Chương 58:
Đêm đó, kế hoạch của Nguyễn Vô Niệm đã thực sự thành công trọn vẹn, sở dĩ Nguyễn Vô Niệm muốn đốt lửa ăn uống cùng dân chúng ở ngoài trời chính là để bản thân hắn hoà vào cộng đồng người Tày - Nùng ở nơi đây, đồng thời cũng thông qua những câu chuyện truyền thuyết gieo vào trong họ hạt giống về cộng đồng 54 dân tộc Việt. Vô Niệm không cần bọn hắn hoàn toàn tin tưởng, nhưng chỉ cần một hạt giống đó dần dần theo thời gian mà lớn lên trong tâm thức của bọn hắn, đồng thời câu chuyện này cũng sẽ dần dần lan toả ra đến các buôn làng của người đồng bào miền núi, như vậy sợi dây liên hệ của những đồng bào miền núi và triều đình trung ương mới có thể dần dần hiện hữu và trở nên bền chặt. Đối với những người phía trên vùng cao, tại các châu, sách, động như thế này không thể sử dụng vũ lực, chỉ có thể sử dụng tình cảm.
Sáng ngày hôm sau, Vô Niệm ngày hôm qua uống rượu có chút nhiều, thế nhưng hắn vẫn thức dậy từ khá sớm. Ngày hôm nay hắn có hẹn gặp mặt với Nông Kính để đi vào việc chính. Thái Sung nhìn thấy ông chủ đã tỉnh lập tức mang nước đi vào để Vô Niệm rửa mặt, Thái Sung nói.
- Ông chủ, theo lệnh của ông chủ ngày hôm nay ta đã đi quan sát một lần, số lượng thổ binh ở trong thành này có ước chừng bảy trăm người, sáng nay ta lại phát hiện thêm từng tốp trai tráng cầm theo vũ khí từ bên ngoài đi vào thành, dường như Nông Kính đang tập trung binh lực.
Nguyễn Vô Niệm nghe Thái Sung báo cáo lại không khỏi suy nghĩ nói.
- Có lẽ Nông Kính dự định sẽ phản công Đàm Khoan để báo thù. Ngày hôm qua ta có thấy những tốp binh sĩ khác nhau tụ lại, có thể là đến từ những buôn làng lân cận, hắn chờ đợi tập kết đủ quân sẽ kéo sang châu An Bình báo thù.
- Ông chủ, nếu như bọn chúng đánh nhau có thể nhiệm vụ lần này của chúng ta chẳng phải sẽ thất bại hay sao.
Thái Sung lo lắng nói, ngược lại Nguyễn Vô Niệm lại khá thoải mái cười nói.
- Ngươi thật là lo bò trắng răng, hắn còn chưa xuất binh ngươi đã lo rồi, chẳng phải hôm nay ta còn gặp hắn hay sao. Không vội, ta hôm nay sẽ khuyên ngăn hắn. Ngươi đi nói với đám người Quân Đao chuẩn bị một chút, rất có thể đến buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát đi La Hiên.
Nguyễn Vô Niệm không muốn phí thời gian tại Hạ Lang quá lâu, sau khi thuyết phục được Nông Kính hoãn binh, hắn lập tức sẽ đi La Hiên, thời gian của Nguyễn Vô Niệm rất có hạn, công việc tại Thăng Long dù có Mạc Khoa quản lý thế nhưng Nguyễn Vô Niệm vẫn còn nhiều kế hoạch khác mà Mạc Khoa chưa thể làm được.
Nông Kính mời Nguyễn Vô Niệm gặp mặt tại ngôi nhà lớn giữa châu thành, ở bên trong lúc này ngoại trừ Nông Kính còn có ba người thanh niên, hai già làng, ngày hôm qua Vô Niệm còn nhớ ba thanh niên kia là em trai của Nông Kính, còn hai già làng này gọi là thầy tào, thầy mo hay nói theo tiếng Nùng nghĩa là "người mắt sáng", bọ họ được coi là những nhà thông thái, có thể câu thông với thần linh, chuyên hành nghề cúng bái, tổ chức các tục, lễ bên trong cộng đồng, do đó địa vị của bọn hắn rất cao, chỉ sau thủ lĩnh là Nông Kính mà thôi.
- Người anh em tộc Kinh của ta, ngày hôm qua người anh em ngủ ngon chứ?
Nông Kính nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm lập tức vui vẻ cười nói, rõ ràng đêm qua khoảng cách giữa hai bên đã hoàn toàn xích lại gần với nhau hơn, ban đầu từ khâm sai, sau lại là quan trên, hiện tại thậm chí Nông Kính và Vô Niệm bây giờ còn xưng hô với nhau là
"người anh em", dù Vô Niệm nhỏ tuổi, thế nhưng Nông Kính nhất quyết không khỏi hắn là em bởi vì thân phận đại quan của Vô Niệm còn đó, Vô Niệm lại tỏ ra mình khiêm tốn nên cũng không chấp nhận lời của Nông Kính, thành ra hai người cứ gặp nhau là nói người anh em này người anh em nọ, có vẻ như câu chuyện quả bầu mẹ buổi tối của Nguyễn Vô Niệm thực sự làm cho Nông Kính hứng chí, như hắn đã tìm được người anh em thất lạc đã lâu của mình vậy.
- Cảm ơn những người anh em đã chăm sóc, đêm qua ta ngủ rất tốt. Để mọi người chờ lâu rồi.
Nguyễn Vô Niệm cũng không khách khí ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Nông Kính, một bộ anh anh em em cực kỳ tự nhiên. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Sáng nay ta thấy binh lính ở bên trong châu thành bỗng nhiên nhiều lên, không biết là có việc gì?
Nguyễn Vô Niệm không nói thẳng mà bắt đầu mày mò bắt chuyện, Nông Kính chép miệng lại tức giận nói.
- Nhắc đến lại tức giận, chắc người anh em cũng biết rõ bọn ta bị Đàm Khoan tập kích. Chỉ trong vòng mấy tháng, bọn hắn giết chết mấy chục người của ta, tàn phá ba buôn làng, dê bò bị chúng bắt không thể đếm được. Nông Kính ta tuy hiền lành nhưng cũng không phải là kẻ dễ bị ăn hiếp, ta đã phát lệnh hiệu triệu dân binh trai tráng toàn châu, triệu tập chừng được hơn một ngàn người, phát binh sang châu An Bình quyết lấy đầu của tên họ Đàm kia.
Nhắc đến việc này ai nấy trong nhà sàn cũng đều phẫn nộ, bọn hắn thậm chí đã rút sang đất Việt rồi Đàm Khoan vẫn tiến đánh, bộ hắn nghĩ rằng tất cả bọn họ đều là mèo bệnh dễ ăn hiếp sao. Em út của Đàm Khoan là Nông Nghệ còn rủ rê Vô Niệm.
- Đúng vậy, anh em người Kinh muốn đi cùng chúng ta không, đến khi đó chúng ta chiếm luôn châu An Bình dâng lên cho hoàng đế Đại Việt, đây là một cái công lớn.
Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhe răng, hoá ra mấy con hàng này không chỉ muốn đi đánh cướp Đàm Khoan để báo thù, mà còn muốn chiếm cả châu An Bình để làm thổ hoàng đế, thực sự liều mạng mà. Nguyễn Vô Niệm liền nói.
- Các anh em, không ngại nghe ta nói đôi lời chứ?
- Anh em người Kinh muốn nói gì cứ nói, sao lại phải khách sáo như vậy.
Em thứ của Nông Kính là Nông San tỏ vẻ không vui nói, hắn không thích những lời khách sáo như thế. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Các anh em có lẽ không biết, sở dĩ Đàm Khoan dám sang tận đây đánh cướp là vì hắn nhận được sự hậu thuẫn của Tổng đốc Lưỡng Quảng Vương Cao nhằm gây xào trộn vùng biên giới Việt - Minh. Nếu như bây giờ các anh em phát binh tấn công Đàm Khoan thắng bại hay không không nhắc đến, nhưng khi đó Vương Cao tuyệt đối sẽ phát binh, mọi người nghĩ với hơn một ngàn quân mọi người có thể chống cự lại được bao nhiêu quân Minh? Một vạn hay hai vạn? Trong khi Vương Cao tối đa có thể xuất quân đến năm vạn binh mã, khi đó thù không báo được, chỉ e nhà cũng chẳng còn.
Vô Niệm không cần biết đứng sau lưng của Đàm Khoan liệu có phải là Vương Cao hay không, hắn chỉ cần biết rằng cần có một nhân vật phản diện lớn để đe doạ những cái đầu nóng của đám người Nông Kính, mà kẻ này rõ ràng ngoại trừ Vương Cao thì không ai thích hợp hơn.
Nghe Nguyễn Vô Niệm nói đám người trong nhà không khỏi trầm mặc, thực sự bọn hắn không hề nghĩ được sâu xa đến thế, bọn hắn đơn giản là bị hận thù làm mờ mắt, cho rằng giống như trước kia, Đàm Khoan vì hiềm khích lãnh thổ hai bên mà liên tục đánh cướp bọn hắn, truy cùng đuổi tận đến nơi đây mà thôi. Nào nghĩ rằng đây là một âm mưu của Vương Cao. Nông Kính thậm chí giật mình bởi hắn còn từng có ý đầu nhập vào Vương Cao nữa đây.
- Thế nhưng chẳng lẽ bọn ta chỉ có thể nằm đây chịu trận mà không thể làm gì? Người anh em không biết mỗi lần tên Đàm Khoan kia tấn công các buôn làng để lại thảm cảnh như thế nào.
Em út của Nông Kính không cam lòng nói, hắn đảm trách nhiệm vụ đi tuần du bên ngoài, buôn làng bị tấn công hắn cũng đến đầu tiên, chỉ thấy khắp nơi đều là người chết, người già, trẻ em, đàn ông đều bị giết sạch, dê bò, lợn gà và phụ nữ thì bị bắt đi, cả buôn làng chìm trong khói lửa, cơ hồ bị huỷ diệt. Chính vì vậy mà bọn hắn mới tức giận muốn giết sạch đám người Đàm Khoan để chiếm châu An Bình.
Nguyễn Vô Niệm ôn hoà nói.
- Điều này ta đương nhiên biết, thế nhưng người anh em, ta nói đây chính là trước mắt, hiện giờ không phải là lúc nên động thủ. Hiện giờ thời cơ còn chưa đến. Hiện tại Đại Minh rất mạnh mẽ, Vương Cao cũng là kẻ xảo quyệt, nếu bây giờ chúng ta động binh, đến khi đó quân Minh đánh xuống thì triều đình Đại Việt có muốn giúp cũng không được, bởi vì sẽ gây ra chiến tranh giữa hai nước.
- Vậy khi nào chúng ta mới có thể tấn công?
Nông Kính nói, nghe người anh em người Kinh nói dường như trong đầu đã có kế hoạch sẵn. Nguyễn Vô Niệm đáp.
- Năm sau, trễ nhất là đầu năm sau chúng ta phát binh mới là thời cơ thuận lợi nhất. Ta cam đoan với người anh em, khi đó người Kinh bọn ta cũng không đứng ngoài cuộc mà nhìn.
Nông Kính không rõ vì sao Vô Niệm lại chắc chắn nói năm sau mới là thời cơ phù hợp, thế nhưng nghe Vô Niệm hứa hẹn người Kinh không đứng ngoài cuộc Nông Kính không khỏi động lòng, bởi vì khi đó phần thắng sẽ cao hơn rất nhiều. Nông Kính quay sang hỏi thầy mo nói.
- Thầy mo, ý của các ngươi thế nào?
Lúc này thầy mo mới mở ra đôi mắt đục nói.
- Vừa rồi ta ngủ gật, chư thần hiện lên nói với chúng ta đầu năm sau mới nên là lúc xuất binh.
main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh