Thịnh Thế Đích Phi

chương 231: gặp lại công chúa trường nhạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quả nhiên Từ Thanh Trần đã ở Vĩnh Lâm chờ bọn hắn.

Thời điểm mọi người chạy tới thành Vĩnh Lâm, công tử Thanh Trần đang một thân nguyệt lãng phong thanh nhàn nhã thoải mái ngồi ở trong trà lâu tốt nhất thành Vĩnh Lâm uống trà. Thấy bọn họ đi vào, Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Ta đợi các ngươi đã lâu, đã để cho người ta bao xuống một khách sạn, chúng ta ở Vĩnh Lâm nghỉ ngơi một ngày rồi đi, thế nào?” Diệp Ly cười nói: “Đại ca nghĩ chu đáo, muội và Tu Nghiêu cũng có ý định như vậy.” Mọi người vào ngồi, Từ Thanh Trần nhướng mày cười nói: “Thoạt nhìn mọi người đi đường không thoải mái?”

Vừa nghe lời này, Phượng Chi Dao lập tức oán khí đầy bụng, oán giận nói: “Cũng không phải sao. Công tử Thanh Trần ngươi không biết, chúng ta dọc theo đường đi vừa đi vừa chạy…, kết quả đều đã qua sông Vân Lan này rồi mà một chút tiểu quỷ nhát gan cũng không thấy đuổi theo. Làm hại Bản công tử lòng tràn đầy chờ đợi!” Mấy năm này cuộc sống trôi qua quá mức an bình, ở Tây Bắc ngay cả diệt thổ phỉ cũng đều bị người cướp đi, thế cho nên Tây Bắc cảnh nội hiện tại ngay cả giặc cỏ cũng không có. Thật là. . . Tay hơi ngứa , “Mặc Cảnh Kỳ làm điều này thật đúng là mất mặt, nếu hắn hạ chỉ nói rõ chặn giết chúng ta thì những tướng lãnh kia dám không theo hay sao? Bản công tử cũng có thể cảm giác đi ra từ giữa một vạn đại quân bao vây từng lớp từng lớp . Nhìn bây giờ một chút, người phía dưới qua loa. . . Nếu để cho Mặc Cảnh Kỳ biết chúng ta không giảm người nào liền ra khỏi Toái Tuyết quan, không biết có thể tức chết hay không? !”

Từ Thanh Trần lắc đầu cười nói: “Phượng Tam suy nghĩ nhiều quá. Mặc Cảnh Kỳ không thể nào tuyên dương. Một khi tuyên dương là thông báo thiên hạ, chẳng khác nào chính thức tuyên chiến với Mặc gia quân. Chỉ sợ còn chưa giết được chúng ta thì hỏa lực của Mặc gia quân đã tập trung tại Hồng Nhạn quan. Nếu hắn khuynh tất cả những gì mình có mà có thể giết được Vương gia thì cũng xong, vạn nhất để cho Vương gia tới Tây Bắc rồi. . . . . .” Lửa giận của Định Vương và gần trăm vạn Mặc gia quân cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể chịu đựng được. Nghe Từ Thanh Trần phân tích, Phượng Tam chỉ có thể vì Mặc Cảnh kỳ nhát gan tỏ vẻ tiếc nuối.

“Khởi bẩm Vương gia, dưới lầu sứ giả Đại Sở cầu kiến.” Thị vệ đi lên bẩm báo nói.

“Sứ giả Đại Sở?” Phượng Chi Dao có chút kinh ngạc, nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly một chút hỏi: “Tình hình hiện tại như thế, sứ giả Đại Sở còn có thể tới cầu kiến Vương gia?” Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: “Phượng Tam không ngại đoán xem sứ giả Đại Sở là ai?” Phượng Chi Dao nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ công tử Thanh Trần đã gặp rồi?” Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Chưa thấy qua, nhưng có thể suy đoán một hai. Nam Chiếu phát quốc thư chính là muốn mời quân vương quyền quý các quốc gia tham gia đại hôn của công chúa An Khê. Đại Sở không thể nào phái sứ thần cấp quá thấp tới đây, nhưng là. . . Lấy tính cách của Mặc Cảnh Kỳ chắc sẽ không tự mình đến đây .” Mặc Cảnh Kỳ bình sinh đề cao thân phận nhất, lại cảnh giác với an nguy của bản thân. Đừng nói đến tới Nam Chiếu ngoài ngàn dặm này, Mặc Cảnh Kỳ cả đời này ngay cả một dặm bên ngoài kinh thành cũng chưa từng đi qua. Bình thường trừ phi cần thiết, nếu không tuyệt đối sống ở trong sự bảo vệ cẩn trọng của thị vệ trong hoàng cung tuyệt sẽ không xuất cung nửa bước.

” Mặc Cảnh Kỳ đã sớm biết chuyện Lê Vương và Nam Cương có chút liên quan. Như vậy lần này hắn cũng nhất định sẽ không để cho Lê Vương đoạt trước. Cả trong kinh thành người vừa có thể làm cho Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm vừa có thể lên được mặt bàn cũng chỉ có Liễu gia thôi.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói, chỉ biết trong tươi cười nhưng nhiều mấy phần lãnh ý. Ban đầu Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên quyết định cầm Từ gia khai đao, nơi này tuyệt đối không thể thiếu người Liễu gia xúi giục. Mặc Tu Nghiêu ngưng mi nói: “Liễu Thuần Phong?” Phượng Chi Dao nháy mắt, “Liễu Thuần Phong là ai?” Trác Tĩnh thấp giọng cười nói: “Phượng Tam công tử, Liễu Thuần Phong chính là Liễu Thừa tướng, phụ thân của Liễu quý phi.” Cũng không trách Phượng Chi Dao không biết, tuy nói tuổi của Liễu quý phi gần bằng đám người Mặc Tu Nghiêu, nhưng bản thân Liễu Thuần Phong thật ra cũng chỉ nhỏ hơn Hoa quốc công hai tuổi. Ở trong trí nhớ của Phượng Chi Dao, thời điểm chú ý tới người này thì lão chính là Liễu Thừa tướng rồi, tự nhiên không có nhớ kỹ lão rốt cuộc tên gọi là gì.

Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Không sai, ta đoán sứ giả Đại Sở chính là Liễu Thuần Phong.”

Diệp Ly khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh, “Chẳng lẽ Vương gia và vị Liễu Thừa tướng này còn có giao tình gì?” Mặc Tu Nghiêu cười nhạo nói: “Định Vương phủ và Liễu gia thường hay bất hòa, chỗ nào có được giao tình?” Năm đó thời điểm Mặc Lưu Danh còn trẻ, đương gia Liễu gia còn không phải là Liễu Thừa tướng hiện tại mà là Liễu lão thái gia đã qua đời. Liễu lão thái gia tuổi đã hơn sáu mươi mới lên tới vị Thừa tướng, nhưng phía trên lại bị đè ép bởi một Nhiếp chính vương mới chỉ chừng hai mươi tuổi Mặc Lưu Danh, điều này làm cho Liễu lão thái gia vốn lòng dạ hẹp hòi sao có thể nhịn được khẩu khí này. Mấy năm kia không ít lần gây cản trở Mặc Lưu Danh, vì vậy, quan hệ của Định Vương phủ và Liễu gia cũng chưa từng dễ chịu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó Liễu quý phi một lòng lưu luyến si mê Mặc Tu Nghiêu, cũng không vì Mặc Tu Nghiêu không có ý gì với nàng ta, ngay cả mọi người Liễu gia không ai đồng ý cửa hôn sự này, mà không chút do dự đưa nàng vào trong cung.

“Để cho lão ta lên đây đi, Bản vương cũng muốn xem rốt cuộc lão có chuyện gì mà yêu cầu gặp Bản vương.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt phân phó nói.

Không lâu lắm, dẫn người lên trà lâu, quả nhiên là Liễu Thừa tướng râu tóc hoa râm. mặc dù Liễu Thuần Phong tuổi tác đã cao, nhưng thân thể và tinh thần lại khá tốt, trong đôi mắt có chút đục ngầu cũng mang theo tia sáng khôn khéo. Chẳng qua người đứng ở bên cạnh lão lại làm cho mọi người ngẩn ra, đứng ở bên cạnh Liễu thừa tướng chính là hai nữ tử. Lớn tuổi chính là vị một thân áo trắng như tuyết, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo nhàn nhạt lạnh lùng, không phải là Liễu quý phi là ai? Mặc dù Liễu quý phi hôm nay tuổi đã hơn ba mươi, nhưng là thời gian tựa hồ phá lệ hậu ái với nàng, nhìn qua vẫn không khác năm sáu năm trước. Đứng ở bên cạnh Liễu quý phi cũng là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, thiếu nữ mặc một bộ la y màu vàng nhạt thêu hoa phù dung màu trắng ở dưới gấu, dung nhan đã dần dần nẩy nở đã có mấy phần mơ hồ có thể thấy được tuyệt sắc tao nhã. Có thể thấy rằng, chừng hai năm nữa dung mạo của thiếu nữ tuyệt đối sẽ không kém Liễu Quý phi ở đây, đôi mắt thanh tịnh linh động lại càng để lộ ra tinh khiết và thanh tú trong trẻo mà Liễu quý phi tuyệt sẽ không có. Thấy Diệp Ly, trên mặt thiếu nữ không khỏi vui mừng tiến lên một bước nhẹ giọng kêu lên: “Định Vương phi. . . . . .”

Diệp Ly hơi ngẩn ra, nhìn dung nhan kia đều có mấy phần rất giống Hoa hoàng hậu và Hoa Thiên Hương, trong lòng vừa động nói: ” Công chúa Trường Nhạc. . .”

Thấy Diệp Ly nhớ được mình, công chúa Trường Nhạc vui mừng gật đầu lia lịa, cất bước muốn hướng tới trước mặt Diệp Ly đi tới. Phía sau Liễu quý phi ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Công chúa, thân là công chúa của một nước nên chú ý lễ nghi, không nên mất thể thống để cho Hoàng thượng hổ thẹn.” Công chúa Trường Nhạc dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Liễu quý phi một chút, cười híp mắt nói: “Đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở, nhưng mới vừa cũng không phải là Bản công chúa muốn đi lên , mà do Quý phi nương nương đề nghị tới không phải sao? Bản công chúa chỉ là muốn tự ôn chuyện với Định Vương phi, nhưng không biết Quý phi nương nương đi lên là muốn ôn chuyện với ai?” Liễu quý phi mặt liền biến sắc, bình tĩnh nhìn chằm chằm công chúa Trường Nhạc. Công chúa Trường Nhạc cũng không sợ, không chút do dự nhìn trở về. Một lúc lâu mới nghe Liễu quý phi nói: “Bản cung cũng muốn ôn chuyện với Định Vương phi.”

Diệp Ly đứng dậy, cười yếu ớt nói: “Khó được ở chỗ cảnh thành nhỏ này còn có thể gặp phải cố nhân, nếu Quý phi và công chúa đều muốn ôn chuyện với Bản phi, không bằng chúng ta đổi chỗ khác để hàn huyên một chút? Cũng tránh cho. . . làm hỏng thanh danh của Quý phi.” Công chúa Trường Nhạc vui vẻ kéo tay Diệp Ly cười nói: “Định Vương phi, đã lâu không gặp ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ không còn được gặp lại. Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi.” Nói xong lôi kéo Diệp Ly liền đi tới sương phòng bên cạnh, trên lầu trà lâu cũng bị Từ Thanh Trần bao hết, thật cũng không lo lắng nàng ta xông nhầm phòng của người khác đi. Lôi kéo Diệp Ly đi hai bước, công chúa Trường Nhạc có quay đầu lại nhìn Liễu quý phi còn đứng tại nguyên chỗ không động một chút, híp đôi mắt cong cong cười nói: “Liễu quý phi, ngươi còn không đi? Cho dù danh tiếng Bản công chúa kém một chút cũng không sao, nữ nhi của hoàng đế không lo gả . Nhưng nếu là Liễu quý phi. . . Khanh khách. . . Không biết phụ vương có thích nghe có người nói đến một cành hoa lê ra đầu tường hay không đây?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Liễu quý phi đỏ mặt lên, nhìn thoáng qua nam tử áo tím tóc bạc đưa lưng về phía của mình kia một cái, thật nhanh đi theo.

Phía sau, Phượng Chi Dao lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào phương hướng công chúa Trường Nhạc biến mất chắc lưỡi nói: “Nha đầu kia là công chúa Trường Nhạc?” Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt tròng mắt uống trà, “Ngươi có ý kiến gì?” Phượng Chi Dao ngượng ngùng im lặng, hắn có thể có ý kiến gì, mặc dù hắn chỉ thấy công chúa Trường Nhạc một hai lần, nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng thiên chân khả ái ban đầu của tiểu công chúa bị Hoa tỷ tỷ sủng nịch bảo vệ kia. Thậm chí có lúc hắn ghen tỵ với Tiểu công chúa này, bởi vì nàng chiếm được toàn bộ sủng ái và che chở của người kia. Chẳng qua hiện tại đây là thiếu nữ mười tám đại biến sao? Tiểu công chúa thiên chân khả ái kia cũng có thể thuận miệng phun ra lời trào phúng cay độc như vậy.

Từ Thanh Trần cụp mắt, thản nhiên nói: ” Cuộc sống của công chúa Trường Nhạc ở trong cung bây giờ cũng không quá tốt.” Phượng Chi Dao mặc nhiên im lặng, sắc mặt cũng dần dần chìm xuống . Kể từ mấy năm trước sau khi hoàng hậu vì Từ gia cầu tình đã bị hoàng đế đoạt quyền lợi chấp chưởng hậu cung. Mặc dù những thứ khác hết thảy như cũ, dựa vào nhân mạch và uy vọng của hoàng hậu những năm này ở trong cung cũng không có người dám bất kính với nàng. Nhưng một hoàng hậu nắm giữ thực quyền khác với một hoàng hậu bị mất quyền lực.

Liễu Thừa tướng đứng ở một bên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Những người này hoàn toàn không có ý muốn mời hắn ngồi xuống, thậm chí còn làm trò trước mặt hắn thảo luận nữ nhi của hắn chấp chưởng hậu cung khắt khe, hà khắc với công chúa Trường Nhạc. Liễu Thừa tướng nhất thời giận đến râu mép vễnh lên, không nhịn được chen miệng nói: “Phượng Tam công tử nói quá lời, tiểu nữ khắt khe công chúa Trường Nhạc?” Vốn đang còn kịch liệt thảo luận Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Lâm Hàn lập tức yên tĩnh lại, Trác Tĩnh thay đổi sắc mặt dường như một lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng. Nghiêng qua liếc Liễu Thừa tướng bên cạnh một cái nói: “Liễu Thừa tướng, tự tiện quấy rầy người khác nói chuyện, ngươi không biết lễ phép sao?”

Liễu Thừa tướng tức giận, chỉ vào Trác Tĩnh hồi lâu cũng nói không ra lời. Thật lâu rốt cục hòa hoãn thở ra, mới nổi giận đùng đùng nói: “Gạt khách nhân sang một bên, đây chính là đạo đãi khách tốt của Định Vương phủ?”

“Được hoan nghênh mới là khách, không mời mà tới . . . . . .” Lâm Hàn chân thành nhìn Liễu Thừa tướng, dùng vẻ mặt nói cho lão ta biết chúng ta thật không có mời.

Phượng Chi Dao một tay duỗi ra, mạn bất kinh tâm(thờ ơ, không để ý) nói: “Còn có, Liễu Thừa tướng, Bản công tử không chỉ có hoài nghi Liễu gia không có quy củ, thật ra thì cả hoàng thất Đại Sở cũng đều không hiểu quy củ đi? Mới vừa rồi lúc lên lầu các ngươi là đi như thế nào? Liễu Thừa tướng đi phía trước, công chúa Trường Nhạc đi cuối cùng.”

“Có vấn đề gì?” Liễu Thừa tướng tức giận nói. Phượng Chi Dao cười nhạo nói: “Liễu Thừa tướng, Liễu quý phi là chính nhất phẩm, công chúa Trường Nhạc cũng là chính nhất phẩm, ngươi là Thừa tướng sao. . . Hay là chính nhất phẩm. Nhưng là nhất phẩm này cùng nhất phẩm cũng vẫn là khác nhau a? Dù Liễu quý phi phẩm cấp cao tới đâu cũng là thiếp, công chúa Trường Nhạc là đích nữ của Hoàng hậu. Thử hỏi, nhà các ngươi sẽ để cho một thiếp đi ở phía trước đích nữ sao? Huống chi là thiếp của phụ thân?”

“Phượng Chi Dao! Ngươi. . . Ngươi. . .” Liễu Thừa tướng rốt cục bị tức cả người run rẩy lên, ngon tay chỉ vào Phượng Chi Dao rung động không ngừng. Lão không thể nói Phượng Chi Dao nói không đúng, bởi vì trong tình hình chung Thừa tướng này nhìn thấy công chúa Trường Nhạc cũng phải hành lễ . Mà tình hình của Liễu quý phi và công chúa Trường Nhạc, lão ta cũng không cách nào nói quy củ của hoàng gia không giống với nhà bình thường. Bởi vì tuy ở trong cung công chúa Trường Nhạc chấp hành nửa lễ vãn bối với Liễu quý phi, nhưng là ở trong nhóm văn nhân trong thiên hạ, thân là đích trưởng công chúa Trường Nhạc tôn quý hơn Liễu quý phi cái quý phi này. Đích trưởng công chúa hành lễ với quý phi xuất phát từ tôn kính và lễ phép với phụ hoàng, mà không phải nhất định.

“Định Vương, ngươi quản giáo thuộc hạ như vậy sao?” Liễu Thừa tướng bị tức được không lựa lời nói, trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, mày kiếm khẽ nhếch khóe môi câu khởi nụ cười lãnh đạm, “Bản vương quản giáo thuộc hạ như thế nào, khi nào đến phiên ngươi tới xen vào ?”

Liễu Thừa tướng rốt cục hiểu mình ở trước mặt mọi người Định Vương Phủ căn bản là đòi không tới chút tiện nghi nào, không nói đám người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh nhanh mồm nhanh miệng, bên cạnh còn ngồi một Từ Thanh Trần vẫn không có mở miệng đây. Đây chính là nhân vật lợi hại năm vừa mới mười bảy liền tranh luận với cao tăng đương đại miệng phun máu tươi. Cho nên, ánh mắt Liễu Thừa tướng khẽ đảo trực tiếp té xuống. Phượng Chi Dao nháy mắt mấy cái, “Như vậy thì không được?” Gần đây bọn họ gặp phải nhân mã của Mặc Cảnh Kỳ, vô luận văn tranh võ đấu thế nào đều vô dụng như vậy ?

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Không phải là không được, đây là phương pháp rút lui tốt nhất.” Điều này nói rõ Liễu Thừa tướng này co được dãn được a, nếu cố chống đỡ đi xuống chỉ sợ bị mấy người Phượng Chi Dao đang muốn ép buộc đến ngất đi thôi. Đúng là vẫn còn không thể để cho lão nhân gia bảy tám mươi liền như vậy cô linh nằm trên mặt đất, Từ Thanh Trần ý bảo thị vệ đứng ở cửa thang lầu để cho tùy tùng Liễu Thừa tướng mang đến đi lên dẫn người đi xem đại phu.

Bên kia trong sương phòng, không khí hoàn toàn khác bên ngoài. Công chúa Trường Nhạc lôi kéo Diệp Ly ríu ra ríu rít nói không ngừng, trên khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn còn có chút non nớt nhiều mấy phần ngây thơ cùng với chân thành. Diệp Ly mỉm cười nhìn công chúa Trường Nhạc, trong mắt cũng là nụ cười đầy ấm áp. Mấy năm không thấy, từng là một tiểu la lỵ, cô bé gái đã trưởng thành thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều. Chỉ có Liễu quý phi ngồi cách hai người xa một chút, vẻ mặt đạm mạc bộ dáng có chút mạn bất kinh tâm, hiển nhiên cũng không có ý định nói chuyện cũ gì với Diệp Ly.

Liễu quý phi không để ý tới Diệp Ly, Diệp Ly cũng không thèm để ý tới Liễu quý phi. Mấy năm trước thời điểm lúc ban đầu thấy, Diệp Ly còn có thiện cảm với Liễu quý phi. Dù sao ở trong thâm cung có thể có một cô gái có tính cách dặc biệt cũng không dễ dàng. Nhưng sau khi biết Liễu quý phi quấn quýt si mê Mặc Tu Nghiêu cùng với ngoài sáng trong tối nhằm vào mình, thiện cảm của Diệp Ly dành cho nàng ta cũng đã không còn sót lại chút gì rồi. Dù sao, cho dù Liễu quý yêu Mặc Tu Nghiêu như thế nào, yêu đến đào tâm đào phế, nàng Diệp Ly mới là thê tử Mặc Tu Nghiêu cưới hỏi đàng hoàng. Liễu quý phi thích Mặc Tu Nghiêu thì nàng không có ý kiến, nhưng thích đến nỗi nhìn thê tử của người ta không thuận mắt với đủ loại chê cười khinh bỉ uy hiếp thì cũng có chút quá mức. Đặc biệt Diệp Ly hiện tại vừa nhìn thấy bộ dạng Liễu quý phi lãnh diễm cao quý liền dễ dàng nhớ tới bộ dáng nàng ở bên trong rừng đào trong hoàng cung hướng về phía Mặc Tu Nghiêu cầu khẩn kia, không khỏi tâm tình một trận phiền muộn.

“Định Vương phi, nghe nói ngài sinh một tiểu đệ đệ đáng yêu?” Công chúa Trường Nhạc lôi kéo Diệp Ly tò mò hỏi.

Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: “Đúng nha, năm nay đã năm tuổi rồi.”

Công chúa Trường Nhạc thở dài nói: “Định Vương phi và Định Vương thúc sinh đệ đệ khẳng định đáng yêu lại thông minh, sao Vương Phi không mang theo tiểu đệ đệ cùng đi Nam Cương?”

Diệp Ly nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng, Diệp Ly buồn cười, giơ tay lên điểm một cái mũi nhỏ của nàng cười nói: “Trong cung có nhiều tiểu đệ đệ như vậy, công chúa còn chưa nhìn đủ?”

Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười nhếch lên nói: “Mẫu hậu mới không có sinh đệ đệ cho ta, Trường Nhạc không có đệ đệ.”

“Được được được, không có đệ đệ. Vậy Tiểu Bảo của chúng ta sau này gọi công chúa tỷ tỷ có được hay không?” Diệp Ly không khỏi cười nói, ánh mắt công chúa Trường Nhạc sáng lên, nháy mắt mấy cái cười nói: “Thật sao? Kia. . . Ta có phải nên đưa lễ ra mắt cho đệ đệ hay không? Ừ. . . Ta hiện tại không thể đi Tây Bắc nữa, Vương Phi giúp ta mang về cho tiểu đệ đệ, sau này đệ đệ nhìn thấy Trường Nhạc mới có thể yêu thích ta.” Vừa nói cúi đầu nhìn mình một chút, không chút do dự từ trên cổ tay giật chuông lục lạc bằng ngọc tinh xảo xuống nhét vào trong lòng Diệp Ly.

Diệp Ly có chút kinh ngạc cầm lấy chuông lục lạc ngọc, Bạch Ngọc cực phẩm tỉ mỉ tạo hình mà thành bức họa long phượng trình tường. Một con rồng một con phượng quấn quýt lẫn nhau thành một cái hình cầu nho nhỏ. Từ chỗ điêu khắc long phượng còn có thể thấy bên trong ôm lấy một viên ngọc châu tròn trịa. Mặc dù chỉ là một lục lạc khéo léo, nhưng là mỹ ngọc cực phẩm và chạm trổ tinh xảo không gì sánh kịp kia, vừa nhìn cũng biết tuyệt đối là giá trị không rẻ.

Công chúa Trường Nhạc hào phóng như thế, ngay cả Liễu quý phi cũng nhịn không được nữa liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: “Công chúa, lục lạc ngọc này là Thái hậu ban cho ngươi .”

Công chúa Trường Nhạc không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói: “Hoàng tổ mẫu ban cho Bản cung chính là của Bản cung rồi, Bản cung thích đưa nó cho người nào thì có liên quan gì tới Liễu quý phi?”

Diệp Ly đưa tay kéo công chúa Trường Nhạc, mỉm cười nói: “Được rồi, ta thay Thần Nhi cám ơn lễ vật của công chúa. Nói vậy ta cũng nên thay Thần Nhi đáp lại công chúa một lễ vật mới đúng, Nhưng ta lại không lấy ra được đồ gì.” Ánh mắt công chúa Trường Nhạc phát sáng, nháy nháy mắt nhìn Diệp Ly nói: “Vương Phi, có thể tự mình chọn lễ vật hay không?” Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Công chúa muốn cái gì?” Công chúa Trường Nhạc đứng dậy, ở bên tai Diệp Ly nói nhỏ mấy câu. Diệp Ly khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nói: “Ngươi muốn. . . dùng làm cái gì?”

Công chúa Trường Nhạc mím môi, níu lấy bím tóc trước ngực cười nói: “Chơi a, người khác cũng không chịu cho, ta biết Vương Phi nhất định là có. Ta muốn một cái nha, Vương Phi, có được hay không vậy?”

Diệp Ly suy nghĩ một chút, nói: “Ta trở về tìm xem, có liền cho ngươi.”

Công chúa Trường Nhạc cười mặt mày cong cong, “Ta liền biết Định Vương phi tốt nhất.”

Diệp Ly giơ tay lên vuốt vuốt tóc công chúa Trường Nhạc, nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, đám cưới của công chúa An Khê, sao phụ hoàng ngươi lại phái ngươi cùng đi theo?”

Nghe vậy, ánh mắt công chúa Trường Nhạc đang trong suốt khẽ trầm xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio