Cũng không biết Hỉ Ca chợp mắt lúc nào, đợi đến lúc cô mở mắt, xuống nhà, đã thấy Sở Tiếu Ca hoàn thành xong bài tập luyện buổi sáng và đang ăn điểm tâm.
Hỉ Ca nuốt nước miếng. Làm sao mà nhìn Sở Tiếu Ca ăn uống nhồm nhoàm lại ngon miệng thế nhỉ? Hỉ Ca bay nhanh về phòng, vọt vào toilet, rửa mặt súc miệng, thay bộ quần áo xong bay nhanh xuống phòng ăn.
Nhưng mà…. vì sao cái tên hàng xóm lại có mặt trong nhà cô? Hỉ Ca nhìn vị khách không mời kia, cau có hỏi.
“Ngươi làm gì ở đây?”
A Thất nhún vai: – “Tiểu Cửu mời ta qua ăn sáng.”
Hỉ Ca quay mặt nhìn Tiểu Cửu, phát hiện cô ta đã nhanh chân lủi vào nhà bếp. Không cần nghĩ cũng biết, Tiểu Cửu là bị uy hiếp. Tài nấu nướng của Tiểu Cửu thật tốt lắm. Chính là trong nhà chỉ có mạng người nhưng thức ăn lại bày đầy trên bàn, không có một lỗ hổng luôn. Hỉ Ca thực hoài nghi, không lẽ Tiểu Cửu muốn mọi người bị bội thực mà chết sao! Sự thật chứng minh, Hỉ Ca sai lầm rồi. Ngoại trừ cô, ba người kia ăn như hổ đói. Nguyên một bàn thức ăn, nhoáng một cái chỉ còn lại nửa ly sữa!
Ăn cơm xong, ai làm gì thì làm, để lại một mình Hỉ Ca ngồi ngây người với nguyên một chồng bát đĩa.
Sở Tiếu Ca bị Tiểu Cửu kéo ra ngoài mua gì đó, phỏng chừng sẽ không về sớm. A Thất ăn chực bữa sáng xong cũng biến mất. Trong nhà chỉ còn lại một mình Hỉ Ca. Thật thanh nhàn!
Thịnh Thế update phải mất tiếng đồng hồ mới xong. Trong lúc nhất thời, Hỉ Ca không biết phải làm gì, thế là mở email lên nhìn xem có ai liên hệ với mình không. Không ngờ bên trong hòm thư quả thực có email mới. Là thư mời họp lớp. Thời gian là thứ sáu. Hỉ Ca mím môi, thực hối hận đã mở hòm thư. Bấm nút xóa email. Thuận tay đóng máy tính, coi như cái gì cũng chưa thấy là tốt nhất.
Đáng tiếc, cô muốn làm đà điểu nhưng có người không nghĩ buông tha cho. Hỉ Ca vừa tắt máy tính, điện thoại di động liền reng. Nhìn màn hình, là lớp trưởng.
Biết số di động của cô không có bao nhiêu người. Không phải cô không cho, mà là hồi còn đi học, Hỉ Ca thuộc vào hàng “ẩn sĩ”. Căn bản không có bao nhiêu người từng tiếp xúc qua với cô. Thời gian đầu còn có vài nam sinh cảm thấy hứng thú muốn làm quen với cô, nhưng sau đó họ chịu không nổi tính “trì độn” của cô nên đều lặng lẽ rút lui, chẳng có ai chủ động hỏi xin số điện thoại cả.
Đương nhiên, lớp trưởng là ngoại lệ. Hắn có lẽ là người duy nhất đối xử bình đẳng với tất cả bạn học cùng lớp.
Haiz! Hỉ Ca thở dài, bất đắc dĩ mở máy. Quả nhiên là kêu cô đi họp lớp. Hỉ Ca định bụng kiếm cớ thoái thác, dù sao lúc ở đại học, trừ bỏ đến giờ lên lớp rồi hết giờ về nhà, cô căn bản không có tiếp xúc với bạn học. Này cũng không phải lỗi của cô. Thời gian đó, Sở lão cha và Sở mụ mụ đều đi nước ngoài, mọi chuyện ở nhà đều quăng cho hai đứa con. Lúc ấy Sở Tiếu Ca mới vài tuổi đầu, cho dù hắn biết cách kiếm tiền, cũng không thể bắt hắn đi quản lý nguyên một đại công ty a! Thế cho nên, Hỉ Ca phải hy sinh năm tuổi xuân cống hiến cho sự nghiệp phát triển công ty gia đình.
Lớp trưởng nhất định không chấp nhận lời từ chối. Hỉ Ca còn chưa kịp mở miệng nói mình bận rộn, đã nghe đầu dây bên kia một tiếng thở dài não ruột, kế tiếp là phút lải nhải không ngừng. Hỉ Ca ngồi cứng ngắc trên ghế, tay cầm di động đến mỏi nhừ, không ngừng nghe tiếng nói từ phía bên kia đầu dây truyền qua, tựa hồ không có ý muốn dừng. Cuối cùng, Hỉ Ca nhận thua, phải đáp ứng sẽ tham dự. Vừa nghe xong, lớp trưởng liền cười ha hả báo cho cô biết địa điểm tụ hợp, sau đó cúp máy. Hỉ Ca nhìn di động… sắp hết pin, thật muốn khóc quá đi. Điện thoại cô dùng là loại tính cước phí hai đầu a~ Gọi ra hay nhận cuộc gọi đều bị tính tiền (hay tính phút). Hình như ở nước ngoài đều có loại tính cước phí như thế này. Ít nhất thì ở Mỹ là như vậy
giờ chiều, rốt cuộc Sở Tiếu Ca một thân mệt mỏi lết trở về, vừa nhìn thấy Hỉ Ca liền nhào qua ôm, nói làm sao cũng không chịu buông tay, khóc lóc than thở cho số phận bi thảm của cậu. Từ sáng sớm, cậu phải cùng Tiểu Cửu đi dạo phố, buổi trưa ăn được nửa bát cháo, sau đó phải cuốc bộ cho đến tận bây giờ. Cậu đã muốn mệt xỉu, vậy mà Tiểu Cửu còn chưa đi chán.
Nhìn Tiểu Cửu ôm từ trong cốp xe ra nào là bao lớn, bao nhỏ, bao vừa, Hỉ Ca trợn mắt: – “Hai người đi mua cái gì vậy?”
Nếu cô nhìn không lầm, cái vật xanh xanh tím tím kia là… áo lót phụ nữ đi? Tiểu Cửu vậy mà kéo Sở Tiếu Ca đi mua nội y? Nó không xấu hổ mà chết sao? Sở Tiếu Ca tựa hồ nhớ tới cái gì, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng lên, ho khan tiếng, không nói gì nữa.
Có lẽ vì tâm tình tốt, buổi tối Tiểu Cửu hưng phấn nấu nguyên một bàn đồ ăn cực kỳ phong phú. Thức ăn vừa dọn lên, chuông cửa cũng vừa reo. Nếu có thể, Hỉ Ca thật muốn đập vào mặt cái tên đang đứng ngoài cửa kia. Da mặt hắn không phải dày bình thường à! Bất quá, trừ bỏ cô, hình như người còn lại vẫn có ý chờ đợi A Thất. Sở Tiếu Ca là dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn. Còn Tiểu Cửu… hồi đầu thì có chút sợ hãi, đến giờ ánh mắt cũng bắt đầu chuyển qua sùng bái rồi?! Hỉ Ca nhìn không ra, cái tên nam nhân này có chỗ nào đáng cho người ta sùng bái chứ? Là sùng bái da mặt hắn dày hơn người bình thường à?
Buổi tối, rốt cuộc trò chơi update xong. Hỉ Ca thu dọn đâu đó xong mới trèo lên giường, đeo mũ giáp tiến vào trò chơi.
Lần trước cô hạ tuyến ở một khách điếm trong thành chủ, lúc này vừa lên đã nghe tiếng thông báo có người đang gọi. Mở thông tấn khí, tiếng của Cuồng Vũ liền ào vào màng nhĩ:
“Hỉ Ca~~~, ta ăn xong bữa cơm rồi mới thấy ngươi lên tuyến a~”
… Khái niệm thời gian của Cuồng Vũ thường liên quan đến thực phẩm hoặc thức ăn, điều này Hỉ Ca đã biết từ trước.
“Gấp cái gì chứ. Ngươi chuẩn bị tốt chưa? Những người khác đều đã đến rồi?” – Hỉ Ca đẩy cửa phòng, đi xuống lầu dưới của khách điếm, phát hiện Cô Tửu đang ngồi ăn cơm, mà người ngồi cùng bàn với hắn là… Cuồng Vũ, Tiểu Tà và hai huynh đệ Đông Tây.