Thịnh Thế Đích Phi

chương 402: ám khí” đệ nhất thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

“Vương gia?”

Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay, tùy tiện gạt đi vết máu bên mép, “Lăng Thiết Hàn quả nhiên danh bất hư truyền. ” Mặc dù nhìn có vẻ hắn chiếm thế thượng phong, nhưng lấy nhãn lực của Mặc Tu Nghiêu sao có thể không nhìn ra, Lăng Thiết Hàn cố ý yếu thế. Hơn nữa, mặc dù vết thương của Lăng Thiết Hàn rất nặng, nhưng hắn cũng bị nội thương không nhẹ. Đúng như Lăng Thiết Hàn nói, nếu hắn ta dốc toàn lực mà nói…, thì kết quả cuối cùng chỉ xem người nào chết thảm hơn mà thôi. Nhưng hắn không có ý định cùng Lăng Thiết Hàn đồng quy vu tận.

“Vương gia, có cần… . ” Thị vệ bên cạnh thấp giọng hỏi. Diêm Vương Các gần như đã bị hủy hoàn toàn, Lăng Thiết Hàn lại bị trọng thương. Bọn họ chỉ cần phái người theo sau, đem cả nhóm Lăng Thiết Hàn một lưới bắt hết cũng không phải là không thể.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Quên đi, sau này hãy nói. ” Lãnh Lưu Nguyệt nói Lăng Thiết Hàn đã hạ thủ lưu tình với A Ly, hắn tin tưởng. Đối với cao thủ như bọn họ, nếu như muốn đánh lén người khác mà nói thì trừ phi là cao thủ đồng cấp nếu không rất khó có thể may mắn thoát khỏi. Dĩ nhiên, Mặc Tu Nghiêu cũng đoán chắc, Lăng Thiết Hàn tuyệt đối sẽ không vì Lôi Chấn Đình mà đối nghịch với Định Vương phủ, nhưng hắn không ngờ Lăng Thiết Hàn vẫn lựa chọn ra tay. Cho dù A Ly không bị thương thì hắn vẫn không cách nào làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Lăng Thiết Hàn vẫn còn hữu dụng, trở về ngươi thay Bản vương đưa một phong thư cho Lăng Thiết Hàn. ” Mặc Tu Nghiêu nói.

“Vâng.”

“Vương gia, Mặc thống lĩnh gửi mật hàm tới. ” Một ám vệ xuất hiện trước mặt Mặc Tu Nghiêu, hai tay dâng lên một phong mật hàm. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhận lấy mật hàm mở ra, trong nháy mắt liền biến sắc, “Mặc Cảnh Lê, Bản vương nhất định khiến ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”

Hai ám vệ đứng bên cạnh không chút dấu vết lui từng bước ra ngoài, trong lòng âm thầm vì người chọc giận Vương gia mà cầu nguyện.

Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm mật hàm trong tay, ánh mắt âm độc. Muốn phong A Ly làm hậu? Vậy Bản vương liền khiến ngươi không được làm hoàng đế, để xem ngươi lấy cái gì tới phong hậu !

“Người đâu . ” Hồi lâu, Mặc Tu Nghiêu vò nát mật hàm trong tay thành bụi phấn tùy tiện vung ra ngoài.

“Vương gia, xin phân phó. ” một ám vệ áo đen xuất hiện sau lưng Mặc Tu Nghiêu, khom người chờ phân phó. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói: “Để Mặc Hoa mang theo lệnh bài của Bản vương tự mình đi Nam Kinh một chuyến. Bảo hắn nói với Thái hậu, hoàng đế Đại Sở có thể đổi người rồi. Bản vương bảo đảm Mặc Cảnh Lê sẽ không trở về gây phiền phức cho bà ta.”

“Thuộc hạ tuân lệnh. ” ám vệ liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tu Nghiêu, nhanh chóng lĩnh mệnh phi thân rời đi. Hiện tại tâm trạng Vương gia không tốt, người nào đụng phải người đó liền xui xẻo.

Ngày thứ ba sau khi Lôi Chấn Đình rời khỏi Hồng Nhạn Quan, chiến hỏa mới vừa ngừng mấy ngày đã lần nữa đốt lên. Có lẽ vì đã xác nhận Mặc Tu Nghiêu thực sự chết, cho nên lần này đại quân Tây Lăng không hề cẩn thận dò xét quanh co như lúc giao thủ với Mặc Tu Nghiêu trước đó mà toàn quân nhất tề tiến lên, tấn công về phía Hồng Nhạn Quan. Mà một đầu khác, viện quân Đại Sở do Mặc Cảnh Lê mang đến vốn định tăng viện Hàn Cốc Quan cũng trực tiếp vòng qua Hàn Cốc Quan, chiếm lấy Ngọc Danh Quan, hướng về Tây Bắc, lấy tốc độ cực nhanh đánh hạ Sở kinh và thâu tóm đại lộ duy nhất đi từ Hàn Cốc Quan đến Hồng Nhạn Quan, chiếm cứ thành Lật Dương, Vân Châu.

Lật Dương là con đường nhất định phải đi qua nếu từ Sở kinh tới Hồng Nhạn Quan, đồng thời đây cũng là nơi đại tộc Từ gia Vân Châu sinh sống. Mười năm trước sau khi cả gia tộc họ Từ rời đến Tây Bắc thì vọng tộc đứng đầu Lật Dương hôm nay chính là Sở thị vốn có quan hệ thông gia với Từ gia. Chỉ tiếc, mặc dù Mặc Cảnh Lê là hoàng đế Đại Sở, nhưng hắn chẳng hề được dân chúng Vân Châu và Lật Dương hoan nghênh. Tất cả danh môn vọng tộc Vân Châu đều đồng loạt đóng chặt cửa nhà, căn bản không thèm để ý tới Mặc Cảnh Lê. Điều này làm cho Mặc Cảnh Lê vốn đang đắc chí vừa lòng đụng đầy mũi tro bụi. Nếu không phải vẫn còn một tia lý trí thì chỉ sợ đã sớm đem mấy danh môn vọng tộc này từng nhà từng nhà một chém đầu tịch biên tài sản.

Còn bên kia, đại quânTây Lăng của Lôi Chấn Đình cũng không thuận lợi. Dưới sự hướng dẫn của mấy danh tướng Mộ Dung Thận, Mặc gia quân phân tán ra lặn xuống, khắp nơi gây phiền toái cho đại quân Tây Lăng. Mặc dù bàn về binh pháp và binh lực, thì đám người Mộ Dung Thận, Nam Hầu không sánh bằng Lôi Chấn Đình, nhưng nếu chỉ là quậy phá gây rối, giữ chân đại quân thì không có gì khó cả. Đặc biệt, lúc mọi người chuẩn bị rời Hồng Nhạn Quan, đã được đích thân Định Vương phi truyền thụ cho châm ngôn mười sáu chữ “Địch tiến ta lui, địch lui ta đuổi, địch dừng ta nhiễu, địch mệt ta đánh. ” mấy vị này đều là lão tướng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, đương nhiên nhanh chóng thông hiểu đạo lí kia, khiến cho Lôi Chấn Đình buồn bực giống như nuốt phải ruồi vậy, hao hết tâm lực, phun không ra, nuốt vào thì khó chịu.

Trong đại quân Tây Lăng, vẻ mặt Lôi Chấn Đình âm lãnh nhìn chằm chằm bản đồ trước mặt. Tin tức Mặc Tu Nghiêu chết đi cùng việc sắp đánh bại Mặc gia quân hiện tại cũng không khiến lão cảm thấy khoái trá cùng vui sướng bao nhiêu. Liếc mắt nhìn Lôi Đằng Phong một thân chiến bào, vẻ mặt mệt mỏi đi tới, trầm giọng hỏi: “Còn mấy ngày thì tới được Hồng Nhạn Quan?”

Lôi Đằng Phong nói: “Vốn là trong vòng ba ngày quân ta nhất định có thể hành binh tới Hồng Nhạn Quan. Nhưng hiện tại. . . Chỉ sợ ít nhất cũng phải nửa tháng. Phụ vương, hiện tại Mặc Tu Nghiêu đã chết, chúng ta cũng không thiếu thời gian. Có nên dọn dẹp đám cỏ dại kia trước rồi nói không? ” Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu chết, Mặc gia quân liền như rắn mất đầu. Từ từ, Tây Lăng chung quy vẫn sẽ chiến thắng Mặc gia quân. Cho nên thật sự Lôi Đằng Phong có chút không rõ, tại sao phụ vương lại nói không còn thời gian. Thậm chí mặc kệ đám người Mộ Dung Thận và Nam Hầu uy hiếp sau lưng.

Lôi Chấn Đình lắc đầu nói: “Chúng ta không có thời gian.”

“Phụ vương? ” Lôi Đằng Phong nghi ngờ cau mày. Lôi Chấn Đình cười khổ nói: “Mặc Tu Nghiêu chết, đối với Tây Lăng mà nói là một chuyện tốt. Nhưng mà. . . Đối với Trấn Nam Vương phủ thì chưa hẳn.”

“Con trai ngu độn. ” Lôi Đằng Phong cúi đầu, không hiểu nói.

Lôi Chấn Đình thở dài, nói: “Đằng Phong, Trấn Nam Vương phủ chung quy cũng không phải là dòng chính của hoàng thất Tây Lăng.An thành bên kia, vẫn còn bệ hạ ở đó. ” Quả thật Tây Lăng Hoàng không có bản lĩnh lớn, nhưng cũng không ngu ngốc. Những năm này, chỉ là giả ngây giả dại mà thôi.

Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Hoàng thượng? Hắn có thể làm cái gì? Tây Lăng đều nằm dưới sự không chế của phụ vương mà.”

Lôi Chấn Đình lắc đầu nói: “Năm đó Định Vương phủ cường thế cỡ nào? Nhưng không phải vẫn bị Mặc Cảnh Kỳ – người ngay cả con cũng nhìn không thuận mắt chỉnh đến mức suýt nữa diệt môn à . Chẳng lẽ bấy nhiêu đó còn không đủ cho con một bài học sao?”

“Ý của phụ vương là?! ” Lôi Đằng Phong kinh ngạc nói.

Lôi Chấn Đình khẽ cười khổ. Vốn là có cường địch như Mặc Tu Nghiêu ở đây thì Tây Lăng Hoàng sẽ có chỗ cố kỵ. Ai nói Tây Lăng Hoàng chỉ là kẻ tầm thường? Những năm này, sự vụ lớn nhỏ trong Tây Lăng đều do Lôi Chấn Đình một mình gánh vác, lao tâm lao lực. Nhưng mà chủ nhân danh chính ngôn thuận cao cao tại thượng của Tây Lăng vẫn là Tây Lăng Hoàng. Mà bây giờ, Mặc Tu Nghiêu chết, Lôi Chấn Đình lại chinh chiến bên ngoài, đây chính là thời điểm tốt nhất để Tây Lăng Hoàng đoạt lại quyền lực.

Lôi Đằng Phong cau mày, hắn luôn không để vị bá phụ ngồi trên hoàng vị kia vào mắt. Nhưng mà hắn cũng hiểu, nhiều năm như vậy, Tây Lăng Hoàng ngu ngốc vô năng vẫn có thể an an ổn ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế,thì hiển nhiên cũng có chút bản lĩnh. Dù sao Trấn Nam Vương phủ cũng không phải là Định Vương phủ toàn tâm toàn ý phụ tá hoàng thất năm đó. Nhưng mà, nếu như bọn họ có chút sơ sẩy, thì chỉ sợ Trấn Nam Vương phủ sẽ đi vào vết xe đổ của Định Vương phủ năm đó.

“Con trai suy nghĩ không chu toàn, xin phụ vương giáng tội. ” Lôi Đằng Phong cúi đầu thỉnh tội.

Lôi Chấn Đình khoát khoát tay cười nói: “Thôi, ta biết mấy ngày nay con bị đám người Mộ Dung Thận quấy rầy nên có chút tâm phiền ý loạn. Nhưng mà con nói cũng không sai, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, ta để lại hai mươi vạn đại quân cho con, con có thể vì ta mà chặn hậu không?”

Tinh thần Lôi Đằng Phong chấn động, hắng giọng lên tiếng: “Con trai tuyệt đối sẽ không để phụ vương thất vọng.”

Lôi Chấn Đình gật đầu nói: “Phụ vương tin tưởng con, nhưng mà. . . Ngàn vạn lần cẩn thận. Chỉ cần ngăn cản bọn họ là được rồi, không cần nóng lòng diệt địch. Lần này Mặc gia quân đột nhiên thay đổi chiến thuật, sau màn nhất định có cao thủ chỉ điểm.”

Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Cao thủ? Trong Mặc gia quân ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu, còn có cao thủ khiến ngay cả phụ vương cũng thúc thủ vô sách sao?”

Lôi Chấn Đình trầm ngâm một chút, vẻ mặt có chút phức tạp thở dài nói: “Nếu như Bản vương đoán không sai, thì hẳn là Diệp Ly. Trừ nàng,thì trên dưới Mặc gia quân đều là võ tướng chém giết trên chiến trường mà ra, sẽ không thể nghĩ ra đấu pháp thiên mã hành không như vậy. ” Đối với Diệp Ly, Lôi Chấn Đình luôn không biết nên đánh giá thế nào. Lấy nhãn lực của lão thì, Diệp Ly tuyệt đối còn chưa đến mức gọi là tuyệt thế kì tài. Nhưng mà nữ tử như vậy mỗi lần xuất hiện đều làm ra chiến tích kinh người mà người ta không tưởng được. Sau này khi nghiên cứu chiến pháp của nàng, Lôi Chấn Đình mới phát hiện, mỗi chiến thuật của Diệp Ly đều chỉ có một từ để hình dung là “Ngoài dự đoán của mọi người “. Bởi vì ngoài dự đoán của mọi người, cho nên không cách nào bắt chước. Tài bày binh bố trận như vậy, cần một tư duy thiên mã hành không cùng gan dạ sáng suốt hơn người. Dĩ nhiên Lôi Chấn Đình tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Ly có thể bày binh bố trận như vậy không phải do nàng có tư duy thiên mã hành không cùng quái tài gì cả. Mà đơn giản nàng so với bọn họ có nhiều hơn ngàn năm kiến thức cùng rèn luyện quân sự mà thôi. Kỳ tài chân chính là người có thể sáng tạo ra một mảnh trời thuộc về riêng mình. Mà Diệp Ly thì còn xa mới đạt tới cảnh giới như vậy.

Lôi Đằng Phong thận trọng gật đầu nói: “Phụ vương yên tâm, Đằng Phong tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. ” Lôi Đằng Phong năm nay hơn ba mươi tuổi, đã sớm vượt qua thời điểm tuổi trẻ khinh cuồng, cũng biết cái gì gọi là nặng nhẹ. Cho nên, hắn nhất định sẽ không vì chiến tích nhất thời mà phá hỏng cả kế hoạch của phụ vương.

Lôi Chấn Đình gật đầu nói: “Phụ vương đương nhiên là yên tâm về con. Thôi, con đi chuẩn bị đi. Tối nay, Bản vương sẽ hành binh cả đêm.”

“Vâng, phụ vương bảo trọng. Đằng Phong cáo lui.”

Hồng Nhạn Quan

“Khởi bẩm Vương phi, Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình lĩnh suất bảy mươi vạn đại quân chia làm hai ngả hiện đang tiến về phía Hồng Nhạn Quan. ” trong phủ Tướng Quân, Diệp Ly và Hàn Minh Nguyệt đang đánh cờ thì dừng lại Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Rốt cuộc cũng tới rồi sao?”

Hàn Minh Nguyệt chậm rãi thu cờ vào trong hộp bên cạnh, một mặt cười nói: ” Hình như Vương phi không hề cảm thấy căng thẳng.”

Diệp Ly mỉm cười nói: ” Căng thẳng chỉ khiến người ta đưa ra phán đoán sai lầm, trừ cái này ra, không có điểm nào bổ ích. Huống hồ, đây vốn là chuyện đã sớm biết, không phải sao?”

Hàn Minh Nguyệt nhíu nhíu mày kiếm, mỉm cười không nói. Hắn vẫn có chút tò mò, ranh giới cuối cùng của Diệp Ly rốt cuộc ở nơi nào. Dường như bất luận xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến nàng sụp đổ và sợ hãi, “Vương phi tâm trí kiên định, ngay cả nam tử cũng tự thẹn không bằng.”

Diệp Ly mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Thật ra thì sự nhẫn nại và năng lực chịu đựng của nữ tử vốn cao hơn nam tử, chỉ là… ” Chỉ là nữ tử ở thời đại này sớm đã bị các loại lễ giáo trói buộc, nuôi ở khuê phòng không trải qua mưa gió. Tới lúc gặp phải một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho nàng ta mất khống chế thét chói tai đau đớn thậm chí té xỉu.

Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Nhìn Vương phi, tại hạ liền tin những lời này là thật.”

Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ, nàng đây không phải bị buộc phải như vậy sao? Lúc này, nếu như bọn họ tự loạn trận cước, thì chỉ sợ cả Hồng Nhạn Quan lập tức loạn thành một đoàn.. Nhìn gương mặt thong dong bình tĩnh của Diệp Ly, Hàn Minh Nguyệt hỏi: “Nhiều nhất không quá hai ngày nữa, đại quân của Lôi Chấn Đình sẽ bao vây bốn mặt. Vương phi có tính toán gì chưa?”

“Tính toán? ” Diệp Ly nhướng mày cười yếu ớt nói: “Trước hết đưa ông ta một phần đại lễ rồi mới bàn lại xem tính toán thế nào?”

“Tại hạ mỏi mắt mong chờ. ” Hàn Minh Nguyệt cười nói.

Hai ngày sau, ở một nơi cách Hồng Nhạn Quan chưa tới mười dặm, đại quân Tây Lăng sĩ khí vang dậy, dọc đường thế như chẻ tre. Phảng phất thấy Hồng Nhạn Quan xa xa, Lôi Chấn Đình đi đầu rốt cục lộ ra một nụ cười. Chỉ cần chiếm được Hồng Nhạn Quan, thì cảnh nội Tây Bắc sẽ không còn Quan ải nào hiểm trở có thể thủ nữa, không có Mặc Tu Nghiêu, các tướng lĩnh chính lại bị phái đi, Mặc gia quân tất sẽ như rắn mất đầu. Đến lúc đó. . . Diệp Ly, liệu nàng có hối hận không?

“Vương gia, nơi này còn cách Hồng Nhạn Quan chưa tới mười dặm, vậy có nên hạ trại ở đây không? ” Một tướng lĩnh đi trước dò đường giục ngựa trở lại, chắp tay bẩm báo. Lôi Chấn Đình nhướng mày, nhìn phía trước một chút. Địa thế trống trải bằng phẳng, hướng Tây Nam chỉ có một ngọn núi trơ trọi, mặc dù thủ có chút bất tiện nhưng đồng dạng, ở nơi bằng phẳng như vậy, đối phương muốn đánh bất ngờ chính là khó càng thêm khó. Mặc dù Lôi Chấn Đình không cho rằng hiện giờ Diệp Ly có thể phân ra binh lực tới tập kích bất ngờ, nhưng cũng không thể không phòng.

Gật đầu một cái, Lôi Chấn Đình nói: “Vậy hạ trại ở đây đi, sáng mai chuẩn bị tiến công.”

“Thuộc hạ tuân lệnh! ” Phó tướng lĩnh mệnh đi, truyền lệnh toàn quân trên dưới dựng trại nghỉ chân.

Trên tòa núi trọi cách đó không xa, Diệp Ly mang theo đám người Phượng Chi Dao đứng ở một góc bí ẩn trên vách núi nhìn đại quân Tây Lăng hạ trại dưới chân núi. Nhìn đội binh mã đông nghìn nghịt vừa chỉnh tề vừa đầy tinh thần, Hàn Minh Tích không nhịn được liên tiếp than thở, ” Chỗ này phải đến bảy tám chục vạn người đấy, chúng ta định tử thủ Hồng Nhạn Quan thật sao? ” Đóng tại Hồng Nhạn Quan còn chưa tới ba mươi vạn người à.

Phượng Chi Dao liếc hắn một cái nói: “Trừ phi công tử Phong Nguyệt tìm được một nơi dễ thủ khó công hơn cả Hồng Nhạn Quan. ” một khi đại quân Tây Lăng vào được Hồng Nhạn Quan thì cũng không cần thủ nữa. Một đường bằng phẳng đánh tới tận Ly thành, thậm chí ngay cả Ly thành cũng không thể gọi là vách sắt tường đồng.Bản thân Ly thành cũng chỉ là một thành trì cải kiến không tính là lớn ở Tây Bắc. Mặc dù đã hơn mười năm, nhưng phòng ngự vẫn kém hơn hoàng thành Tây Lăng và Sở kinh không chỉ một chút.

Hàn Minh Tích thờ ơ nhún nhún vai, dù sao hắn cũng không quản chuyện trên chiến trường, chỉ là thuận miệng phát cáu mà thôi.

“Vương phi, chúng ta tới đây nhìn gì vậy? Nhìn xem Lôi Chấn Đình mang theo bao nhiêu binh mã sao? ” Phượng Chi Dao có chút ngạc nhiên, Vương phi nói muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho đại quân của Lôi Chấn Đình. Nhưng hắn thật không biết Vương phi rốt cuộc chuẩn bị thứ gì, không phải là tới nơi này mới thấy đấy chứ.

Diệp Ly liếc mắt nhìn đại quân Tây Lăng đang đóng phía dưới, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Nơi này không phải là địa điểm tốt, nhưng mà cũng không có biện pháp chọn. Tần Phong, chuẩn bị xong chưa?”

Tần Phong đứng sau lưng Diệp Ly gật đầu nói: “Vương phi, xin yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong.”

“Rất tốt, động thủ đi. Chẳng mấy chốc mà Lôi Chấn Đình phái người lên lúi đâu. ” Diệp Ly gật đầu nói.

“Vâng. ” Tần Phong vung tay lên, trên trăm binh lính Hắc Vân Kỵ xuất hiện trên vách núi. Trong tay nắm mũi tên nhắm ngay trại lính dưới chân núi.

Phượng Chi Dao không nhịn được liếc mắt, “Vương phi, không phải người định dùng một trăm người này tới trêu chọc Lôi Chấn Đình đấy chứ? ” trước không nói khoảng cách xa như vậy có thể bắn trúng hay không, mà cho dù có bắn trúng thì cũng còn lại bao nhiêu uy lực chứ. Một trăm người đấu với tám mươi vạn người, cho dù những Hắc Vân Kỵ này có bắn tới sùi bọt mép cũng không giết được bao nhiêu người đi.

Diệp Ly lại cười nói: “Ngươi nhìn cho kỹ là được. Bắn tên !”

Sưu sưu —— !

Mưa tên màu đen rời cung nhanh chóng bắn về phía trại lính Tây Lăng. Đại quân Tây Lăng cũng đều là tinh nhuệ, vừa nghe tiếng mũi tên phá không mà đến đã lập tức phản ứng kịp, “Có địch tấn công !”

Trong chốc lát toàn quân cảnh giới lên. Nhưng binh lính Tây Lăng có phản ứng nhanh đi chăng nữa thì cũng không thể nhanh hơn tên đã rời cung, rất nhanh bọn họ lại phát hiện, mưa tên màu đen kia không bắn về phía bọn họ, mà bắn vào đất trống hoặc là lều cỏ. Thời điểm mọi người ở đây còn chưa rõ ý vị của nó, bản năng chinh chiến nhiều năm của Lôi Chấn Đình đã cảm giác ra một tia nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Rút lui !”

“Oanh ! ” lời còn chưa dứt, chỉ nghe một trận nổ kinh thiên, sau đó tiếng nổ mang theo mùi thuốc súng nồng nặc liên tiếp vang lên trong trại lính còn chưa hoàn thành của quân Tây Lăng. Đồng thời còn có tiếng kêu thảm thiết của vô số binh lính.

Tiếng nổ mạnh liên tiếp gần như kéo dài gần nửa khắc đồng hồ mới dần dần bình thường trở lại. Bởi vì vụ nổ tạo thành màn khói dầy đặc mù mịt chưa tan Lôi Chấn Đình mặt xám mày tro đứng dậy thấy trước mắt là một mảnh hỗn độn , vô số phần còn lại của chân tay đã bị cắt cụt. Rất nhiều binh lính bị nổ chết tại chỗ, người vận khí không tốt còn bị tạc năm xẻ bảy. Mà phần nhiều là bị nổ trọng thương, gãy tay thiếu chân, thống khổ nằm trên mặt đất gào thét. Binh lính may mắn không bị thương cũng bị dọa không nhẹ, một vài người nhát gan thậm chí còn ngã nhào xuống đất kêu cha gọi mẹ.

Không phải là binh lính Tây Lăng quá mức nhát gan, mà là cho tới bây giờ chưa ai từng thấy lực lượng kinh khủng như vậy. Nếu như có người cẩn thận chú ý chiến sự chi tiết Mặc gia quân đoạt lại Sở kinh năm đó…, có lẽ còn có chuẩn bị. Nhưng mà ban đầu chỉ có một vài chiến sự, Mặc gia quân cũng ít sử dụng thuốc nổ, hơn nữa cũng không tạo thành thương vong quá lớn. Sau này cũng nghiêm mật phong tỏa tin tức, ngay cả binh lính Mặc gia quân biết chuyện cũng không nhiều, càng không phải nói đến người Tây Lăng.

Trên vách núi mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu Phượng Chi Dao mới từ trong cổ họng nặn ra một câu, “Thật là lợi hại… ” Thật ra một lần ở Sở kinh kia Phượng Chi Dao đã biết đến thứ đồ này, nhưng Phượng Chi Dao cũng không quá tán thưởng . Bởi vì đồ chơi kia vận chuyển hết sức phiền toái, thể tích cũng không nhỏ. Quan trọng hơn là, lực sát thương cũng không quá đặc biệt. Nhưng lần này, cho hắn cảm giác đủ kinh hãi.

Diệp Ly nhìn thảm trạng dưới chân núi, nhắm hờ mắt không nói.

“Diệp Ly?! ” Dưới chân núi, Lôi Chấn Đình nhìn thảm trạng trước mắt, rốt cục không nhịn được rống giận. Ánh mắt như điện bắn về đám người trên vách núi, chính xác tìm được vị trí Diệp Ly. Lôi Chấn Đình phẫn nộ không ngừng, trận nổ mới vừa rồi, số binh lính chết và trọng thương của đại quân Tây Lăng tăng lên hơn mấy vạn. Mặc dù đối với Lôi Chấn Đình trước mắt có hơn bảy mươi vạn đại quân mà nói thì không tính là gì. Nhưng mà, Mặc gia quân không tốn một người lại có thể tạo thành tổn thương lớn như vậy cho Tây Lăng, chuyện này đối với đại quân Tây Lăng mà nói sẽ tạo thành hậu quả cùng ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ đơn giản là hao tổn mấy vạn binh mã như vậy.

Lôi Chấn Đình nhảy dựng lên, nhào về phía đám người Diệp Ly. Người tại không trung, kiếm trong tay Lôi Chấn Đình hua ra một đạo kiếm khí bén nhọn kiếm khí hướng về phía Diệp Ly.

Hàn Minh Nguyệt và Phượng Chi Dao đồng thời tiến lên, đỡ được một đạo kiếm khí này, đồng thời, hơn trăm cánh cung trong tay Hắc Vân Kỵ đồng loạt nhắm bắn về phía Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình thân tại không trung căn bản không chỗ mượn lực, nếu không muốn bị bắn thành con nhím mà nói…,thì chỉ có thể buông tha cho ý định công kích Diệp Ly mà rút lui.

Nhưng dưới cơn giận giữ, trường kiếm trong tay Lôi Chấn Đình vung lên, đồng thời quét rơi toàn bộ hơn trăm mũi tên, kiếm thế không giảm, tiếp tục quét về phía Diệp Ly.

Một kích thất bại, Hắc Vân Kỵ cũng không hoảng loạn, tiếp tục mở cung bắn tên.

Đám người Phượng Chi Dao, Tần Phong, Hàn Minh Nguyệt đều không hẹn mà cùng đứng trước mặt Diệp Ly, phòng ngừa vạn nhất Hắc Vân Kỵ không ngăn được Lôi Chấn Đình mà nói…, bọn họ nhất định phải xuất thủ bảo đảm sự an toàn của Diệp Ly. Mà Hàn Minh Tích – người duy nhất không nhúng tay vào được đứng bên cạnh Diệp Ly, nhìn Diệp Ly lấy từ trong tay áo ra một món đồ tạo hình hết sức kỳ quái gì đó hý hoáy mấy cái. Sau đó Diệp Ly giơ vật kia lên hướng về phía trước, trầm giọng nói: “Phượng Tam, tránh ra.”

Phượng Chi Dao đứng trước Diệp Ly sửng sốt, thân thể theo phản xạ nghe lệnh tránh sang một bên. Chỉ nghe “đoàng” một tiếng thật lớn. Phượng Chi Dao chỉ cảm thấy một đạo kình phong từ bên cạnh mình bắn qua. Lôi Chấn Đình vốn còn trên không trung hung mãnh vô cùng, đột nhiên cứng người lại, sau đó chậm rơi xuống dưới. Phượng Chi Dao thấy rõ một tia máu tràn ra từ bên vai Lôi Chấn Đình, mà hắn lại không nhìn thấy mưa tên bắn trúng ông ta, dĩ nhiên Phượng Chi Dao cũng dám cam đoan tuyệt đối không có bất kỳ một mũi tên nào bắn trúng Lôi Chấn Đình.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía nữ tử áo trắng sau lưng. Chỉ thấy Diệp Ly vẫn đang giơ vật kia, vật kia bộ dáng hết sức quái dị, còn có một lỗ nhỏ đen ngòm, cho dù kiến thức rộng rãi như Phượng Chi Dao và Hàn Minh Tích cũng không nhìn ra đây là thứ ám khí gì. Chẳng qua là cảm thấy mặc dù vật này ngoại hình không đẹp lắm, nhưng bị Diệp Ly nắm trong tay lại có vẻ có một loại sát ý ưu nhã khác lạ.

Quan trọng hơn là, chính vật không ra hình thù gì này đã đả thương Tây Lăng Trấn Nam Vương, Lôi Chấn Đình, một trong tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ.

“Này. . . Đây là cái gì?”

Diệp Ly nhíu mày một cái, có chút bất đắc dĩ thở dài. Nhìn súng lục trong tay nói: “Không ngờ bắn trượt. ” Chỉ tiếc, trước mắt đã là khẩu súng lục tốt nhất, hơn nữa không cách nào đo đếm được. Một phát súng này, tầm sát thương cũng chỉ trong vòng -m, khinh công của Lôi Chấn Đình quá cao, nàng ngay cả cơ hội ngắm bắn cũng không có. Nhưng mà so với lần trước, ít nhất lực sát thương và tính ổn định đều đã đề cao rõ rệt, không còn chỉ là món đồ chơi thoạt nhìn có chút buồn cười nữa.

“Không bắn trượt thì sẽ thế nào? ” Hàn Minh Tích thấy ra,hơn trăm Hắc Vân Kỵ cũng không ai bắn trúng Lôi Chấn Đình mà một kích của Diệp Ly lập tức đánh ông ta rơi xuống, đây đã là thành quả không ngờ rồi.

Diệp Ly lại cười nói: “Ta vốn cho là trăm phần trăm sẽ bắn trúng đầu.”

“Người tính bắn thủng đầu Lôi Chấn Đình sao? ” mọi người sợ hãi.

Diệp Ly lắc đầu, “Lực xuyên thấu của súng này không mạnh, khoảng cách xa như vậy bắn không thủng.”

Bắn không thủng cũng rất kinh khủng rồi. Tưởng tượng bộ dáng một cao thủ như Lôi Chấn Đình lại bị người đánh thủng một cái lỗ trên đầu. Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Ly đã được xưng tụng là kinh hãi. Không, phải nói là nhìn thứ đồ gì đó Diệp Ly, đây tuyệt đối là ám khí đệ nhất thiên hạ đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio