Thịnh Thế Đích Phi

chương 452: phiên ngoại 18: nhật ký hãm hại người của tiểu bảo (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Tin tức Tiểu Vương gia của Định Vương phủ muốn tuyển phi, trong lúc vô tình liền truyền khắp thiên hạ. Chiếu theo như vậy, liền không chỉ mỗi đám quyền quý trong Ly thành nữa, mà ngay cả những người có quyền thế của những nơi khác, thậm chí là các nước chung quanh cũng bắt đầu hưng phấn lên. Tây Lăng, Nam Sở cùng với mấy nước nhỏ ở Tây Vực đều phái sứ thần đến đây tỏ ý hòa thân, mà bản thân đám quyền quý ở các địa phương trực thuộc Định Vương phủ thì càng trực tiếp hơn, liền trực tiếp mang theo cô nương nhà mình chạy tới Ly thành.

Suy nghĩ của những người này rất đơn giản, được chọn đương nhiên là tốt nhất, từ nay gia tộc liền một bước lên trời, không được chọn thì cũng không sao, cứ coi như là đi tham quan Ly thành thôi. Ly thành hiện nay không chỉ là thủ phủ của Định Vương phủ, mà còn là con đường trao đổi buôn bán giữa các quốc gia Tây Vực và Trung Nguyên. Thanh thế đã vượt qua Sở kinh năm xưa, Quảng Lăng của Tiền triều và Nam Kinh của Nam Sở hiện tại, nghiễm nhiên có khí thế của thành trì lớn nhất Trung Nguyên.

Trên đường lớn tấp nập dòng người qua lại của Ly thành, mấy thiếu niên có tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu đang dạo bước trong dòng người, mặc dù quần áo mặc trên người cũng không nổi bật, nhưng dung mạo tuấn mỹ kia vẫn nghênh đón không ít ánh mắt của người đi đường.

Mặc Tiểu Bảo hài lòng sờ sờ mặt của mình, thuật Dịch Dung của Kỳ Lân quả nhiên rất tốt, đi trên đường cũng không có ai nhận ra mình, lại quay đầu nhìn Tần Liệt, Từ Tri Duệ và Lãnh Quân Hàm, hài lòng gật đầu. Bốn người họ đều lớn lên trong Ly thành, dân chúng Ly thành không thể bảo là không quen thuộc với họ. Đặc biệt là Mặc Tiểu Bảo, kể từ sau khi kế thừa ngôi vị Định Vương, hầu như mỗi lần ra cửa đều sẽ luôn gặp phải đủ loại tình cờ bắt gặp. Bạn học Mặc Tiểu Bảo bi thương phát hiện, mặc dù hắn trở thành chủ nhân của Định Vương phủ, nhưng Ly thành lớn như thế lại không phải là nơi mà hắn muốn đi đâu chơi liền đi đó như khi còn bé nữa. Thế cho nên mới chưa tới nửa năm ngắn ngủi, Mặc Tiểu Bảo liền tập thành thói quen ra cửa chắc chắn sẽ dịch dung.

“Sao ta cảm thấy trên đường này đặc biệt nhộn nhịp vậy?” Ly thành rất phồn hoa, nhưng có nhiều người đến như vậy sao? Nhìn những khách sạn, cửa hàng son phấn, tơ lụa tấp nập khách mua ở hai nên đườn, Mặc Tiểu Bảo hơi mờ mịt hỏi. Chẳng lẽ thật sự là hắn biết cách thống trị, thế cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn dân số Ly thành đã tăng thêm nhiều như vậy ư?

Đi theo phía sau hắn ta, Từ Tri Duệ nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, không chút lưu tình đánh vỡ ảo hưởng của hắn ta, “Đừng mơ mộng, còn không phải là huynh gây chuyện sao?” Những ngày qua cửa của Từ phủ đều sắp bị người đạp nát, đi đến chỗ nào cũng đều có người hỏi này hỏi nọ, nên lửa giận trong lòng công tử Từ Tri Duệ hơi lớn.

“Huynh?” Mặc Tiểu Bảo nhìn Từ Tri Duệ một cách đầy vô tội, “Huynh đã làm chuyện gì?”

Lãnh Quân Hàm tươi cười chân thành nghiêng đầu nhìn nhìn các mỹ nữ đang đi qua đi lại, nói: “Không phải Định Vương điện hạ định tuyển phi sao? Những tiểu thư này đều đang chuẩn bị cho Tuyển phi yến đó.” Trước không nói đến cuối cùng có thể chọn được một vị Vương phi hợp quy cách hay không, ít nhất gần đây những người kinh doanh trang sức, son phấn và tơ lụa trong cả Ly thành đã lời được một khoản tiền lớn, nhìn từ phương diện này thì Mặc Tiểu Vương gia vẫn còn có chút thành tích.

“Tuyển phi yến? Đó là thứ gì?” Mặc Tiểu Bảo mờ mịt.

Ba người kia hai mặt nhìn nhau, im lặng nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo. Một hồi lâu sau, Tần Liệt mới hỏi: “Đừng nói ngươi căn bản không có ý định tuyển phi đi?” Mặc Tiểu Bảo kiêu ngạo khẽ “Hừ” một tiếng nói: “Tuyển phi gì chứ? Bản vương chỉ nói như vậy thôi. Bản vương có chính thức truyền lệnh sao? Phát thông báo sao? Không có, đúng không? Rõ ràng là những người này tự mình đa tình.”

Một nhóm bốn người cùng trốn vào trong một gian trà lâu trên con đường lớn phồn hoa nhất ở Ly thành, ngồi bên cửa sổ trên lầu nhìn xuống vừa lúc có thể nhìn thấy rõ tình huống của hai bên đường.

“Người kia hình như là Tam tiểu thư của nhà Vi đại nhân đó.” Lãnh Quân Hàm gục trên bệ cửa sổ, nói một cách hung phấn: “Hiện tại Vi Tam tiểu thư đang có danh xưng mỹ nhân đệ nhất Ly thành đó nha. Không nghĩ tới nàng ta cũng đến.”

Mặc Tiểu Bảo không có hứng thú nhìn lướt qua bên ngoài, mỹ nhân đệ nhất Ly thành? Cũng chỉ như vậy mà thôi. Bộ dáng còn không xinh đẹp bằng mẹ với các mợ nữa. Điểm duy nhất đáng nói có lẽ là tuổi của nàng ta trẻ hơn các ngài ấy mà thôi, “Ta nhớ gia thế của Vi đại nhân cũng bình thường mà, đồ trong Ngọc Hàm các cũng không rẻ, trở về phái người đi điều tra xem, nếu có vấn đề, liền tịch biên nhà lão ta cho ta!”

Vừa nghe Mặc Tiểu Bảo nói như thế, Lãnh Quân Hàm lập tức không còn hứng thú với mỹ ngân đệ nhất nữa, quay đầu lại nằm gục lên bàn, khuôn mặt đầy hưng phấn thương lượng với Mặc Tiểu Bảo: “Đúng rồi, chúng ta có thể phái người ghi nhớ bọn họ đã mua cái gì, sau đó lại đi điều tra sổ sách xem, chắc chắn sẽ bắt được không ít tham quan đó!”

Mặc Tiểu Bảo chống cằm, nghiêm túc suy tư tính khả thi của chuyện này. Ở bên cạnh, Từ Tri Duệ nhức đầu nói: “Huynh vẫn nên suy nghĩ xem nếu Tây Lăng và Nam Sở thật sự đưa công chúa tới hòa thân thì huynh sẽ làm sao trước đi.”

“Hòa thân? Nam Sở sẽ không đưa công chúa đến đây đi?” Nam Sở và Định Vương phủ vốn là một nhà nha, dì Vương phi đã nói, họ hàng gần không thể lấy nhau.

Tần Liệt cười nói: “Lại nói, huyết thống của Định Vương phủ và Nam Sở đã cách rất xa rồi, nói không chừng Mặc Tùy Vân thật sự sẽ đưa công chúa tới cho ngươi đó.” Tuổi của Mặc Tùy Vân và Mặc Tiểu Bảo không chênh lệch nhiều, đều là Ấu chủ chủ chính (Quân vương còn nhỏ tuổi đã nắm triều đình, tự chấp chính). Mặc dù hiện tại hai người còn chưa đấu với nhau, nhưng Tần Liệt cũng đã có thể dự đoán được tình cảnh đấu với nhau của hai người trong tương lai.

Mặc Tiểu Bảo sờ cằm cười hắc hắc nói: “Đưa tới cũng không sao nha, không phải hai đệ còn chưa đính hôn sao? Mỗi người một công chúa, thế nào?”

“Đệ không muốn!” Lãnh Quân Hàm phản đối đầu tiên, nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Bản công tử đã quyết định cả đời với Tâm nhi muội muội rồi. Bản công tử nên thủ thân như ngọc vì Tâm nhi muội muội.”

“Cái rắm!” Khóe môi mỏng ưu nhã của Mặc Tiểu Bảo lại phun ra lời nói cực kỳ thô lỗ, “Ai đồng ý cho đệ cưới Tâm nhi chứ? Còn dám phá hư danh dự Tiểu Tâm nhi của Bản vương nữa, Bản vương liền nhét cho đệ mấy Mẫu Dạ Xoa vừa xấu xí vừa mập, tính tình lại hung dữ đó!”

Lãnh Quân Hàm lập tức che miệng trốn ra sau lưng Từ Tri Duệ. Suy nghĩ của Mặc Tiểu Bảo thật đáng sợ, mà đáng sợ hơn chính là, huynh ấy thật sự dám biến suy nghĩ của mình thành sự thật. Lãnh Quân Hàm cũng không muốn ngày đó vừa về nhà liền thấy một Mẫu Dạ Xoa cao bảy thước vừa đen vừa mập, miệng lại vừa hô. Bị suy nghĩ của mình dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ của Lãnh Quân Hàm lúc trắng lúc xanh.

“Khởi bẩm Vương gia, sứ giả Nam Sở cầu kiến” Ngoài sương phòng, thị vệ vội vã đi vào bẩm báo.

Mặc Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, “Sứ giả Nam Sở? Chuyện gì?”

Thị vệ dâng một phong thiệp vàng lên, nói: “Sở hoàng đại hôn, mời Vương gia đến dự lễ.”

“Gì?” Mặc Tiểu Bảo nhiều hứng thú nhận lấy thiệp, trên thiệp quả nhiên viết hai tháng sau Sở hoàng Mặc Tùy Vân sẽ cưới cháu gái của Thái phó Nam Sở – Tiền thị – làm Hậu, “Tiểu Hoàng đế cưới vợ sao? Chúng ta có muốn đến xem hay không?”

“Tiểu Hoàng đế? Mặc Tùy Vân sao?” Lãnh Quân Hàm cảm thấy không quá hứng thú hỏi. Kỳ thật, hắn không có ấn tượng gì với Mặc Tùy Vân, nên tất nhiên đã quên mất mình từng hãm hại người ta. Dĩ nhiên có lẽ Lãnh Tiểu công tử căn bản không cảm thấy mình đã từng hãm hại người khác. Hơn năm năm trước, vốn là bất kỳ người nào trong bọn họ cũng không còn để Mặc Tùy Vân vào mắt, nhưng chỉ mới mấy năm Mặc Tùy Vân ở Nam Sở chơi đùa như cá gặp nước, đấu triều thần, đấu Thái hậu, hiện tại cũng chưa tới hai mươi tuổi, vậy mà đã thu lại hơn phân nửa quyền lợi triều đình Nam Sở vào trong tay. Lúc này mới khiến Mặc Tiểu Bảo bắt đầu nổi hứng thú chú ý tới tên Tiểu Hoàng đế đã từng được Phụ vương nhà mình khen ngợi này. Mà dường như Mặc Tùy Vân trải qua vô số trận chiến cũng dần dần lĩnh hội được niềm vui thú “Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, thú vị vô cùng!”, nên năm nay mới bắt đầu đứng ở xa xa khiêu khích Mặc Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ tuổi như hắn ta. Mặc dù chưa làm ra chuyện gì quá phận, nhưng bạn học Mặc Tiểu Bảo vẫn nhạy cảm phát hiện địch ý của tên Tiểu Hoàng đế từng trốn đi chơi với mình hồi nhỏ đang nhằm vào mình. Vì thế, bạn học Mặc Tiểu Bảo còn thầm “Thương tâm” một khắc đồng hồ.

“Huynh muốn đi Nam Sở?” Từ Tri Duệ cau mày hỏi.

Mặc Tiểu Bảo thở dài nói: “Hiện tại không đi, sau này sẽ không có cơ hội.” Hiện tại bất cứ chuyện gì cũng còn có Cậu cả và Cậu tư giúp đỡ, nhưng Mặc Tiểu Bảo cũng đã nhìn ra, Cậu cả thì chắc chắn là không giữ được lâu dài. Lúc người còn đang ở đây không chơi cho thoải mái, đợi đến khi Cậu cả chạy mất thì hắn cũng chỉ có thể một mình ôm sổ con khóc mà thôi. Nhưng mà… Hắn cũng phải kéo dài tới khi Từ Tri Duệ và Lãnh Quân Hàm có thể hỗ trợ làm việc, được chứ?

Mặc Tiểu Bảo rất thích thương lượng với người khác, nhưng chuyện mà hắn chịu lấy ra để thương lượng thì bình thường đều là sau khi hắn đã quyết định xong rồi. Cho nên, với vấn đề của hắn, ba người còn lại cũng chỉ là phản đối hai câu cho có lệ, liền thống nhất đồng ý. Thật ra thì… Bọn họ cũng muốn đi chơi ah.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì bốn bóng người đã liền chạy ra khỏi Định Vương phủ, chuẩn bị đi thẳng đến cửa thành, đợi đến khi cửa thành vừa mở thì liền lập tức chuồn ra thành.

“Đại ca, Tiểu Bảo ca……”

Trên đường phố vẫn còn hơi tối vang lên tiếng kêu vui vẻ. Mặc Tiểu Bảo lập tức cứng đờ, sau đó phóng thật nhanh tới góc đường ôm tên nhóc nghịch ngợm đang mang theo vẻ mặt đắc ý vẫy tay kêu mình, rồi che miệng mang đi.

“Sao đệ lại xuất hiện ở đây vào lúc này?” Nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy ngây thơ đáng yêu của bạn học Mặc Ngự Phong, Mặc Tiểu Bảo cắn răng nói. Lúc này, không phải tiểu quỷ này nên nằm trên giường ngủ say sưa sao? Không cảm thấy một chút áy náy khi bỏ lại đệ đệ nhỏ tuổi một mình chạy ra ngoài chơi, Mặc Tiểu Bảo nắm cổ áo Mặc Ngự Phong xách lên hỏi.

Mặc Ngự Phong không để ý đến việc bị ca ca xách lên giữa không trung, vui vẻ quơ tay múa chân, “Lân nhi nghe Quân Hàm ca ca nói muốn lén đi chơi, không mang Lân nhi theo. Lân nhi cũng muốn đi, nên Lân nhi ở đây chờ ca ca cùng đi!”

Ánh mắt của ba thiếu niên đồng loạt trừng Lãnh Quân Hàm: Thành sự không có bại sự có thừa!

Lãnh Quân Hàm bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, ai biết lại trùng hợp bị tiểu tử này nghe được chứ? Nhận lấy bánh bao nhỏ từ trong tay Mặc Tiểu Bảo, Lãnh Quân Hàm cười híp mắt dỗ nói: “Lân nhi ngoan nha, các huynh cũng không phải đi chơi đâu, các huynh đi ra ngoài làm việc thôi.”

“Lân nhi làm giúp ca ca!” Mặc Ngự Phong giơ tay nhỏ bé nhiệt tâm nói.

Đệ mới sáu tuổi, làm được cái rắm ấy!

“Các huynh đi ra ngoài mỗi ngày đều phải phơi gió nằm sương mệt chết đi, còn có con cọp muốn ăn thịt người nữa đó.” Lãnh Quân Hàm đe dọa.

Mặc Ngự Phong mở đôi mắt to sáng trông suốt nhìn huynh ấy, “Con cọp! Đánh con cọp!”

Từ Tri Duệ tiến lên một bước, xách Mặc Ngự Phong qua nhìn đệ ấy chằm chằm trầm giọng nói: “Không cho đi!”

“Không được đi sao?” Mặc Ngự Phong mở to hai mắt, giương mắt mong nhìn biểu ca.

“Ừ.”

“Oa oa……” Cái miệng nhỏ nhắn của Mặc Ngự Phong nhếch lên, làm bộ như sắp khóc lớn. Mọi người vội vàng bịt chặt miệng nhỏ của đệ ấy lại, tiểu tổ tông này mà khóc lên thì người của nửa còn đường này cũng đều có thể bị đánh thức. Bạn nhỏ nằm trong lòng Từ Tri Duệ, bày ra bộ dáng đầy tội nghiệp nhìn ca ca nhà mình, “Không cho đi, khóc!”

Mặc Tiểu Bảo liếc mắt, hắn thu hồi lời nói lúc đầu, ai nói tiểu quỷ này ngốc, hắn đá chết kẻ đó!

Cho nên, một nhóm bốn thiếu niên bị bạn nhỏ chưa đầy bảy tuổi hãm hại mang theo một bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm đi ra khỏi cửa thành.

Đợi đến khi trời đã sáng, công tử Thanh Trần tới Vương phủ thương nghị chính vụ thì mới phát hiện, trong Định Vương phủ không có lấy một chủ tử. Trên bàn trong thư phòng mà mình thường ngồi có đặt một phong thư.

Sở hoàng đại hôn, nửa năm sẽ về.

Đứng phía sau công tử Thanh Trần, khóe miệng Từ Thanh Viêm không nhịn được co rút lại, đi dự tiệc hết nửa năm, Tiểu Vương gia cũng thật yên tâm.

“Tiểu Bảo còn mang Lân nhi theo thì phải? Có muốn đuổi theo bắt về không?” Bốn đứa nhóc choai choai mang theo một đứa nhóc chân chính ra cửa luôn làm cho người ta không yên tâm. Từ Thanh Trần lắc đầu, để thư xuống bắt đầu ung dung tập trung xử lý chính vụ, “Không cần, nếu nó đã mang đi, nói vậy chắc chắn sẽ biết chừng mực.” Huống chi, cho dù Mặc Tiểu Bảo trốn đi chơi thì sao có thể chỉ dẫn theo mấy đứa nhóc được. Trong bóng tối nhất định có không ít ám vệ, thậm chí là Kỳ Lân, đi theo. Còn có nhân mã của Định Vương phủ ở khắp nơi phối hợp ở trên đường, thật sự cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Từ ThanhViêm gật đầu, trong lòng thầm oán Mặc Tiểu Bảo không có nghĩa khí, có chuyện thú vị cũng không biết báo cho hắn một tiếng. Đang suy nghĩ, thì thấy Từ Thanh Trần đột nhiên quay đầu lại bình tĩnh nhìn mình. Từ Thanh Viêm sợ hết hồn, cho là tâm tư của mình đã bị Đại ca nhìn ra, “Đại… Đại ca?”

Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Có một việc phải nhanh xử lý.”

“Chuyện gì?” Từ Thanh Viêm mờ mịt.

Từ Thanh Trần lạnh nhạt nói: “Chuyện Tuyển phi yến.” E rằng trình độ coi trọng chuyện này của những lão già rảnh rỗi kia trong Ly thành có thể so với nỗi mong đợi Mặc Tu Nghiêu đăng cơ năm đó, nghe nói ngay cả địa điểm và thời gian cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nếu để cho các lão ấy biết Mặc Tiểu Bảo đùa giỡn các lão ấy một trận rồi bỏ chạy mất, còn không giận đến hộc máu?

“Đó… Liên quan gì đến chúng ta chứ?” Từ Thanh Viêm hơi run rẩy nói, hắn tuyệt không muốn đi hao tâm tốn sức đấu võ mồm với đám lão già đó đâu.

Công tử Thanh Trần trầm ngâm một lát, rồi gật gật đầu nói: “Nói rất đúng, không liên quan gì đến chúng ta. Có người hỏi thì đệ cứ nói chờ Vương gia về quyết định.”

Từ Thanh Viêm gật đầu lia lịa, cười hì hì nói: “Nói không chừng khi Mặc Tiểu Bảo về liền dẫn theo một Vương phi về đấy.” Nếu thật sự như thế, thì không biết sắc mặt của những lão già kia sẽ thế nào đây.

Trên quan đạo cách Ly thành hơn mấy chục dặm, bốn thiếu niên cưỡi ngựa đang chậm rãi đi trên quan đạo. Trên lưng một con ngựa trong đó còn có một cậu bé phấn điêu ngọc mài.

“Ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã bị chúng ta quên mất.” Lãnh Quân Hàm nhướng mày, hơi buồn rầu nói.

Mặc Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn đệ ấy một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

Lãnh Quân Hàm liếc huynh ấy một cái nói: “Tuyển phi yến!” Hình như hắn nhớ đã từng có ai đó nói là định tổ chức Tuyển phi yến vào đầu tháng sau, chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi. Đến lúc đó Mặc Tiểu Bảo không có ở đây thì còn tuyển cái gì ah?

Mặc Tiểu Bảo không thèm để ý phất tay một cái nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”

“Trước khi đi huynh đã hạ lệnh rồi sao?”

“Tại sao muốn hạ lệnh?” Mặc Tiểu Bảo khó hiểu, “Cái Tuyển phi yến gì kia cũng không phải là Bản vương kêu bọn họ làm, bọn họ thích làm thì cứ làm đi.” Về phần tuyển thế nào, người sau khi được tuyển ra sẽ là ai cưới, thì dĩ nhiên cũng không liên quan đến hắn. Hắn chỉ là tùy ý bày tỏ nguyện vọng một đời một thế một đôi người đầy tốt đẹp với người thân cận mà thôi, ai biết những kẻ rảnh rỗi nhàm chán này lại bổ não ra nhiều chuyện đến vậy chứ?

“Bọn họ có thể thay đổi thời gian, chờ huynh về rồi lại tổ chức.” Không thể xem nhẹ sự chấp nhất của những người đó với vị trí Định Vương phi này, chuyện chờ Mặc Tiểu Bảo về rồi tổ chức cũng không khó khăn chút nào. Đằng nào Mặc Tiểu Bảo vẫn phải trở về.

Mặc Tiểu Bảo vuốt đầu nhỏ của đệ đệ nhà mình cười nói: “Vậy thì càng tốt, Bản vương nhớ Mặc gia quân còn có rất nhiều tướng sĩ chưa đính hôn. Vừa lúc Bản vương định tổ chức tiệc kết thân, giải quyết chuyện chung thân đại sự thay các tướng sĩ.”

“……”

—— lời nói của tác giả ——

Vẫn quyết định đổi thành “Nhật ký hãm hại người của Tiểu Bảo”, luân gia thật sự không nhìn ra bạn học Tiểu Bảo có bộ dạng cần phấn đấu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio