Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

chương 39: sư phụ lạnh nhạt và đồ đệ xinh đẹp (16)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Hệ thống còn chưa kịp hiểu cái gì mà sườn kho nước tương thì bỗng nhiên nhìn thấy thân thể Lâm Vãn sáng lên, sau đó máu của Vị Minh chân nhân đã trực tiếp chui vào trong thân thể của cô, mà Vị Minh chân nhân lại dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mà trở nên khô quắt.

"Ầu mài, ký chủ, cô biến thành cái bóng đèn lớn rồi, siêu sáng luôn!" Lật Xe thấy được toàn thân cô sáng lên, lập tức vô cùng hưng phấn báo cáo với cô.

Sắc mặt Lâm Vãn trầm xuống: "Mi không biết ăn nói thì câm miệng đi! Rõ ràng là ta đang ăn sườn kho nước tương, hương vị thật tuyệt, còn ngon hơn gà KFC trước đó nhiều."

Hệ thống "A" một tiếng: "Chúc cô ngon miệng nhé."

Thân thể Lâm Vãn tự động hấp thu Vị Minh chân nhân, còn hút đến độ đặc biệt high, chờ đến lúc cô kịp phản ứng lại thì trước mắt đã không còn thân ảnh của Vị Minh nữa, chỉ còn lại một cái xác khô.

Vết rách ở vùng đan điền của cô dần dần biến mất, thậm chí Kim Đan đã mất đi cũng bắt đầu chậm rãi ngưng tụ.

Lâm Vãn co đầu rút cổ với hệ thống, đang cùng hệ thống cà khịa nhau, bỗng nhiên lại cảm thấy toàn bộ tinh thần đang bị một nguồn sức mạnh ngang ngược hút đi.

"Lật, Lật xe, ta sao rồi?" Cô hơi mờ mịt.

Ngược lại hệ thống vẫn rất bình tĩnh: "Không sao cả, Lạnh Nhạt nhớ cô, muốn cưỡng ép kéo cô ra ngoài."

Lâm Vãn cảm thấy thần trí của mình quả nhiên không thể khống chế sắp bị kéo ra ngoài thì lập tức hoảng: "Không, ta không muốn rời xa mi, nhanh ôm chặt ta, hỡi Xe của ta!"

Hệ thống cười lạnh: "Cô vẫn nên cút nhanh đi, Lạnh Nhạt đã muốn cô đi bây giờ thì cô không ở lại đến canh năm được đâu. Mau mau cút, đi tìm tâm can bảo bối của cô ấy!"

Lâm Vãn còn chưa kịp chửi mắng hệ thống thì đã cảm thấy toàn bộ thân thể bỗng nhiên run rẩy một chút, đôi mắt liền mở ra.

Ngay lúc cô vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt lo lắng của Thanh Việt.

"Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, vi sư cho rằng còn phải tìm thêm vài người có pháp thể Băng Phượng cho nàng hấp thu nữa thì nàng mới có thể tỉnh lại. Cũng may trước đó Vị Minh đã hấp thu không ít, ngược lại là có ích cho nàng." Thanh Việt đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, trên mặt hiếm khi ẩn chứa nụ cười.

"Đinh —— giá trị lạnh nhạt tăng đến điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng."

Nghe được giọng nói nhắc nhở của hệ thống, Lâm Vãn dường như vui vẻ đến muốn bật cười, cũng may cuối cùng cô đã khắc chế chính mình.

"Sư phụ, người trở về rồi, đồ nhi rất nhớ người." Lâm Vãn không thể phá vỡ thiết lập nhân vật, cô nuốt một ngụm nước bọt, bày ra dáng vẻ trì độn.

Xoắn xuýt nửa ngày, thật vất vả mới nói ra được lời trong lòng mình, thậm chí lúc cô nói lời này, trên mặt hiếm khi lộ ra vài phần thấp thỏm, dường như sợ dọa phải sư phụ.

Thanh Việt cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên, cúi xuống dùng trán chạm trán cô: "Sư phụ cũng nhớ nàng, Vãn Vãn hiện giờ thật biết ăn nói."

Cử động của hắn mang theo chút thân mật, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, thẳng đến cuối cùng hai cánh môi đã chạm vào nhau.

Lâm Vãn rất vui sường, cô càng không ngừng khoe khoang với hệ thống: "Ta đã nói rồi, Lạnh Nhạt chính là tâm can bảo bối của ta cơ mà, sao có thể vô tình với ta như vậy được, kết quả thật sự là quá hời, lập tức tăng tới điểm ha ha ha ha..."

Cô mặc sức cười như bị điên, não Lật Xe trong đầu Lâm Vãn lại quay cuồng trong mơ hồ.

"Ký chủ, cô có từng nghe một câu là vui quá hóa buồn chưa. Ta cảm thấy hiện giờ tên tiểu nhân trong lòng cô đang cười hệt như thế đấy."

Lật Xe không phụ lòng danh hiệu người gặp người ghét của nó, loại thời điểm này vẫn phải dội cho Lâm Vãn một chậu nước lạnh.

Có điều Lâm Vãn cũng không rảnh để nói chuyện với nó nữa, cô hoàn toàn không có cách nào.

Thanh Việt trực tiếp vứt bỏ cái xác khô của Vị Minh chân nhân đi, cứ như vậy ôm thân thể cô dùng trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, bắt đầu luyện công.

Không thể không nói, Thanh Việt vẫn rất khốn nạn, dù sao Lâm Vãn cô vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục cơ mà.

Hình như đã phát giác được ý nghĩ trong nội tâm cô, Lạnh Nhạt sờ lên tấm lưng run rẩy của cô, nhẹ giọng trấn an: "Nàng cho vi sư một viên Kim Đan, từ nay về sau chính là người của vi sư. Ta chắc chắn sẽ bù đắp cho nàng thật tốt."

Lúc hắn nói ra những lời này, ngay cả lời cự tuyệt Lâm Vãn cũng không thể phát ra, bởi vì cô sớm đã không nói nên lời, há miệng run rẩy chỉ có thể phối hợp theo động tác của hắn, ý thức giữa lúc lên xuống chập chùng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Có lẽ là do pháp thể của bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, cũng có lẽ là do cô đã ăn quá nhiều nham thạch của Thanh Việt, chỉ qua có vài ngày Lâm Vãn quả thật đã khôi phục lại cảnh giới Kim Đan.

Lúc Lâm Vãn tỉnh lại, Thanh Việt đang nấu cháo, hắn vẫn là trạng thái bạch y không nhiễm trần thế, có điều khi hắn cầm muỗng khuấy cháo trong nồi, Lâm Vãn luôn cảm thấy hắn đã nhiễm vài phần khói lửa.

Cô không nói gì, cứ như vậy nghiêng đầu thưởng thức động tác của nam nhân.

Con người quả nhiên là động vật thị giác, chỉ cần là dáng vẻ đẹp mắt thì đều sẽ lún sâu vào đó, giờ phút này cô đang u mê trong giá trị nhan sắc của Thanh Việt, không thể tự kìm chế.

Thanh Việt cầm một vật có hình dạng dài bóp nát bỏ vào, mắt Lâm Vãn đang lấp lánh như sao, kết quả khi nhìn thấy hành động này của hắn thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Nếu không phải gần đây cô đã quen trưng ra vẻ mặt không cảm xúc thì đoán chừng biểu cảm hoảng hốt kia sẽ không kìm lại được nữa.

"Hệ thống, đó là cái gì?" Cô gần như tuyệt vọng hỏi thăm.

"Không phải cô đoán được rồi à? Còn hỏi ta làm gì." Hệ thống âm trầm đập vỡ hi vọng của cô.

"Không, ta không đoán được, mi phải nói cho ta biết." Lâm Vãn tuyệt không thừa nhận.

Hệ thống cười lạnh một tiếng: "Hươu tinh đó, cường thân kiện thể, lúc trước bụng cô phị lủng một lỗ lớn như vậy, đúng là nên bồi bổ cho tốt."

Cái ấy của bé hươu >o

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio