Thịnh Thế Đích Phi

chương 227: tin tức công chúa thành hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Tiểu Bảo mang theo hành lý mình thường dùng, bi thương mà đi tìm nơi nương tựa ở chỗ thái công sủng ái mình nhất. Tuy cậu lại một lần nữa đánh thua trong cuộc chiến tranh đoạt mẫu thân, nhưng Mặc Tiểu Bảo kiên định cho rằng đây cũng bởi vì mình còn quá nhỏ, lão cha dùng cường quyền ức hiếp bố trí mình. Hơn nữa âm thầm quyết định trong lòng, nếu lão đầu tử không hề biết liêm sỉ lấy lớn hiếp nhỏ, như vậy sau khi cậu lớn lên cũng sẽ không để ý dùng trẻ lấn già.

Đưa Mặc Tiểu Bảo đến thư viện Ly Sơn mới xây không xa bên ngoài Ly thành giao cho Thanh Vân tiên sinh, Diệp Ly xem con trai đứng bên người Thanh Vân tiên sinh tội nghiệp nhìn mình, trong lòng cũng không chịu nổi. Lại nói tiếp nàng, người làm mẫu thân này, cũng thật sự quá không hoàn thành trách nhiệm một chút, may mắn Tiểu Bảo từ nhỏ đã thân cận với mình. Diệp Ly nghĩ nghĩ, về sau tốt nhất mỗi ngày đều đến thăm con trai sau đó làm một ít bánh ngọt cậu thích ăn đưa tới. Đợi đến lúc Tiểu Bảo lớn hơn một chút không cần lo lắng mỗi ngày qua lại xóc nảy rồi, lúc đó vẫn để con mỗi ngày về Định Vương phủ ở đi. Trẻ con luôn không gặp được cha mẹ chung quy không phải vấn đề tốt.

“A Ly, không phải nói cách một ngày sẽ tới thăm Tiểu Bảo một lần sao? Thanh Vân tiên sinh sẽ dạy bảo con thật tốt, không cần lo lắng.” Mặc Tu Nghiêu nắm Diệp Ly nhẹ giọng an ủi, “Ta sẽ tăng ám vệ trong thư viện Ly Sơn nhiều thêm gấp đôi, hơn nữa Kỳ Lân có một phân đội trú đóng ở gần đây, không cần lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bảo.”

Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nàng thật sự có chút không rõ Mặc Tu Nghiêu có ý kiến với chỗ nào của Tiểu Bảo lớn như vậy. Mỗi lần chỉ nhìn thấy Tiểu Bảo dính bên người mình, lát sau hiển nhiên sẽ đi giày vò con một phen. Mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu có chừng mực sẽ không thật sự tổn thương Tiểu Bảo, nhưng nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Mặc Tiểu Bảo mỗi lần bị khi phụ sỉ nhục Diệp Ly vẫn vạn phần im lặng, “Tu Nghiêu, chàng thật sự chán ghét Thần nhi như vậy?”

Mặc Tu Nghiêu vô tội nhìn Diệp Ly cười nói: “Tiểu Bảo là con của ta, sao ta có thể chán ghét nó? A Ly, ta cũng là vì tương lai tốt của Tiểu Bảo. Mọi người đều nói nghiêm sư xuất cao đồ, bổng hạ ra hiếu tử. Nếu không nghiêm khắc với Tiểu Bảo một chút, về sau nếu nó trưởng thành thành đức hạnh của huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê kia, nàng không phải khổ sở chết mất?” Diệp Ly im lặng nhìn hắn, sau nửa ngày mới nói: “Chẳng lẽ Vương gia từ nhỏ đã bị phụ vương và đại ca đánh mà lớn lên hay sao?”

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, phụ vương của hắn năm đó bề bộn xoay quanh, làm gì có thời gian mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì. Ngược lại Đại ca thật sự vô cùng nghiêm khắc với mình, khách quan mà nói…, Mặc Tu Nghiêu không hề cho rằng mình quá nghiêm khắc với Mặc Tiểu Bảo. So với Bổn vương lúc năm tuổi giữa mùa đông trời còn chưa sáng đã bắt đầu tập võ, Mặc Tiểu Bảo con nên thấy đủ rồi. Ừ. . . Bản vương quả nhiên là từ phụ. Đã có so sánh, Định Vương gia an tâm cho rằng mình hết sức yêu thương con trai, là A Ly quá sủng con mới có ý kiến. Gia trưởng nuông chiều trẻ con là không đúng.

Hai người cùng nhau đi đến chân núi, lại vừa vặn gặp Từ Thanh Trần từ dưới núi đi lên. Công tử Thanh Trần đã có tuổi nhưng áo trắng bay bay, so với lúc trước càng nhiều vài phần hương vị thành thục lại phiêu dật xuất trần. Mấy năm này tuy mợ cả đã ôm cháu trai, ngược lại càng thêm sốt ruột với hôn sự của đại ca. Hết lần này tới lần khác bộ dạng đại ca lại không để ý, cũng chưa từng nghe nói hắn có vài phần kính trọng với cô nương nào. Không thích thành hôn sớm là bình thường, Từ gia ngoại trừ Từ Thanh Trạch đã đính hôn từ nhỏ, mấy vị khác cũng còn chưa lập gia đình, nhưng hoàn toàn không có tình ái nào đã lộ ra có chút kỳ quái rồi. Có đôi khi ngay cả Diệp Ly cũng cho rằng vị đại biểu ca các phương diện đều đặc biệt xuất sắc này của nàng có phải chuẩn bị thành tiên rồi hay không.

“Đại ca, huynh vội tới thỉnh an ông ngoại?” Diệp Ly chào hỏi trước một bước.

Từ Thanh Trần nhìn hai người nắm tay nhau, bên môi nổi lên một chút ý cười trêu chọc. Đáng tiếc da mặt của Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối còn dày hơn trong tưởng tượng của hắn, mặt không đổi sắc kéo tay Diệp Ly như cũ. Từ Thanh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay giơ lên một sổ con tím vàng ánh hoa văn cảnh sắc phiền phức trong tay nói: “Có chuyện gì, nghe nói Vương gia và Vương phi hai ngày này có chuyện không định trở về thành, ta chỉ đành tự mình đến một chuyến. May mắn đã gặp được ở chỗ này.” Diệp Ly có chút nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu, sao nàng không biết bọn họ hai ngày này có việc không trở về thành rồi hả? Mặc Tu Nghiêu mặt không đổi sắc nhìn sổ con trong tay Từ Thanh Trần nói: “Là Nam Chiếu phải không?”

“Làm sao chàng biết?” Diệp Ly ngạc nhiên nói. Mặc Tu Nghiêu chỉa chỉa đồ án phồn hoa trên sổ con, “Bên trên chính là hoa văn chuyên dụng của vương thất Nam Chiếu.”

Diệp Ly chau mày hồi tưởng, hình như từng nhìn thấy đồ án như vậy ở Nam Chiếu, không khỏi vì mình cô lậu quả văn mà cảm thấy hổ thẹn. Diệp Ly tiếp nhận sổ con, hỏi: “Đại ca cùng chúng ta xuống núi, hay là đi trước thỉnh an ông ngoại?” Từ Thanh Trần lắc đầu giận dữ nói: “Ngày hôm qua vừa bái kiến tổ phụ, lão nhân gia đang tức giận không muốn gặp ta đây. Cùng xuống núi đi.” Diệp Ly có chút kinh ngạc, đại ca là đệ tử ưu tú nhất Từ gia, nghe nói cũng là cháu trai ông ngoại yêu thích nhất, ông ngoại làm sao lại tức giận đến mức không chịu gặp hắn?

Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, chậc chậc cười nói: “Chỉ sợ là bởi vì Từ đại công tử quá bắt bẻ đối với hôn sự rồi, rốt cục dẫn đến người người oán trách, ngay cả Thanh Vân Tiên Sinh có tu dưỡng tốt như vậy đều không nhìn được phải không?” Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc Mặc Tu Nghiêu, nói đến người người oán trách, có người càng quá phận hơn so với Định Vương gia sao? Nên làm thì không làm, không nên làm thì càng muốn làm. Ném con trai cho tổ phụ coi như xong, rõ ràng còn muốn vụng trộm mang Ly nhi lẩn trốn. Nếu không phải hắn nhận được tin tức nhanh, lúc này người nào đó đã mang theo Ly nhi không biết đi đến chỗ nào tiêu dao rồi.

“Lại nói tiếp, đại ca nên kết hôn rồi. Mợ cả cũng nói với ta rất nhiều lần, đáng tiếc đại ca đều chướng mắt các tiểu thư khuê các của Tây Bắc này. Cũng không biết khiến cho bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ trong khuê phòng tan vỡ. . . Ồ?” Diệp Ly vừa nói cười, một bên tiện tay lật ra sổ con màu tím vàng kia, không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc.

“Làm sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu quan tâm mà hỏi. Diệp Ly giơ lên sổ con, lườm Từ Thanh Trần nói: “Công chúa An Khê sắp kết hôn rồi. Mời chúng ta đi Nam Chiếu tham gia hôn lễ.”

Mặc Tu Nghiêu không chút ngoài ý muốn, “An Khê công chúa cũng hai tư rồi, coi như là Nam Cương cũng đã sớm nên kết hôn, có cái gì kỳ quái hay sao?”

Diệp Ly gật đầu đồng ý, từ sau khi năm năm trước công chúa An Khê ở Ly thành mấy ngày này rồi ảm đạm mà đi, Diệp Ly đã biết rõ nàng và Từ Thanh Trần ước chừng là thật không có hi vọng rồi. Diệp Ly còn nhớ rõ ngày ấy nàng tự mình tiễn công chúa An Khê ra khỏi thành, nhìn bóng lưng ảm đạm rời đi của công chúa An Khê ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn đánh Từ Thanh Trần một trận. Nhưng nói cho cùng nàng cũng hiểu chuyện này không trách được Từ Thanh Trần, chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều là một chút cũng không do con người.

Mặc Tu Nghiêu nhận sổ con mở ra, quả nhiên là quốc thư Nam Chiếu, “Còn sớm a. Hôn kỳ định tại tháng bảy, nếu trên đường đi nhanh một chút…, đầu tháng bảy lên đường cũng tới kịp.” Sau khi xem xong thì không hề cảm thấy hứng thú, tiện tay trả lại sổ con cho Từ Thanh Trần cười nói: “Những chuyện này làm phiền đại ca đi chuẩn bị một hai rồi. A Ly, mấy ngày trước Thanh Bách và Thanh Viêm gửi thư nói phương Bắc lúa mạch năm nay lớn lên đặc biệt tốt. Hiện tại đúng là lúc trổ bông, không bằng chúng ta đi xem một chút như thế nào?” Diệp Ly lúc này mới hiểu rõ, khó trách đại ca nói hắn nếu đến chậm một bước chỉ sợ đã không tìm thấy người rồi, thì ra Mặc Tu Nghiêu đưa Tiểu Bảo đến chỗ ông ngoại là muốn mang nàng cùng đi ra ngoài.

Từ Thanh Trần gấp lại sổ con trong tay, rất là bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia, trong thời gian ngắn chỉ sợ ngươi không thể xa nhà.”

“Vì sao?” Mặc Tu Nghiêu không vui, sợi tóc màu tuyết có chút bay bay trong gió lạnh, “Bản Vương khổ cực mấy năm nay, thật vất vả nuôi lớn Mặc Tiểu Bảo, thật vất vả giải quyết xong chuyện của Tây Bắc rồi, chẳng lẽ còn không thể nghỉ ngơi?”

Nghe vậy, Diệp Ly và Từ Thanh Trần ngay ngắn nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Hắn rõ ràng không biết xấu hổ nói hắn nuôi lớn Mặc Tiểu Bảo? Chỉ sợ không có hắn thỉnh thoảng giày vò, Mặc Tiểu Bảo lại càng dễ khỏe mạnh phát triển hơn một chút.

Từ Thanh Trần thong dong cười nhạt nói: “Khởi bẩm Vương gia, tiếp qua mười ngày là đến thời gian lần thứ nhất Tây Bắc tổ chức thi hội tuyển chọn nhân tài. Chúng ta chuẩn bị suốt bốn năm, cũng không thể để lần thứ nhất mà Vương gia lại không ở đây ? Đến lúc đó không khỏi để lại một ấn tượng không để học sinh thiên hạ ở trong mắt cho người ta. Hay là nói Vương gia nắm chắc mười ngày sau có thể trở về gấp từ chỗ Tứ đệ bên kia? Mặt khác, dù không có việc này, ngày hôm trước phụ thân trình báo phương án cải cách thuế Tây Bắc, phụ thân đã nói với ta nhiều lần rồi, để hỏi Vương gia một chút có phải có chỗ nào chưa chu toàn làm cho Vương gia chậm chạp không trả lời? Còn có. . . thương hội một năm một lần của Ly thành sắp bắt đầu, thương nhân các quốc gia cũng đã bắt đầu lục tục đến Ly thành, Vương gia. . .”

Mặc Tu Nghiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Thanh Trần nghiễm nhiên thao thao bất tuyệt, không khỏi ghê răng một hồi. Quả thực muốn tiến lên bắt lấy cổ áo Từ Thanh Trần dùng sức lay lay, Bản vương không phải đều giao sự vụ Tây Bắc cho các ngươi xử lý sao? Vì cái gì? Vì cái gì còn có nhiều chuyện như vậy cần Bản vương tự mình đến hỏi? !

Nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu nản lòng, Diệp Ly không nhịn được che miệng cười trộm. Quăng cho Mặc Tu Nghiêu một ánh mắt không biết làm sao, không phải ta không chịu đi ra ngoài chơi cùng chàng, là chính chàng không rảnh đi ra ngoài chơi ah. Kỳ thật sở dĩ có nhiều chuyện như vậy, tuyệt đối có một phần là Từ Thanh Trần cố ý làm thành. Có lẽ là qua nhiều năm như vậy Từ gia đã hấp thụ giáo huấn đâm lao phải theo lao, trên dưới Từ gia tuy được Mặc Tu Nghiêu tin tưởng sâu sắc, nhưng chuyện liên quan đến quyền lực vẫn cẩn thận lảng tránh. Từ gia trừ một người ngoại tộc Từ Thanh Phong ra, những người khác tuyệt không hỏi chuyện quân sự của Mặc gia quân. Chính sự bình thường tuy cực kỳ dựa vào Từ Hồng Ngạn, Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần, nhưng bình thường những chuyện danh tiếng vang xa bọn họ đều cực ít tham dự, bằng không thì sẽ lôi kéo Mặc Tu Nghiêu làm ngụy trang, công lao và thanh danh đều giao cho Vương gia Mặc Tu Nghiêu. Từ Hồng Vũ thậm chí còn xin chỉ thị Thanh Vân Tiên Sinh về sau định ra một gia quy mới. Về sau đệ tử Từ gia làm quan tối đa đến tuổi phải về hưu. Thậm chí vì không cho thư viện Ly Sơn một nhà độc đại, hai năm qua Từ Hồng Ngạn cực lực đến đỡ, lại thành lập nên vài tòa thư viện ở Tây Bắc, thay đổi cục diện cảnh nội Tây Bắc năm đó không có một tòa thư viện. Hành động của người Từ gia khắp nơi biểu lộ một thái độ, Diệp Ly nhìn ở trong mắt cũng chỉ có thể nhẹ giọng thở dài dưới đáy lòng, thừa nhận tình ý của bọn họ.

” Nếu Vương gia thật sự cảm thấy vất vả, thì qua ít ngày nữa khi đi Nam Chiếu thuận tiện nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày? Dù sao đến lúc đó Vương gia đi Nam Chiếu cũng không có việc gì.” Từ Thanh Trần đợi đến lúc cuối cùng nói xong, nhìn thoáng qua thần sắc tức giận bất bình của Mặc Tu Nghiêu mới thong thả bỏ thêm một câu.

“Nương tử, không phải vi phu không săn sóc, không cùng nàng đi ra ngoài giải sầu. Thật sự là. . . Anh vợ quá mức hung ác, nương tử phải làm chủ cho vi phu.” Mặc Tu Nghiêu ai oán nhìn qua Diệp Ly. Diệp Ly buồn cười nhìn Mặc Tu Nghiêu một đầu tóc trắng như tuyết, không chút nào trông có vẻ già. Rõ ràng đã là đại nam nhân ba mươi tuổi đầu, nhìn đi nhìn lại giống như còn trẻ tuổi hơn lúc trước mới gặp gỡ một chút, “Được rồi, tướng công không khó chịu. Chúng ta đi Nam Chiếu chơi nhiều mấy ngày, đều ném mọi chuyện cần thiết cho đại ca bọn họ.”

Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu khiêu khích liếc Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần chỉ coi như không thấy, ngẩng đầu nhìn lên trời lạnh nhạt mà nói: “Ly nhi, sủng tướng công không sao, nhưng sủng quá mức dễ làm hỏng đầu óc. Đại ca, ông ngoại và cậu của muội đều sẽ đau lòng. Người khác không biết còn nghĩ rằng lúc trước muội sinh ra song bào thai đấy. Nghe lời đại ca…, tướng công này ah. . . Vẫn là phải anh minh thần võ mới tốt.” Diệp Ly nhìn hai bên một chút, thông minh quyết định vẫn không mở miệng thì tốt hơn. Trên đời này không phải chỉ có nam nhân kẹp giữa thê tử và mẫu thân khó xử, nữ nhân kẹp giữa trượng phu và đại ca cũng rất khó xử. Dịu dàng cười, “Đại ca và Vương gia chậm rãi trò chuyện, hình như ta thấy Tần Phong có chuyện muốn nói với ta.” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt hai người, đi xuống núi trước một bước.

Sau lưng, Từ Thanh Trần tươi cười làm cho người ta như tắm gió xuân. Mặc Tu Nghiêu bộ dạng phục tùng trầm tư, chẳng lẽ A Ly quả nhiên thích bộ dáng Bản vương anh minh thần võ cho nên mới nhanh đi khỏi như vậy hay sao? Quay đầu lại liếc nhìn người nào đó tựa như trích tiên, trong lòng Định Vương gia dữ tợn cười lạnh: phá hỏng cảm tình của Bản vương và A Ly? Không gả ngươi ra ngoài sớm chút thì Bản vương thực xin lỗi ngươi cùng với cả nhà ngươi!

Công tử Thanh Trần tươi cười thanh nhã phiêu dật tự dưng rùng mình một cái, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn dặm không mây.

Mặc dù nói hôn sự của công chúa An Khê còn có một thời gian ngắn, nhưng kỳ thật thời gian bọn họ có thể chuẩn bị cũng không nhiều. Tựu như lời của Từ Thanh Trần, chuyện Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cần phải xử lý còn rất nhiều, hơn nữa lần đi Nam Cương này ít nhất cũng phải mất hơn một tháng, Định Vương và Vương phi đồng thời không ở có càng nhiều chuyện tình cũng cần bàn giao kỹ lưỡng. Quả nhiên, vừa về tới trong phủ, Mặc Tu Nghiêu đã bị Từ Hồng Vũ sớm chờ ở bên cạnh mời vào thư phòng rồi.

Mỉm cười đưa mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu đi thư phòng, Diệp Ly trở lại sân nhỏ của mình, thì ra cũng có người đang đợi mình.

“Mợ cả, sao mợ lại tới đây? Lại có chuyện gì sao?” Nhìn thấy Diệp Ly tiến vào, Từ đại phu nhân vội vàng đứng dậy, Diệp Ly nghênh đón đỡ Từ đại phu nhân ngồi xuống cười nói: “Mợ có chuyện gì ngồi xuống nói là được. Không có người ngoài mợ còn khách khí với Ly nhi làm gì?”

“Ta tùy tiện tới, lại quấy rầy Ly nhi rồi?” Từ đại phu nhân có chút lo lắng hỏi. Tuy là nữ tử nội viện, nhưng Từ đại phu nhân cũng biết cháu ngoại thân là Định Vương phi không giống bọn họ, những phu nhân nội viện này thậm chí là những Vương phi khác. Trong suy nghĩ của toàn bộ dân chúng Tây Bắc, cái tên Định Vương phi gần như có thể nổi danh cùng Định Vương. Chỉ nói thuộc hạ của Định Vương thậm chí là các tướng lĩnh Mặc gia quân, đối với Diệp Ly không ai là không dễ bảo nói gì nghe nấy. Diệp Ly cười nói: “Mợ nói đi đâu vậy…, Ly nhi ngày thường bận việc cũng không có thời gian đi quý phủ bái kiến mợ. Mợ cả và mợ hai cũng không tới tâm sự với Ly nhi, Ly nhi đã biết rõ mợ cả đều hao tổn tâm tư trên người ba vị ca ca đệ đệ, không thương Ly nhi rồi.”

Bị Diệp Ly trêu ghẹo như vậy, Từ đại phu nhân cũng không nhịn được cười, nhưng rất nhanh ưu sầu lại nhiễm lên lông mày. Bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ngược lại mợ hai của cháu hôm nay thật sự có đủ con cháu rồi, đều tốn tâm tư trên người Duệ nhi. Nhưng ta thực sự cả ngày không buồn cũng không được ah.”

Diệp Ly hiểu rõ, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là vì chuyện của đại ca?”

“Trừ nó ra thì còn có ai?” Từ phu nhân thở dài nói: “Đảo mắt Thanh Trần cũng sắp bao mươi rồi mà không có ý trung nhân, đại ca cháu từ nhỏ chưa từng khiến người khác quan tâm, nhưng hết lần này tới lần khác trên chuyện này người cần quan tâm nhất lại là nó. Sớm biết như vậy, năm đó ta nên học cậu hai cháu, sớm định một hôn nhân từ nhỏ cho nó. Cho dù thế nào, nó cũng lấy một người vợ vào cửa cho ta ah.” Diệp Ly cũng thở dài theo, chuyện của đại ca cũng thực sự đủ khiến người khác sầu lo. Lẽ ra Từ gia tuyệt đối là một nhà tiến bộ khó được. Ngoại trừ một Từ Thanh Trạch từ nhỏ đính hôn với Tần Tranh, mấy huynh đệ khác đều không đính hôn sớm. Chuyện này tự nhiên là vì có thể cẩn thận nhìn con dâu, miễn để cho con trai cưới được thê tử không thích hoặc không hiền lành. Mà ngay cả Từ Thanh Trần qua tuổi hai mươi mấy không lập gia đình Từ gia cũng không có ai ép hắn. Nhưng hôm nay đã sắp đầy ba mươi rồi, cũng khó trách Từ đại phu nhân sốt ruột rồi.

“Đại ca tầm mắt rất cao, chướng mắt nữ tử tầm thường cũng không có cách nào.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài. Không nói bản thân Từ Thanh Trần, mà ngay cả Diệp Ly cũng hiểu được không có mấy nữ tử có thể xứng đôi với đại ca nhà mình đấy. Một người duy nhất coi như có chút ý tứ là công chúa An Khê, hết lần này tới lần khác đại ca lại không nhìn trúng.

“Tầm mắt cao? ! Nó muốn kết hôn với một tiên nữ hay sao? !” Từ đại phu nhân không nhịn được gạt lệ, nổi giận đùng đùng oán giận nói: “Cho rằng người ta xưng nó một câu công tử đệ nhất thiên hạ thì khó lường rồi hả? Cảm thấy nữ nhân khắp thiên hạ đều không vào được mắt của nó hay sao? Nó còn không phải một người phàm có hai con mắt một lỗ mũi! Cháu xem nó, không nói nó lớn tuổi như vậy rồi, lại kéo dài hai năm nữa khi đó có cô nương tốt người ta cam tâm tình nguyện gả cho một người lớn tuổi hơn mình một mảng lớn không. Cũng bởi vì nó làm gương xấu, hiện tại Thanh Phong nhà cậu hai cháu, còn có Thanh Bách, Thanh Viêm, cả đám đều ầm ĩ không chịu kết hôn! Đều tại nó, người làm đại ca này sai!” Diệp Ly thở dài trong lòng, bộ dáng của đại ca kia đừng nói ba mươi, chỉ sợ bốn mươi cũng không ít cô nương vội vàng muốn gả cho hắn.

Từ đại phu nhân giận dữ, Diệp Ly chỉ đành nhỏ giọng an ủi Từ đại phu nhân, vừa nói: “Mợ cả cũng đừng giận đại ca, đại ca hiếu thuận nhất đấy, nếu biết mợ cả khổ sở như vậy không chừng cũng sẽ khổ sở theo. Loại chuyện duyên phận này ai cũng không nói rõ được, không chừng đại ca đến ngày mai đã gặp được một cô nương, đuổi theo vội vàng muốn kết hôn với người ta đấy.” Tuy loại khả năng này cơ hồ tính bằng không. Diệp Ly thật sự không tưởng tượng ra được bộ dáng Từ Thanh Trần đuổi theo nịnh nọt nữ tử.

“Mợ cả có tính toán gì không?” Diệp Ly cũng biết Từ đại phu nhân không có khả năng đặc biệt tới tố khổ cùng nàng đấy.

Từ đại phu nhân gật gật đầu, kiên định mà nói: “Không thể lại để nó ẩu tả, mợ hai cháu định chọn cho Thanh Phong một người vợ. Ta cũng cùng chọn hai người cho nó xem, cháu thay mợ tìm cách, để cho nó nhất định trở về gặp mặt những cô nương kia. Đứa nhỏ này tâm nhãn nhiều, một khi ta nói đến chuyện này cùng nó, nó đã bỏ chạy không thấy rồi. Hôm nay nói có chuyện này, ngày mai nói chuyện kia bề bộn. Ta cũng không thường xuyên đi ra ngoài, chỗ nào mà bắt được nó.”

Diệp Ly lập tức vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ là mợ cả muốn tương thân cho đại ca lại sợ không tìm thấy người? Nghĩ nghĩ một lát, Diệp Ly kiên định gật đầu nói: “Mợ cả, mợ yên tâm, đến lúc đó Ly nhi nhất định khiến đại ca trở về.”

Từ đại phu nhân rất vui mừng, “Vậy làm phiền Ly nhi rồi.”

Diệp Ly cười tủm tỉm nói: “Mợ cả nói làm phiền cái gì, Ly nhi cũng muốn nhanh có đại tẩu một chút.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio