“Không phục?” Mặc Tu Nghiêu giống như nghe được chuyện gì buồn cười, lơ đễnh nhìn dung nhan xinh đẹp của Bạch Thanh Ninh vì tức giận và không cam lòng mà vặn vẹo, “Ngươi có tư cách gì nói không phục với Bản vương? Hại A Ly bị thương, các ngươi….toàn bộ đều đáng chết!.” Câu nói sau cùng này rất khẽ, các quý phụ cách đó không xa căn bản không nghe được. Nhưng mà rơi vào tai Bạch Thanh Ninh lại phảng phất như tiếng trống, đinh tai nhức óc vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Thanh Ninh thậm chỉ còn nhìn thấy ánh sáng đỏ như máu chớp động trong đôi mắt Mặc Tu Nghiêu, giống như ác quỷ nơi trần thế, không khỏi hét ầm lên. Bạch phu nhân cách đó không xa thấy tình hình này liền hiểu chuyện không tốt đẹp như mình tưởng, vội vàng lảo đảo nghiêng ngả vọt tới, “Vương gia…Tiểu nữ….”
Thấy Mặc Tu Nghiêu không có ý định mở miệng, Phượng Chi Dao nhàn nhạt giải thích: “Bạch tiểu thư hại Vương phi bị kinh hãi hôn mê, hại Tứ công tử bị trọng thương…” Nói vậy cũng không coi là oan uổng Bạch Thanh Ninh. Nếu như không phải nàng cản trở thì thị vệ đã sớm đưa Từ Thanh Bách ra ngoài, cũng không khiến tình hình mất kiểm soát, kết quả suýt chút nữa hai người đều bị thương.
“Cái ….cái gì?” Bạch phu nhân khiếp sợ, run giọng nói. Thế nào bà cũng không thể tin được nữ nhi luôn luôn khéo léo thông tuệ chỉ trong chốc lát lại mang đến tai họa gần như diệt tộc như vậy. Bạch Thanh Ninh cũng hiểu lúc này chính là thời điểm quyết định tồn vong của mình, vội vàng bắt lấy Bạch phu nhân kêu lên: “Mẫu thân, nữ nhi oan uổng. Nữ nhi không hại Định Vương phi và Từ Tứ công tử! Nữ nhi bị oan….”
“Vương gia…” Bạch phu nhân khó khăn nuốt nước miếng một cái, run giọng nói: “Vương gia, chuyện này…chuyện này chỉ sợ là hiểu lầm. Tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Kính xin Vương gia nể mặt Bạch gia trung thành mà minh xét.” Mặc Tu Nghiêu vốn đang dưỡng thần liền mở mắt, ánh mắt như đao xẹt qua người Bạch phu nhân, hỏi: “Bạch phu nhân….Ngươi đang uy hiếp Bản vương sao?”
“Thiếp thân không dám, Vương gia minh dám!” Bạch phu nhân bị dọa, cả người mềm nhũn ngã ngồi dưới đất không dám nói nữa. Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Thanh Ninh nói: “Kéo xuống, Bản vương không muốn nhìn thấy nàng ta thêm nữa.”
Trong lòng Phượng Chi Dao khẽ thở dài một cái, thật ra thì tội Bạch Thanh Ninh không đáng chết, cũng chỉ có thể trách số mệnh nàng không tốt mà thôi. Phất tay một cái, cho người kéo nàng ta xuống. Bạch Thanh Ninh không ngừng dãy dụa nhưng mà khí lực của nàng sao có thể bằng hai đại nam nhân, không chút do dự bị người kéo ra ngoài, xa xa truyền tới tiếng hét thê lương của Bạch Thanh Ninh, “ Không! Ta không muốn chết! Mẫu thân…Cứu con, con không muốn chết….”
Tiếng thét thê lương chói tai theo gió truyền tới dần dần dừng lại, mặt mày nhóm quý phụ thiên kim trong Hoa Uyển ai ai cũng tái nhợt như người chết, đứng trong gió càng không ngừng phát run.
Bạch phu nhân kinh ngạc nhìn phương hướng nữ nhi biến mất, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Cả đời này bà chỉ có một cô con gái này, từ nhỏ đã ký thác nhiều kỳ vọng. Bạch Thanh Ninh cũng không cô phụ kỳ vọng của bà, nhưng mà bây giờ lại bị Định Vương nói giết liền giết. Điều này sao bà có thể chịu được. Hai thị vệ đi tới, một trái một phải nhấc Bạch phu nhân ra ngoài. Tâm tình Vương gia không tốt, bà ta ở chỗ này gào khóc rất có thể khiến tâm trạng Vương gia càng thêm không tốt, đến lúc đó gặp tai ương không chỉ là những người này.
“Vương gia.” Tôn phu nhân cầm một quyển sách vội vã đi tới, nhìn mấy thi thể trên mặt đất mặt cũng chỉ hơi biến đổi. Liếc mắt nhìn một chút rồi nhanh chóng đi tới trước mặt Mặc Tu Nghiêu, thấp giọng nói: “Đồ Vương gia muốn ở chỗ này.” Phượng Chi Dao không khỏi tán thưởng, liếc mắt nhìn nữ nhân trước mắt. Một nữ nhân nơi khuê phòng tuy rằng không bằng Định Vương phi vào triều đình lên chiến trường, nhưng mà có thể can đảm và bình tĩnh như vậy cũng đã là bất phàm.
Mặc Tu Nghiêu nhận lấy sách, lật xem, thần sắc trên mặt càng tối tăm. Một lúc lâu, mới A một tiếng khép sách lại, tiện tay ném vào trong ngực Lâm Hàn sau lưng, nói: “Dựa theo ghi chép trong sách, mang toàn bộ người tới cho Bản Vương.” Lâm Hàn tiếp được sách, cũng không nhìn mà trực tiếp nhét vào trong lòng, cất cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.” Xoay người nhanh chóng biến mất khỏi Hoa Uyển.
Một ngày này, trong Tây Lăng Hoàng thành trình diễn một màn máu tanh nhất trong lịch sử năm này của Tây Lăng, ngay cả thời điểm Trấn Nam Vương đoạt quyền chèn ép đại thần trong triều năm đó cũng không thảm thiết như vậy. Ngoài cửa lớn Tôn gia, hầu như tất cả hoàng thân quốc thích, đại thần hay tộc trưởng cao quý, cả nhà vô luận nam nữ già trẻ đều bị kéo đến bên ngoài Hoa Uyển. Trong ngoài chồng chéo đầu đường đều đứng đầy người. Mà trong đó, cả Hoàng thành có một phần ba gia tộc bị tịch biên cả nhà, nơi hành hình cũng chính là đường phố bên ngoài Hoa uyển. Chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên Tây Lăng Hoàng cũng bị kinh động, vội vã chạy từ trong cung ra, đáng tiếc, cho dù Tây Lăng Hoàng ngự giá đích thân tới thì cũng không thể cứu được mạng những người này. Đường phố bên ngoài Hoa Uyển Tôn gia máu chảy thành sông, cả đường phố cơ hồ bị nhuộm đỏ. Ngày này, trong Tây Lăng Hoàng thành bị giết có một Quận vương, một Công chúa, hai Hầu gia, đại thần tam phẩm trở lên có bốn người, đại thần ngũ phẩm trở lên có mười hai người , ngũ phẩm trở xuống khó có thể đếm hết. Mà hết thảy những chuyện này, lại chỉ vì Định Vương phi bị ám sát. Trong thời gian ngắn, thiên hạ khiếp sợ.
Hậu thế “ Tây Lăng Thực Lục – Mạt đế niêm giám ” ghi lại:’ Tháng chín, Định Vương phi bị ám sát ở Hoàng đô, Vương nổi giận. Huyết tẩy Hoàng thành. Gọi là “Huyết Kiếp Hoa Uyển Tôn thị.”
Sở Quốc “Đại Sở Chí – Định Vương Lục – Thiên Định Hoàn Vương ” ghi : Trong tháng chín, Vương bị bị ám sát ở Hoàng thành Tây Lăng. Vương nổi giận, chém giết trăm người có liên quan đến Nam Vương. Quyền quý trong Hoàng thành trong chốc lát mất đi một phần ba, thiên hạ khiếp sợ.”
Lại có dã sử “Định Hoàn Vương phi truyền” bình luận: “Định Vương vì Định Vương chém giết hơn phân nửa quý tốc Tây Lăng, Tây Lăng Hoàng thành máu chảy thành sông, oan hồn gào thét. Định Vương và Định Vương phi tình cảm quả thật cảm động trời cao nhưng thủ đoạn thiết huyết như vậy, sát nghiệp cũng vì thế mà tăng lên vô số. Diệp thị quả thực có thể coi là hồng nhan họa thủy.”
Không quan tâm trận huyết vũ tinh phong này sẽ khiến danh tiếng Định Vương phủ tăng thềm một tầng máu tanh thế nào, lại nói đám quyền quý bị ép đứng tại chỗ xem hình sợ bể mật gần chết đếm không xuể. Thậm chí, còn nghe nói một vài kẻ nhát gan bị dọa đến ngoan, trở về liền bị đổ bệnh một phen, thậm chí có mấy người không tới mấy ngày liền đi.
Thế nhưng, những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Mặc Tu Nghiêu nửa phần. Kể từ khi Diệp Ly hôn mê, trên mặt Định Vương chưa từng xuất hiện qua bất kỳ thứ gì được gọi là ôn hòa, ngay cả cười cũng khiến người ta không rét mà run. Cho dù tin tức Diệp Ly mang thai cũng không khiến Mặc Tu Nghiêu có nửa phần vui sướng. Ngược lại, mỗi lần lơ đãng lại thấy ánh mắt Mặc Tu Nghiêu phiền muộn nhìn chằm chằm vùng bụng vẫn phẳng của Diệp Ly, Phượng Chi Dao không khỏi một trận run sợ trong lòng. Nhưng nghĩ lại, năm đó Vương gia nhìn tiểu Thế tử cũng không quá thuận mắt, nhưng không phải tiểu Thế tử vẫn nhảy nhót lớn lên như bây giờ lại còn có thể đối nghịch với Vương gia đó sao?
“Vương gia.”
Trong phòng bố trí thanh nhã, Diệp Ly an tĩnh nằm ngủ say trên giường. Mặc Tu Nghiêu ngồi bên giường, nửa người nằm trên giường lẳng lặng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Diệp Ly, ánh mắt dịu dàng lưu luyến. Nghe thấy giọng nói Phượng Chi Dao mới ngồi dậy, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Phượng Chi Dao đi vào, liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say trên giường cùng với nam tử tóc trắng vẫn ngồi bên giường như cũ, đáy lòng khẽ thở dài một cái, trầm giọng bẩm: “Vương gia, tất cả người có liên quan tới thích khách và người bị Tôn phu nhân tra ra đều đã bị bắt giam. Người thật sự muốn….” Những kẻ quyền quý bị dọa vỡ mật kia còn không biết, màn máu tanh bọn họ thấy hôm nay mới chỉ là một phần của cuộc phong ba , có điều cũng chỉ là một góc của băng sơn tựa như hạt gạo so với mặt trăng mà thôi. Nhiều người khác vẫn còn đang đợi Mặc Tu Nghiêu quyết định.
Vương giả nổi giận, máu chảy thành sông. Phượng Chi Dao nhớ tới lời tiên sinh dạy lúc còn niên thiếu thì không khỏi cảm thán. Không biết những kẻ âm thầm trù tính chuyện hôm nay có hối hận không nữa.
“Không chừa một mống.” Tiếng nói Mặc Tu Nghiêu mềm mại, ngón tay dài nhẹ nhàng lướt trên dung nhan thanh lệ của Diệp Ly. Mà ý tứ trong lời nói lại mang theo máu tanh ùn ùn sát khí.
Lần này, Phượng Chi Dao cũng không còn kinh ngạc. Suy nghĩ một chút hỏi: “Vương gia…Người cho rằng chuyện này là do Trấn Nam Vương gây lên sao?” Lần này, có thể nói là nhổ sạch toàn bộ cọc ngầm giao thiệp với Trấn Nam Vương phủ trong Hoàng thành. Trong đó còn bao gồm cả nhà Trấn Nam Vương phủ. Mặc dù con trai Trấn Nam Vương không nhiều nhưng mà Lôi Đằng Phong lại không thiếu con cái. Ngay từ lúc đầu trước khi Mặc gia quân vào thành, hai trưởng tử của Lôi Đằng Phong đã được người đưa ra khỏi Hoàng thành nhưng trong Vương phủ vẫn còn lưu lại mấy thứ nữ con vợ kế. Nếu nói chuyện này là do Trấn Nam Vương dựng lên thì cũng không thích hợp cho lắm. Nếu như quả thật là Trấn Nam Vương mà nói…thì tuyệt đối còn hung hiểm hơn lần này gấp bội. Trên thực tế, lần ám sát này nếu như không phải do thân thể Định Vương phi đặc thù thì những thích khách này căn bản không thể đụng tới nửa sợi lông của Vương phi. Hơn nữa, Lôi Chấn Đình không thể nào không hiểu, nếu Diệp Ly thật sự bị ám sát bỏ mình thì chỉ sợ không phải giết vài người là có thể chấm dứt. Chỉ sợ Tây Lăng Hoàng thành gà chó không tha cũng không phải là nói suông.
“Cho dù không phải lão ta, thì cũng là do lão không biết cách quản giáo !” Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói.
Phượng Chi Dao không có tâm đi đồng tình Lôi Chấn Đình bị giận chó đánh mèo, đổi đề tài hỏi: “Bạch gia Bạch Thanh Ninh đó, Vương gia cứ giết như vậy, thật không sao chứ?” Mặc Tu Nghiêu mắt lạnh liếc hắn một cái, “ Giết cũng giết rồi, nói cái này thì có tác dụng gì?” Phượng Chi Dao bất đắc dĩ thở dài nói: “Ý của thuộc hạ là, Bạch gia bên đó Vương gia có tính toán gì? Chỉ sợ trải qua chuyện này Bạch gia sẽ có khúc mắc với chúng ta. Vương gia không thể không đề phòng bọn họ….” Bất kể thế nào thì Bạch gia cũng là một trong những thế gia hàng đầu Tây lăng. Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng nói: “Hậu phi chi tộc, Bạch gia có nửa tên nhân tài sao? Bản vương không cần phế vật.”
“Thuộc hạ hiểu.” Phượng Chi Dao gật đầu nói
“Từ Thanh Bách thế nào rồi?” Mặc Tu Nghiêu cau mày hỏi, nếu như Từ Thanh Bách xảy ra chuyện gì, lấy tính tình A Ly tất sẽ áy náy cả đời. Đây cũng không phải chuyện Mặc Tu Nghiêu muốn thấy, huống hồ bất luận thế nào thì cũng là Từ Thanh Bách vì A Ly mà cản một kiếm, nếu như một kiếm kia đâm tới trên người A Ly… Nghĩ đến khả năng này, sát khí trên người Mặc Tu Nghiêu không tiếng động tản ra.
Phượng Chi Dao nhướng mi, có chút không rõ Vương gia quan tâm thương thế Từ Tứ công tử sao lại phát ra sát khí, “Đại phu, ngự y trong cung và quân y của chúng ta đều đã đến xem cho Tứ công tử rồi. Không có thương tổn tới nơi yếu hại, chỉ là chảy không ít máu, hiện tại vẫn còn hôn mê, chỉ sợ sẽ phải tu dưỡng không ít ngày.” Nói là hôn mê nhưng thật ra là đại phu kê cho không ít thuốc giảm đau an thần. Một thanh kiếm đâm từ sau lưng đừng nói là thư sinh văn nhược như Từ Thanh Bách mà ngay cả những người tập võ như bọn họ cũng phải ăn không ít khổ. Cho nên vẫn nên ngủ nhiều hơn chút, đỡ phải chịu khổ.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Phân phó người hãy chiếu cố cho tốt. Nếu Từ Tứ công tử xảy ra điều gì ngoài ý muốn đừng trách Bản Vương hạ thủ vô tình.”
Phượng Chi Dao im lặng, trải qua chuyện hôm nay còn ai dám lá mặt lá trái với Định Vương, không muốn sống nữa sao?
“Vương gia, Trác Tĩnh cầu kiến.” Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Trác Tĩnh. Mặc Tu Nghiêu nói với Phượng Chi Dao, “Ngươi đi trước đi, Trác Tĩnh tiến vào.”
Trác Tĩnh đi tới gặp thoáng qua Phượng Chi Dao, “Vương gia, Vương phi…”
“Vô sự.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Chuyện giao cho ngươi đi tra thế nào rồi?” Trác Tĩnh cung kính nói: “ Danh sách Tôn Tuệ Nương cung cấp là thật, kẻ âm thầm kích động đã lặng lẽ rời khỏi thành, thuộc hạ đã sai người bí mật đi theo. Đối phượng hình như là người Đại Sở, nhưng mà tình báo Định Vương phủ cũng không tra được thân phận người này. Hôm nay, người nọ rời đi cũng là đi về hướng Sở kinh.”
Mặc Tu Nghiêu rũ mắt, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đại Sở…Mặc Cảnh Lê đã xuôi Nam, hắn còn đi Sở kinh làm gì? Không đúng….Còn có một kẻ dưới tay không thiếu người Đại Sở. Nhậm Kỳ Ninh…Lâm Nguyện….” Trác Tĩnh tâm niệm chuyển một cái, “Vương gia hoài nghi là người Bắc Cảnh làm sao?” Mặc Tu Nghiêu cười không đáp, nhàn nhạt phân phó nói: “Phái người đi theo hắn, nếu thật sự là người của Nhậm Kỳ Ninh …”
Trác Tĩnh yên lặng chờ Mặc Tu Nghiêu ra lệnh. Hồi lâu sau mới nghe thấy Mặc Tu Nghiêu trầm giọng cười một tiếng, “ Bản vương nhớ Nhậm Kỳ Ninh ở Bắc Cảnh cưới công chúa bộ lạc làm ái thê còn có mấy nhi tử và nữ nhi?
“Vâng.” Lúc đầu Nhậm Kỳ Ninh mặc dù là dị tộc nhưng lại có thể trở thành vương giả thống nhất Bắc Cảnh, đấy là bởi vì hắn cưới nữ nhi duy nhất của tộc trưởng bộ lạc cường đại nhất Bắc Cảnh lúc bấy giờ.
“Tất cả đều giết đi.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Vẫy tay cho Trác Tĩnh lui, trong phòng lại khôi phục sự im lặng. Mặc Tu Nghiêu ngơ ngẩn nhìn kiều nhan ngủ say của Diệp Ly, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, “A Ly, mau tỉnh lại được không. Nàng không biết….Nhìn nàng nằm một chỗ như vậy, ta sợ hãi biết bao….” Nếu nàng còn không tỉnh lại, ta sợ ta cũng không khống chế được chính mình nữa, thật sự biến toàn bộ Hoàng thành Tây Lăng luyện ngục. Ta biết….Ta biết nàng không thích như vậy…Cho nên, mau mau tỉnh lại đi.
Trong hoàng cung Tây Lăng, sắc mặt Tây Lăng Hoàng trắng bệch ngồi bệt trên long ỷ, toàn thân giống như không còn chút khí lực. Một màn bên ngoài Hoa uyển hôm nay không chỉ khiến cho tất cả quyền quý Tây Lăng rúng động sợ hãi mà ngay cả hắn là vua một nước cũng kinh sợ không nhẹ. Nhìn nam nhân áo trắng tóc trắng ngồi ở cửa thần sắc thản nhiên nhìn đám người trước mặt, phảng phất như không vui không buồn. Lời kia nhàn nhạt như khói nhưng mà mỗi câu rơi xuống đều là một mảnh huyết quang. Cao cao tại thượng giống như vị thần có thể tùy ý định đoạt sinh tử thế nhân, đây cũng chính là cảnh giới mà Tây Lăng Hoàng từng hướng tới, thân là Đế vương sát phạt phán định sinh tử. Nhưng mà hiện tại lão bắt đầu hoài nghi mình thật sự có thể làm được như vậy sao? Lão có thể giống như Mặc Tu Nghiêu mặt không đổi sắc trong chốc lát đã giết gần nửa quyền quý Tây Lăng sao?
“Công chúa Lăng Vân thế nào rồi?” Thật lâu sau, Tây Lăng Hoàng mới thấp giọng hỏi. Mặc dù nữ nhi này từ xưa tới nay cũng không quá thân thiết với mình nhưng mà con cháu dưới gối Tây lăng Hoàng đơn bạc, công chúa Lăng Vân coi như là một người tương đối xuất chúng. Hôm nay lại chết như vậy, nói không khổ sở là không thể nào. Nhưng mà chua xót hơn là, hắn làm hoàng đế, làm phụ thân lại không có năng lực cùng dũng khí vì nữ nhi mà đòi công đạo.
Nội thị cẩn thận nói: “Ngọc thể công chúa đã được đưa về phủ Công chúa, Lễ bộ đang chọn ngày tốt đưa công chúa nhập thổ vi an, kính xin bệ hạ bảo trọng long thể.”
Tây Lăng Hoàng bất đắc dĩ cười một tiếng, “ Cũng được…so với những người kia… Nó chung quy cũng không cần phải ăn chút khổ. Phân phó cho lễ bộ mau chóng làm xong tang lễ cho công chúa, chúng ta nhanh chóng tới An thành thôi.” Vô luận là mình không cách nào đối mặt thất bại cũng được, mà sợ hãi Mặc gia quân và Định Vương cũng tốt, bây giờ Tây Lăng Hoàng đã không còn muốn lưu lại Hoàng thành nữa rồi.
“Lão nô tuân chỉ. Bệ hạ, mới vừa rồi ngoài cung truyền tới tin tức, trong Trấn Nam Vương phủ mấy con vợ kế của Duệ quận vương đều đã chết.” Suy nghĩ một chút, nội thị cảm thấy cần phải kể cho bệ hạ một ít tin tức tốt. Tây lăng hoàng mở mắt, “ A? Thật sao?”
“Thiên chân vạn xác, chuyện lần này chỉ sợ Trấn Nam Vương không thoát được có liên quan. Định Vương dưới cơn nóng giận tịch biên Trân Nam Vương và Duệ Quận Vương phủ. Toàn gia từ trên xuống dưới…không chừa một mống…” Nói đến đáy, nội thị đã có tuổi cũng không khỏi rùng mình.
Tây Lăng Hoàng sửng sốt hồi lâu, mới cười hắc hắc hai tiếng nói: “Lôi Chấn Đình…Hắn tự nhận thông minh liệu có nghĩ tới ngày hôm nay? Thôi, ít nhất….Thế lực của Lôi Chấn Đình trong Hoàng đô đã bị Mặc Tu Nghiêu tiêu diệt không còn lại bao nhiêu. Chúng ta mau chóng rời khỏi hoàng thành, tới An Thành đi. Phân phó bên dưới chớ có trêu chọc tên sát tinh này.”
“Lão nô tuân chỉ.”
Khi Diệp Ly tỉnh lại, quả thật đã là ba ngày sau, mặc dù ba ngày không tính là dài nhưng Định Vương phủ làm việc hiệu suất vốn không thấp, cho nên trong ba ngày này các thế lực còn sót lại trong Hoàng thành đã bị đám người Tần Phong, Phượng Chi Dao quét rơi sạch sẽ. Về phần trong này có bao nhiều người nhà tan cửa nát, có bao nhiều người đầu rơi xuống đất thì không phải chuyện dân chúng bình thường có thể biết. Nhưng mà ngay cả như vậy, cũng có không ít người nhận ra nhiều khuôn mặt quen thuộc trong hoàng thành một đêm biến mất sạch sẽ. Trong loạn thế, có thể an ổn sống đã là tốt lắm rồi, có cái gì nghi ngờ chỉ có thể lặng lẽ đè nén trong lòng.
“ Tứ ca…Tứ ca?” Trong cơn mê, Diệp Ly đột nhiên mở mắt, một phen bắt lấy cổ tay người trước mặt. Đợi đến lúc thấy rõ người ngồi bên giường lại hơi ngẩn ra, “Mợ cả…”
Đang ngồi bên giường là Từ gia Đại phu nhân, trong tay còn cầm một mảnh khăn ấm muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng không ngờ lại bị Diệp Ly bắt lấy cũng sợ hết hồn, “Ly nhi, rốt cuộc cháu tỉnh rồi?” Thấy nàng tỉnh lại, Từ đại phu nhân cũng rất mừng, trên gương mặt từ ái ôn nhã lộ ra nụ cười an tâm.
Lần này bà vì con trai mà ngàn dặm xa xôi chạy tới Tây Lăng, trừ lần từ Vân Châu tới Ly thành thì đây là lần đầu tiên Từ đại phu nhân đi xa nhà. Lại không ngờ vừa tới Hoàng thành, con trai và cháu gái ngoại đều hôn mê trên giường. Nếu không phải Phượng Chi Dao đi nghênh đón luôn miệng giải thích cùng dặn dò chú ý giữ gìn sức khỏe thì chỉ sợ Từ đại phu nhân đã bị dọa sợ ngất đi rồi.
“Mợ cả…” Mới vừa tỉnh lại, đầu óc Diệp Ly có chút hỗn loạn. Đột nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi hôn mê, không khỏi ngồi dậy, “Mợ cả, Tứ ca….” Từ đại phu nhân vội vàng đè nàng lại nói: “Không sao, Tứ ca cháu không sao. Cháu, đứa nhỏ này sao lại không cẩn thận như vậy….”
“Thật xin lỗi….Mợ cả, Tứ ca vì cháu mới…” Nhớ tới Tứ ca nhào tới trước mặt, khi trường kiếm kia xuyên qua trước ngực hắn, sắc mặt Diệp Ly cũng trắng bệch theo. Tứ ca là một thư sinh văn nhược một tay trói gà không chặt lại bị thương như vậy, Diệp Ly thật không dám tưởng tượng rốt cuộc tình cảnh kia có bao nhiêu hung hiểm.
Nhớ tới nhi tử vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy, hốc mắt Từ đại phu nhân không khỏi đỏ lên. Thấy trên người nhi tử phủ một lớp lụa trắng thật dày còn có khuôn mặt không chút huyết sắc, Từ đại phu nhân thân là mẫu thân sao có thể không đau lòng. Nhưng mà chuyện như vậy sao có thể trách Diệp Ly được? Nhi tử tính tình bướng bỉnh người làm mẹ sao có thể không biết. Cho dù không phải là vì Diệp Ly mà là đám huynh đệ bọn họ gặp chuyện như vậy Từ Thanh Bách vẫn sẽ nhào tới, nếu nhi tử không đi cản môt kiếm kia thì mới là lạ. Giơ tay lên vỗ vỗ bàn tay Diệp Ly, Từ phu nhân ôn hòa nói: “Đứa nhỏ ngốc, Tứ ca cháu không sao, khóc cái gì? Nghe mợ nói này, cháu đó, không phải cháu đã học chút y thuật ở chỗ Lâm đại phu sao? Thế nào ngay cả thân thể mình khó chịu cũng không biết?”
Diệp Ly sửng sốt, Từ đại phu nhân mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Đứa nhỏ ngốc, cháu đã mang thai ba tháng rồi, cũng đã từng sinh một đứa, tại sao một chút cũng không chú ý thế hả?”
Lần này, Diệp Ly hoàn toàn giật mình. Ngay cả Từ phu nhân giơ tay thay nàng lau nước mắt cũng chưa kịp lấy lại tinh thần. Một lúc lâu, mới cúi đầu đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng của mình. Sau đó đưa tay trái phủ lên mạch tay phải, có chút kinh hoàng nói: “Cháu….Cháu xem không ra được, đứa nhỏ…đứa nhỏ sao rồi?” Mặc dù Diệp Ly có học qua một chút y thuật ở chỗ Lâm đại phu nhưng mà đa số đều là dược lý và độc vật…Mà y thuật rõ ràng không phải là ngành học có thể suy luận. Người mới học y nửa năm nếu muốn nhận biết hỉ mạch thì vẫn có chút khó khăn, huống hồ lúc này trong lòng Diệp Ly có chút hốt hoảng. Người như Mặc Tu Nghiêu mà trong lúc bối rối ngay cả mạch đập cũng không cảm giác được nữa là muốn thông qua mạch tượng chuẩn bệnh.
Từ đại phu nhân mỉm cười an ủi: “Không sao, đứa nhỏ vẫn còn ở đây. Chẳng qua là cháu cũng quá bất cẩn rồi, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là chuyện của riêng cháu nữa rồi.”
Diệp Ly kinh ngạc cúi đầu nhìn bụng mình, lần này đúng là sơ sót của nàng. Mặc dù đã có một lần kinh nghiệm, nhưng mà lần này ngoại trừ tâm trạng lên xuống bất thường ra thì đứa bé vẫn luôn rất biết điều, căn bản không khiến cho nàng có bất kì khó chịu sinh lý nào. Mà mỗi tháng vốn lên có hai ngày nguyệt kỳ nhưng vì lúc sinh Mặc Tiểu Bảo thương tổn quá lớn nên cho dù có điều dưỡng thì cũng chỉ khá hơn chút. Cho nên khi tới Tây Lăng, nàng chỉ nghĩ rằng thủy thổ không hợp mà tạm thời rối loạn. Còn nữa, mấy năm nay vẫn không có tin tức gì, Diệp ly cơ hồ quán tính không nghĩ đến khả năng này.
“Bất kể thế nào thì tỉnh là tốt rồi. Ta còn chưa cho người đi báo Định Vương một tiếng.” Từ đại phu nhân cười nói.
“A Ly!.” Lời còn chưa dứt, tiếng gọi của Mặc Tu Nghiêu đã từ ngoài cửa truyền vào. Chỉ thấy một đạo bóng trắng nhanh chóng lướt vào trong phòng làm Từ đại phu nhân sợ hết hồn, hiển nhiên là không biết người nào đi bẩm báo, hắn lại trực tiếp thi triển khinh công chạy tới.
“Tu Nghiêu…..” Diệp Ly ngước mắt nhìn nam tử tóc trắng trước mắt, mặc dù bên ngoài không nhìn ra có chỗ nào không ổn nhưng mà Diệp Ly lại có thể cảm giác được căng thẳng cùng với mệt mỏi của hắn. Bóng trắng chợt lóe, Diệp Ly bị kéo vào trong ngực, Mặc Tu Nghiêu vùi đầu vào bả vai nàng, hít thật sâu hương thơm quen thuộc, giọng nói khàn khàn , “A Ly… rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi…”
Trong lòng Diệp Ly không khỏi đau xót, vòng tay quanh eo hắn, thấp giọng nói: “Xin lỗi, để chàng phải lo lắng rồi.”
Cách đó không xa, Từ đại phu nhân nhìn đôi vợ chồng nhỏ trước mặt, vui mừng mỉm cười, lặng lẽ lui ra ngoài, lưu lại không gian cho hai vợ chồng đang có nhiều lời muốn nói.