Thịnh Thế Đích Phi

chương 379: định sách, bình bắc nhung trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Nghe xong lời nói của Diệp Ly, thần sắc của Phượng Chi Dao và Mặc Tu Nghiêu đều hơi cổ quái. Diệp Ly nhìn nhìn nét mặt của bọn họ thì đã biết rõ hai người này lại nghĩ cái gì rồi. Hơn phân nửa còn không phải muốn xem vở kịch hay của công tử Thanh Trần sao? Chỉ là, đáng tiếc, chỉ sợ trận đại chiến này còn không có khả năng kết thúc trong thời gian ngắn đâu, chờ bọn họ đánh giặc xong trở về, nói không chừng công tử Thanh Trần cũng đã giải quyết xong mọi chuyện cần thiết mà ôm giai nhân về nhà rồi. Hai người này lại đang tiếc hận vì không có cơ hội xem vở kịch hay của công tử đệ nhất thiên hạ mà thôi.

Nam Hầu ho nhẹ một tiếng, thật sâu cảm thấy mình đã lớn tuổi, không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của những người tuổi trẻ này, “Vương gia, Phượng Tam công tử, không bằng chúng ta tiếp tục…” Nếu lại để cho Phượng Chi Dao đào sâu thêm nữa, thì nói không chừng còn phát sinh ra chuyện gì khiến cho lão nhân gia ông cảm thấy xấu hổ vì không hiểu nữa.

Phượng Chi Dao sờ sờ cái mũi, lúc này mới nhớ tới trước khi Diệp Ly đến thì bọn họ vẫn còn đang thảo luận chính sự. Mặc Tu Nghiêu thấy Diệp Ly trở về, đã sớm không kiên nhẫn ứng phó bọn họ rồi. Kéo Diệp Ly ngồi xuống, vội vàng dặn dò mấy câu, rồi sau đó liền đuổi hai người ra ngoài.

Lần đầu tiên trong đời bị người khác đuổi ra khỏi cửa, Nam Hầu đứng tại cửa thư phòng vẫn còn hơi thẫn thờ. Ngược lại, Phượng Chi Dao đã vô cùng quen thuộc, cười nói với Nam Hầu: “Hầu gia, đi thôi, đến chỗ cháu uống một chén đi?” Cuối cùng Nam Hầu cũng phục hồi tinh thần lại, bất đắc dĩ lắc đầu đi theo Phượng Chi Dao.

Phượng Chi Dao đi được vài bước, đột nhiên hơi do dự ngừng một chút, hình như còn có một chuyện đã quên nói với Vương phi thì phải?

Nam Hầu nghi hoặc quay đầu lại, “Sao vậy? Không phải đi uống rượu sao?”

“Hình như có một chuyện đã quên nói với Vương phi.” Phượng Chi Dao nói.

“Là công sự sao? Có gì cháu biết rõ mà Vương gia không biết ư?” Nam Hầu hỏi. Phượng Chi Dao nghĩ lại, cũng đúng ah, đằng nào thì Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ nói với Vương phi, tối đa là … Muộn một chút mà thôi. Phất phất tay, nghênh ngang đi theo Nam Hầu.

Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu ôm chặt Diệp Ly vào lòng, nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc của nàng, rầu rĩ nói: “Lần này A Ly đi thật lâu.” Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Hai tháng thì tính là lâu chỗ nào?” Từ phương Bắc đến Giang Nam, đi đi về về, hai tháng đã xem như rất nhanh rồi. Có điều, Diệp Ly cũng biết lúc này tốt nhất không cần đối nghịch với Mặc Tu Nghiêu, “Là ta không tốt, lần sau sẽ về sớm.”

Quả nhiên, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu buồn bã nói: “Một ngày không gặp, như cách ba thu. A Ly vậy mà một chút cũng không nhớ Bản vương sao?” Trên mặt Diệp Ly hơi lúng túng, ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt lên môi Mặc Tu Nghiêu một nụ hôn, nói khẽ: “Ta cũng nhớ chàng, được chưa?”

Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu liền tối sầm, giữ chặt đầu của Diệp Ly đưa đến trước mặt mình, cúi xuóng, làm cho nụ hôn này sâu hơn. Diệp Ly kinh ngạc sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã bị cuồng nhiệt và nhiệt tình của Mặc Tu Nghiêu cuốn đi. Hai mắt nhắm hờ, cùng hắn chìm vòa trong triền miên lưu luyến của nụ hôn này.

“A Ly…” Mặc Tu Nghiêu trầm thấp khẽ lẩm bẩm tên của Diệp Ly, Diệp Ly chỉ cảm thấy tiếng nói của hắn trầm thấp nghe vào trong tai thì toàn thân đều không nhịn được mà run lên, cả người đều mềm nhũn ra.

“Ừ?” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, dịu dàng mà triền miên thưởng thức tư vị ngọt ngào hạnh phúc của đôi môi phấn hồng này, “A Ly…”

“Phụ vương! Phụ vương! Mẹ đã về rồi phải không ạ?” Tiếng nói của Mặc Tiểu Bảo mang theo sự nóng ruột và vui mừng vang lên ngoài cửa, sau đó cửa ra vào liền vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Ngay lập tức, hai người còn đang chìm đắm trong nhu tình lưu luyến ở bên trong liền tỉnh táo lại, Diệp Ly hơi kinh ngạc nhìn ra cửa, “Sao Tiểu Bảo lại ở Vệ Thành?”

Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm lãnh nhìn lướt qua cửa, thản nhiên nói: “Lần trước Phượng Tam trở lại Ly Thành làm việc, nó nằng nặc đòi theo. Nó cũng không còn nhỏ nữa, thấy chiến trường một lần cũng không có gì.” Có điều, tên nhóc chết tiệt này cũng dám tới quấy rầy thời gian riêng tư của hắn và A Ly!

Mặc Tu Nghiêu khẽ hừ một tiếng, phất tay một cái, cánh cửa đang được khóa trái liền mở ra, Mặc Tiểu Bảo đang dựa vào cửa suýt chút nữa liền té ngã vào. May mà hai năm nay Mặc Tiểu Bảo đã bắt đầu học võ, trên phương diện trụ cột cũng coi như có chút thành tựu, nên chỉ hơi nghiêng về phía trước một chút thì đã đứng vững vàng ở cửa. Hơi nghi hoặc nhìn Phụ vương và mẹ đang ngồi ở bên trong, lại nhìn nhìn cánh cửa đã mở ra. Lúc nãy bé dùng nhiều sức như vậy mà cũng không mở, sao bây giờ lại mở rồi?

“Thần nhi.” Diệp Ly đứng dậy, mỉm cười nhìn qua con trai. Mấy tháng không thấy, quả nhiên lại cao hơn không ít.

“Mẹ!” Mặc Tiểu Bảo kêu một tiếng, lập tức bước vào thư phòng lao đến Diệp Ly. Đôi mắt của Mặc Tu Nghiêu híp lại, tay phải gõ nhẹ lên mặt bàn một cái, cây bút lông sói đang đặt trên bàn liền bắn thẳng tới Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tiểu Bảo kinh hô một tiếng, vội vàng phi thân để tránh, rồi lại tiếp tục chạy tới Diệp Ly. Ngón tay Mặc Tu Nghiêu lại gõ nhẹ lần nữa, một cây bút lông sói khác trên mặt bàn lại bắn tới, lần này Mặc Tiểu Bảo lại không có may như vậy, một góc áo bị bút lông đóng chặt vào cây cột bên cạnh. Mà bàn tay nhỏ đang duỗi ra của Mặc Tiểu Bảo chỉ còn cách Diệp Ly chưa đầy ba tấc.

Mặc Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn nhìn vạt áo của chính mình bị ghim vào cột, lại nhìn nhìn mẹ chỉ còn cách mình có ba tấc, đôi mắt to liền nháy một cái, ngay lập tức trở nên ngập nước, “Mẹ… Phụ vương bắt nạt Tiểu Bảo. Tiểu Bảo muốn mẹ.”

“Tu Nghiêu…” Nhìn đôi tay nhỏ còn đang duỗi ra và đôi mắt đầy mong chờ của con trai mình, Diệp Ly dở khóc dở cười. Mặc Tu Nghiêu không vui liếc Mặc Tiểu Bảo một cái, tay phẩy nhẹ, một cỗ kình lực hút cây bút lông sói đang ghim trên cột về, Cạch~ một tiếng liền rơi vào trong ống đựng bút trước mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tiểu Bảo rụt rụt cổ, đại khái cũng nhận ra chính mình đến không đúng lúc, tâm tình của Phụ vương đang cực kỳ xấu. Cẩn thận nhích lại gần Diệp Ly, “Mẹ…”

Diệp Ly vươn tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo, cười nói: “Tiểu Bảo cao hơn, mấy ngày nay có ngoan không?”

Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, gật đầu liên tục nói: “Tiểu Bảo rất ngoan, mẹ, Tiểu Bảo đã trưởng thành rồi.”

Diệp Ly buồn cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó, “Trưởng thành? Trưởng thành còn muốn mẹ bế?” Nhìn Mặc Tiểu Bảo vươn bàn tay nhỏ bé muốn bế, Diệp Ly lắc đầu. Bởi vì hai năm qua thường xuyên không ở cạnh Mặc Tiểu Bảo, nên Diệp Ly cũng không tránh khỏi có chút áy náy và cưng chiều Mặc Tiểu Bảo. Nhưng mà một đứa bé đã bảy tám tuổi thì đúng là không thể lại bế nữa, đôi mắt của Mặc Tu Nghiêu cũng sắp phun ra lửa rồi.

Mặc Tu Nghiêu tiến lên, một phát xách Mặc Tiểu Bảo lên trước mặt, nói một cách thản nhiên: “Chuyện mà Bản vương dặn dò, con đã làm xong chưa?” Mặc Tiểu Bảo đắc ý ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Đương nhiên đã làm xong.” Không phải chỉ có đứng tấn một canh giờ, tập kiếp pháp nửa canh giờ, tập cưỡi ngựa nửa canh giờ và hai mươi trang chữ to thôi sao, loại việc nhỏ này thì sao có thể làm khó được Mặc Ngự Thần hắn?

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nhìn khuôn mặt đang đắc ý đến quên hình của tên nhóc nào đó, “Rất tốt, vậy bắt đầu từ ngày mai lại tăng thêm tập bắn tên một canh giờ và hai mươi trang chữ to.”

Ách? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo cứng đờ. Trong lòng nhanh chóng tính toán, đứng tấn một canh giờ, tập bắn tên một canh giờ, sau đó là tập kiếm pháp và cưỡi ngựa, còn có bốn mươi trang chữ to… Ít nhất cũng cần bốn năm canh giờ mới có thể làm xong…. Bé sẽ mệt chết ah!

“Bản vương nghĩ… Chắc là Bản vương đã sắp xếp lịch học cho con quá nhẹ nhàng rồi, cho nên con mới có thể rảnh rỗi như vậy. Vì thế, từ hôm nay trở đi, Bản vương nhất định sẽ dạy bảo con thật nghiêm khắc. Dù sao… Phụ vương và mẹ con đều đặt rất nhiều kỳ vọng vào con.” Mặc Tu Nghiêu chậm rãi nói.

Hu hu… Mặc Tiểu Bảo trưng ra vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp nhìn Diệp Ly. Diệp Ly thở dài ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, làm như không nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của con trai. Nàng tin tưởng Mặc Tu Nghiêu sẽ có chừng mực, càng quan trọng hơn là, nàng càng giúp thì Mặc Tu Nghiêu lại càng muốn sửa trị Mặc Tiểu Bảo ah. Chuyện giữa hai cha con họ thì vẫn nên để hai cha con họ tự mình giải quyết đi.

Thấy cầu cứu thất bại, Mặc Tiểu Bảo triệt để tuyệt vọng. Lúc này rốt cuộc Mặc Tiểu Bảo đã hiểu rõ, nếu Phụ vương thật sự nổi giận rồi, thì mẹ cũng không cứu mình được. Chỉ đành phải lấy ánh mắt vô tội trông mong nhìn Mặc Tu Nghiêu, “Phụ vương, con… Sẽ cố gắng.”

Ánh mắt sáng như sao của bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo rất có lực sát thương, khóe miệng Mặc Tu Nghiêu khẽ co rút, im lặng nhìn trời: đây thật sự là con của hắn sao? Thật quá vô sỉ!

“Ngoan… Ngoan ngoãn học tập, Phụ vương đánh giá con rất cao đó.” Mặc Tiểu Bảo vẫn xem nhẹ ý chí sắt đá của người nào đó, Mặc Tu Nghiêu kiên định vươn tay vỗ vỗ bả vai của con trai, nói. Giả trang đáng thương lại thất bại, Mặc Tiểu Bảo ngẩn người, rốt cuộc rơi nước mắt chạy đi.

Từ đó về sau, trong Vệ Thành ít đi một Tiểu Bá Vương giễu võ dương oai, nhưng lại nhiều thêm một đứa bé đáng thương văn kê khởi vũ (sáng sớm vừa nghe tiếng gà gáy thì dậy tập võ), đầu huyền lương, chùy thích cổ (Treo tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào cổ, ý chỉ sự chăm chỉ cần cù). Mặc Tiểu Bảo rất thông minh, học tập thì từ trước đến nay đều không cần quá nhiều thời gian. Nhưng bài học mà Mặc Tu Nghiêu giao cho đều không phải là vấn đề cứ thông minh thì sẽ giải quyết được. Dù Mặc Tiểu Bảo có thông minh, đã gặp qua là không quên được, suy một ra ba đi nữa thì cũng không thể biến một canh giờ thành nửa canh giờ, lại càng không thể biến bốn mươi trang chữ to thành bốn trang. Vì thế, trên dưới quý phủ Tổng binh đều vỗ tay ăn mừng.

Đương nhiên, Mặc Tiểu Bảo cũng có thu hoạch. Đợi đến khi bé trở về Ly Thành, Thanh Vân tiên sinh và mọi người trong Từ gia đều phát hiện, Mặc Tiểu Bảo càng cao lớn khỏe mạnh hơn, còn có chữ viết chỉ có thể được xưng tụng là miễn cưỡng rõ ràng trong mắt của Hồng Vũ tiên sinh trước kia đã có tiến bộ không ít, có thể được xưng tụng là bước đầu tiến vào trình độ tinh thâm.

Tuy hiện tại tình hình chiến đấu trên tiền tuyến đang kịch liệt, nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ở Vệ Thành lại được xem như thanh nhàn. Thân làm chủ soái, nay đã không cần tự mình xông pha tiền tuyến, bày binh bố trận nữa, nên Mặc Tu Nghiêu chỉ cần khống chế tốt toàn bộ chiến cuộc và điều động binh lực ở các nơi là được, còn chiến sự ở tiền tuyến thì tất nhiên sẽ có tướng lãnh lĩnh binh làm chủ. Trước kia, sở dĩ Mặc Tu Nghiêu tự thân ra tiền tuyến, cũng chỉ là để làm nóng trước đại chiến cộng thêm rảnh rỗi kiếm chuyện để làm mà thôi.

Nhưng mà, ngay cả như vậy, thì mỗi ngày vẫn không ngừng có tin tức trên tiền tuyến truyền về. Mỗi ngày Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vẫn phải tốn hơn phân nửa thời gian trong thư phòng.

“Lôi Chấn Đình đích thân dẫn vạn quân tấn công thành Thụy Xương, Hà Túc và Mộ Dung Thận không địch lại.” Trong thư phòng, Diệp Ly cầm một cuốn sổ con mà khoái mã mới vừa đưa tới khẽ đọc lên. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu vẫn bình tĩnh, dựa vào ghế, nói một cách thản nhiên: “Không kỳ quái, Hà Túc và Mộ Dung Thận xác thực không phải là đối thủ của Lôi Chấn Đình. Có điều… Ngay từ đầu Lôi Chấn Đình đã đích thân ra trận, hơn nữa lại đặt cược gần như toàn bộ chủ lực của đại quân Tây Lăng, là muốn đấu với Bản vương sao?”

Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: “Một khi Vương gia đấu với Lôi Chấn Đình, thì bên phương Bắc sẽ để cho Gia Luật Dã và Hách Liên Chân có cơ hội thở dốc. Không nghĩ tới Lôi Chấn Đình lại vì người bạn nào đó mà chịu hy sinh như thế.”

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Cái này chưa chắc đã tính là hy sinh. Nếu Bắc Nhung vỡ trước, thì Tây Lăng cũng không nhảy nhót được nữa. Lôi Chấn Đình kéo Tu Nghiêu lại, chẳng những cho Bắc Nhung cơ hội thở dốc, mà càng là để kéo dài thời gian. Qua một hai tháng nữa, đại quân Đại Sở cũng nên đến rồi.”

Phượng Chi Dao cau mày nói: “Đã như vậy, chúng ta càng nên đánh bại Bắc Nhung trước, rồi sau đó chuyên tâm đối phó sự uy hiếp từ phía Nam.” Bằng không thì tình huống trước sau thụ địch thật sự làm cho người ta rất bực bội, “Đúng rồi, Vương phi, hai ngày nay có truyền đến tin tức đăng cơ của Mặc Cảnh Lê không?” Phượng Chi Dao hơi tò mò hỏi. Không nghĩ tới cuối cùng Mặc Cảnh Lê lại thật sự leo lên ngôi vị Hoàng đế, tuy ngôi vị Hoàng đế tới có chút… Nhưng cuối cùng vẫn là đã hoàn thành tâm nguyện của Mặc Cảnh Lê rồi.

Diệp Ly gật đầu nói: “Có lẽ sắp rồi. Một khi Mặc Cảnh Lê đăng cơ, thì cũng là lúc Đại Sở xuất binh.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào địa đồ phân bố binh lực các quốc gia và chiến sự các nơi đang trải rộng ở trước mắt, vươn tay chỉ vào Bắc Nhung, nói: “Như vậy, trước hết liền giải quyết Bắc Nhung trước. Vừa lúc, Gia Luật Hoằng cũng nên có tin tức.”

Nam Hầu cau mày nói: “Vậy bên phía Mộ Dung tướng quân phải làm sao đây?”

Một khi thành Thụy Xương bị công phá, thì ở phía sau chính là Vệ Thành và Hồng Nhạn quan. Nam Hầu không thể không lo lắng.

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói, “Để Bản vương xem rốt cuộc Chiến thần Tây Lăng Lôi Chấn Đình này lợi hại đến cỡ nào. Nam Hầu, Vệ Thành liền làm phiền ngài đóng giữ rồi, Hồng Nhạn quan có lão tướng quân Nguyên Bùi đóng giữ, nên Bản vương cũng yên tâm. Mặt khác, Bản vương sẽ lệnh cho Phó Chiêu và Lữ Cận Hiền suất lĩnh hai mươi vạn đại quân trở về tiếp viện.”

Nam Hầu cả kinh, trầm giọng nói: “Vương gia rút Lữ tướng quân ra, vậy phương Bắc nên làm thế nào cho tốt?” Một khi Lữ Cận Hiền dẫn binh trở về, thì đối mặt với Bắc Nhung sẽ không có bất kỳ một Đại tướng có khả năng một mình đảm đương một phía nào cả. Chỉ tiếc Trương Khởi Lan lại đang trấn thủ Tây Lăng ở cách xa ngàn dặm, mà Lãnh Hoài thì lại đang ở Sở kinh, bằng không, tướng lãnh cũng sẽ không khan hiếm như vậy. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: “Vẫn nên để cho Bản vương tự mình đi chăm sóc Hách Liên Chân thôi!” Trận chiến mười tám năm trước đó, tuy Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn không thừa nhận chính mình thua trong tay Hách Liên Chân, nhưng Mặc gia quân lại xác thực đã bị Hách Liên Chân khiến cho nguyên khí đại thương, chuyện này tất nhiên sớm muộn gì cũng đều phải giải quyết.

Nam Hầu hơi sửng sốt khi nghe thấy sát khí trong lời nói của Mặc Tu Nghiêu, gật đầu nói: “Mạt tướng tuân mệnh, nhưng mà… Cũng không phải là mạt tướng tự coi nhẹ mình, mà chỉ sợ…” Nhiều người như vậy cũng chưa chắc có thể chống đỡ Lôi Chấn Đình nổi. Danh xưng Chiến thần Tây Lăng của Lôi Chấn Đình cũng không phải rớt từ trên trời xuống, ít nhất trong số những tướng lãnh của Định Vương phủ, thì ngoại trừ Định Vương ra, đều chưa từng có ai có danh xưng Chiến thần bất bại gì. Với những người bình thường như bọn họ, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh mới là nói tới bọn họ đấy. Nam Hầu tung hoành sa trường ngựa chiến hơn nửa đời người, cũng đã từng nếm qua không ít thất bại.

Ngón tay Mặc Tu Nghiêu chỉ vào Hồng Nhạn quan và Vệ Thành, lại cười nói: “Ba tháng, giữ vững hai nơi này, Nam Hầu cảm thấy có vấn đề gì không?” Nam Hầu trầm mặc một lát, Định Vương có ý là trong vòng ba tháng sẽ bình định Bắc Nhung sao? Thật lâu sau, Nam Hầu đứng dậy cao giọng nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh. Thề sống chết giữ vững Vệ Thành.”

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền Nam Hầu rồi.”

Quả nhiên, chưa tới hai ngày, tin tức Mặc Cảnh Lê đăng cơ làm Đế rốt cuộc cũng truyền đến Vệ Thành. Nhận được tin tức, ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu cũng không nháy một cái, tiện tay quăng sổ con qua một bên, đứng dậy vươn tay về phía Diệp Ly. Diệp Ly mỉm cười cầm chặt tay của hắn, bọn họ cũng nên xuất chinh rồi.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu xuất chinh nhưng cũng không có đưa Mặc Tiểu Bảo về Ly Thành, mà là mang theo Mặc Tiểu Bảo cùng đến doanh trại. Nam nhân Mặc gia quân, mười tuổi đã xuất đầu tiến vào quân doanh học hỏi rèn luyện, mặc dù Mặc Tiểu Bảo mới bảy tám tuổi nhưng đi theo chân xem cũng không sao.

Lần đầu tiên chính thức đến quân doanh, Mặc Tiểu Bảo quả thật cảm thấy hơi hưng phấn, chỉ tiếc bài học mỗi ngày mà Mặc Tu Nghiêu giao như một ngọn núi thật lớn đè nặng trên đầu của bé, khiến cho bé hoàn toàn không có thời gian và sức lực đi bắt mèo chọc chó.

Lần này, Mặc Tu Nghiêu cũng không từ từ giằng co với Bắc Nhung như lần trước nữa. Hơn mười vạn Mặc gia quân nhanh như sấm sét, bí mật, lại mang theo khí thế lôi đình đánh về phía thành trì mà đại quân Bắc Nhung đang đóng giữ. Vốn Bắc Nhung dân tộc du mục, am hiểu phi ngựa đường dài tập kích bất ngờ, am hiểu cường công, nhưng thủ thành lại là nhược điểm thật lớn. Chỉ mới năm ngày mà đã bị hạ ba thành liên tiếp lui về phía sau bốn trăm dặm mới khó khăn đứng vững gót chân.

Trong quân doanh Bắc Nhung, thần sắc Gia Luật Dã âm u nhìn qua tướng lãnh phía dưới, trầm giọng nói: “Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, Mặc Tu Nghiêu đã hạ liên tiếp ba thành, các ngươi có đối sách gì không?” Hách Liên Chân nói: “Không nghĩ tới, Mặc Tu Nghiêu lại mặc kệ một cường địch như Lôi Chấn Đình không hỏi, tập trung tinh thần tiến công với quân ta. Theo ý kiến của lão phu, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu có ý định toàn lực đối phó với Bắc Nhung ta, sau đó lại xoay sang đối phó với Tây Lăng và Đại Sở.”

Gia Luật Dã nhìn Hách Liên Chân, lạnh lùng nói: “Nói cách khác, cái gọi là kế hoạch liên hợp với Tây Lăng và Đại Sở mà trước kia Hách Liên tướng quân nói đã hoàn toàn thất bại rồi hả?” Hách Liên Chân khẽ cười khổ, phần lớn thời gian Gia Luật Dã đều là gọi ông là cậu, trái lại lúc này lại gọi là Hách Liên tướng quân, hiển nhiên đã hết sức bất mãn với mình rồi. Hách Liên Chân hơi bất đắc dĩ than thở nói: “Nếu không phải Mặc Cảnh Lê đột nhiên lùi thời gian xuất binh lại, thì cũng sẽ không như thế. Tình huống hiện tại lại… Về kế hoạch đánh bại Định Vương phủ thì không có thất bại, chỉ là, Bắc Nhung chúng ta cũng không có được ích lợi gì mà thôi.”

Một câu nói, hại người nhưng không lợi mình. Định Vương phủ quả thật phải đối mặt với sự vây công của Tây Lăng và Đại Sở, nhưng ai có thể nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu lại hoàn toàn không để ý Thụy Xương thất thủ có thể sẽ ảnh hướng đến Hồng Nhạn quan và Vệ Thành, thậm chí là Tây Bắc mà Mặc gia quân vẫn luôn thủ hộ, toàn tâm toàn ý muốn đối phó với Bắc Nhung trước?

Vốn Bắc Nhung cũng đã giao tranh với Mặc gia quân hết sức căng thẳng rồi, nên tình hình hiện tại như vậy thì Bắc Nhung cũng không có tổn thất gì, chỉ là bận rộn mấy tháng mà cũng không thu được ích lợi gì mà thôi.

“Hai tháng trước Định Vương phi đi Giang Nam.” Ngồi dưới Hách Liên Chân, Hách Liên Bằng đột nhiên mở miệng nói.

Bởi vì vừa bị thua trận, nên Gia Luật Dã vẫn luôn cực kỳ không chào đón Hách Liên Bằng. Có điều, mấy tháng nay hình như Hách Liên Bằng cũng thay đổi không ít, hoàn toàn không để ý tới thái độ của Gia Luật Dã nữa, mà chỉ im lặng làm chuyện của mình, cũng rất ít mở miệng nói chuyện. Như thế lại khiến cho ấn tượng của Gia Luật Dã dành cho hắn ta hơi đổi mới một chút, nghe hắn ta đột nhiên mở miệng, Gia Luật Dã cau mày nói: “Diệp Ly đi Giang Nam? Sao ngươi biết?”

Hách Liên Bằng im lặng, chỉ là ánh mắt lơ đễnh nhìn qua Gia Luật Dã. Hắn thua trong tay Diệp Ly xem như là sự sỉ nhục vô cùng trong đời, nên tất nhiên bất cứ lúc nào trong lòng cũng sẽ chú ý đến Diệp Ly. Chỉ có điều trải qua mấy lần giáo huấn kia, đã không còn làm việc xúc động nữa mà thôi. Hơn nữa Diệp Ly cũng không phải dễ điều tra như vậy, những cái này cũng là Hách Liên Bằng căn cứ vào các loại manh mối trong mấy ngày gần đây mới đoán ra được đó.

Hách Liên Bằng cúi đầu nói: “Nghĩa phụ cũng biết… Chuyện Trấn Nam Vương phủ và Định Vương phủ liên thủ tiêu diệt núi Thương Mang chứ?”

Hách Liên Chân khẽ gật đầu, chuyện lớn như vậy đã phát sinh trước khi hắn đi Giang Nam không lâu, nên tất nhiên Hách Liên Chân biết rõ. Hách Liên Bằng nói tiếp: “Nhưng mà, sau khi tiêu diệt núi Thương Mang xong, thì công tử Thanh Trần lại mất tích một thời gian ngắn, nhưng trong Ly Thành cũng không có phái bất cứ ai đi xử lý chuyện này. Mà trong khoảng thời gian này, Diệp Ly cũng không có xuất hiện tại trước mặt người khác, cho nên, chắc chắn nàng ta đã đi Giang Nam.”

Trong mắt Gia Luật Dã hiện lên một tia tức giận trầm giọng nói: “Lại là Diệp Ly phá rối chuyện lớn của Bản vương! Chuyện Mặc Cảnh Lê đột nhiên lùi thời gian xuất binh lại, có liên quan đến Diệp Ly?”

Hách Liên Bằng gật đầu nói: “Hẳn là như thế. Nhưng mà… Cho dù Diệp Ly không đi thì chỉ sợ chuyện kết minh của ba nước cũng sẽ không dễ dàng viên mãn được. Nếu công tử Thanh Trần không có mất tích… Thì lúc trước người nên xử lý chuyện này chính là công tử Thanh Trần.”

Mọi người im lặng, tuy nói như vậy, nhưng dù sao thì công tử Thanh Trần cũng ở ngoài sáng, nên cũng dễ đề phòng hơn một chút. Mà bây giờ, ngay cả chuyện Diệp Ly đã làm những gì ở Giang Nam mà bọn họ cũng không biết.

Hách Liên Bằng nói: “Định Vương hẳn là muốn tại trước khi Đại Sở xuất binh đuổi Bắc Nhung chúng ta ra khỏi quan nội, đến lúc đó hắn ta có thể chuyên tâm đối phó Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê.”

Gia Luật Dã cười lạnh một tiếng nói: “Muốn đuổi Bắc Nhung ta ra khỏi biên giới, sao lại có chuyện dễ dàng như vậy chứ? Các ngươi nói đi, làm thế nào để đối phó Mặc Tu Nghiêu?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Gia Luật Dã cau mày nói: “Hách Liên Bằng, ngươi nói xem.”

Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Sở trường của đại quân Bắc Nhung ta chính là tấn công trực diện, kỵ binh lại càng am hiểu tập kích bất ngờ, nhưng xác thực là không am hiểu thủ thành.” Hiện nay Mặc gia quân chiếm thế chủ động, theo cách nói của người Trung Nguyên chính là lấy sở đoản của mình đánh với sở trường của địch. Thất bại là chuyện có thể đoán trước.

“Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?” Gia Luật Dã hỏi.

Hách Liên Bằng nói: “Theo ý kiến của mạt tướng, có lẽ nên lấy trường tránh đoản chủ động xuất kích.” Toàn bộ Bắc Nhung, ngoại trừ Vương đình ra, đều căn bản cũng không có tòa thành trì nào đúng nghĩa cả, nên tất nhiên cho tới bây giờ binh sĩ Bắc Nhung đều không cần thủ thành. Bây giờ đột nhiên chuyển công thành thủ, thì tất nhiên sẽ bó tay bó chân không thi triển được.

Gia Luật Dã suy tư một lát, rồi nhìn sang Hách Liên Chân, “Cậu nghĩ sao?”

Hách Liên Chân gật đầu nói: “Bằng nhi nói có lý, lão phu cũng thấy quân ta thủ thành thật sự là ở vào hoàn cảnh xấu, chẳng bằng chuyển bị động thành chủ động, chủ động xuất kích. Nếu bàn về kỵ binh, cho dù Bắc Nhung không thắng nổi Định Vương phủ thì ít nhất cũng là tám lạng nửa cân. Nhưng mà… Kỵ binh của chúng ta so Hắc Vân Kỵ, lại còn cộng thêm….” Tuy Hắc Vân Kỵ đã từng được xưng là binh lực tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân, nhưng lại không phải là quân chủ lực của Mặc gia quân. Quân chủ lực của Mặc gia quân vẫn lấy bộ binh bình thường làm chủ, bởi vì địa hình Đại Sở phức tạp, kỵ binh căn bản không thi triển được. Nhưng Bắc Nhung lại là thảo nguyên rộng lớn, binh sĩ đều lấy kỵ binh làm chủ. Chính thức hợp lại, Hắc Vân Kỵ tuyệt đối không chiếm được phía trên.

Mày kiếm của Gia Luật Dã nhíu chặt, nhàn nhạt nhìn Hách Liên Chân với mọi người, nói: “Bản vương đồng ý với nhận định của cậu và Hách Liên tướng quân. Chúng ta không thể lui được nữa rồi, tin tức của Vương đình truyền đến mấy ngày nay, Phụ vương đã rất bất mãn với Bản vương khi trong vòng nửa năm nay đều không hề có thu hoạch gì, thậm chí lãnh thổ đã đánh chiếm được trước kia đều đã bị mất đi rất nhiều rồi. Nếu lại thất bại nữa, chỉ sợ Phụ vương sẽ rất khó đồng ý phái binh cho chúng ta nữa.”

Bản thân Bắc Nhung đã hoang vắng, triệu tập binh lực cũng không hề dễ như Trung Nguyên. Đại quân Bắc Nhung bị tổn thất binh lực mấy lần liên tiếp, đã khiến cho Bắc Nhung Vương rất bất mãn, lại càng cho Gia Luật Hoằng cơ hội công kích mình.

“Mạt tướng hiểu rõ.” Mọi người đứng lên nói.

Gia Luật Dã thoả mãn gật đầu nói: “Tốt, lần này liền do cậu và Hách Liên tướng quân lãnh binh. Hách Liên Bằng, đừng để cho Bản vương thất vọng nữa đó.”

Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Mạt tướng hiểu, xin điện hạ yên tâm.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio