Thịnh Thế Diên Ninh

chương 35: huynh trưởng đến chơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 35: Huynh trưởng đến chơi

Mùa nồm, con mẹ nó thực sự quá khó chịu. Nguyễn Vô Niệm ngồi trên ban công lầu hai chống tay ra nhìn về phía ngoài đường. Đã hai ngày, không khí ẩm thấp bao trùm cả Thăng Long, cơ hồ không có lấy một chút ánh nắng nào, trời lại khá lạnh, lại có mưa phùn, cả căn nhà bị ẩm ướt thực sự quá khó chịu.

Ở bên ngoài người ta cũng lười ra đường, ngay cả phường Thuỵ Chương hằng ngày đông đúc là thế, nhưng hôm nay cũng cực kỳ vắng bóng người. Nguyễn Vô Niệm không khỏi cảm thấy xui xẻo, đáng ra hắn nên đi ra Bắc trễ hơn một tháng, như vậy sẽ tránh được cái mùa khó chịu này.

Mấy ngày nay cũng có vài người đến hỏi mùa đường dù cửa tiệm vẫn chưa khai trương, Nguyễn Vô Niệm vừa xem liền biết đó chính là những người được hai thầy lang giới thiệu đến. Hắn bảo Mạc Khoa báo lại cho khách nhân rằng bởi vì bổn tiệm chưa khai trương, do đó sẽ không bán, nhưng trước tiên cho bọn hắn hai lạng đường mang về dùng thử, về sau nếu cảm thấy tốt liền đến mua. Đây chính là cách mà Nguyễn Vô Niệm bước đầu tiên xây dựng thương hiệu, một cửa hàng gần gũi, có danh khí, có uy tín. Những người này sau khi nhận được đường sẽ nhiều chuyện mà truyện đi trong giới của mình, từ đó khi cửa hàng còn chưa khai trương thì tiệm "Điềm" bán đường đã ăn vào trong tiềm thức của bọn hắn rồi.

Ở bên dưới lầu Tý vẫn còn ê a đọc chữ, dù trời mua phùn hay thế nào nó vẫn đến cửa hàng từ sáng sớm, không trễ hơn ngày bình thường chút nào. Vô Niệm liền bảo Mạc Khoa mua cho nó một cái áo tơi nhỏ để đi lại không bị ướt mà cảm lạnh, nào ngờ hôm sau Tý đem tiền đến trả, bảo rằng mẹ nó nói Tý đã nhận được quá nhiều từ Nguyễn Vô Niệm, do đó không thể nhận thêm ban ơn.

May mắn chính là dường như năm nay nồm cũng không quá nặng, Nguyễn Vô Niệm nghe ông chủ tiệm lụa bên cạnh bảo như vậy, xem chừng vài ngày nữa là sẽ kết thúc, khi đó cửa tiệm của hắn lại có thể khai trương.

Lộc cộc, lộc cộc!

Chợt tiếng vó ngựa vang lên từ phía xa, bởi đường vắng nên tiếng móng sắt gõ vào đường gạch nghe vô cùng rõ ràng. Nguyễn Vô Niệm liền thấy ở phía trái đường có bốn con tuấn mã, cưỡi trên lưng tuấn mã là một người thiếu niên mặc áo tơi, chẳng phải là anh em kết nghĩa với hắn thì là ai. Nguyễn Vô Niệm vui vẻ gọi lớn.

- Thái Sung, chuẩn bị trà, có khách đến.

Lê Bang Cơ đi vào bên trong tiệm tự nhiên như ở nhà mình cởi ra áo tơi ném cho Đào Biểu. Ở bên trong cung khí trời như thế này cũng vô cùng buồn chán làm cho người ta không có chút động lực nào để làm việc, Lê Bang Cơ liền quyết định đến thăm anh em mình một chuyến. Huynh đệ hắn làm ăn trong kinh thành, là địa bàn của hắn, đương nhiên hắn phải chăm sóc em trai kết nghĩa của mình. Lê Bang Cơ biết hiện tại anh em mình đang gặp khó về kiểu khí trời như thế này, hắn muốn giúp đỡ nhưng giờ chưa phải lúc.

- Huynh trưởng, trời mưa như thế này sao lại đến đây. Ngươi bị cảm lạnh thì biết sao bây giờ.

Nguyễn Vô Niệm nói, thực sự hắn lo lắng cũng không sai một chút nào, thời kỳ này y học còn chưa phát triển, thầy thuốc chữa bệnh cũng vô cùng hên xui, một cái cảm lạnh thôi cũng đủ chết người rồi, do đó dầm mưa trong khi trời rét như thế này rất nguy hiểm. Lê Bang Cơ lắc đầu phủi phủi nước trên ống tay áo nói.

- Đàn ông nam nhi sợ hãi gì mấy giọt mưa.

Nguyễn Vô Niệm không khỏi gật đầu công nhận, Lê Bang Cơ thân thể cường tráng, gương mặt góc cạnh, làn da có hơi sạm một chút nhưng càng làm hắn có vẻ khí khái nam nhi. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Chúng ta lên trên uống trà, để phía dưới này bọn nhỏ học chữ.

Lê Bang Cơ cũng rất ưa thích bầu không khí trong tiệm này, dù là kinh doanh nhưng bọn nhỏ chưa bao giờ quên việc đọc sách thánh hiền, Lê Bang Cơ cũng là một người yêu thích nho giáo, vì vậy nhìn thấy bọn nhỏ hiếu học hắn vô cùng vui lòng, hắn cảm thấy không khí ở trong tiệm này còn thoải mái hơn ở bên trong hoàng cung rất nhiều.

Hai người ngồi trước ban công lầu hai của tiệm Điềm, ở đây đã có sẵn một bộ bàn ghế, trên có bày một kỷ trà và một tráp trầu. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Mời huynh trưởng ăn trầu!

Nguyễn Vô Niệm nói, đương nhiên việc têm trầu là do Đào Biểu lo liệu, đôi thay thuần thục têm trầu thành hình cánh phượng dâng lên cho Lê Bang Cơ. Lê Bang Cơ còn trẻ nhưng cũng rất thích ăn trầu, có thể là vì ảnh hưởng từ truyền thống từ ngàn xưa, người Việt lúc này từ quan cho đến dân ai ai cũng ăn trầu, nhuộm răng đen, vừa thơm miệng vừa bảo vệ hàm răng của mình được chắc khoẻ. Đương nhiên điều này phải trừ Nguyễn Vô Niệm ra, bởi vì răng hắn trắng như răng chó.

- Ta thấy bên trong tiệm đã bày lên đủ loại kệ hàng, đệ dự định bao giờ khai trương?

Lê Bang Cơ nhóp nhép nhai miếng trầu lại hỏi. Nguyễn Vô Niệm rót cho anh trai kết nghĩa một ly trà, lại rót cho mình một ly sau đó mới đáp.

- Đệ dự định chờ thêm ba ngày nữa, thời tiết đỡ hơn một chút, khi đó mới khai trương được.

Lê Bang Cơ đủng đỉnh nhai trầu, sau đó quay người một cái Đào Biểu lập tức dâng lên ống nhổ để hoàng đế phun ra, lấy khăn lau sạch miệng hắn lại nói.

- Lúc ngu huynh rời khỏi triều có gặp được người của Thái sử viện, có hỏi qua một phen, Thái sử viện dự đoán rằng ba ngày nữa trời sẽ có nắng.

Nghe Lê Bang Cơ nói vậy Nguyễn Vô Niệm không khỏi sửng sốt, hắn cũng phải xem lại hậu trường của vị huynh trưởng này như thế nào. Thái sử viện đều là một lũ thần côn tinh ranh, con mắt để trên đầu, nếu như chỉ là một viên quan dân bộ bình thường liệu bọn hắn có thèm trả lời không mới là vấn đề. Có thể hỏi được đám thần côn đó thân thế của huynh trưởng hắn thực sự không thể xem thường. Nghĩ rất nhanh, Nguyễn Vô Niệm liền bán thảm nói.

- Đệ cũng mong là như vậy, nếu không đệ lỗ là cái chắc, tiền thuê nhà đã thanh toán, vốn của đệ cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu khó khăn quá chỉ sợ việc học tập cho mấy đứa nhỏ cũng phải dừng lại.

Bán càng thảm càng tốt, để Lê Bang Cơ có thể nhìn thấy thảm trạng của hắn mà có thể vận dụng lực lượng của mình đi giúp đỡ. Phải biết chí hướng của Nguyễn Vô Niệm là thị trường cao cấp, như vậy hắn cần phải móc nối với các quan viên, mà điều này thì có sự hỗ trợ của huynh trưởng hắn sẽ tốt hơn nhiều.

Quả nhiên Lê Bang Cơ trúng chiêu, hắn càng cảm thấy có lỗi, nếu không phải hắn hối thúc hiền đệ của hắn lên kinh thành sớm thì đã chẳng gặp phải khó khăn như thế này, lại nghĩ đến mấy đứa nhỏ đang say sưa học chữ ở dưới lầu, nếu chúng phải ngừng lại việc học thì thực sự đáng tiếc lắm thay. Lê Bang Cơ nói.

- Hiền đệ yên tâm, đệ là người nghĩa khí, nhất định sẽ có phúc báo.

Dù quen biết Ngưu đầu Mã diện thế nhưng Nguyễn Vô Niệm lại không tin ông trời, nếu như ông trời công bằng thì hai thằng ngu kia đã không bắt nhầm hắn đi, lại không cướp đi mẹ của hắn - một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu như thế. Vô Niệm càng hiểu rằng ý tứ trong câu nói đó, huynh trưởng dù không nói ra nhưng chắc chắn sẽ giúp hắn, Nguyễn Vô Niệm chỉ cần một câu nói này là đủ rồi.

- Tạ ơn huynh trưởng cát ngôn.

Nguyễn Vô Niệm nói, hắn cũng không muốn kéo dài vấn đề này, khéo quá lại hóa vụng, Nguyễn Vô Niệm lập tức đổi sang chuyện khác nói.

- Vừa này huynh trưởng đến sắc mặt có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ công vụ gặp khó khăn hay sao?

Nguyễn Vô Niệm để ý sắc mặt người rất kỹ, khi Lê Bang Cơ vừa đi vào trong cời áo tơi ra trên gương mặt luôn hiện vẻ căng thẳng không vui. Lê Bang Cơ cũng không ngờ huynh đệ của hắn lại nhạy cảm đến vậy, chỉ cần nhìn sắc mặt thôi lại có thể đoán ra. Hắn cũng không giấu giếm mà gật đầu nói.

- Hiền đệ nói cũng không sai, đúng là trong triều đang có xảy ra một số việc. Bệ hạ nhận được tin tức các đầu mục ở các châu biên giới nước ta và Đại Minh liên tục đánh qua lại lãnh thổ của nhau, mâu thuẫn rất lớn, các đại thần dâng lên kế quá nát, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ liền quát mắng bọn hắn một trận, nào ngờ các quan đại thần cũng không nể mặt mũi thánh thượng, vung tay áo bỏ đi, hiện tại Thánh thượng đang đau đầu tìm kế giải quyết đây.

Lúc này Nguyễn Vô Niệm mới nhận ra tình hình trong triều lại rối ren như vậy, quân không ra quân, thần không ra thần, thảo nào ba năm nữa Lạng Sơn vương Lê Nghi dân làm binh biến lại dễ dàng đến thế, nếu không phải là có sự tiếp tay của mấy vị đại thần này, ai mà tin được. Vừa rồi huynh trưởng cũng là muốn cảnh báo hắn sau khi vào triều phải cẩn thận sao? Nguyễn Vô Niệm nói.

- Đệ cũng không giỏi việc triều chính, không biết giúp huynh trưởng giải quyết những rắc rối trong triều như thế nào. Nhưng đệ có vài ngu ý, nếu bệ hạ có thể làm được tuy nói không giải quyết được triệt để tình hình lúc này, nhưng cũng có thể tăng cường lực lượng của bệ hạ.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio