Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Ta dẫn người đi cứu bọn họ ! ” Lãnh Hạo Vũ lo lắng nói.
Diệp Ly nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Đi cứu? Vì năm trăm người mà bồi thêm tính mạng năm vạn người sao?”
Lãnh Hạo Vũ im bặt, trong lòng đột nhiêm cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nhiều hơn là xấu hổ và đau lòng. Kỳ Lân là tự tay Diệp Ly thành lập, tự tay huấn luyện, mặc dù Định Vương phi có thể thống lĩnh cả Mặc gia quân, nhưng trên thực tế Diệp Ly cho tới giờ vẫn luôn có chừng mực rất ít nhúng tay vào chuyện của Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ. Kỳ Lân có thể nói là do Định Vương phi tự tay sáng lập cũng là thân binh trung thành nhất của nàng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, lấy tính tình của Vương phi sao có thể biết rõ những người này hẳn phải chết nhưng vẫn phái đi?
Trong chiến tranh, thân là tướng lĩnh nhất định phải gánh trên lưng trọng trách mà người bình thường không thể chịu được. Mỗi tiếng nói cử động của nàng đều có thể quyết định sống chết ngàn vạn binh lính, mà vào lúc này, lựa chọn càng trở nên hết sức quan trọng. Lấy hay bỏ, đều sẽ mang tính quyết định kết quả trận chiến thậm chí hưng vong của cả một quốc gia. Cho nên mới có câu nói “Từ bất chưởng binh, nghĩa bất lý tài”( Quá hiền thì không thể quản được binh lính, người nhân nghĩa thì không để ý tới tiền tài). Mà Diệp Ly, hiển nhiên đã sớm trở thành một người chỉ huy đạt tiêu chuẩn. Lựa chọn như vậy có lẽ rất vô tình nhưng mà cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Vương phi đại nghĩa. ” Nguyên Bùi lão tướng quân nhìn bóng đen bị đại quân Tây Lăng bao phủ nơi xa, thấp giọng nói.
Diệp Ly bên mép dâng lên một nụ cười nhạt, thấp giọng thở dài nói: “Nhất tướng công thành vạn cốt khô… ” một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt khẽ rơi xuống, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô… . ” Lãnh Hạo Vũ thấp giọng khẽ lẩm bẩm, đột nhiên gào to một tiếng từ trên đầu thành nhảy xuống, xông về phía loạn quân, “Giết ! Tử thủ Hồng Nhạn Quan ! ” Từ cổng thành, nhanh chóng có thêm mấy người nhảy xuống, gia nhập vào chiến trường. Trên cổng thành, chỉ còn lại Nguyên Bùi, Diệp Ly và Trác Tĩnh.
Năm trăm Kỳ Lân lẫn trong vài chục vạn đại quân Tây Lăng chỉ chốc lát đã bị nhấn chìm không thấy bóng dáng. Trong nhóm Kỳ Lân áo đen vốn đang đánh giáp lá cà cùng Kim Y vệ đột nhiên phát ra một huýt chói tai. Sau khi Kim Y vệ cuối cùng bị chém ngã dưới đao, tất cả Kỳ Lân đồng loạt hướng Diệp Ly trên cổng thành tay phải đặt lên ngực làm ra quân lễ thuộc về riêng Kỳ Lân, sau đó không hẹn mà cùng vọt về phương hướng năm trăm Kỳ Lân biến mất phía sau. Chiến hữu của họ không thể hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ sẽ làm thay.
Trên chiến trường, một mũi tên màu đen còn lớn hơn ban nãy lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía đại quân Tây Lăng. Thấy động tác của bọn họ, trong đám người Mặc gia quân cùng Hắc Vân Kỵ dưới thành đột nhiên có người hét lớn: “Hắc Vân Kỵ ! Vì các huynh đệ Kỳ Lân mở đường !”
“Mặc gia quân ! Lên !”
Vô số kỵ binh và bộ binh mặc áo trắng bắt đầu đồng loạt xông về phía đại quân Tây Lăng.Thiết kỵ Hắc Vân Kỵ như cơn lốc màu trắng cuốn về phía đại quân Tây Lăng, vì Kỳ Lân phía sau mà mở ra một con đường. Bộ binh Mặc gia quân theo sau lập tức nhào tới cùng chém giết với binh lính Tây Lăng đang tan tác vì bị đột kích. Giờ khắc này, đã không còn là thủ thành đơn thuần nữa. Xưa nay vốn là tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Nhưng binh mã Mặc gia quân chênh lệch quá lớn so với đại quân Tây Lăng cho nên chỉ có thể tử thủ. Nhưng mà khi tất cả mọi người giết đỏ cả mắt rồi thì sẽ không còn ai tính toán xem nên phòng thủ hay là tấn công gì nữa. Trong mắt bọn họ chỉ có một câu —— cùng đồng quy vu tận với kẻ địch ! Nếu ta không thể sống thì ngươi cũng phải cùng chết !
Lúc này người đứng nơi xa sẽ thấy một cảnh tượng kỳ dị. Toàn bộ Mặc gia quân và Hắc Vân Kỵ mặc đồ trắng che chở cho một nhóm Kỳ Lân màu đen giữa đại quân Tây Lăng tiến về phía trước, một đường hướng về Soái kỳ cùng Vương kỳ phía sau đại quân Tây Lăng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Không người nào bận tâm chuyện sau lưng càng ngày càng nhiều đại quân Tây Lăng, cũng không người nào bận tâm chuyện con đường phía trước càng ngày càng khó đi. Chỉ cần bọn hắn còn một hơi thở, bọn họ sẽ vẫn đi về phía trước.
“Những người này điên rồi ! ” Phía sau đại quân Tây Lăng, Lôi Đằng Phong kinh sợ nhìn chiến trường đã loạn thành một đoàn trước mắt. Ai có thể tưởng tượng được, dưới giao phong mặt đối mặt như vậy, khí thế mấy chục vạn đại quân Tây Lăng lại có thể bị Mặc gia quân không tới hai mươi vạn người áp chế. Bất luận thế nào thì trận chiến hôm nay Tây Lăng đã thua. Sĩ khí chính là như vậy, ta mạnh ngươi yếu, ta yếu ngươi mạnh. Một khi sĩ khí bị áp chế thì chỉ sợ đại quân Tây Lăng có thế nào cũng không phá được Hồng Nhạn Quan.
Lôi Chấn Đình thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Mặc gia quân. . . Hắc Vân Kỵ. . . Kỳ Lân, không hổ là danh chấn thiên hạ bách chiến tinh binh…”
“Phụ vương, người rút lui trước đi. ” Lôi Đằng Phong lo lắng nói.
Lôi Chấn Đình lắc đầu, “Không, lần này nhất định phải diệt trừ toàn bộ Kỳ Lân và Hắc Vân Kỵ! Nổi trống !”
Lôi Đằng Phong bất đắc dĩ, đành phải ra lệnh nổi trống. Tiếng trống trận rung trời vang lên trên chiến trường. Các tướng sĩ Tây Lăng đều rung lên, vừa rồi Mặc gia quân đột nhiên điên cuồng tấn công khiến cho bọn họ hốt hoảng trong thời gian ngắn rối loạn trận cước. Lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức một lần nữa xông lên chém giết cùng Mặc gia quân.
Trên cổng thành Hồng Nhạn Quan, Diệp Ly đứng trước trống trận to lớn cao hơn cả người nàng, cầm hai dùi trống để bên cạnh lên, mạnh mẽ gõ xuống.
“Tùng ! Tùng ! Tùng ! ” Tiếng trống trận càng ngày càng dồn dập, nhanh chóng lấn át tiếng trống trận của đại quân Tây Lăng. Rất nhiều người vội vàng quay đầu nhìn lại, liền thấy nơi xa trên cổng thành thật cao kia, một nữ tử mảnh khảnh mặc áo trắng đang vung dùi trống, gõ lên những tiếng trống to lớn. Phảng phất như từng chút từng chút một đánh vào tim mỗi người, trong tiếng trống trận mơ hồ có tiếng kim qua thiết mã
“Đa tạ các vị huynh đệ ! Kỳ Lân, động thủ ! ” Trong chiến trường hỗn loạn, Tần Phong đang dẫn đầu, hô to một tiếng, Lâm Hàn và Vệ Lận bên cạnh đồng thời nhảy lên, Kỳ Lân vốn đang được Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân bọc ở giữa liền chia ra làm ba, lấy tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi đi về phía sau đại quân Tây Lăng. Tướng sĩ Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân đã hoàn thành sứ mệnh của bọn họ, nếu đi xa hơn chỉ sợ có đi mà không có về.
Tướng lĩnh chỉ huy Hắc Vân Kỵ tiện tay chém ngã một binh lính Tây Lăng đánh lén, hướng về phía Kỳ Lân đang dần đi xa thầm nói bảo trọng. Giơ trường kiếm trong tay lên hô to một tiếng nói: “Trở về thủ Hồng Nhạn Quan!”
Vẫn là Hắc Vân Kỵ mở đường, các binh sĩ còn lại một lần nữa xoay người phóng ra ngoài đại quân Tây Lăng.
Tần Phong, Lâm Hàn cùng Vệ Lận dẫn các Kỳ Lân khác giết về phía Lôi Chấn Đình, dọc đường đi càng không ngừng có người chết trận, nhưng không ai có thời gian đi quản những thứ này. Quần áo màu đen của mọi người gần như đã thấm ướt máu tươi. Nhìn qua giống như một đám ác quỷ tới từ địa ngục khiến cho rất nhiều tướng sĩ Tây Lăng theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng mà rất nhanh đã trở thành vong hồn dưới đao bọn họ.
Vốn là hơn một ngàn Kỳ Lân nhưng đến khi vọt tới sau đại quân Tây Lăng thì chỉ còn chưa tới ba trăm người. Nhưng mà ba trăm người còn dư lại này cũng đủ để khiến cho tất cả tướng sĩ Tây Lăng cảm thấy sợ. Tần Phong hướng về phía Lâm Hàn và Vệ Lận làm thủ hiệu, hai người đồng thời gật đầu một cái, khi tất cả người Tây Lăng cho rằng ba trăm người này sẽ liều chết tiến lên ám sát Trấn Nam Vương nên dần co lại phòng ngự thì Tần Phong mang người tiếp tục tiến về phía trước xông đến chỗ Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong, còn Lâm Hàn và Vệ Lận lại một trái một phải xông về phía tướng lĩnh áp trận đứng ở hai bên.
“Không tốt ! ” Lôi Đằng Phong kêu lên một tiếng, “Mau bắn tên ! Giết không tha !”
Đáng tiếc hắn tỉnh ngộ đã muộn, mưa tên còn chưa bắn ra, những Kỳ Lân áo đen này đã xông vào trong quân. Xa xa, Lôi Đằng Phong thấy Lâm Hàn nở một nụ cười giễu cợt với hắn, mà đồng thời, kiếm trong tay Lâm Hàn đã chém rơi đầu tướng quân cánh trái.
Sắc mặt Lôi Chấn Đình tái xanh, vài chục vạn người không ngăn nổi một ngàn người…”Hiện giờ thu binh ! ” Cho dù Lôi Chấn Đình không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì trận chiến này vẫn là Tây Lăng thua. Không chỉ là thua về lực chiến đấu, chiến tích, mà còn là chiến ý của binh lính Tây Lăng. Từ đó về sau, trừ phi Tây Lăng có chiến tích tương tự thậm chí xuất sắc hơn chiến tích của Mặc gia quân, nếu không Mặc gia quân liền trở thành cơn ác mộng trong lòng tất cả binh lính Tây Lăng.
Trận chiến này, ai cũng không thắng.
Kế hoạch tốc chiến tốc thắng đánh hạ Hồng Nhạn Quan của Lôi Chấn Đình tan thành mây khói, sĩ khí tướng sĩ Tây Lăng đại giảm, toàn bộ Kim Y vệ bị tiêu diệt, tướng lĩnh Tây Lăng từ tướng quân trở lên có hai người tử trận, phó tướng bị giết năm người. Mặc gia quân một lần nữa giữ được Hồng Nhạn Quan, nhưng mà đại quân chưa tới hai mươi vạn nay đã hao tổn một nửa. Kỳ Lân được xưng là chiến lực mạnh nhất Mặc gia quân sống sót trở về không tới một trăm người, có sáu thống lĩnh tiểu đội thì năm chiến chết, một người trọng thương. Tần Phong, Vệ Lận bị thương nhẹ, Lâm Hàn trọng thương.
Nhưng mà, trận chiến này đã chứng thực danh tiếng lẫy lừng của Kỳ Lân. Theo thống kê của Tây Lăng, trong trận chiến này binh mã Tây Lăng trực tiếp chết trong tay Kỳ Lân lên đến hơn hai vạn bảy ngàn người. Trong đó bao gồm năm nghìn Kim Y vệ tinh nhuệ, cùng tướng lĩnh từ giáo úy trở lên là hơn bảy mươi người. Tướng lĩnh Tây Lăng có thể nói là chết hơn phân nửa. Lúc trước danh tiếng Kỳ Lân thiên về đánh lén, ám sát, tình báo chủ yếu là chuyện cơ mật, mà trận chiến này chân chính làm cho thế nhân hiểu rằng đội quân lấy một chọi mười không phải là truyền thuyết. Mặt đối mặt trên chiến trường, một ngàn Kỳ Lân cũng đủ để tiêu diệt hai vạn tinh binh Tây Lăng. Đến đây, thế nhân đều xưng là “Huyết Kỳ Lân “.
Trận đánh này, song phương đều tổn thất thảm trọng chỉ đành tạm thời nghỉ ngơi. Chiến trường ngoài Hồng Nhạn Quan khôi phục sự yên tĩnh thường ngày, nhưng mà mùi máu tươi nồng nặc trong không khí vẫn thật lâu không tiêu tan.
Bên ngoài một sân nhỏ trong Hồng Nhạn Quan,Diệp Ly dừng chân trước đại môn mãi không bước vào. Tần Phong đi bên người nàng, có chút lo lắng thấp giọng kêu lên: “Vương phi, hay là đi về nghỉ ngơi trước đã? ” Trận chiến hôm nay làm tất cả mọi người đều mệt mỏi, mấy ngày nay Vương phi càng chưa lúc nào được nghỉ ngơi. Diệp Ly lắc đầu một cái, hỏi: “Đưa Tiểu Bảo đi rồi sao?”
Tần Phong gật đầu nói: “Sáng nay đã đưa đi rồi, thuộc hạ đoán muộn nhất sáng mai tiểu thế tử sẽ đến Ly thành.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi ở lại chỗ này, ta vào xem một chút. ” Đây chỉ là một tiểu viện vô cùng bình thường, vốn là nơi tướng sĩ đóng tại Hồng Nhạn Quan ở. Hiện giờ ở tại nơi này chính là nhóm Kỳ Lân may mắn còn sống từ trên chiến trường.
Vào tiểu viện, liền thấy rất nhiều người nằm ngổn ngang dưới mái hiên trong sân. Rất nhiều người ngay cả quần áo cũng không kịp thay, tùy ý băng bó vết thương một chút liền ngồi dưới đất ngủ thiếp đi. Trầm Dương đang chỉ huy thủ hạ băng bó vết thương cho mọi người. Mặc gia quân cũng thương vong nghiêm trọng, tất cả quân y đã qua đó chiếu cố nên Trầm Dương liền đích thân đến nơi này.
Thấy Diệp Ly đi vào, Trầm Dương vội vàng đứng dậy hành lễ. Diệp Ly lắc đầu một cái, ý bảo ông không cần đa lễ. Lúc này Trầm Dương mới xoay người tiếp tục băng bó cho người bị thương trước mặt.
Không muốn quấy rầy những thương binh này nghỉ ngơi, Diệp Ly và Trầm Dương đi vào trong phòng mới nói. Diệp Ly hỏi: “Trầm tiên sinh, vết thương của bọn họ không có gì đáng ngại chứ? ” Trầm Dương lắc đầu nói: “Có mấy người bị thương vô cùng nặng, sau này chỉ sợ không cách nào khôi phục hoàn toàn, những người khác thì không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ tốt lên ” Diệp Ly thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy làm phiền Trầm tiên sinh, nếu cần gì thì Trầm tiên sinh cứ trực tiếp phái người nói với Trác Tĩnh một tiếng là được.”
Trầm Dương trịnh trọng gật đầu nói: “Vương phi cứ việc yên tâm, lão phu bảo đảm thương thế của bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Những người này. . . đều là nam tử hán đỉnh thiên lập địa. ” Mặc dù Trầm Dương không tự mình lên chiến trường, nhưng mà chuyện trên chiến trường ông đều biết. Đối với những tướng sĩ không ngại hi sinh này, cho dù thân là thầy thuốc, Trầm Dương cũng không khỏi bội phục.
“Lâm Hàn sao rồi? ” Diệp Ly lại hỏi, thời điểm mới vừa thu binh, nàng nhìn thấy Lâm Hàn được người mang trở về, tuyệt đối bị thương không nhẹ. Trầm Dương thở dài nói: “Vệ Lận và Tần Phong đều bị thương nhẹ, nhưng vết thương của Lâm Hàn nặng vô cùng. Thuộc hạ đề nghị chờ hắn tỉnh lại thì chuyển đến nơi yên tĩnh tĩnh dưỡng, sau này sẽ không lưu lại vấn đề gì quá lớn. Nhưng mà võ công của hắn. . . Chỉ sợ là…”
Diệp Ly trầm mặc hồi lâu, mới gật đầu nói: “Ta hiểu, Trầm tiên sinh cứ việc an bài đi. Trầm tiên sinh hãy chiếu cố cho bọn họ thật tốt, Bản phi còn có việc, liền cáo từ trước. ” Trầm Dương nhìn Diệp Ly thở dài nói: “Thuộc hạ thấy khí sắc của Vương phi cũng không tốt lắm, kính xin Vương phi bảo trọng. Những chuyện này. . . cũng không phải là lỗi của Vương phi.”
Diệp Ly cười nhạt, nụ cười lại mang theo một tia khổ sở không rõ. Khẽ gật đầu nói: “Đa tạ Trầm tiên sinh.”
Nhìn bóng lưng Diệp Ly đi xa, Trầm Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng lắc đầu một cái xoay người tiếp tục đi làm việc. Áp lực nặng nề như vậy đừng nói là một nữ tử mà ngay cả một đại nam nhân cũng chưa chắc có thể gánh nổi. Thật ra thì, Vương phi cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi. Nếu như không gả vào Định Vương phủ, nói không chừng cũng chỉ là một thiếu phụ dịu dàng ưu nhã, sống an nhàn sung sướng trong khuê phòng mà thôi. Hôm nay lại phải gánh trên vai mấy chục vạn tướng sĩ Hồng Nhạn Quan thậm chí là cả Mặc gia quân và hưng vong Định Vương phủ. Đối với một nữ tử mà nói, cuộc sống như vậy là tốt sao?
Diệp Ly trở lại phủ Tướng Quân, cho toàn bộ người bên cạnh lui xuống, một thân một mình ngồi trong thư phòng. Kinh ngạc nhìn cuốn sách trước mắt, hơi nhắm mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nhỏ xuống cuốn sách kín chữ đang mở ra trên bàn. Diệp Ly vội vàng vươn tay lau đi giọt nước bên trên, lần nữa viết lại chữ viết bị nước làm mờ đi. Đây là danh sách tất cả binh lính trong Kỳ Lân nhưng hiện tại, đại đa số người trong này đã không còn. Mà Diệp Ly vĩnh viễn sẽ không quên, bọn họ không phải chân chính vì thi hành nhiệm vụ mà chết. Ngay từ lúc bắt đầu. . . đó đã là một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, ngay từ lúc bắt đầu. . . những người đó đã bị nàng lôi ra làm vật hi sinh. Thân là một người chỉ huy, nàng biết mình đã làm đúng. Nhưng thân là một người lính, nàng vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho mình. Những người bị nàng vứt bỏ kia thậm chí còn không biết ngay từ lúc bắt đầu mình đã bị coi là vật hi sinh.
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Ly mới lấy từ bên cạnh ra một tờ giấy Tuyên thành trắng, nhấc bút lên lần nữa từng chữ từng chữ chép lại tên trong danh sách. Chỉ có những cái tên được kí hiệu màu đen, kí hiệu màu đen đại biểu cho tử vong.
Trong đại trướng tại trại lính Tây Lăng, không khí một mảnh nặng nề, các tướng lĩnh nhìn vị trí để trống bên cạnh, chỉ cảm thấy trái tim lạnh băng từng trận. Đồng bào sáng nay vẫn còn ở chung một chỗ hưng phấn thảo luận chiến sự, bất kể là giao tình tốt hay là có xích mích nhưng ít nhất mỗi người đều là còn sống. Mà hiện tại, trong đại trướng người đã ít đi một nửa. Mà tạo ra hết thảy chuyện này. . . chỉ là hơn một ngàn Kỳ Lân.
“Bọn họ không phải là người ! Bọn họ là ma quỷ ! ” Một tiểu tướng tuổi còn trẻ sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nỉ non nói.
Tâm trạng những người khác cũng không bình tĩnh hơn hắn là mấy, tất cả mọi người giống như mất hồn, kinh ngạc ngồi ngẩn người.
“Đủ rồi ! ” Lôi Chấn Đình mắt lạnh nhìn các tướng lĩnh trước mặt, thở dài thật sâu. Hơn một ngàn Kỳ Lân. . . chưa tới một phần ba binh mã đại quân Tây Lăng, đã đánh cho vài chục vạn đại quân Tây Lăng hồn vía lên mây. Trong thời gian ngắn, chỉ sợ thời điểm binh mã Tây Lăng đối mặt với Mặc gia quân sẽ bó tay bó chân.
“Vương gia… ” Một người tướng lĩnh đứng dậy, do dự một chút nói: “Vương gia, chỉ sợ chúng ta nhất thời nửa khắc không cách nào phá được Hồng Nhạn Quan. Mà Mặc Tu Nghiêu lại mang theo vài chục vạn đại quân đuổi tới. Hay là chúng ta rút lui trước đi?”
Lôi Chấn Đình cười lạnh một tiếng hỏi: “Rút lui? Bây giờ còn rút lui được sao?”
Bọn họ một đường đi tới, xâm nhập vào phương Bắc quá sâu. Hiện tại muốn rút lui căn bản không còn kịp nữa rồi, đến lúc đó chỉ nửa đường bị Mặc Tu Nghiêu đánh trở tay không kịp. Sắc mặt tướng lĩnh nói chuyện cũng tái đi, binh mã của Mặc Tu Nghiêu đã ở ngay sau lưng bọn họ. Ngoại trừ công phá Hồng Nhạn Quan, sau đó theo hướng Tây Bắc trở về cảnh nội Tây Lăng thì bọn họ căn bản không còn đường khác để đi. Nhưng mà trước mắt Hồng Nhạn Quan đâu có dễ đánh như vậy.
Lôi Chấn Đình thở dài, nói: “Hôm nay Mặc gia quân cũng hao tổn hơn nửa nhân mã, hiện tại Mặc gia quân đóng ở Hồng Nhạn Quan tối đa không vượt quá mười vạn.”
“Nhưng nếu như bọn họ còn có Kỳ Lân… ” có người thấp giọng nói. Kỳ Lân Mặc gia quân rốt cuộc có bao nhiêu người, không ai biết. Những năm gần đây tựa hồ rất nhiều nơi đều có bóng dáng Kỳ Lân nhưng chưa từng có người nào chân chính nắm được tung tích của bọn họ. Có rất nhiều người tò mò về đội binh mã này, lần này bọn họ rốt cục chân chính thấy được nhưng thứ mang đến cho bọn họ lại là cơn ác mộng vô tận.
“Không có, đến tình trạng này thì địch ta song phương đều sẽ không bảo tồn thực lực. Trận chiến hôm nay Diệp Ly tất nhiên là đã dốc toàn lực. ” Lôi Chấn Đình trầm giọng nói.
Lôi Đằng Phong hỏi: “Phụ vương, ý của người là. . . Chúng ta chỉ cần đánh một trận lớn nữa là có thể chiếm lại Hồng Nhạn Quan? Nhưng mà, nhân mã của chúng ta… ” đại quân Tây Lăng không bị Mặc gia quân tiêu diệt, nhưng sĩ khí cùng tư tưởng binh lính Tây Lăng đã bị Mặc gia quân đánh tan. Trong thời gian ngắn, lên chiến trường chỉ sợ chỉ phát huy được chưa tới một nửa năng lực. Lôi Chấn Đình khoát tay một cái nói: “Chuyện này Bản vương tự có chủ ý.”
“Báo ! Phía trước có cấp báo ! ” Bên ngoài trướng có người vội vã đến, cao giọng bẩm báo nói.
“Đi vào ! ” Một nam tử mặc nhung trang tiến vào, trình lên một phong mật hàm. Lôi Chấn Đình mở ra vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi. Rất nhanh đã trấn định lại, nói: ” Đi xuống nghỉ ngơi, chỉnh đốn binh mã đi.”
“Mạt tướng cáo lui !”
“Phụ vương, đã xảy ra chuyện gì? ” Trong đại trướng chỉ còn lại hai cha con, lúc này Lôi Đằng Phong mới không cố kỵ chút nào hỏi. Thời điểm phụ vương thấy mật hàm, Lôi Đằng Phong rõ ràng thấy tay ông run rẩy một chút, nhất định là có đại sự xảy ra. Lôi Chấn Đình ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, một tia máu xuyên qua y phục thấm ra ngoài khiến chiến bào màu vàng của Lôi Chấn Đình đỏ một mảng, “Phụ vương?!”
Thật lâu sau, Lôi Chấn Đình mới giương mắt, nhìn Lôi Đằng Phong nói: “Đằng Phong, con mang theo Phùng Lễ, Trương Nghi cùng Thượng Quan Thanh rời khỏi phương Bắc, trở về Tây Lăng đi.”
“Cái gì? ” Lôi Đằng Phong sửng sốt, đối với mệnh lệnh bất ngờ của Lôi Chấn Đình có chút không hiểu. Nghi ngờ cầm phong thư Lôi Chấn Đình đặt trên bàn lên, vừa nhìn, sắc mặt Lôi Đằng Phong so với Lôi Chấn Đình còn khó nhìn hơn, “Nam Sở phế bỏ Mặc Cảnh Lê kết minh cùng Định Vương phủ? Điều này sao có thể? ” Lôi Chấn Đình cười khổ nói: “Chuyện này có gì mà không thể? Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn. Huống hồ đối với người Nam Sở mà nói, so với Định Vương phủ. . . thì chúng ta mới là kẻ địch chân chính của bọn họ. ” Trên đời này, người có suy nghĩ không bình thường như hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê không nhiều lắm. Lôi Đằng Phong nhìn nội dung trong mật hàm, “Tám mươi vạn Sở quân quy thuận Định vương phủ, ba mươi vạn Sở quân lướt qua sông Vân Lan. . .”
“Bản vương nghĩ mãi không ra rốt cuộc Mộ Dung Thận và Nam Hầu rời chiến trường đi đâu. Hiện tại mới hiểu được. . . Bọn họ đi Nam Sở. ” Lôi Chấn Đình thở dài một tiếng, có chút chán nản nói. Bản thân Mộ Dung Thận và Nam Hầu vốn là danh tướng Đại Sở, có bọn họ thống lĩnh ba mươi vạn đại quân Nam Sở phái ra dĩ nhiên là không có vấn đề. Chỉ là không biết Mặc Tu Nghiêu cho triều đình Nam Sở chỗ tốt gì mà khiến bọn họ xuất kỳ bất ý phế bỏ Mặc Cảnh Lê còn điều binh ủng hộ Định Vương phủ.
“Phụ vương, chúng ta cùng đi ! ” Lôi Đằng Phong nói. Lôi Đằng Phong đã nhìn thấu thế cục trước mắt, một khi trăm vạn đại quân của Mặc Tu Nghiêu chạy tới thì cho dù phụ vương có bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào thoát được.
Lôi Chấn Đình nhàn nhạt lắc đầu nói: “Bản vương không đi, cũng không đi được. Đằng Phong, tối nay con lập tức mang theo ba vị tướng quân rời đi. Ngoại trừ thị vệ tùy thân không cần mang bất kỳ binh mã nào. Ba vị tướng quân Phùng Trương Thượng Quan vô luận là tuổi tác hay là sức lực đều là người tiềm năng nhất Tây Lăng, chỉ cần con có thể chế trụ bọn họ, Tây Lăng liền chưa đến mức sơn cùng thủy tận. Sau khi trở về. . . Con biết nên làm thế nào rồi chứ? ” Ông ta bị trọng thương trong người không cách nào lặn lội đường xa, huống hồ việc đã đến nước này. . . Ông còn mặt mũi nào gặp lại dân chúng Tây Lăng? Thay vì tham sống sợ chết, không bằng chết có ý nghĩa.
“Không, phụ vương. . . ” Lôi Đằng Phong lo lắng nói: “Phụ vương, con trai cầu xin người. . . Năng lực con còn chưa đủ, căn bản không cách nào đảm đương nổi hưng suy của Tây Lăng. Đằng Phong tình nguyện lưu lại cản phía sau, cầu xin phụ vương mang theo mấy vị tướng quân rời đi trước.”
“Đằng Phong ! ” Lôi Chấn Đình lạnh lùng nói: “Con nhớ rõ cho Bản vương, từ nay về sau Tây Lăng liền giao cho con ! Một nữ lưu như Diệp Ly mà còn có thể gánh trên vai cả Mặc gia quân, con là muốn nói với Bản vương, con ngay cả nữ nhân cũng không bằng sao?”
“Phụ vương…”
Lôi Chấn Đình nhắm hai mắt lại, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lôi Đằng Phong nói: “Đều tại lúc trước phụ vương hạn chế con quá nhiều, sau này phải nhờ vào chính con. Nhớ. . . Không nên cứng đối cứng với Mặc gia quân, trước giữ lại Tây Lăng đã, luôn có một ngày còn có thể đông sơn tái khởi. ” Lời này, nghe vào tai Lôi Đằng Phong càng giống như di ngôn giao phó. Mà trên thực tế Lôi Đằng Phong cũng hiểu, nếu như hôm nay hắn đi. . . chỉ sợ đây sẽ là những lời cuối cùng phụ vương nói với hắn. Không khỏi lệ rơi đầy mặt, “Phụ vương. . . Hài nhi. . . Hài nhi biết rồi !”
Lôi Chấn Đình nặng nề vỗ hắn một cái, xoay người không nhìn hắn nữa, “Đi đi, mang theo lệnh bài của ta đi gọi mấy người kia lập tức rời đi cùng con. Một khắc cũng không cần dừng lại.”
“Hài nhi tuân lệnh ! Phụ vương. . . Bảo trọng ! ” Lôi Đằng Phong đỏ mắt, quỳ xuống đất nặng nề dập đầu ba cái. Đứng dậy liếc mắt nhìn bóng lưng già nua tiêu điều của Lôi Chấn Đình lần cuối, rồi kiên quyết rời đi.
“Đằng Phong, nếu như trên đường gặp phải Lăng Thiết Hàn, thì nói cho hắn biết. . . Ta đang ở Hồng Nhạn Quan chờ hắn !”
Lôi Đằng Phong không tiếng động gật đầu một cái, vén mán đi ra ngoài.