Trong đại sảnh không có nhiều quang minh thuật sĩ lắm, khoảng tên mà thôi. Đánh xong cũng không ra trang bị, nhưng mỗi người lại được phân một ít quang minh đồ sách tàn phiến. Tập hợp đủ chương quang minh đồ sách có thể đổi thành danh hiệu quang minh dũng sĩ, lúc đánh hắc ám quái vật sẽ được đề cao % lực công kích. Hơn nữa, nếu giết hắc ám quái vật càng nhiều, danh hiệu này còn có thể thăng cấp.
Hỉ Ca không có hứng thú với danh hiệu quang minh dũng sĩ. Cả đội gom lại vừa lúc đủ chương đồ sách, tất cả đều bị Cô Tửu mua xuống. Cũng không biết hắn dùng làm gì. Tiền mà Cô Tửu sử dụng hiện giờ là từ trong túi Hỉ Ca xuất ra (hắn đã bán thân). Hỉ Ca trợn tròn mắt… nhẫn a nhẫn… dù sao cũng chỉ có kim.
“Này, làm sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vị thích khách kia a?” – Cô Tửu và Hỉ Ca lọt tọt đi ở phía sau cùng, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
“Người quen.”
“… không phải ngươi thích hắn ta chứ?” – Cô Tửu không tin, ánh mắt Hỉ Ca nóng bỏng như vậy…
“Ngươi muốn chết!!!!” – Hỉ Ca liếc mắt nhìn Cô Tửu. Từ hồi Cô Tửu cùng Hỉ Ca luyện tập PK, bị cô một kích giây sát, đến giờ mỗi lần cô vung pháp trượng là hai chân hắn run rẩy.
“Đùa thôi… hi`hi`… Mà hỏi thật, ngươi biết tên thích khách kia sao? Xem kỹ thuật, hắn có thể bài danh đệ nhị chứ chẳng chơi.” – Cô Tửu cũng bắt chước Hỉ Ca, nhìn chằm chằm người đi phía trước.
“Ngươi biết thích khách còn lợi hại hơn à?” – Hỉ Ca đã xác định người kia là Thất Tử. Bởi vì vừa rồi Hỉ Ca nhắn tin uy hiếp Sở Tiếu Ca, rốt cuộc Sở Tiếu Ca tiết lộ cho cô biết Thất Tử không đi chung với đội ngũ khai hoang di tích của Thứ.
“Thời beta, ta biết một thích khách gọi là Thất Gia. Hắn tuyệt đối là người phi thường nhất mà ta từng gặp. Đúng rồi, ngươi có xem bản phim tuyên truyền không? Thích khách áo trắng trong đoạn video chính là hắn!”
Hỉ Ca nhìn Cô Tửu, im lặng. Cô Tửu nói không phải Thất Tử mà là Thất Gia. Cái tên này… đúng là đã lâu không nhớ tới.
Thất Gia… chính là bằng hữu duy nhất của thời beta đã nhắn tin cho Hỉ Ca sau khi cô rời khỏi Thịnh Thế. Hồi xưa, cô quen biết Thất Gia lúc cấp bậc còn rất thấp. Bọn họ bất quá đã ở một chỗ cùng nhau luyện cấp khoảng - ngày gì đó, không tính là bạn bè thân thuộc. Sau đó thì mỗi người một ngã. Mặc dù trong danh sách bạn bè vẫn hiện tên Thất Gia nhưng Hỉ Ca chưa từng liên lạc lần nào. Đây là trùng hợp sao? Hỉ Ca nhíu mày. Trên đời sao lại có nhiều việc trùng hợp đến ngạc nhiên như vậy!!! Hỉ Ca nhăn trán, nghĩ tới tên hàng xóm mới dọn về ở kế bên nhà. Tên kia sẽ không trùng hợp biết chơi trò Thịnh Thế rồi lại trùng hợp có tên là Thất Tử chứ? Hôm nào gọi Sở Tiếu Ca đi thăm dò thử mới được…
Đối với tên A Thất kia, Hỉ Ca cảm thấy có chút kỳ diệu. Cô không chán ghét hắn, ngược lại, có lúc thấy hắn rất đáng yêu.
Đại sảnh thứ là hắc ám triệu hoán sư.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ các chủng loại quái ở cả đại sảnh, Hỉ Ca đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cô theo bản năng xoay người. Bất quá, cô đã đánh giá cao độ dẻo dai của nhân vật trong trò chơi rồi. Cơ thể mất thăng bằng, thế là trực tiếp nằm đo đất.
Lúc này, một đạo ánh sáng đỏ xẹt ngang qua đỉnh đầu của cô.
Con ẩn thân quái rốt cuộc xuất hiện. Nó hẳn đã theo chân bọn họ từ lúc đầu. Là loại hình thích khách quái.
Ẩn thân quái không thể giây sát Hỉ Ca, nó liền xoay qua tấn công người đứng kế bên là Cô Tửu. Cô Tửu không nói lời, cấp chính mình một cái kỹ năng liên tục thêm huyết, sau đó quay người quăng ra một đoàn bột phấn, kế tiếp thì cấp tốc chạy tới bên người Cuồng Vũ.
Nói thật, loại phản ứng này rất là nhát gan, nhưng đồng thời cũng là phản ứng chính xác nhất trong trường hợp hiện tại. Đáng tiếc, Cô Tửu đã xem nhẹ tốc độ của ẩn thân quái. Hắn chạy chưa tới bước, trên cổ đã phát lạnh, sau đó liền bị giây sát. Cô Tửu đã làm được một việc tốt trước lúc hy sinh. Đó là hắn đã quăng ra phấn hiện thân, có hiệu lực trong s, giúp cho cả đoàn đội có thể nhìn thấy hình dạng của con ẩn thân quái, hắc ám hệ sát thủ, cấp. Chỉ cần giữ chặt cừu hận của quái, vũ giả luân phiên sử dụng thanh âm liền có thể đánh tan ẩn hình trạng thái, chuyện đối phó với ẩn thân quái liền thoải mái. Có điều Cô Tửu là chủ lực dược sư, bây giờ lại chết. Hắc ám sát thủ có lực công kích rất cao. Một mình Tiểu Tà thêm huyết liền không kịp. Ngay cả thời gian để cứu sống Cô Tửu cũng không có.
Nhìn thấy Cuồng Vũ bị thích khách đâm một chiêu bối thứ, trở nên mê muội, huyết lượng rớt xuống còn chưa tới điểm, Hỉ Ca rốt cuộc động thủ. Quăng một cái huyết tế kỹ năng, huyết lượng của Cuồng Vũ nháy mắt phục%. Hành động này khiến toàn bộ đội ngũ ngẩn ngơ. Nhưng vì tình hình khẩn cấp trước mắt nên không có ai lên tiếng hỏi thăm. Duy nhất Thập Lục là đưa mắt nhìn chằm chằm Hỉ Ca, cho dù không muốn để ý thì Hỉ Ca vẫn cảm giác được ánh mắt nóng cháy của cô ta.
Nhờ có Hỉ Ca ra tay, áp lực của Tiểu Tà liền nhẹ gánh. Thừa dịp rảnh tay liền cứu sống Cô Tửu. Đội ngũ có thầy thuốc và một nửa thầy thuốc, rất nhanh liền giải quyết xong ẩn thân quái. Con sát thủ quái này cũng thật keo kiệt, chỉ rơi ra một thanh chủy thủ, cũng may là trang bị ám kim.
>> Tàn chủy thủ (tàn phiến /), ám kim, phẩm chất tối ưu, có thể khảm một viên bảo thạch, có thiên tứ thuộc tính, bạo kích +%, tốc độ +%
Một cái tàn phiến vũ khí đã là ám kim trang bị. Nếu có thể tập hợp đủ cái, tệ nhất cũng là trang bị cấp Sử Thi a. Nói không chừng còn có thể lụm tới một thanh thần khí.
Trong đội ngũ có thích khách. Nếu không có Thất Tử ở đây, nhất định Hỉ Ca đã nghĩ đến chuyện mua đồ vật về. Vừa lúc hắn ở, vậy không đến phiên cô lo lắng nữa. Thất Tử chính là đại phú hộ. Điểm ấy, đến Cát Tường đều không thể không thừa nhận.
“ vạn.” – Thất Tử nhìn thấy chủy thủ liền trực tiếp ra giá.
Thập Bát nghe xong thì ngốc lăng. Lúc nãy vừa mới bỏ ra vạn mua cái nhẫn, bây giờ lại hô giá vạn mua chủy thủ, đây chính là loại người có tiền không biết xài chỗ nào hả?
Chủy thủ đúng là thứ tốt. Chỉ cần là chơi nhân vật thích khách, nhất định sẽ muốn nó. Đáng tiếc, Thập Bát không có nhiều tiền trong túi. Thế là không ai trả giá nữa, chủy thủ liền về tay Thất Tử. Thất Tử nhìn nhìn chủy thủ, cũng không thay mới, tùy tiện quăng vào ba lô, tiếp tục sử dụng tử phẩm chủy thủ như cũ.
“Mọi người bổ sung thể lực một chút, ngồi nghỉ một lát rồi chúng ta đi vào nội điện.” – Cuồng Vũ đem tiền phân phát cho mọi người xong, phân phó một câu liền ngồi xuống đất.
Hỉ Ca vừa rồi chỉ mất một ít thể lực mà thôi, điểm thể lực vẫn còn . Cô lấy trong ba lô ra một trái bình quả, từ tốn nhai. Hỉ Ca nhìn đồng hồ. Bọn họ ở trong đây đã được tiếng. Yêu cầu của hệ thống là tiếng phải khai hoang xong. Nhìn tình hình thì có lẽ chỉ cần tiếng là cả đội có thể đi ra rồi.
Nội điện rất ít quái, trừ bỏ thị vệ thì chỉ còn mỗi Mai Sa Nữ Hoàng. Nhưng bọn chúng là loại “khóa cừu hận”, nghĩa là cả đội phải cùng lúc đánh con quái, trong đó có một con là đại boss. Có lẽ đây là bản sao khó khăn nhất của bản đồ.
Cuồng Vũ phân phó Hỉ Ca và Thất Tử dẫn dụ nữ hoàng đi chỗ khác, người còn lại xử lý tên thị vệ trước, sau đó mới quay lại đánh đại boss. Lần thứ nhất, Cuồng Vũ và Thập Lục dụ quái chậm một chút, làm cho cừu hận rối loạn, hậu quả, mọi người bị lửa giận của nữ hoàng đá bay về cửa ra vào. Sau đó lại thí nghiệm lần nữa, cuối cùng mới thuận lợi chia cắt con quái thành công.
Hỉ Ca đứng ở trên vương tọa, bảo trì khoảng cách thước với đại boss. Không thể trách cô được, nữ vương lúc giận lên liền phun lửa trong phạm vi thước. Thân thể yếu ớt của Hỉ Ca mà nằm trong vòng công kích thì chỉ có con đường đi chầu diêm vương.
Sau khi bọn Cuồng Vũ giết chết tên thị vệ mới chạy qua đây lôi kéo cừu hận của nữ hoàng. Trước lúc bị giết chết, nữ hoàng phóng ra kỹ năng, giây sát đám người cận chiến. Trừ bỏ chuyện này, quá trình chiến đấu xem như thuận lợi.
Mai Sa Nữ Hoàng bạo ra một khối băng tinh bảo thạch, một cái kiếm khách ám kim khải giáp và một bản vẽ hoa phục. Băng tinh bảo thạch bị Hỉ Ca dùng một vạn kim tệ mua lấy. Ám kim khải giáp bị Thập Lục dùng vạn cướp được. Bản vẽ hoa phục bị Tiểu Tà dùng kim rước về. Những người khác chỉ có thể dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn.
Cũng may trên tay Cuồng Vũ còn có tấm bản đồ, mọi người vẫn còn cơ hội. Sau khi phân chia tiền bạc đâu ra đó, Cuồng Vũ để mọi người về Sa Hải Thành nghỉ ngơi. Ra khỏi bản đồ, Hỉ Ca nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, cô có thêm một cái danh hiệu “Người khai hoang di tích”, là danh hiệu màu trắng, không có thêm thuộc tính gì cả.