“Vương Phi!”
Mọi người bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho giật mình, đợi đến khi Trác Tĩnh kịp phản ứng, thật nhanh nhào tới bên vách núi, chỉ thấy trong màn đêm tràn ngập sương mù là vách đá sâu hun hút không thấy đáy. Trên thực tế, giờ khắc này cơ hồ tất cả ám vệ, bao gồm cả Mặc Hoa cũng đều nhào tới vách đá, vách đá heo hút khiến cho tất cả mọi người trong chốc lát không thể hoàn hồn. Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt trắng bệch ngã ngồi trên mặt đất, vết máu loang lổ trên tay từ đầu vai tí tách nhỏ xuống, thật ra ám khí của Tô Túy Điệp cũng không bắn tới được trên người Diệp Ly hay Trấn Nam Vương đứng cạnh đó, nếu hắn dùng thân thể của mình đi đỡ thì đã ngăn cản được đám ám khí kia .Ho nhẹ một tiếng, Hàn Minh Nguyệt lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng, nhìn Tô Túy Điệp đang khó hiểu ngây ngốc nhìn mình, đáy mắt hắn tràn đầy mỏi mệt.
Thất bại cùng bi thương.
“Vương gia. . . . . .” Tô Túy Điệp hơi chần chờ nhẹ giọng gọi. Bởi vì nàng ta nhận ra Trấn Nam Vương vừa mới nhổ ám khí từ trong ngực xuống đang dùng một loại ánh mắt chưa bao giờ có để nhìn nàng ta. Không phải tức giận hay phẫn nộ, nhưng lại không khỏi làm cho nàng ta cảm thấy bất an. Ngay cả chính nàng cũng không ngờ tới, Diệp Ly lại rơi xuống vách đá một cách dễ dàng như thế, trong lòng nàng ta mừng như điên cùng với cảm giác không chân thật. Đồng thời, nhìn ánh mắt ngó chừng như muốn ăn tươi nuốt sống của đám người Trác Tĩnh, nàng ta liền nhận định, lúc này. . . nàng nhất định phải bám thật chặt lấy Trấn Nam Vương, nếu không, ai cũng cứu không nổi nàng.
“Vương gia, những người này chúng ta có cần. . .” Kim Y vệ cẩn thận tiến lên xin chỉ thị. Trấn Nam Vương nhìn lướt qua đám Trác Tĩnh, trầm giọng nói: “Không cần, lập tức xuất quan! Một khắc cũng không thể chậm trễ.” Lần này, mặc dù tìm được Diệp Ly nhưng cũng không bắt được nàng, không đạt được mục đích không nói, lại cùng Mặc Tu Nghiêu kết huyết hải thâm cừu. Trấn Nam Vương biết Mặc Tu Nghiêu nhất định sẽ chạy tới nơi này, bọn họ ở Hồng Châu hao binh tổn tướng, lúc này cùng Mặc Tu Nghiêu chính diện đối kháng không phải là việc khôn ngoan. Phất tay một cái, “Rút lui!” Lướt nhìn qua đám người Trác Tĩnh, Trấn Nam Vương dẫn đầu thẳng hướng rừng cây mà đi tới.
Tô Túy Điệp vội vàng níu lấy cánh tay ông ta, một đôi con ngươi trong suốt đáng thương nhìn ông, “Vương gia. . . .”
“Bốp !” Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, đánh mạnh vào gương mặt tuyệt mỹ của Tô Túy Điệp, Tô Túy Điệp theo quán tính ngã nhào xuống mặt đất. Lại nghe thấy Trấn Nam Vương lạnh lẽo vô tình cất giọng, “Khuynh Dung Quý phi Bạch Lung, bất ngờ gặp bạo bệnh.” Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng tới rừng cây, Kim Y vệ theo sau Trấn Nam Vương ai cũng không dám liếc nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đang ngã trên mặt đất kia, ý Vương gia đã rất rõ ràng đấy, là không muốn nhìn thấy nữ nhân này thêm lần nào nữa, cho dù bọn họ có bị sắc tâm che mờ mắt cũng không có cái lá gan mang theo cái nữ nhân này lên đường đâu.
“ Không. . .” Tô Túy Điệp hoảng hốt lắc đầu, nàng ta không bao giờ nghĩ tới kết cục này, làm sao mà ngờ tới bản thân sẽ có vận mệnh bi thảm như thế. “Không. . . Không được, Vương gia. . .” Đáng tiếc, Kim Y vệ vẫn như trước, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn biến mất vào rừng cây.
Trác Tĩnh đứng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua nữ tử trên mặt đất, lạnh giọng nói: ” Trói ả tiện nhân này lại, chờ Vương gia xử trí.” Nói xong liền thu lại dây thừng Diệp Ly chuẩn bị dùng để vượt qua vách đá vốn cột trên cây, rồi ném xuống vách đá. Vệ Lận cũng cúi xuống lấy dây thừng mang theo bên người ra. Mặc Hoa trầm mặc nhìn bọn hắn, cuối cùng phun ra hai chữ, “Cẩn thận.” Trác Tĩnh gật đầu, cùng Vệ Lận nắm lấy sợi dây nhảy xuống vách đá.
Phía dưới vách đá hoàn toàn yên tĩnh, không khí bên trên ngưng trọng làm cho người ta thở không nổi. Hàn Minh Nguyệt không màng tới một thân chật vật, mệt mỏi tựa vào gốc đại thụ nhắm mắt dưỡng thần. Một thân áo trắng bởi vì vết đỏ trên vai mà càng trở nên bắt mắt, từng trận tê buốt đến chết lặng từ bả vai truyền tới. Mặc dù vừa mới ăn giải dược lục soát được từ trên người Tô Túy Điệp, nhưng hắn vẫn chưa thể vận khí lực mà cử động bình thường được. Tô Túy Điệp bị người không chút thương hương tiếc ngọc điểm huyệt nói thô bạo ném vào một chỗ, lúc này đang khóc đến thê thê thảm thảm nhìn Hàn Minh Nguyệt. Đáng tiếc cho dù trong lòng Hàn Minh Nguyệt còn có nửa phần thương tiếc, lúc này hắn cũng không có dư sức lực này. Mặc Hoa trầm mặc đứng bên vách đá đen đặc, nếu không phải nhìn thấy mái tóc đen phiêu động theo gió, người ngoài nhìn vào cơ hồ sẽ tưởng nhầm hắn là một pho tượng điêu khắc chứ không phải là con người.
Sau nửa canh giờ, dưới chân núi lần nữa trở nên ồn ào, loáng thoáng thấy vô số ánh đuốc từ nhiều hướng đang tiến lên, “Binh mã của triều đình đã tới.” Chật vật chống dậy thân thể trọng thương, Hàn Minh Nguyệt đứng dựa vào đại thụ nhìn Mặc Hoa. Mặc Hoa lạnh lùng nhìn xuống, khẽ nhếch mép trào phúng, “Đã tới thì thế nào?” Vương phi đã mất, sống chết của mấy người bọn họ thì có quan trọng gì.
Nhưng chỉ chốc lát, một … đoàn những cây đuốc khác lại sáng rực khắp chân núi, sau đó rẽ thành mấy đường với tốc độ cực nhanh hướng lên đỉnh núi. Tiết tấu hành động đó Mặc Hoa đã vô cùng quen thuộc, khóe môi hắn giật giật, xẹt qua một tia khổ sở. Hiện tại mới đến thì có ích gì. . . Vương gia, người tới chậm. . . . . .
Dưới chân núi truyền đến âm thanh qua lại của binh lính, không lâu sau, một bóng ảnh nhanh như chớp từ trong rừng đêm vụt ra ngoài, chạy thẳng tới vách đá, chỉ một phát liền bắt được Hàn Minh Nguyệt ngay gần đó đang đứng dựa vào thân cây lớn tiếng hỏi: “Quân Duy đâu? Quân Duy đi đâu rồi ? ” Hàn Minh Nguyệt khẽ giật khóe miệng, nhưng cũng không nói được câu nào . Ánh mắt chậm chạp chuyển đến phía bìa rừng cây.
Mặc Tu Nghiêu nhanh chóng lướt ra khỏi rừng, chân còn chưa chạm đất, ánh mắt đã quét qua vách núi cuối cùng dừng lại trên người Mặc Hoa, trầm giọng hỏi: “Vương phi đang ở đâu?”
Mặc Hoa không tiếng động quỳ rạp xuống đất, hồi lâu mới khàn khàn cất giọng: “Thuộc hạ vô năng. . . Vương phi. . . Rơi xuống vách đá. . . . . .”
Cả người Mặc Tu Nghiêu thoáng lắc lư, khóe miệng tràn ra một vệt máu. Khuôn mặt vốn tái nhợt mỏi mệt trở nên trắng bệch đến phát xanh, hắn cúi đầu tùy tiện lau đi vết máu bên mép, nhưng sau đó lại thấy càng nhiều máu tràn ra. Sắc mặt Mặc Hoa đại biến, cũng bất chấp bản thân vốn đang quỳ xuống đất thỉnh tội vội vàng đứng dậy muốn đỡ lấy hắn.
Mặc Tu Nghiêu vung tay không để ý đến Mặc Hoa , “Trác Tĩnh và Vệ Lận đâu rồi?” Mặc Hoa ảm đạm cúi đầu nói: “Bọn họ đã xuống vực tìm kiếm.” Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, Mặc gia quân theo sau hắn vừa ra khỏi rừng cây cũng không cần hắn nói nhiều, vội vã cầm dây thừng nhảy xuống vách đá. Mặc Tu Nghiêu nhìn qua tất cả mọi người bên vách núi đều vết thương chồng chất, ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Hàn Minh Nguyệt, sau đó đi tới bên vách núi, trong lúc mọi người không có kịp phản ứng liền nhảy xuống từ vách đá như sâu không đáy.
Đến khi Phượng Chi Dao thở hổn hển chạy tới vách đá, nhìn thấy tình cảnh trước mắt trong lòng liền trầm xuống, vậy mà vẫn tới chậm. . . Ánh mắt có chút mờ mịt nhìn sắc trời đã hơi sáng, đường chân trời vốn dĩ màu trắng bạc dường như nhiễm một tầng sắc đỏ nhàn nhạt, làm cho đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ bất an. Bầu trời đêm rộng dài đến vô tận, bởi vì bình minh sắp lên, Thiên tinh đẩu (sao Bắc đẩu) dần mơ hồ, thi thoảng lại có một vài tia sáng đỏ sẫm quỷ dị chớp động. Phượng Chi Dao chắp tay đứng bên vách núi, Phá Quân Thất Sát nhô lên cao. . . Thiên hạ đại loạn . . .
Phá quân, thất sát: theo tử vi, đây là tướng tinh có đặc tính khác nhau, cổ nhân ví Phá quân là tướng tiên phong trong quân, còn Thất sát là chủ soái, khi sao này đồng hành với nhau báo hiệu cảnh ngộ gian nan.
Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, mới thấy có người đi lên từ dưới vách đá. Nhưng nhìn thần sắc mọi người, trong lòng Phượng Chi Dao vốn cũng chẳng có mấy phần hi vọng lại càng thêm bất an. Một đạo thân ảnh đỏ thẫm từ dưới vách đá xông lên làm tất cả mọi người đều sợ hết hồn. Hàn Minh Tích phẫn hận nhìn chằm chằm vào vách đá phía dưới. Ngay sau đó, một người khác cũng từ phía dưới nhảy lên, khi chạm xuống đất xiêu vẹo suýt ngã, lảo đảo vài cái mới đứng vững rồi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Minh Tích đứng bên cạnh, lạnh giọng nói: “Hàn Minh Tích, ngươi nghĩ Bổn vương không dám giết ngươi!”
Trong lòng Hàn Minh Nguyệt run lên, bất động thanh sắc mà che chắn phía trước Hàn Minh Tích. So với Hàn Minh Tích, hắn lại càng hiểu rõ nam nhân trước mắt hơn đấy, hắn không biết Mặc Tu Nghiêu đã nhìn thấy gì dưới vách núi, chẳng qua là chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, khí tức trên người Mặc Tu Nghiêu tựa như đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Nếu nói trước kia Mặc Tu Nghiêu giống như một thanh bảo kiếm bén nhọn cất trong hộp, thì hiện tại Mặc Tu Nghiêu chính là một thanh Thị Huyết Đao Phong lúc nào cũng muốn tắm máu người. Hàn Minh Nguyệt đã từng chứng kiến Mặc Tu Nghiêu nhiều năm, thuở thiếu niên là tư thế oai hùng toả sáng, mạnh mẽ giống như ánh dương nóng rực, khi trưởng thành hơn thì thu liễm ẩn nhẫn, nhìn có vẻ ôn nhã nhưng kì thực lại lãnh mạc (lạnh nhạt). Mà Mặc Tu Nghiêu lúc này, cho dù không làm gì cũng đã đủ khiến cho Hàn Minh Nguyệt không rét mà run. Đôi mắt ôn nhã mà lãnh đạm kia giờ mang theo nhàn nhạt màu đỏ tươi, cùng ngoan lệ không chút giấu diếm, như thể tùy thời có thể xé nát bất kỳ vật gì hắn thấy. Thân ảnh vốn cao gầy của Mặc Tu Nghiêu so với bình thường càng thêm thẳng tắp, ẩn ẩn đầy nguy hiểm, khiến cho hắn nhìn qua có vẻ vô cùng yếu ớt nhưng phảng phất chỉ cần giơ tay lên cũng có thể làm cho thiên hạ đầu rơi máu chảy.
Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng: “Bổn công tử sao phải sợ ngươi? ! Ngươi giỏi thì cứ giết. . . Định Quốc Vương gia ngươi là kỳ tài có một không hai, thần công cái thế cơ mà. Thời điểm Quân Duy canh giữ Tây Bắc, giằng co với Lôi Chấn Đình thì ngươi đang ở đâu? Lúc nàng bị người đuổi giết đến đường cùng, ngươi đang ở đâu? Lúc nàng mang bầu rơi xuống vách đá thì ngươi lại đang ở chỗ nào thế? ! Mặc Tu Nghiêu, ngươi cũng là nam nhân sao? Phế vật thì có!”
“Phốc ——” Lời nói của Hàn Minh Tích rốt cục đã đập nát thứ gì đó vốn đã bị đè nén từ tối hôm qua đến giờ, Mặc Tu Nghiêu phun ra một ngụm máu tươi.
Phượng Chi Dao vội vã lướt tới, “Vương gia!” Mặt Mặc Tu Nghiêu tái nhợt như tờ giấy, sau đó hắn cũng không té xuống, mà chỉ nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao, “A Ly. . . A Ly mang thai?”
Phượng Chi Dao giật giật khóe môi, trong cổ họng đau nhói, chỉ đành phải khó khăn gật đầu. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu như điên như dại tự hỉ tự bi, lại tựa hồ như không thể nói ra lời. Vết máu đỏ sậm lặng lẽ trào ra từ khóe miệng, đáy mắt Phượng Chi Dao hiện lên thâm trầm lo lắng, thấp giọng nói: “Vương gia, bảo trọng thân thể. Vương Phi. . .đại thù của Vương Phi. . . . . .” Phượng Chi Dao không nói những lời an ủi vô nghĩa như có lẽ Vương Phi không có chuyện gì, chuyện ngay cả bản thân mình cũng không tin thì sẽ không thể thuyết phục được Mặc Tu Nghiêu. Mà những thứ rác rưởi đã thương tổn Vương phi kia. . . Phượng Chi Dao âm thầm thở dài, những người đó nhất định phải chết, nếu không. . . Vương gia cũng sẽ không sống được!
Bên vách đã không tính là rộng rãi, tất cả mọi người trầm mặc không nói lời nào, sợ một khi phá vỡ yên lặng trước mắt sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ không thể nào ngăn cản được. Từ hôm qua đến bây giờ, người trên vách đá cơm cũng chưa ăn nước cũng chưa uống, nhưng lúc này không ai có cảm giác đói bụng hay khát nước. Mặc Hoa quỳ trên mặt đất, thấp giọng đem chuyện lớn nhỏ đã xảy ra hai ngày qua bẩm báo cho Mặc Tu Nghiêu. Đồng thời, những người khác cũng biết tình hình dưới vách núi. Dưới vách là một con sông lớn nước chảy xiết, sau khi hửng sáng sương mù tản ra, giữa hai vách đá là một khoảng nước mênh mông vô tận, không có vật cản. Nói cách khác Vương Phi Diệp Ly tất nhiên là rơi xuống lòng sông. Dòng nước mãnh liệt kia làm cho không ai có thể dự tính, người rơi vào trong nước rốt cuộc sẽ bị mang đến phương nào. Phượng Chi Dao đứng dậy ra lệnh cho thuộc hạ mang theo lượng lớn nhân mã dọc theo bờ sông một đường bơi xuống tìm kiếm.
Hàn Minh Nguyệt cẩn thận ngó chừng nam tử trước mắt tựa hồ đang bình tĩnh nghe Mặc Hoa nói, nhưng bình tĩnh kia ẩn giấu nguy hiểm khiến cho Hàn Minh Nguyệt phải kinh hãi. Lúc này Mặc Tu Nghiêu giống như lưỡi đao khát máu, cho dù chỉ đụng nhẹ một cái cũng làm cho người ta đổ máu.
Rốt cục, khi ánh mắt Mặc Tu Nghiêu từ từ dời về phía Tô Túy Điệp, nàng ta sợ hãi thấp giọng khóc òa lên. Nàng chẳng bao giờ nghĩ được Mặc Tu Nghiêu có thể trở nên đáng sợ như thế, người từng làm cho nàng mê luyến không thể kiềm chế được ánh mắt mình, bây giờ dường như chỉ cần liếc mắt nhìn cũng sẽ là cơn ác mộng đáng sợ. Lúc Mặc Tu Nghiêu đứng dậy đi về phía nàng, vì bị điểm huyệt nên nàng ta chỉ có thể không ngừng lắc đầu, “Ô ô. . . Tu Nghiêu. . . Không được. . . Bỏ qua cho ta, van cầu ngươi. . . . . . Ô ô. . . . . .” Giờ khắc này, Tô Túy Điệp đột nhiên ý thức được, giết Diệp Ly chính là sai lầm lớn nhất mà nàng ta phạm phải, “Ô ô. . . Không, Diệp Ly không phải do ta giết, chuyện này không liên quan đến ta. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu dừng ở trước mặt nàng ta, cúi người ngồi xổm xuống, thấy nàng ta khóc lại càng nhìn chăm chú hơn. Dưới cái nhìn chòng chọc này, Tô Túy Điệp thậm chí phát hiện mình ngay cả muốn khóc cũng khóc không nổi. Hồi lâu, mới nghe Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi định dùng ám khí giết A Ly?”
Tô Túy Điệp không dám trả lời, hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không chờ đợi đáp án của nàng. Đưa tay kéo ống tay áo của nàng lên, lộ ra ám khí cột trên cổ tay, “Bạo Vũ Lê Hoa Châm?” Tiện tay lột cái hộp đựng ám khí xuống khỏi cổ tay nàng ta, trong lúc mọi người đều nhìn chăm chú mới từ từ đè xuống, “A? !”
Tô Túy Điệp thảm thiết kêu đến vang dội núi rừng, Bạo Vũ Lê Hoa Châm cuối cùng trong hộp một cây cũng không thừa bắn vào cánh tay của Tô Túy Điệp. Cánh tay mỹ miều trắng nõn như bạch ngọc nhất thời máu đỏ đầm đìa đến rợn người.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt không đành lòng nghiêng đầu, dù sao cũng là nữ nhân mình yêu hơn mười năm nay, không nhịn được mở miệng.
“Ngươi muốn thay nàng ta cầu tình ?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại nhìn hắn cười lạnh, “Hàn Minh Nguyệt. . . Lần này, ngươi chỉ có thể lựa chọn theo nàng cùng chết, hoặc là để nàng ta chết một mình. Ta là xem xét ngươi vì cứu A Ly mới bị thương.”
“Định Vương phi còn không có. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt khó nhọc muốn nói cái gì đó, song bất kỳ lời nói nào ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu lúc này đều sẽ trở nên vô dụng, “Cho dù bây giờ A Ly bình an vô sự xuất hiện ở chỗ này, cũng không thể là lý do khiến ta tha cho nàng ta (Tô Túy Điệp). Nhưng ngươi yên tâm, Bản vương sẽ không để cho nàng ta chết nhanh như vậy. Phượng Tam, mang nàng ta đến chỗ Tần Phong, Tần Phong sẽ biết nên làm thế nào.”
Phượng Chi Dao trầm mặc gật đầu, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn đối với nữ nhân đáng chán ghét này dâng lên một tia đồng tình. Đội ngũ Kỳ Lân do Tần Phong thống lĩnh kia, một nữ nhân có cừu hận với Vương gia thì có thể khai thác được gì, dù sao Phượng Chi Dao cũng hơi hiểu biết đấy. Rơi vào tay những người kia, cho dù là xương cứng nhất cũng không ra ba ngày đã muốn khóc đến nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ. Mà theo lệnh Vương gia, nàng ta thậm chí muốn chết cũng không chết được.
“Vương gia, Lôi Chấn Đình đã mang theo Kim Y vệ trở về Tây Bắc, thuộc hạ đã phái người truy kích. Dưới chân núi. . . Tù binh, người định xử trí thế nào, xin Vương gia chỉ thị.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh hỏi: “Bao nhiêu người?”
Phượng Chi Dao báo lại: “Tổng cộng hơn sáu ngàn năm trăm người, trong đó Giáo úy bảy người, Phó tướng ba người, còn có một gã tướng quân trú thành. Là tướng quân Nhữ Dương Thành- Tề Thiếu Vũ.”
“Toàn bộ giết!” Cơ hồ không chút do dự, Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
Phượng Chi Dao hơi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Vân Châu, thư viện Ly Sơn
Bình minh, trời còn chưa sáng, Thanh Vân tiên sinh đã quá bảy mươi tuổi vịn tay cháu trai nhỏ nhất chầm chậm bước chậm trên hành lang, thần sắc Từ Hồng Vũ bình tĩnh theo bên cạnh phụ thân, ” Sao phụ thân dậy sớm như vậy?” Nhìn một chút sắc trời còn u ám, trên khuôn mặt Từ Hồng Vũ lộ ra một tia lo lắng cùng với quan tâm. Thanh Vân tiên sinh khoát tay một cái nói: “Không có gì, chẳng qua không biết vì sao canh hai tự nhiên tỉnh giấc, cuối cùng cũng không ngủ được.”
Từ Hồng Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Phụ thân đang lo lắng cho Ly nhi?”
Thanh Vân tiên sinh khẽ than một tiếng: “Có lẽ là do nhiều năm cha chưa từng gặp Ly nhi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không giống mẫu thân của nó. Hôm nay. . . . . . Những năm này, ủy khuất con rồi.” Tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt Thanh Vân tiên sinh nhìn nhi tử tràn đầy từ ái và áy náy. Nếu không phải Từ gia, nếu không phải cái danh tiếng thái thịnh của người phụ thân này, làm sao con trai ông lại chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ bé dạy học sinh trong thư viện đây? Người khác là bởi vì không có gia thế tốt mà phải vùng vẫy đấu tranh, Từ Hồng Vũ lại là bị gia thế cản đường. Thanh Vân tiên sinh hiển nhiên rất rõ ràng, con trai lớn của mình vô luận tài hoa hay mưu lược cũng đều không kém mình, mà hơn hết, hắn thậm chí còn có hoài bão cùng với hùng tâm mà ông không có nữa.
“Phụ thân nói gì vậy, con dù gì cũng là đại nho danh chấn một phương, sao có thể nói ủy khuất?”
Thanh Vân tiên sinh khoát khoát tay, tiếp tục bước về phía trước, vừa nói: “Các con lo lắng điều gì. . . làm sao cha lại không biết? Từ gia cũng không phải là ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) với triều đình và hoàng gia. Mà là. . . Chúng ta không thể không trung.”
Từ Thanh Viêm bên cạch khó hiểu nhìn ông nội một cái, Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Thanh Viêm không hiểu sao?”
Từ Thanh Viêm cung kính nói: “Xin ông nội chỉ giáo.”
Thanh Vân tiên sinh than nhẹ một tiếng nói: “Văn nhân. . .có thể loạn quốc nhưng không thể che quyền. Từ xưa cháu có thấy, mấy ai phá vỡ thiên hạ là văn nhân không? Đây cũng là lý do tại sao các triều đại đổi thay, quân vương luôn luôn trọng văn khinh võ, bởi vì bọn họ biết, cho dù văn thần trở thành gian thần muốn chân chính phá vỡ hoàng quyền là cực kỳ khó khăn. Mà Từ gia chúng ta. . . Càng không thể làm như vậy. Hồng Vũ, ban đầu lúc con đồng ý hôn sự của Ly nhi cùng với Định Vương, con có tưởng tượng được đến tình hình hiện giờ không?”
Từ Hồng Vũ trầm mặc chốc lát, rốt cục nói: “Phụ thân thứ tội, hài nhi quả thật đã nghĩ tới.”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: “Cha cũng không nói con làm sai rồi, gút mắc của hoàng gia cùng với Định Quốc Vương phủ đã không thể tháo gỡ. Vô luận thế nào tất nhiên sẽ có lúc kết thúc, vô luận là Định Quốc Vương phủ hay là. . . Đương kim hoàng thượng. Con buộc Từ gia vào Định Quốc Vương phủ cũng không phải là sai, một khi Định Quốc Vương phủ bị tiêu diệt. . . cho dù Hoàng gia không hạ thủ với Từ gia, nhưng cái đợi chờ Từ gia cũng chỉ có ngày càng điêu linh. Cha là lão hủ già cả rồi, nhưng cũng không muốn thấy nhiều đời con cháu như con cùng với Hồng Ngạn, phải trải qua một đời buồn bực thất bại.”
Từ Hồng Vũ có chút kích động, cúi đầu che giấu ửng đỏ nơi khóe mắt nói: “Để cho phụ thân phải bận tâm rồi.”
Vịn hành lang lan can, Thanh Vân tiên sinh chỉ vào nơi xa xôi trên bầu trời thở dài nói: “Đế Tinh ảm đạm, Phá Quân Thất Sát nhô lên cao, Tây Bắc hung tinh hiện thế. . . Thiên hạ đại loạn là kết quả đã định.”
“Dạ, phụ thân.” Đứng bên cạnh phụ thân, Từ Hồng Vũ trầm giọng nói. Người tinh thông tinh tượng như ông tự nhiên vừa nhìn cũng hiểu hết thảy những gì Thanh Vân tiên sinh đã nói. Chỉ có Từ Thanh Viêm vẫn là vẻ mặt mờ mịt nhìn lên bầu trời bao la gãi gãi đầu.
“Hồng Vũ con nhớ kỹ. . . Gia huấn Từ gia chưa bao giờ chỉ trung với một quân chủ, mà là. . .”
Từ Hồng Vũ lấy cớ nói: “Hồng Vũ hiểu, gia huấn Từ thị, trong loạn thế bình thiên hạ, cứu lê dân khỏi nước sôi lửa bỏng. Nhi tử không dám quên.”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Có người thắc mắc vấn đề của Trấn Nam Vương với Diệp Ly, ừm, có lẽ là do cách biểu đạt không rõ ràng thôi, chứ Trấn Nam Vương cũng không phải thật sự thích A Ly, đấy cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Những kẻ đứng ở địa vị cao đều có tật xấu, cảm thấy thứ tốt hay người mà địch nhân quý trọng thì đều muốn chiếm lấy làm của riêng. Nhưng nếu Trấn Nam Vương biết rằng giết A Ly thì Mặc Tu Nghiêu sẽ không sống nổi…, hắn tuyệt đối không ngần ngại một chút mà giết A Ly đâu . Còn có điều nữa. . . chính là. . . Có lúc kẻ theo đuổi công chúa không nhất định phải là hoàng tử, cũng có thể là quái thú nha, ha ha.