Thịnh Thế Đích Phi

chương 295: chiến sự bắt đầu, danh tướng tây lăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài Ly thành, trong tiếng trống rung trời hai bóng ảnh màu trắng sóng vai mà đi, ngạo nghễ đứng trước mặt mấy vạn đại quân. Trận doanh Mặc gia quân đông nghìn nghịt lại phảng phất như yên lặng không tiếng động, tinh kỳ màu đen vù vù tung bay trong gió. Tất cả mọi người mang theo tín nhiệm và sùng kính nhìn đôi nam nữ áo trắng phía trước.

Sau lưng Diệp Ly là tướng lãnh đi theo lần xuất chinh này. Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền, Phượng Chi Dao, Mặc Hoa, Trác Tĩnh…

Lấy rượu tế thiên, cả bên ngoài thành yên lặng trang nghiêm, trong không khí tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt. Sau khi cùng mọi người đưa tiễn và tướng sĩ Mặc gia quân uống một chén, Mặc Tu Nghiêu hắng giọng tuyên bố: “Lên đường!.” Giọng nói réo rắt mang theo nội lực truyền khắp toàn trường.

“Tuân lệnh.” Vài chục vạn người cùng quát lên.

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nhìn nhau cười một tiếng đi tới trước chiến mã lật người lên ngựa. Dẫn đầu đoàn xe ngựa hướng quan đạo nơi xa bước đi, ở phía sau bọn họ chính là các vị tướng lĩnh Mặc gia quân, tướng sĩ Mặc gia quân phía sau cũng chầm chậm di động, dần dần tạo thành một hàng dài màu đen từng bước xa dần.

Mãi cho đến khi hàng tướng sĩ Mặc gia quân cuối cùng cũng đã rời cửa khẩu, những người đưa tiễn bên ngoài thành mới dần dần tản đi. Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần một tả một hữu đỡ Thanh Vân tiên sinh, nói: “Phụ thân, chúng ta trở về thôi.” Thanh Vân tiên sinh gật đầu một cái, đối với hai đứa con trai và trưởng tôn thở dài nói: “Chòm sao Thương Long đã vọt lên… Sau này chuyện tình trong Ly thành chỉ sợ không ít. Định Vương đã giao phó Tây Bắc cho các con, các con nên để ý nhiều hơn.” Từ Hồng Vũ cung kính nói: “Xin phụ thân yên tâm, Tây Bắc liên quan đến mạch máu Định Vương phủ và Mặc gia quân, nhi tử tuyệt đối không dám khinh thường.”

Thanh Vân tiên sinh nhìn con cháu trước mắt, vui mừng gật đầu một cái. Cười nói: “Sau này không chỉ thiên hạ mà Tây Bắc cũng phải chịu nhiều mưa gió, các con nên cẩn thận.”

“Đa tạ phụ thân nhắc nhở, nhi tử đã rõ.”

Mặc Tiểu Bảo một trái một phải lôi kéo Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ, giương mắt nhìn người lớn trước mặt. Mặc dù hắn đủ thông minh nhưng cũng còn chưa rõ. Nhưng hắn biết Thái công nhất định đang dặn dù ông cậu và cậu chút gì đó, “Thái công, Ngự Thân cũng muốn giúp việc cho người.”

Thanh Vân tiên sinh mỉm cười sờ đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Cháu đó, ngoan ngoãn nghe lời chính là giúp chúng ta rồi.”

Mặc Tiểu Bảo ủy khuất cau cái mũi nhỏ, bé không còn là trẻ con nữa rồi mà!

Từ Thanh Trần cúi người ôm lấy Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Chiếu cố Quân Hàm và Tri Duệ thật tốt, như vậy chính là giúp cậu rất nhiều rồi.” Mặc Tiểu Bảo hài lòng tiến sát vào trong lòng cậu cả, tiên nhân cậu đã yêu cầu thì bé nhất định sẽ đáp ứng. Nhìn lại hai tiểu bánh bao bên người một chút, ý thức trách nhiệm của bạn học Mặc Tiểu Bảo bắt đầu bành trướng. Hai tiểu đậu tử này cái gì cũng không hiểu, tất nhiên là cần người chiếu cố. Được rồi, Bản thế tử liền gắng gượng mà chăm sóc bọn họ thật tốt vậy. Ngẩng đầu nhìn hắc long càng ngày càng xa nơi này, Mặc Tiểu Bảo trong lòng Từ Thanh Trần cọ một chút, cảm giác lỗ mũi có chút ê ẩm. Tiểu Bảo thật sự rất nhớ mẫu thân mà.

Diện tích Tây Bắc cũng không lớn, lấy tốc độ hành quân của Mặc gia quân không cần mấy ngày đã tới biên giới tiếp giáp giữa Tây Bắc và Tây Lăng. Mặc gia quân không ngừng lại chút nào, cũng không cho quân giữ biên cảnh Tây Lăng thời gian phản ứng, chỉ lấy hai ngày liền công phá biên thành Tây Lăng, đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi Tây Lăng lập quốc đến nay có người công phá biên thành. Mà lúc này,chiến thần Tây Lăng Lôi Chấn Đình vẫn còn trong cảnh nội Đại Sở, lòng đầy dã tâm hướng mắt về Nam phương giàu có của Đại Sở.

Nhận được chiến báo, Lôi Chấn Đình khiếp sợ đánh nát chén trà bằng sứ xanh trong tay, đột nhiên đứng dậy giận dữ hét: “Mặc Tu Nghiêu !.”

Phía dưới các tướng lĩnh vốn là tràn đầy lòng tin hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ chuyện gì xảy ra. Một người trong đó lấy can đảm đứng dậy hỏi: “Vương gia? Mặc gia quân xuất binh trợ giúp Đại Sở rồi ư? Cho dù như vậy thì chưa chắc chúng ta đã sợ hắn.” Mặc dù thiên hạ đều biết Mặc gia quân dũng mãnh nhưng lần này không phải chỉ đối mặt với một nhà Tây Lăng mà đồng thời còn có Bắc Cảnh và Bắc Nhung. Mặc dù bọn họ không biết Bắc Cảnh làm thế nào mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi có thể tiến tới gần Sở kinh vài trăm dặm, tất nhiên không đơn giản. Về phần Bắc Nhung, thì mọi người đều biết man tộc phương Bắc vốn vạm vỡ thiện chiến. Định Vương phủ muốn lấy một địch ba, thắng bại còn chưa thể biết được.

“Đúng vậy, Vương gia bớt giận. Chúng ta chưa chắc sợ Mặc Tu Nghiêu hắn.” Hiển nhiên không ít người nghĩ như vậy, các tướng lĩnh rốt rít ma quyền sát chưởng. Giống như đã quên mất tình cảnh mấy năm trước bị Mặc gia quân đánh cho hoa rơi nước chảy.

Lôi Chấn Đình cười lạnh liên tục, “Xuất binh trợ giúp Đại Sở? Hừ! Ngược lại Mặc Tu Nghiêu xuất binh, nhưng mà không phải trợ giúp Đại Sở mà là xuất binh tấn công Tây Lăng.”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.

Sau cơn tức giận ban đầu, Lôi Chấn Đình cũng tỉnh táo lại. Trầm giọng nói: “Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly tự mình dẫn mấy chục vạn đại quân tiến công Tây Lăng. Đã công phá biên thành, vài chục vạn quân ở biên quan bị đánh trở tay không kịp, đã chạy trối chết! Phế vật! Vài chục vạn người mà thậm chí hai ngày cũng không chống đỡ nổi!” Nếu nói Lôi Chấn Đình không chút phòng bị Mặc Tu Nghiêu thì cũng không đúng, đừng nói hiện tại là thời chiến mà ngay cả trong thời bình thì hắn cũng luôn nhìn chằm chằm vào Mặc gia quân. Cho nên, dù binh lực cả nước tập trung tấn công Đại Sở thì lão cũng không quên để lại vài chục vạn quân trấn thủ ở biên cảnh Tây Bắc. Lại không ngờ rằng, vài chục vạn quân dưới tay Mặc Tu Nghiêu ngay cả hai ngày cũng không chống đỡ được.

“ Rõ ràng Mặc Tu Nghiêu đã đồng ý không nhúng tay vào? Giờ lại công khai bội ước, thật sự là hèn hạ cực điểm.”

Lôi Chấn Đình cười lạnh, “Hèn hạ? Nếu nói ước định thì thời điểm tuân thủ mới có hiệu quả, lúc không muốn tuân thủ thì cũng chỉ là tờ giấy vụn mà thôi. Huống hồ… Mặc Tu Nghiêu quả thực chỉ đáp ứng không nhúng tay vào chiến sự giữa Đông Sở và Tây Lăng.” Hắn xác thực không nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai nước, mà hắn trực tiếp xuất binh tấn công Tây Lăng đi.

“Vương gia, thuộc hạ nguyện ý mang binh trở về tăng viện biên quan!.” Có người chờ lệnh nói.

Lôi Chấn Đình khép mắt lại, trầm giọng nói: “Mặc Tu Nghiêu chỉ dẫn theo bốn mươi vạn người tiến vào Tây Lăng, mặt khác mấy chục vạn đại quân còn lại canh giữ ở biên cảnh Tây Lăng.”

Mọi người kinh ngạc, “Mặc Tu Nghiêu muốn ngăn cản chúng ta trở về chi viện sao?”

“Không sai, thủ tướng trên biên cảnh Tây Lăng là Trương Khởi Lan của Mặc gia quân. Người này mặc dù tuổi không lớn nhưng cũng là lão tướng Mặc gia quân. Nếu như toàn quân ta trở về hắn tất nhiên không ngăn được, nhưng trì hoãn thời gian với chúng ta thì vẫn có thể. Quan trọng nhất là, một khi chúng ta rút lui, rất khó đảm bảo tướng sĩ Đông Sở không nhân cơ hội đuổi theo. Đến lúc đó, chúng ta sẽ hai mặt thụ địch.” Lôi Chấn Đình nhàn nhạt nói, phảng phất trong nháy mắt già đi vài tuổi, sắc mặt âm trầm ảm đạm. Lão còn chưa nói, cho dù bọn họ thành công trở về ngăn chặn Mặc gia quân thì hai tháng này ở Đông Sở toàn bộ xem như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Binh lính Đông Sở mặc dù không dũng mãnh nhưng cũng không phải là tượng đất không động. Hai tháng này tướng sĩ Tây Lăng thương vong không ít. Nếu như không công mà lui, thậm chí còn đưa Tây Lăng vào hiểm cảnh…Nhiếp chính vương lão chỉ sợ có quyền thế thì cũng chấm hết.

Đến tận lúc này Lôi Chấn Đình mới hiểu được, mình hoàn toàn bị Mặc Tu Nghiêu đùa giỡn. Thậm chí lão không thể không hoài nghi mấy năm nay Mặc Tu Nghiêu giấu tài như vậy chính là để chờ cơ hội mình phát động công kích với Đại Sở. Bởi vì bất luận thế nào thì Mặc Tu Nghiêu cũng không thể ra tay đối phó Đại Sở.

“Mặc Tu Nghiêu! Hay cho một Mặc Tu Nghiêu….” Lôi Chấn Đình cắn răng nghiến lợi nói.

“Vương gia, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy….” Phía dưới tướng lãnh lòng đầy căm phẫn nói. Cứ như vậy sao? Để mặc cho Tây Lăng bị tấn công mà tiếp tục tiến công Đại Sở? Điều này hiển nhiên là không thể nào. Nhưng cứ như vậy mà buông tha cho lãnh thổ Đại Sở sắp tới tay sao? Như vậy thì bọn họ sao có thể cam tâm?

Có người do dự nói: “Thế tử trấn thủ Hoàng thành, có lẽ có thể chống đỡ Mặc gia quân tiến công. Chúng ta phân ra một phần binh lực trở về tăng viện…” Vừa nói xong lời này cuối cùng cũng có chút mệt mỏi không phát ra tiếng. Mặc dù binh lực của bọn họ hơn xa Mặc gia quân nhưng nếu như phân ra một nửa trở về mà nói, trước hết phải vượt qua phong tỏa của bốn mươi vạn Mặc gia quân. Lúc này còn dư lại bao nhiêu người tạm thời chưa đề cập tới, chỉ nói những người này đi có thể chống lại Mặc gia quân đến đâu cũng đã làm cho người ta lo lắng.

Trong phòng trầm mặc hồi lâu, mới nghe tiếng Lôi Chấn Đình vang lên, “ Phó tướng, Bản vương lưu lại cho ngươi ba mươi vạn người. Tiếp tục tấn công Đại Sở, không thể liều lĩnh.”

Phó tướng trong quân ngồi phía dưới cũng chính là tâm phúc của Lôi Chấn Đình, nam tử trung niên đứng dậy cất cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, xin vương gia yên tâm.” Lôi Chấn Đình gật gật đầu nói: “Bản vương mang những người còn lại lấy tốc độ nhanh nhất lên đường trở về Tây Lăng. Hi vọng còn kịp…”

Mọi người vốn định an ủi Vương gia không cần quá lo lắng, Mặc Tu Nghiêu chung quy không thể lấy mười ngày mà đánh tới Hoàng thành Tây Lăng được. Nhưng nhìn thần sắc mệt mỏi của Vương gia nhà mình, mấy lời an ủi này thế nào cũng không nói ra khỏi miệng nổi. Lôi Chấn Đình phất phất tay áo nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

“Thuộc hạ cáo lui.” Các tướng lĩnh cung kính lui ra ngoài, trong căn phòng trống vắng, Lôi Chấn Đình một thân một mình ngồi dưới ánh đèn u ám. Hồi lâu, vung tay đem tài liệu và chén trà trên bàn toàn bộ quét rơi trên mặt đất, “Mặc Tu Nghiêu!.”

Như kết quả xấu nhất mà Lôi Chấn Đình dự đoán, Mặc gia quân sẽ lặp lại tình cảnh Tây Lăng tiến công Đại Sở năm đó. Dọc đường đi thế như chẻ tre, ngắn ngủn nửa tháng, bốn mươi vạn Mặc gia quân sẽ dẹp xong bốn tòa thành Tây Lăng, thẳng đường tiến đến thủ phủ Tây Lăng Biện Thành. Đây chính là thành trì trong Tây Lăng cảnh nội gần với hoàng thành Tây Lăng, mức độ phồn vinh thậm chí còn hơn An thành mà Mộ Dung thế gia chiếm cứ. Bởi vì nơi này là con đường mà các nước Tây Vực phải đi qua nếu muốn tới Ly Thành hay thậm chí là Trung Nguyên. Độ náo nhiệt và phồn vinh nơi này tự nhiên không cần nói cũng biết. Quan trọng hơn là, mặc dù Tây Lăng diện tích rộng lớn nhưng phần lớn đất đai không thích hợp để trồng lương thực. Mà những địa phương có thể sản xuất lương thực còn sót lại đều nằm ở phụ cận Biện Thành. Nơi này còn tọa lạc thư viện Long Sơn – một trong tam đại thư viện đương thời, nổi danh với thư viện Ly Sơn. Tọa lạc trên Long Sơn phía đông Biện Thành.

Một nơi trọng yếu như vậy dĩ nhiên không thể giống như những nơi khác. Khi Mặc gia quân đuổi tới nơi này, Lôi Đằng Phong vốn đang trấn giữ Hoàng thành đã lĩnh suất ba mươi vạn đại quân chạy tới Biện thành. Vì vậy, hai quân ở Biện Thành lần đầu tiên chân chính giằng co, lúc trước Mặc gia quân cũng chỉ coi là đơn phương nghiền áp mà thôi. Lôi Đằng Phong mang theo binh mã một đường chạy như điên đến Biện thành, mệt mỏi không chịu được mà Mặc gia quân liên tiếp chiến đấu cường độ cao, hành quân hơn hai mươi ngày, đến nơi này cũng mệt mỏi không nhẹ. Vì vậy, Mặc Tu Nghiêu liền hạ lệnh ở bên ngoài Biện thành dựng trại đóng quân tạm thời nghỉ ngơi chút rồi bắt đầu công thành.

Trong đại trướng Mặc gia quân, vẻ mặt tất cả tướng lĩnh đều khí thế náo nhiệt. Liên tiếp mấy trận đại thắng làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn, cho nên thời điểm Mặc Tu Nghiêu hạ lệnh tạm dừng công thành, rất nhiều người không kiềm chế được rối rít tới xin chiến.

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly sóng vai ngồi trên chủ vị trong lều lớn, dựa vào tay vịn cười mà như không nhìn mọi người đang tranh cãi lật trời xem ai là người đầu tiên đi công thành. Phượng Tam lười biếng ngồi phịch trong ghế, cười hì hì nhìn bọn họ cãi vã, móc móc lỗ tai nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu nói : “Vương gia, người nói vài câu đi, nếu không bọn họ thật sự đánh nhau rồi.” Nghe vậy, mọi người đang cãi vã lập tức ngừng lại, mười mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu thong thả ung dung nói: “Không phải Bản vương đã nói rồi sao? Dựng trại đóng quân nghỉ ngơi. Ngày mai mới công thành.”

Vân Đình không hiểu nói: “Nhưng mà Vương gia, Lôi Đằng Phong đã mang ba mươi vạn viện quân đến. Chúng ta không phải là nên thừa dịp nhân mã bọn họ đang mệt nhọc mà đánh không kịp trở tay sao?”

Mặc Tu Nghiêu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nhân mã của hắn mệt nhọc, nhưng chúng ta còn mệt nhọc hơn hắn. Chư vị có phải là thấy đoạn đường này chúng ta đánh quá thuận lợi nên cho rằng Tây Lăng thật sự không chịu nổi một kích sao? Mọi người chớ quên, mười hai mươi năm gần đây, giữa Tây Lăng và Đại Sở thì Tây Lăng vẫn luôn chiếm thượng phong.”

Đây không phải bởi vì Mặc gia quân chúng ta không tham chiến sao? Có người lầm bầm trong lòng.

Mặc Tu Nghiêu lơ đãng nói: “Mấy ngày nay chúng ta thuận lợi như vậy, một phần là do Lôi Chấn Đình đem phần lớn quân tinh nhuệ rút đi tấn công Đại Sở, hai là do chúng ta xuất binh bất ngờ, bọn họ phản ứng không kịp. Mặc dù Tây Lăng thường ngày hay đi xâm phạm biên cảnh người khác, nhưng chính quốc bọn họ nhiều năm không bị đánh chủ ý. Nhược điểm của bọn họ tương tự với Mặc gia quân. Giỏi về tấn công, không giỏi về thủ. Bản vương nghiêm túc nói với chư vị một câu, trận chiến của chúng ta, từ Biện thành mới chính thức bắt đầu.”

Lữ Cận Hiền cau mày nói: “Vương gia không khỏi quá mức coi trọng Lôi Đằng Phong.”

“Vương gia không phải coi trọng Lôi Đằng Phong.” vẫn trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện Diệp Ly mở miệng nói: “ Trừ Hoàng thành ra thì Biện thành là đại thành đệ nhất. Nơi này có thể nói là chân chính ngọa hổ tàng long.”

Ngọa hổ tàng long? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thật đúng là chưa nghe nói qua Tây Lăng có nhân vật nào quan trọng.

Diệp Ly mỉm cười lắc đầu nói: “Trước Trấn Nam vương, Tây Lăng có ba đại danh tướng. Chư vị đang ngồi ở đây đã có ai nghe nói qua chưa?”

Ở đây đều là võ tướng, đối với mấy chuyện này phần lớn có chút hiểu biết. Vân Đình trầm giọng nói: “Khởi bẩm vương phi, ba đại danh tướng Tây Lăng là Tây Lăng PhụngThiên đại tướng quân Long Dương, Tây Lăng Tĩnh Thiên đại tướng quân Chu Diễm, còn có Tây Lăng Thuận Thiên đại tướng quân Phong Ngạo. Ba người này đều là bạn tốt thời niên thiếu của tiền nhiệm hoàng đế Tuyên Văn đế. Sau khi Tuyên Văn đế lên ngôi liền mở rộng biên cương, chinh chiến tứ phương. Lúc Tuyên Văn đế tại vị lãnh thổ Tây Lăng đã mở rộng về hướng tây một phần ba lãnh thổ. Nhưng ba người này, chỉ có Chu Diễm là đã từng giao thủ với Vương gia, một lần là bại. Hai người khác vẫn luôn ở phía Tây và phía Bắc. Hôm nay, sau khi Tây Lăng hoàng lên ngôi, bị Trấn Nam Vương quản thúc, nhưng ba vị tướng quân trung thành với Tuyên Văn đế vẫn luôn trung thành với Tây Lăng hoàng mà Tuyên Văn đế lựa chọn cho nên không hợp với Trấn Nam Vương. Trước đó đã bị Trấn Nam Vương trục xuất binh quyền. Đây đã là…chuyện của hai mươi năm trước.”

Những người khác cũng rối rít gật đầu, những điều bọn họ biết cũng giống như lời Vân Đình vừa nói. Ba vị tướng quân kia, người nhỏ nhất cũng đã hơn bảy mươi. Cũng không biết có còn trên đời không, cho dù vẫn còn thì cũng không thể ra trận đánh giặc được nữa.

Diệp Ly cười nhạt, “Thật đáng tiếc, trong ba vị tướng quân thì hiện nay đã có hai vị ở tại Biện thành. Phụng Thiên tướng quân Long Dương và Tĩnh Thiên tướng quân Chu Diễm.”

Mọi người im lặng.

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn mọi người, “Chư vị, đánh nữa hay là thôi?”

Trầm mặc một hồi, “Tất nhiên là đánh ! Nhưng mà… quả thật nên nghỉ ngơi rồi mới đánh!.” Rốt cuộc có người nói. Biện thành không chỉ có ba mươi vạn quân Lôi Đằng Phong mang đến mà còn quân lính canh giữ xung quanh Biện thành, hơn nữa tản binh tan vỡ từ phía dưới chạy lên cũng ít nhất hai mươi vạn người. Cho dù Long Dương, Chu Diễm và Lôi Chấn Đình không hợp thì cũng sẽ không khoanh tay nhìn Biện thành bị tấn công mà không làm gì, chỉ sợ đã sớm chuẩn bị xong chờ bọn họ. Dũng cảm tiến tới là chuyện tốt nhưng liều lĩnh không thấy rõ thực tế trước mắt mà còn xông lên thì đó chính là ngu xuẩn cùng với manh động.

Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu, “Rất tốt, hiện tại mọi người cũng nghỉ ngơi đi. Ngày mai các ngươi nói kế hoạch công thành cho Bản vương xem một chút.”

“Thuộc hạ cáo lui!.”

Tất cả mọi người lui ra, Phượng Chi Dao đi cuối do dự chốc lát rồi lưu lại. Mặc Tu Nghiêu liếc hắn một cái, không vui nói: “Ngươi còn muốn nói gì?” Phượng Chi Dao suy nghĩ một chút quyết định nói ra, “Vương gia? Long Dương và Chu Diễm thật sự đang ở Biện thành sao?”

Mặc Tu Nghiêu vui lên, “ Bản vương lừa ngươi thì có ích gì?”

Phượng Chi Dao than thở, “ Vận khí của chúng ta cũng kém quá đi. Mấy lão yêu quái kia gặp một người thì cũng thôi đi, thế nào lại một lần gặp tận hai người? Nghe nói năm đó, Nhiếp chính vương và Chu Diễm giao thủ, thắng cũng tương đối khó khăn.” Nhiếp chính vương Đại sở đời trước Mặc Lưu Danh được coi là kỳ tài có một không hai. Bình sinh không bao giờ bại, nhưng mà lại đánh tay ngang với Chu Diễm. Điều này cũng đủ chứng minh vị Tĩnh Thiên Đại tướng quân này thật sự không đơn giản. Huống hồ, một vị Phụng Thiên đại tướng quân khác dù chưa bao giờ giao thủ với Mặc gia quân, nhưng năm đó ở Tây Vực danh tiếng của Long đại tướng quân còn vang dội hơn cả Tây Lăng hoàng. Năm đó quét ngang các tiểu quốc Tây Vực, tên kia giết người đã đạt đến cảnh giới đem ra dọa trẻ con khóc đêm rồi.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đúng là vận khí không tốt lắm, cùng mấy vị lão tướng quân giao tranh lần này quả thật khó khăn một chút. Nhưng cũng chỉ là quân sư phụ tá chỉ điểm một phần cho Lôi Đằng Phong, các ngươi vẫn có thể chịu được. Nhưng mà vận khí của chúng ta cũng không tính là quá kém, trước Biện thành đất đai bằng phẳng, bằng không, còn chưa tới ngoài thành thì chúng ta đã xui xẻo rồi.”

Phượng Chi Dao sửng sốt, không hiểu nói: “Có ý gì? Ngươi không có ý định tự mình động thủ sao?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Ta tự mình động thủ cũng không tốt hơn các ngươi là bao. Bản vương…không thích thành chiến.”

Phượng Chi Dao không nhịn được trợn trắng mắt, thời điểm đánh giặc mà còn tùy ngươi lựa chọn thích hay không à? Không thích thì Biện thành đứng trước mặt bọn họ cũng không biến đi đâu được.

Mặc Tu Nghiêu có chút tiếc nuối nói: “Lại nói, thật sự Bản vương rất muốn gặp lại mấy vị lão tướng quân. Chỉ tiếc…bọn họ đã lớn tuổi rồi.” Có lẽ Mặc Tu Nghiêu quá mức kinh thái tuyệt diễm, cũng có lẽ là danh tiếng Định Vương phủ quá mức vang dội, cho nên thế hệ này của Mặc Tu Nghiêu cơ hồ không có người nào có thể cùng hắn tranh phong. So với phụ thân của hắn, thậm chí là huynh trưởng, thì Mặc Tu Nghiêu không thể nghi ngờ là tịch mịch. Mọi người mỗi khi nhắc tới Định Vương chung quy vẫn là vô cùng tôn sùng hắn bày mưu nghĩ kế ra sao, xuất chinh thiện chiến thế nào, nhưng mà chỉ có hắn tự biết mình đã rất lâu rồi không thể thoải mái dùng hết sức đánh một trận kịch liệt.

“ Làm sao người biết bọn họ không bồi dưỡng hậu nhân?” Phượng Chi Dao thấp giọng lầu bầu nói.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nếu như vậy thì càng tốt. Như vậy..mới tương đối thú vị.”

Cuối cùng vẫn không thể khiến Mặc Tu Nghiêu lộ ra chút gì, Phượng Tam tức giận rời đi.

Trong đại trướng, Diệp Ly dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: “ Hai vị lão tướng quân quả thực không đơn giản, chúng ta nên cẩn thận hơn. Ngày mai lúc công thành thật sự không quản bọn họ làm khỉ gió gì sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Giết một chút nhuệ khí của bọn họ cũng tốt, dọc đường quá thuận lợi như vậy cũng không tốt.”

Diệp Ly gật đầu, nàng hiểu Mặc Tu Nghiêu đang lo lắng điều gì. Trên thực tế đây cũng là điều nàng lo lắng, mặc dù hai vị lão tướng quân đột nhiên xuất hiện ở Biện thành có thể sẽ đánh vỡ kế hoạch của bọn họ. Nhưng chung quy việc tướng sĩ quá kiêu ngạo sau này đối mặt với địch nhân có lẽ sẽ bị tiêu diệt thì còn tốt hơn nhiều. Cõi đời này không phải chỉ có Mặc gia quân mới tinh nhuệ, cũng không phải chỉ có Mặc Tu Nghiêu mới biết đánh giặc.

“Thời gian có kịp không? Nếu để cho Lôi Chấn Đình chạy về thì đến lúc đó người bị tiền hậu giáp kích sẽ biến thành chúng ta.”

Nắm tay nàng, Mặc Tu Nghiêu nói: “Yên tâm đi. Dù thế nào đi nữa…Nếu như bốn mươi vạn đại quân của Trương Khởi Lan ngay cả một hai tháng cũng không trụ được thì những năm này của hắn thật vô ích. Huống hồ…ta còn có mấy lễ vật khác muốn tặng cho Lôi Chấn Đình.” Diệp Ly nghĩ lại, “Mộ Dung Thận? Còn có Nam Chiếu?” Có thể tạo ra uy hiếp đối với Lôi Chấn Đình ở phía Nam thì trừ đại quân Mặc Cảnh Lê cũng chỉ còn Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan và Nam Chiếu mà thôi. Mặc Cảnh Lê tử thủ địa bàn của mình, trừ phi Lôi Chấn Đình đánh thắng sông Vân Lan, nếu không đại quân của Lê Vương ở phương nam tuyệt đối sẽ không động. Cho nên, chỉ có thể là Mộ Dung Thận và Nam Chiếu.

“Chàng cho công chúa An Khê chỗ tốt gì rồi?” Giữa quốc cùng quốc, tuyệt đối không chỉ đơn giản là giao tình. Không có lợi ích thì tuyệt đối không thể thực hiện được.

Mặc Tu Nghiêu sẽ không dấu giếm Diệp Ly chuyện gì, cười híp mắt nói: “ Không phải ta đang định nói với nàng sao, nàng xem đi, đây là tin tức mới truyền đến hôm nay.”

Diệp Ly nhận lấy phong thư, vừa nhìn vừa cười nói: “Đúng là Đại ca? Là Đại ca… đàm phán với công chúa An Khê?” Khẽ than nhẹ một tiếng, “Đại ca huynh ấy….”

“Huynh ấy chính là mưu sĩ của Tây Bắc và Định Vương phủ.” Mặc Tu Nghiêu nắm tay nàng kiên định nói. Từ Thanh Trần đang làm những chuyện hắn phải làm, mặc dù những chuyện này sẽ dần dần tiêu hao giao tình giữa hắn và công chúa An Khê. Không phải nói trong lòng công chúa An Khê sẽ có ý kiến gì không, mà vào thời điểm liên quan đến lợi ích song phương, giao tình ban đầu sẽ dần dần phai nhạt đi, hơn nữa thói quen của bọn họ bây giờ sẽ liên quan đến tương lai. Nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không vì thế mà có chút gì áy náy hay nghi ngờ Từ Thanh Trần.

Diệp Ly lắc đầu một cái, nói: “ Cho Nam Chiếu ba châu gần biên cảnh? Công chúa An Khê lại có thể đồng ý sao?” Điều kiện như vậy quá mức hư vô mờ mịt, Mặc gia quân có thể thắng nổi Tây Lăng hay không cũng còn không nhất định mà.

Mặc Tu Nghiêu cười nói:”Định Vương phủ và Lôi Chấn Đình, Nam Chiếu nhất định phải chọn một bên. Viễn giao cận phạt ( Xa thì giao hảo mà gần thì phải chinh phạt) …Cho dù cùng Định Vương phủ trở mặt thì Nam Chiếu cũng không chiếm được chỗ tốt gì. Nhưng nếu như hợp tác với Định Vương phủ mà nói, chuyện nuốt được mấy châu của Tây Lăng chưa chắc đã là chuyện không thể.”

“ Chàng thật sự tính phân Tây Lăng cho Nam Chiếu sao?” Diệp Ly thiêu mi.

“Đây là chuyện sau này, hiện tại ta chưa nghĩ tới.”

Cho nên, đây còn không phải là nói suông vẽ đại bính sao?

Vẽ đại bính: (thành ngữ) vẽ một chiếc bánh để giải quyết nạn đói. Chỉ những việc không giúp được gì cho thực tế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio