Định Vương phủ, trong thư phòng của Diệp Ly, Diệp Ly bình tĩnh nhìn Tần Phong đứng trước mặt, hỏi: “Chuyện này ngươi có ý kiến gì không?”
Tần Phong bình thản, rũ mắt nói: “Tất cả nghe Vương phi làm chủ là được.” Khi vừa mới nghe được Diệp Ly nói Dao Cơ tự xin về Sở Kinh trước giúp đỡ Lãnh Hạo Vũ, trên mặt Tần Phong có một chút trống rỗng, nhưng rất nhanh lại thu liễm cảm xúc chợt lóe, khôi phục bình tĩnh. Thu thần sắc Tần Phong vào trong mắt, trong lòng Diệp Ly hiểu Tần Phong thật sự dụng tâm đối với Dao Cơ.
Mấy năm nay Tần Phong làm thống lĩnh Kỳ Lân đi theo bên người Diệp Ly, Diệp Ly tín nhiệm hắn không hề ít hơn so với bọn người Trác Tĩnh Lâm Hàn. Tuy không thích can thiệp việc tư của thuộc hạ, nhưng Diệp Ly cũng không muốn thuộc hạ vì tình mà khổ sở, thậm chí vì vậy mà ảnh hưởng tới chính sự. Nhìn Tần Phong nói: “Ta còn chưa đồng ý thỉnh cầu của nàng, nếu như ngươi không muốn để nàng đi, ta có thể bác bỏ thỉnh cầu của nàng.” Tần Phong khẽ giật mình, rất nhanh lại lắc đầu miễn cưỡng cười nói: “Đây là quyết định của chính nàng, thuộc hạ không có quyền can thiệp.”
Thấy hắn như thế, Diệp Ly chỉ đành than nhẹ một tiếng nói: “Dao Cơ đi lần này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, ta chỉ trông mong ngươi không phải hối hận.”
Tần Phong trầm mặc, “Đa tạ Vương phi.” Diệp Ly cũng không khuyên nữa hắn, cầm qua một sổ con từ bên cạnh đề bút viết lên trên mấy chữ giao cho Tần Phong nói: “Đã như vậy, ngươi đưa cái này qua cho Dao Cơ. Bảy ngày sau lên đường đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Đưa cho Dao Cơ, vẫn không thấy tinh thần Tần Phong sa sút thế nào, mỗi ngày vẫn bôn ba giữa nơi đóng quân Kỳ Lân và Ly thành như cũ, chỉ là thời gian dừng lại ở Kỳ Lân dài hơn một ít mà thôi. Đợi đến lúc thi hội chấm dứt, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly tự mình tọa trấn chọn lựa một đám người trẻ tuổi tài trí, năng lực xuất chúng bổ sung vào quan viên Tây Bắc. Sau đó đến đúng mỗi năm một lần thương hội long trọng nhất của Diệp Ly, nhưng năm nay Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không có thời gian cùng tham gia hoạt động lớn này, bởi vì bọn họ đã lên đường đi Nam Chiếu tham gia hôn lễ của công chúa An Khê rồi.
Trong đội ngũ tiến về Nam Chiếu, ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng với Tần Phong, Trác Tĩnh, Phượng Tam đi theo ra, còn có công tử Thanh Trần Từ Thanh Trần đến giây phút cuối cùng mới bị nhét vào. Kế hoạch ban đầu là Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi Nam Chiếu, để lại Từ Thanh Trần cùng với Từ Hồng Vũ xử lý sự vụ Tây Bắc, nhưng đến lúc xuất phát, Từ Hồng Vũ lại đuổi Từ Thanh Trần ra, giữ lại tướng quân Lữ Cận Hiền vốn đang chuẩn bị đi theo. Mặc Tu Nghiêu cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ nghĩ một chút liền đáp ứng. Vì vậy, toàn bộ một đoàn người ngựa Tây Bắc bề ngoài rõ ràng vượt qua trình độ bình quân rất nhiều liền một đường khoan thai xuôi nam hướng về Nam Chiếu.
Mấy năm nay Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly vội vàng thống trị Tây Bắc, cải biên Mặc gia quân,… vân vân, sự vụ bận rộn, vậy mà đã suốt năm năm thời gian không bước ra khỏi đất Tây Bắc rồi. Nhưng giữa Tây Bắc và Nam Chiếu lại cách một mảnh đất lớn là Đại Sở, vì vậy một đoàn người vừa ra phạm vi Tây Bắc đã bị binh mã các nơi Đại Sở theo dõi. Mặc dù không tiến hành chặn đường động võ đối với bọn họ nhưng cảm giác đi đến chỗ nào cũng bị coi chừng cảnh giác nhìn chằm chằm khiến cho người ta rất là khó chịu.
Ngày hôm đó, khi một đoàn người đi ngang qua một thành nhỏ nghỉ ngơi dùng bữa, Mặc Tu Nghiêu rốt cục bị những người này làm cho phát bực.
Cái tòa thành nhỏ này cũng không lớn, mà ngay cả tên cũng không thu hút. Chỉ là bởi vì tới gần biên giới Tây Nam, cho nên cũng bày ra trọng binh đóng quân, xem như hai ba đạo phòng tuyến của biên giới Tây Nam, có thể trực tiếp trợ giúp vùng biên giới Tây Nam. Ngày hôm đó một đám người Mặc Tu Nghiêu đến thành nhỏ này vừa là lúc giữa trưa, thời tiết vô cùng nóng bức, xem cách Toái Tuyết quan cũng chỉ có hơn một ngày lộ trình, cách hôn lễ của công chúa An Khê vẫn còn có thời gian hai mươi ngày, cũng không vội mà đi, chuẩn bị nghỉ ngơi trong thành nhỏ một đêm, sáng sớm ngày mai lại đi. Một đoàn người đều không coi là bắt bẻ người, trong thành nhỏ này cũng không có khách sạn quán rượu quá mức xa hoa, liền tùy tiện tuyển một nhà coi như khá rồi bao cả gian.
Chủ tiệm chưởng quầy nhìn một đoàn người bọn họ mỗi người tuấn nam mỹ nữ, ăn mặc cũng không tầm thường tự nhiên hiểu được thân phận bọn họ bất phàm, chiêu đãi vô cùng ân cần. Một đoàn người Diệp Ly tuy không coi là nhiều, ngoại trừ Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu, Từ Thanh Trần, Phượng Tam cùng Tần Phong, Trác Tĩnh ra, cũng chỉ có hơn bốn mươi tên thị vệ, trong đó một nửa là Hắc Vân kỵ một nửa là thủ hạ Kỳ Lân của Tần Phong. Hắc Vân kỵ tự nhiên không cần phải nói, Kỳ Lân xác thực cũng có đủ loại người. Mà ngay cả những chuyện pha trà nấu cơm này, đối với bọn họ mà nói chỉ là một bữa ăn sáng. Không chỉ là chưởng quầy cùng tiểu nhị, mà ngay cả đầu bếp của khách sạn cũng không cần dùng tới. Mấy người Diệp Ly ngồi ở trên lầu hai ăn món ngon tinh mỹ do người tinh thông trù nghệ ở trong Kỳ Lân đưa lên, phân phó những người khác cũng tự đi dùng bữa.
“Tần Phong, dưới tay ngươi đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp .” Phượng Chi Dao ăn món ngon sắc hương vị không thua tay nghề đầu bếp nhất lưu chút nào trên bàn, một bên tán thưởng.
Tần Phong cười nhạt nói: “Phượng Tam công tử quá khen, chút tài mọn mà thôi.” Phượng Chi Dao hâm mộ, ghen tỵ hận, xác thực là chút tài mọn. Nhưng người có thể đều nghiên cứu những tài mọn này thấu triệt như vậy, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Phượng Chi Dao không chỉ từng gặp ở trong Kỳ Lân có cao thủ nấu nướng, có nhàn rỗi không có việc gì thì khoe chữ nho, có các nhân tài tinh thông các loại ngành nghề, các loại tay nghề, thậm chí ngay cả người làm thợ may và thêu thùa cũng có. Càng quan trọng hơn là, những người này cũng có thực lực làm cho người ta sợ hãi.
Từ Thanh Trần mỉm cười uống trà, nghe bọn họ nói chuyện với nhau. Con người Phượng Chi Dao xưa nay e sợ thiên hạ không loạn, không nhìn được nhất có người không để ý đến. Lập tức không chút do dự ân cần nhắc đến Thanh Trần công tử, “Nói đến công tử Thanh Trần, từ sau khi ra Tây Bắc, ngươi vẫn luôn không thích nói chuyện. Có phải tâm tình không tốt hay không?” Mọi người đang ngồi người lập tức đều nghĩ tới tình nghĩa lúc trước của công chúa An Khê đối với công tử Thanh Trần cùng giao tình giữa và công chúa An Khê. Hẳn là lúc trước công tử Thanh Trần không phải chướng mắt công chúa An Khê, mà là làm người rụt rè ngại nói. Thế cho nên hiện tại công chúa An Khê gả cho người khác, lúc này công tử Thanh Trần mới ảm đạm hao tổn tinh thần?
Mọi người lập tức não bổ ra một loạt chuyện không thể không nói về công tử Thanh Trần và công chúa An Khê, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh Trần đều nhiều thêm vài phần đồng tình. Da mặt tuấn mỹ của Từ Thanh Trần cũng không nhịn được nữa co rút lại, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta chỉ đang nghĩ, những người này theo chúng ta một đường. . . Có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
Mọi người hướng về ngoài cửa sổ nhìn lại, dưới lầu phố đối diện, góc rẽ, dưới đại thụ đều đứng đủ loại người. Nhìn như đang nói chuyện phiếm bày quầy bán hàng hoặc là ngẫu nhiên đi ngang qua, nhưng ngụy trang như thế này trong mắt bọn họ lại vô cùng vụng về. Phượng Chi Dao híp mắt nói: “Ngươi đừng nói, người theo dõi hình như ngày càng nhiều rồi. Bọn hắn sẽ không phải cho rằng chúng ta thật sự không phát hiện bọn hắn đấy chứ?” Từ Thanh Trần thở dài: “Bọn hắn cho rằng thế nào không quan trọng. Điều ta lo lắng chính là…”
Mặc Tu Nghiêu đặt chén rượu xuống, nhìn Từ Thanh Trần nói: “Ngươi lo lắng Mặc Cảnh Kỳ sẽ hạ sát thủ?”
Từ Thanh Trần nghiêm nghị nhẹ gật đầu, mày kiếm nhíu lại nói: “Vốn mấy năm nay Tây Bắc và Đại Sở vẫn bình an vô sự, chúng ta mượn đường đi Nam Chiếu, Mặc Cảnh Kỳ không đến mức động thủ đối với chúng ta. Nhưng. . . Mặc Cảnh Kỳ người này tóm lại là nhân tố không ổn định. Tình hình mấy ngày nay, cũng khó bảo đảm bọn hắn sẽ không động thủ với chúng ta.” Diệp Ly hỏi: “Đại ca cho rằng, nếu bọn họ thật sự chuẩn bị động thủ, ở đâu thích hợp nhất?” Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Cái này chỉ khi nào bọn hắn cảm thấy nhân thủ thuận tiện. Chúng ta hiện tại đang đứng trên đất Đại Sở, Mặc Cảnh Kỳ nói cái gì cũng có thể.” Phượng Chi Dao cười lạnh nói: “Giáp Tây Bắc trừ Tây Lăng ra thì là Đại Sở, chẳng lẽ lại còn muốn chúng ta đi đường vòng từ Tây Lăng chắc? Có phải muốn chúng ta chỗ nào cũng không đi?” Từ Thanh Trần nhướn mày nói: “Chuyện này chúng ta nghĩ như vậy, không có nghĩa là Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, “Đã như vậy, thì để cho hắn đến thử xem cũng được. Cũng để Bản vương nhìn xem mấy năm nay Mặc Cảnh Kỳ rốt cuộc tiến bộ bao nhiêu.” Phượng Chi Dao xì mũi coi thường, “Hắn có thể có cái gì tiến bộ? Một mảnh đất Đông Bắc kia cũng bị cắt nhường cho bộ lạc man di bên kia. Đường đường là Đại Sở lại rõ ràng ngay cả mấy cái bộ lạc vùng biên giới đều không làm gì được, ngược lại tranh đấu gay gắt bất diệc nhạc hồ cùng Mặc Cảnh Lê trong Sở Kinh.” Tuy bọn họ hiện tại đã không liên quan gì với Đại Sở rồi, nhưng khi thực sự nghe được Đông Bắc Đại Sở bị mấy cái bộ lạc chiếm đi vẫn là khiến cho lòng người rất không thoải mái. Đặc biệt là tướng sĩ Mặc gia quân, càng nhìn Mặc Cảnh Kỳ đặc biệt không vừa mắt. Lúc trước ngươi cảm thấy là Định Vương phủ và Mặc gia quân chúng ta e ngại ngươi, hiện tại Mặc gia quân cùng Định Vương phủ đều không liên quan hệ đến ngươi, ngươi ngược lại tức giận phấn đấu bày ra hùng tài vĩ lược của ngươi cho chúng ta xem ah.
“Đã không có tiến bộ, thì Bản vương thay hắn sửa chữa thuộc hạ phế vật của hắn cũng được.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói. Mọi người đang ngồi nghe vậy, không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau một chút. Lời này của Vương gia hình như. . . Hơi có sát khí ah. Trên đường tham gia hôn lễ của người ta giết người, thật sự may mắn sao?
Nhưng hiển nhiên không cần chờ Mặc Tu Nghiêu đến thăm tìm phiền toái, bởi vì bọn họ còn chưa ăn trưa xong, phiền toái đã tự mình tìm tới cửa.
“Người tới! Lập tức vây quanh khách sạn!” Dưới lầu truyền đến một giọng nam chỉ cao khí ngang, Phượng Chi Dao đứng lên nhìn xuống dưới lầu không khỏi vui vẻ, “Ơ, Vương gia, người quen cũ của chúng ta kìa.” Mặc Tu Nghiêu xuống liếc qua người đang chỉ huy binh mã vây quanh khách sạn, nghi hoặc nhướn lông mày. Người quen biết của hắn không ít, người trước mắt này không có ảnh hưởng gì đáng để nhớ là dạng người quen biết cũ nào. Phượng Chi Dao cười nói: “Vương gia, ngươi cẩn thận nhìn một cái vị có gương mặt khiến cho người ta nhìn là muốn đập này, còn có cái chân cà nhắc có cá tính như vậy. Chẳng lẽ không cảm thấy nhìn quen mắt sao?”
Bị hắn nói như vậy, Mặc Tu Nghiêu đã nghĩ tới, “Chính là tên Quan Đĩnh bị ngựa giẫm kia? Con ngựa kia hoa mắt thế nào mà sao không giết chết hắn?”
Phượng Chi Dao cười tủm tỉm nói: “Nếu không thuộc hạ sẽ tìm con ngựa giẫm hai chân?”
Người trên lầu còn đang nói giỡn, người dưới lầu đã không nhịn được kêu gào đi lên. Chỉ thấy Quan Đĩnh cà nhắc dùng một cái chân khập khiễng đi tới đi lui ở phố đối diện, vừa kêu lên với phía đối diện: “Một đám phản tặc rõ ràng còn dám đặt chân lên đất Đại Sở, Bổn tướng quân vâng mệnh Hoàng Thượng tiêu diệt toàn bộ phản tặc, bọn ngươi còn không mau mau thúc thủ chịu trói!”
Phượng Chi Dao trên lầu không nhịn được nhổ rượu ra nói: “Nếu như là ta, trước đi lên làm một hồi vạn tên cùng bắn, bắn khách sạn này thành con nhím rồi nói sau. Bản lĩnh không lớn, nói nhảm lại không ít.” Tần Phong cười nói: “Cho nên Phượng Tam công tử có thể sống lâu hơn hắn.” Phượng Chi Dao tươi cười đầy mặt, chắp tay nói cám ơn: “Nhận lời may mắn của ngươi.”
Tần Phong đứng dậy, khinh miệt liếc qua người hung hăng càn quấy dưới lầu, nghiêng đầu hỏi: “Vương gia, Vương phi, có muốn động thủ giết hắn trước hay không?”
Mặc Tu Nghiêu đứng lên nói: “Không cần, trước đi xuống nhìn một chút a. Đúng rồi. . . Tìm người mang Thanh công tử Trần đi trước.” Bọn họ những người này ít nhất đều có năng lực tự bảo vệ, chỉ có Từ Thanh Trần chắc chắn % chính là tay trói gà không chặt. Như thế vạn nhất đánh nhau tuy nói che chở Từ Thanh Trần không phải việc khó, nhưng trong loạn quân luôn sẽ có ngoài ý muốn. Từ Thanh Trần cũng biết mình là một liên lụy, nhẹ gật đầu đồng ý lời của Mặc Tu Nghiêu…, chỉ là nói với Diệp Ly: “Ly nhi, ngàn vạn lần cẩn thận.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đại ca cứ yên tâm là được.”
Đưa Từ Thanh Trần đi, một đoàn người liền đi theo Mặc Tu Nghiêu xuống lầu xem náo nhiệt đi. Bọn thị vệ vốn dùng bữa ở đại đường dưới lầu cũng sớm đã đứng dậy canh giữ ở cửa ra vào rồi. Ngoài cửa trên đường phố còn có mấy thi thể binh sĩ Đại Sở không nghe khuyên bảo muốn xông lên trước xâm nhập khách sạn. Quan Đĩnh hiển nhiên cũng không nghĩ tới thị vệ của Định vương phủ cường ngạnh đến không ngờ, Dưới trọng binh vây quanh của mình còn dám dễ dàng động thủ giết người như vậy, gương mặt có chút khó coi lúc này càng tái nhợt dữ tợn vặn vẹo kể rõ sự phẫn nộ của bản thân.
“Các ngươi thật to gan! Sắp chết đến nơi rồi còn dám hung hăng càn quấy như thế! Bản tướng quân nhất định phải nghiền nát xương cốt bọn ngươi để tiêu mối hận trong lòng ta!” Quan Đĩnh dưới sự bảo vệ của binh sĩ trùng trùng điệp điệp, kêu gào với thị vệ ở cửa ra vào. Bọn thị vệ ở cửa ra vào, đặc biệt là thị vệ Kỳ Lân không nhịn được khóe miệng co giật, thần sắc nhìn Quan Đĩnh vừa giống như nhìn kẻ đần vừa giống như nhìn người chết. Tên ngu ngốc này sẽ không cho rằng hắn trốn đằng sau người khác có thể an toàn không lo, cho nên mới kiêu ngạo như vậy đấy chứ? Một Kỳ Lân không nhịn được, giơ tay lên vung tới người đối diện. Chỉ nghe vèo một tiếng, một đạo ánh sáng màu xanh lục vừa nhanh vừa chuẩn bắn về phía Quan Đĩnh đi.
Quan Đĩnh đột nhiên thấy một đồ vật màu xanh lá bắn về phía chính mình, tự nhiên lại càng hoảng sợ vội vàng muốn trốn tránh. Nhưng bản thân hắn đã trốn ở giữa phần đông binh sĩ, mấy năm này lại càng béo, ở đâu có thể lẩn mất? Mà ngay cả muốn ngồi xổm xuống cũng không kịp, vật kia đã đến trước mặt hắn, dọa hắn lập tức kêu to, “Ám khí! Ám khí! Nhanh cứu ta! Nhanh cứu ta!”
Vật kia nện vào trên người hắn lại khiến đầu vai của hắn đau đớn thấu xương một hồi, nhưng không đến mức lấy mạng của hắn mệnh. Tất cả mọi người kể cả binh sĩ Đại Sở do chính Quan Đĩnh mang đến cũng không khỏi lộ ra bộ dáng ngu ngốc liếc nhìn nam nhân gầm loạn la hoảng trước mắt. Không biết là ai lầu bầu một câu, “Ngu ngốc!”
Quan Đĩnh tự mình kêu một hồi cũng phát hiện không đúng, mở to mắt xem xét phát hiện mình hoàn toàn không có việc gì không khỏi vui vẻ. Sau đó thấy trên quần áo hoa mỹ của mình dính một ít thứ kỳ quái ướt sũng, mang theo một chút mùi thơm ngát, “Cái này. . . Đây là vật gì?”
“Khởi bẩm tướng quân, là dưa leo!” Binh sĩ bên người rất nghiêm túc bẩm báo.
Quan Đĩnh lúc này mới nhìn đến một nửa quả dưa vàng nhạt bị gặm một đoạn không biết xuất hiện từ nơi nào trên mặt đất cách đó không xa, lập tức hiểu ra mình bị người khác trêu đùa, nổi trận lôi đình, “Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi! Lên cho ta, giết những…loạn thần tặc tử này!”
“Quan Đĩnh, ngươi muốn giết ai? Không bằng nói cho Bản vương nghe một chút?” Trong khách sạn, một tiếng nói lãnh đạm trong trẻo không nhanh không chậm truyền ra. Bọn thị vệ lập tức nghiêng người nhường ra một con đường. Mặc Tu Nghiêu vẫn là tóc trắng như tuyết, một thân áo trắng nắm tay Diệp Ly xuất hiện ở trước mặt mọi người.