắm tay Tạ Mịch Hãn vừa đi vào Vi Hoa Cư thì bất ngờ có một bóng người xông về phía nàng khiến nàng có muốn tránh cũng chẳng kịp, chỉ kịp đẩy Tạ Mịch Hãn ra bảo vệ ở phía sau người.
Keng một tiếng, một chiếc vòng ngọc xanh biếc rơi trên mặt đất vỡ tan, phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Ngươi không có mắt à, sao đi mà không nhìn đường vậy?” Một cô gái y phục hồng trợn mắt nhìn mảnh vụn văng đầy trên đất, hổn hển tức giận chất vấn Tạ Ý Hinh.
Thấy tiểu thư của mình bị mắng oan, Xuân Tuyết nào có để yên, “Nói bậy, tiểu thư nhà ta đi đứng đàng hoàng, rõ ràng là cô đụng trước thì có!”
“Tạ Ý Hinh, hóa ra là cô à?!” Quân Thanh Khê vừa xoay người lại thì lập tức nhận ra Tạ Ý Hinh, mày nhíu lại, trong mắt hiện lên nét ghét bỏ.
Cả hai người đều kiêu ngạo ngang ngạnh nên xưa nay đều chướng mắt nhau.
“Xuân Tuyết, lui ra!”
“Thanh Khê, không được vô lý.” Quân Nam Tịch bước từ bên ngoài vào.
Hai giọng nói cùng lúc vang lên, Tạ Ý Hinh nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ngẩn ra.
“Ngũ hoàng huynh?!” Quân Thanh Khê dậm chân bực tức nhưng cũng lui sang một bên, còn chẳng để yên trừng mắt Tạ Ý Hinh một cái.
Tạ Ý Hinh đương nhiên chả thèm bận tâm, bị trừng một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu, vả lại tuổi thật của nàng lúc này đã trên hai mươi, cần gì hơn thua với một cô nương choai choai? Chẳng qua nàng không ngờ sẽ gặp gỡ Ngũ Hoàng tử Quân Nam Tịch và Thất Công chúa Quân Thanh Khê ở chỗ này.
Quân Nam Tịch lúc này cũng hơi kinh ngạc, không phải bởi vì gặp nàng ở chỗ này mà là vì cách ăn mặc của nàng khác xa lúc trước. So với phong cách xanh xanh đỏ đỏ lòe loẹt trước đây thì tuy xiêm y nàng mặc lúc này cũng khá rêu rao nhưng xem ra lại thuận mắt hơn. Hơn nữa tính tình hình như cũng thay đổi một chút, lúc trước mà gặp tình huống này thì chắc giờ đã lớn tiếng đấu võ mồm với Thanh Khê rồi.
“Thần nữ tham kiến --” Tạ Ý Hinh đang định hành lễ.
“Ở bên ngoài không cần đa lễ.” Quân Nam Tịch cản nàng lại.
Tạ Ý Hinh im lặng vâng lời, nàng luôn bất giác thu hồi tất cả móng vuốt của mình trước mặt người nam tử ôn hòa này, trước kia như thế và hiện tại cũng thế, nàng cười tự giễu.
Thật ra ở kiếp trước hắn cưới Ân Từ Mặc, dẫu rằng nàng không có thiện cảm gì với ả họ Ân nhưng cũng chưa từng oán hận hắn. Không chỉ bởi vì hắn từng thật lòng giúp đỡ nàng hai lần, mà còn vì ngay lúc tình thế của Tạ gia vô cùng bấp bênh, hắn vẫn đứng trên lập trường công bằng liêm chính mà nói giúp cho Tạ gia. Lúc Tạ lão gia cách thế, hắn cũng đích thân đến nhà phúng viếng. Trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn của cuộc đời, nàng cũng hiểu được rằng hành động của hắn là chân thành và cũng không mong nhận được báo đáp. Hắn làm như vậy chỉ vì “Ngẩng đầu không thẹn với Trời, cúi đầu không thẹn với người, ngẫm lại không thẹn với lòng”.
Nguyên văn: 仰不愧天俯不愧人内不愧心, câu này lấy ý từ lời răn của Mạnh Tử tại “Quân tử tam lạc” (Quân tử, ba vui) - Mạnh Tử viết trong sách “Tận Tâm - Thượng (盡心上)”: Phụ mẫu câu tồn, huynh đệ vô cố, nhất lạc dã. Ngưỡng bất quý ư thiên, phủ bất tạc ư nhân, nhị lạc dã. Đắc thiên hạ anh tài nhi giáo dục chi, tam lạc dã (父母俱存、兄弟無故、一樂也。仰不愧於天、俯不怍於人、二樂也。得天下英才而教育之、三樂也), nghĩa là “Cha mẹ đều còn, anh em không bị gì, ấy là vui thứ nhất. Ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu đối với người mà không thẹn, ấy là vui thứ nhì. Được và dạy anh tài trong thiên hạ, ấy là vui thứ ba“.
Tiếc rằng sức khỏe của hắn không tốt, bằng không thì người ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế sẽ không phải là Quân Cảnh Di. Bởi thế, Quân Cảnh Di cũng không dám bạc đãi hắn, vừa đăng cơ liền phong hắn làm Nhiếp Chính Vương, do đó Ân Từ Mặc nghiễm nhiên sẽ trở thành Nhiếp Chính Vương phi. Hơn nữa người tốt thường đoản mệnh, khoảng thời gian nàng lui về Phật đường thì thường nghe được tin hắn ốm đau liệt giường, ngoài ra còn có vài lời đồn giữa Nhiếp Chính Vương phi và đương kim Thánh thượng. Còn một vấn đề nữa là tiểu thế tử rất có thể không phải là con của hắn, mà khả năng này lại cao tới chín phần, cho nên lúc trước nàng mới không hề bị gánh nặng tâm lý khi muốn bố trí giết chết con của ả Ân Từ Mặc.
Tạ Ý Hinh không biết rằng, chính vì Quân Nam Tịch cảm thấy sức khỏe mình không tốt nên mới đối xử khoan dung hơn với những người thật lòng, vì thế mà hắn mới chìa tay giúp đỡ nàng hai lần và nàng cũng không phải là người đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ khác thường này.
“Ngũ Hoàng tử Thất Công chúa, chỗ này người lui tới phức tạp không tiện nói chuyện, có thể mời hai vị dời bước đến nhã gian không?”
Quân Thanh Khê đang định phản đối thì lại bị Tạ Ý Hinh cướp lời, “Vả lại vừa rồi Thất Công chúa cũng vì va vào ta mới làm rơi vỡ vòng, vừa may Vi Hoa Cư là cửa hàng mẫu thân để lại cho ta, trên lầu có nhã gian nên cũng thuận tiện để bồi lễ với Thất Công chúa.” Thường thì hễ Quân Thanh Khê mở miệng cũng chẳng nói được câu gì nghe lọt tai, nếu cứ để nàng ta nói tiếp thì chắc chắn sẽ toàn những lời khiêu khích.
Quân Thanh Khê cong môi định đáp trả “không thèm” nhưng lại bị Quân Nam Tịch cản lại, hắn nhìn ra được Tạ Ý Hinh nói thế không phải là cho có lệ, “Cũng tốt.”
“Chưởng quỹ Lý --” Tạ Ý Hinh ngoắc.
Chưởng quỹ Lý mắt sắc, ngay từ đầu đã nhận ra cô nương vừa tới là tiểu chủ tử nhà mình bởi trước đó vài ngày khi bàn giao tài sản lão phu nhân đã cố ý kêu bọn họ lên để biết mặt. Song ông ta cũng nhìn ra được hai người đang đối thoại với tiểu chủ tử cũng là phi phú tức quý, thế nên không tiến lên quấy rầy nhưng vẫn chú ý động tĩnh ở bên này. Lúc này khi Tạ Ý Hinh gọi tới, ông ta lập tức đón lời, “Tiểu chủ tử có gì cần dặn dò?”
“Trên lầu còn nhã gian không?”
“Dạ có, mời tiểu chủ tử và hai vị khách quý đi theo ta.”
Sau khi vào nhã gian, nàng hạ giọng căn dặn chưởng quỹ Lý hai câu, chưởng quỹ Lý gật đầu vẻ hiểu ý.
“Tạ Ý Hinh, lúc này mà cô còn có thể bình tĩnh đi ra dạo phố à.” Đột nhiên, Quân Thanh Khê cười khúc khích lên tiếng.
Tạ Ý Hinh khó hiểu nhìn nàng ta, không rõ vì sao nàng ta lại có vẻ hả hê như vậy.
“Chắc cô không biết rồi! Khu vực Nhị thúc cô cai quản có mấy huyện bị lũ lụt, đã chết mấy trăm người rồi. Chậc chậc, lúc này Tạ gia nhà cô gặp phải rắc rối lớn rồi.”
Lũ lụt? Huyện An Bình! Tạ Ý Hinh chợt hiểu ra, sao nàng lại quên mất việc này nhỉ! Trước đây nàng đã dùng chữ mã hóa để ghi lại tất cả các sự kiện xảy ra sau khi nàng thành thân. Còn trước khi thành thân thì trừ những sự kiện lớn từng khiến nàng đau điếng người như chuyện ở Trực Cô, thì rất nhiều những chuyện khác nàng đều không nhớ rõ hoặc cũng nhớ không chính xác, ví dụ như sự kiện lũ lụt tại Huyện An Bình lần này.
Quân Nam Tịch quét mắt nhìn muội muội của mình rồi lên tiếng, “Tạ tiểu thư chớ quá lo lắng, Nhị thúc nhà cô chỉ là quan tuần thủ, không phải chịu trách nhiệm chủ yếu.”
Song tâm trạng của Tạ Ý Hinh vẫn nặng nề. Nàng nhớ rất rõ lần này Nhị thúc gặp khó khăn không nhỏ ở Hoài Dương, thậm chí còn có thể nói là thua chạy khỏi Hoài Dương nữa. Dẫu nàng chẳng ưa vị Nhị thúc này lắm, nhưng dù gì ông ta vẫn là dòng dõi họ Tạ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nguyên văn: 一荣俱荣,一损俱损 nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn – một người vinh dự thì tất cả cùng vinh dự, một người bị tổn hại thì tất cả cùng bị tổn hại.
“Thần nữ không sao, cám ơn Ngũ Hoàng tử quan tâm, cũng cám ơn Thất Công chúa nhắc nhở.” Lúc này tin tức chưa lan truyền nên nàng ở tận Kinh thành chưa nghe được tí gì. Tuy Thất Công chúa nói cho nàng tin tức này cũng không mang ý tốt lành gì nhưng thật ra lại đã giúp cảnh tỉnh nàng. Biết tin sớm thì càng có nhiều thời gian để suy ngẫm và sắp xếp mọi sự.
Quân Thanh Khê cũng ý thức được rằng đây là lời cám ơn chân thành của Tạ Ý Hinh nên mất tự nhiên quay đầu đi, miệng càm ràm, “Ai cần cô cám ơn, nói vậy mà cũng nghe không hiểu à.”
Tạ Ý Hinh cười cười, trong lòng lại nhấp nhổm lo lắng chuyện lũ lụt.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, hai nặng một nhẹ, Xuân Tuyết tự mình đi mở cửa, liền thấy chưởng quỹ Lý tiến vào, tay cầm một cái khay che bên trên bằng vải bố dày màu vàng.
Tạ Ý Hinh ổn định tâm tư, nói, “Thất Công chúa, mới vừa rồi vòng tay của ngài bị rơi vỡ rồi, đây là một chút tâm ý của ta, ngài xem có hợp mắt không?”
Quân Nam Tịch nghe vậy liền mỉm cười. Hắn nghe ra được Tạ Ý Hinh không hề tự nhận tránh nhiệm va phải Thanh Khê về mình, nàng đưa tặng vòng tay là ý muốn giao hảo chứ không phải là để bồi thường lỗi sai.
Chưởng quỹ Lý đặt khay xuống, nhấc vải che lên để lộ ra chiếc vòng tay trên đó. Màu tím đậm thuần rực rỡ ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của Quân Thanh Khê khiến nàng ta không thể kềm lòng mà cầm nó lên xem, sờ vuốt tỉ mỉ.
“Ngũ Ca, vòng tay này tốt đấy, màu tím đậm rực rỡ thuần khiết, thế nước cũng tốt, xem ra còn tốt hơn cái vừa rồi.” Quân Thanh Khê cao hứng nói xong lại chợt nghĩ đến cái gì nên lập tức quay đầu la mắng chưởng quỹ Lý, “Vòng tay này tốt như vậy sao vừa rồi không lấy ra cho chúng ta xem? Sợ chúng ta trả không nổi bạc hay là ý gì?”
Chưởng quỹ Lý vừa lau mồ hôi vừa trộm nhìn tiểu chủ tử nhà mình. Tạ Ý Hinh không phụ lòng ông ta, mở miệng, “Thất Công chúa hiểu lầm rồi, vòng tay này trước đó thần nữ đã dặn chưởng quỹ Lý giữ lại, định để dành sau này tặng cho tổ mẫu.”
“Vậy --” Quân Thanh Khê đảo đảo mắt hai vòng, chỉ sợ Tạ Ý Hình bắt trả lại vòng tay. Nàng ta biết mẫu phi của mình nhất định sẽ thích vòng tay này nên không muốn nhường cho, “Lần này vầy đi, cái này bao nhiêu bạc, ta trả cho cô!”
“Công chúa, đây là một chút tấm lòng của thần nữ, có bao nhiêu bạc cũng mua không được, nếu ngài khăng khăng đòi tính bằng bạc vậy thì trả lại vòng tay cho thần nữ đi.” Tạ Ý Hinh cũng không nổi giận mà chỉ cười ngọt ngào nói vậy, hoàng tộc thường kiêu ngạo nên sẽ không nhận bừa bất cứ cái gì người khác đưa.
Quân Thanh Khê thật rối rắm, nàng ta không muốn mắc nợ ân tình, nhưng cũng không muốn trả lại vòng tay.
Quân Nam Tịch liếc mắt nhìn muội muội nhà mình liền hiểu cô nàng không thể nào buông bỏ, thầm thở dài rồi mỉm cười, “Lễ vật này tiểu muội rất thích, phiền Tạ tiểu thư phải tiêu tốn.”
“Không sao.” Tạ Ý Hinh cũng không để ý lắm những vật này, huống chi đây là hắn quan tâm sở thích của muội muội.
“Tiểu thư, tiểu thư --” Một gã sai vặt nhà họ Tạ vội vàng chạy vào.
Tạ Ý Hinh nhíu mày bất mãn, cẩn thận quan sát thấy hai huynh muội Quân Nam Tịch cũng không tỏ vẻ không vui thì mới hỏi, “Có chuyện gì?”
“Lão phu nhân phái người truyền lời, bảo đại tiểu thư và Hãn thiếu gia nhanh chóng hồi phủ.”
“Tổ mẫu có nói là chuyện gì không?” Tạ Ý Hinh hỏi.
Gã sai vặt lắc đầu.
“Nếu Tạ tiểu thư có việc vậy về đi thôi, cũng đến lúc chúng ta phải về rồi.” Quân Nam Tịch mở miệng.
Quân Thanh Khê bất đắc dĩ gật đầu. Xưa nay luôn là người khác phụ họa nàng ta, làm gì có chuyện nàng ta nhân nhượng người khác? Bất quá nể tình cái vòng tay kia, thôi bỏ qua.
Sau khi tiễn huynh muội Quân Nam Tịch lại đúng lúc thấy được Quân Cảnh Di và Chu Thông Dục đang ra khỏi tửu lâu đối diện, Tạ Ý Hinh hơi hơi nghiêng mặt đi vờ không thấy. Quân Nam Tịch phát hiện, nhưng không nói gì.
Hai bên đi qua sát cạnh nhau.
Tiễn hai người xong, Tạ Ý Hinh ngồi xổm xuống nói với Tạ Mịch Hãn, “Hãn nhi, chúng ta về nhé. Tỷ tỷ biết lần này đi chưa chơi được gì, lần tới tỷ tỷ lại mang đệ ra ngoài chơi thật lâu được không?”
Tạ Mịch Hãn ỉu xìu gật đầu.
Thái độ hiểu biết của cậu khiến Tạ Ý Hinh đau lòng ôm cậu lại. Bé trai tuổi này rất hiếu động, cậu vẫn giữ im lặng từ nãy giờ lúc họ nói chuyện đúng là rất khó khăn.
Trở lại xe ngựa, nàng ôm cậu bé, kể một câu chuyện cổ tích, còn phân phó đánh xe đường vòng một chút đến đường Tô Điểm để mua vài món điểm tâm đang rất được yêu thích, thế mới dỗ được cậu bé vui lên.
“Về đến nhà rồi, đệ có mệt không?” Tạ Ý Hinh xuống xe ngựa trước, vẫy lui người hầu rồi tự tay bế Tạ Mịch Hãn xuống dưới.
Cậu bé mặt đỏ hây hây, ánh mắt sáng ngời, lắc đầu, “Không mệt.”
Trẻ em thật dễ thỏa mãn, chỉ cần đi một vòng hít thở không khí như vậy là đã vui vẻ.
Sau đó, người gác cổng nói cho Tạ Ý Hinh biết rằng đại lão gia đã trở lại. Tạ Ý Hinh nghĩ, hẳn đây là lý do tổ mẫu kêu hai tỷ đệ nhanh chóng về phủ đây!
Nàng cũng không ngạc nhiên lắm bởi nàng nhớ sau khi sự kiện lũ lụt ở Huyện An Bình xảy ra thì phụ thân nàng vốn đang nhậm chức ở châu Trực Cô đã từng quay về một lần, chẳng qua trong lòng nàng lúc này đang rất lo nghĩ, sợ là chuyện lần này không được xử lý tốt.
“Tỷ, cha đã về à?” Tạ Mịch Hãn sợ hãi hỏi.
Tạ Ý Hinh đương nhiên biết cậu nghĩ gì, “Đúng vậy, cha đã về. Hãn nhi mừng không?” Cha nàng là người nghiêm nghị ít khi nói cười nên mấy đứa trẻ trong phủ đều sợ, nàng và đệ đệ cũng chết khiếp, chỉ sợ đang nói chuyện thì cha bỗng đánh mình. Ha ha, đúng là con nít, giờ lớn lên mới biết được dù cha có nghiêm nghị thật nhưng ông chẳng bao giờ đánh con.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Mịch Hãn lộ vẻ rối rắm, cậu muốn nói mừng nhưng lại vẫn sợ.
Tạ Ý Hinh nắm tay cậu đi về hướng Sùng Đức Viên. Lúc này, một người mặc trường bào xanh đen từ hướng đối diện đi đến, nét mặt quen nghiêm nghị nên trông có vẻ hà khắc.
“Cha?” Tạ Ý Hinh sửng sốt, luống cuống kêu một tiếng. Từ lúc trọng sinh tới nay đã qua nhiều ngày, đây là lần đầu tiên nàng gặp cha mình. Dẫu cha nàng nhậm chức ở châu Trực Cô cũng cách Kinh thành không xa nhưng ông cũng ít có thời gian về thăm bọn họ.
Nhìn thấy hai con, lông mày đang cau chặt của Tạ Xương Duyên giãn ra một ít, khóe môi hơi nhếch lên, “Về rồi à?”, đôi mắt lại bất giác đánh giá hai chị em. Thấy hai đứa tay nắm tay, sức khỏe cũng có vẻ tốt, mắt ông liền dịu xuống.
“Vâng, phụ thân.”
Một lát sau, Tạ Xương Duyên mới nói, “Nghe nói mấy ngày qua con hiểu biết lên hẳn?”
Nghe nói? Nghe ai nói? Ông nội bà nội hay kế mẫu? Lời từ mỗi người này nói ra thì ý tứ sẽ không giống nhau lắm đâu nha.
Tạ Ý Hinh gãi gãi đầu, cười ngượng ngịu, “Dù sao con cũng càng ngày càng lớn, đâu thể chỉ lớn về thể xác không thôi đâu, phải không cha.”
“Vậy là tốt rồi, nên tham gia vào sự vụ với mẫu thân để học thêm nhiều điều, về sau lập gia đình mới không bị ức hiếp.”
“Vâng.”
“Còn nữa, Hãn nhi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời trưởng bối, biết không?”
“Dạ biết, cha.” Tạ Mịch Hãn lí nhí đáp, sau đó len lén nhìn trộm cha mình.
Tạ Xương Duyên do dự một chút, thấy không còn đề tài gì khác để nói với hai con liền dặn, “Vậy là tốt rồi, cha còn có việc cần xử lý, hai con đến chỗ bà nội đi. Còn các ngươi, nhớ phải hầu hạ tiểu thư thiếu gia tỉ mỉ, biết chưa?”
“Vâng, đại lão gia.” Xuân Tuyết và mọi người nhất tề dạ vâng.
Tạ Ý Hinh đăm chiêu nhìn theo cha vội vàng bước chân rời đi. Cha nàng, phải nói thế nào nhỉ, có hơi bảo thủ, vì là trưởng tử nên ông dành đa số thời gian cho công việc nhằm giữ cho gia tộc luôn được phồn vinh. Không phải ông không quan tâm con cái, mà chẳng qua là vì ông không có nhiều thời gian và sức lực để dành cho họ thôi.
Kiếp trước nàng cũng oán trách cha về việc này, nhưng giờ đã có Chu Thông Dục để so sánh thì mới thấy cha nàng còn tốt hơn bao nhiêu lần!