“Trên lầu, tìm người” Hỉ Ca hướng người nọ cười cười, nhưng vừa định bước lên lầu liền bị tiểu nhị cản lại.
“Xin lỗi khách quan, lầu trên tạm thời không mở cửa”
Cát Tường tửu lâu mới khai trương chưa tới ngày, vậy mà đại sảnh phía dưới đã đầy hơn phân nửa. Nhưng cho tới nay chủ nhân của Cát Tường vẫn không có ý định mở cửa lầu hai. Có thể lên lầu hai cũng chỉ có vài người bằng hữu thân thiết của lão bản (ông chủ) mà thôi.
Nghe đồn lão bản không gần nữ giới. Cho nên vị tiểu nhị kia mới mạnh tay ngăn Hỉ Ca lại.
“Mang khách nhân đi lên”
Hỉ Ca còn chưa kịp mở miệng phân trần thì một giọng nói khàn khàn ở trên lầu đã truyền xuống.
“Vâng, lão bản” Tiểu nhị vừa nghe tiếng lão bản liền gấp rút dẫn đường cho Hỉ Ca. Thẳng đến khi vào căn phòng chữ Thiên duy nhất ở lầu trên mới dừng lại.
Cánh cửa bằng gỗ hương tràm khắc họa tinh tế không hề đóng kín. Xuyên qua bức rèm che, Hỉ Ca thấy rõ bên trong có người đang ngồi. Thất Tử chính là ngồi ngay cửa sổ, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, sườn mặt bị bóng tối che khuất. Khuôn mặt trông vừa quen thuộc vừa xa lạ kia khiến Hỉ Ca trong nháy mắt cảm thấy người này tựa hồ cùng với Thất Tử mà nàng quen biết là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bên trong người đều không lên tiếng. Ai ăn cứ ăn, ai uống trà cứ uống trà, ai đang ngắm cảnh cứ ngắm cảnh. Hỉ Ca nghĩ nghĩ, hình như theo phép lịch sự thì nàng nên gõ cửa nhỉ?!
Tiếng đập cửa của nàng thành công hấp dẫn sự chú ý của người nọ. Vừa nhìn thấy Hỉ Ca, Thất Tử liền trưng ra một khuôn mặt tươi cười. Có điều nụ cười sáng lạn ấy trông hơi cố gắng quá. Hỉ Ca nhíu mày, cảm giác hình như tâm tình của hắn không được tốt cho lắm.
Nhìn thấy Hỉ Ca hướng Thất Tử đi tới, người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau xong đồng thời buông hết việc đang làm, xoay người ngó qua đây, bộ dáng như đang xem kịch vui.
người bọn hắn chơi với nhau từ nhỏ. Rõ ràng Thất Tử cũng không phải là người lớn tuổi nhất. Nhưng cố tình hắn vẫn mang danh lão đại. Không có biện pháp a. Hắn có thực tài để đảm đương vai trò lão đại.
Từ nhỏ hắn đã luôn tươi cười, cười mĩm, cười nhếch, cười đểu, cười lạnh… đủ các kiểu cười. Nhưng rất ít người có thể nhìn ra phía sau nụ cười ấy ẩn chứa tâm tình gì. Bọn họ xem như lăn lộn cùng nhau hơn năm, tự nhiên có chút hiểu biết về hắn. Nhìn thấy lão đại tâm tình không mấy tốt, cả bọn liền đặt nghi vấn, có phải hay không tâm tình của lão đại liên quan đến vị tiểu mỹ nhân này?
“Hắn không giết ngươi?” Phát hiện Hỉ Ca không có giảm cấp bậc, nụ cười trên mặt Thất Tử liền trầm xuống.
“Ngươi hy vọng ta chết sao?” Hỉ Ca đến trước mặt Thất Tử liền ngồi xuống, đem toàn bộ chiến lợi phẩm bày lên trên bàn. Kia một đống trân châu nháy mắt làm cho toàn bộ căn phòng tỏa sáng ngời ngời.
“Trân châu đen…” Người mở miệng là một đại hán cao to thô lậu, theo thanh âm này thì đây chính là lão bản của Cát Tường tửu lâu.
Hỉ Ca vẫn cho rằng lão bản của tửu lâu phải là người văn thư nho nhã, bằng không nữa là một ông chú bệ vệ có dáng dấp tư sản địa chủ, chứ không nên nhìn như nhân viên cầu đường thế này a!
“Tài liệu rèn đúc” Hỉ Ca tốt bụng giải thích, ánh mắt của người trong phòng liền sáng như đèn pha. Rèn đúc a! Bọn hắn không có người nào học rèn đúc cả. Mà nói đến cũng thực quỷ dị, Thất Tử thế nhưng đi học câu cá. Ai cũng không rõ vì sao hắn lại học câu cá. Chẳng lẽ chuẩn bị tu tâm dưỡng tánh?
“Tài liệu đúc thần khí?” Thất Tử hai mắt tỏa sáng hỏi.
“Ngươi là đang nhằm mơ hả?” Hỉ Ca chu miệng, không chút khách khí chế giễu.
“Mơ mộng một chút cũng không mất tiền mà” Thất Tử nhún vai.
Mấy viên trân châu này hẳn là bảo vật của Hắc hải nữ vương. Bình thường thì mỗi con boss luôn có một cái hòm đựng châu báu, bên trong chứa đủ thứ đồ này nọ, có cái hữu dụng có cái không. Cũng vì lý do này mà bọn Minh Độ Thiên mới cố chấp với cái chìa khóa tầng hầm đến vậy. Nói không chừng đó chính là nơi boss Cửu Long cất giấu bảo tàng nha. Hỉ Ca chính là một cái hy vọng của bọn họ.
“Trân châu đen dùng để chế tạo ám kim vũ khí, còn nó có thể hay không tạo ra thần khí thì không ai biết chắc được.”
Người vừa mở miệng nói là một bạch diện thư sinh chức nghiệp dược sư, đang ngồi gặm đùi gà ở phía xa trong góc phòng.
“Tư Văn, ngươi làm sao mà biết?” Lại một người nữa lên tiếng. Là một kiếm khách với một thân trang phục uy vũ nhưng nhìn như thế nào Hỉ Ca cũng cho rằng đó là một tên nhóc con? Có lẽ là nhóc con thật. Trông hắn chẳng có dáng dấp của người trưởng thành gì cả.
“Không cần hoài nghi anh đây nha. Anh đây chính là thần.” Tư Văn nhếch miệng nói, căn bản không có trả lời thẳng vào vấn đề.
Tư Văn, cái tên này thật ra cũng rất xứng với bộ dáng trắng trẻo của hắn. Nếu cầm thêm một quyển sách, lại đeo vào một cặp mắt kính, quả thực sẽ ra dáng giáo sư đại học lắm nha. Có điều, cái chân gà hắn đang cầm trên tay kia đúng là rất biết phá hư hình tượng.
Thất Tử tựa hồ biết được trong lòng Hỉ Ca đang nghĩ cái gì, liền ở bên tai nàng nhỏ giọng nói.
“Tên đầy đủ của hắn là Tư Văn Bại Hoại”
… Ngượng ngùng a, nàng vừa rồi hình như kết luận hơi sớm.
Toàn bộ trang bị đều vào tay bọn huynh đệ của Thất Tử. Dù sao Hỉ Ca cũng không dùng được. Mà đám người này thật không biết hai chữ khách khí viết như thế nào. Chính xác thì biểu tình của bọn họ như hổ đói vồ mồi. Vừa thấy trang bị liền sống chết tranh nhau, mặc kệ bản thân có thể dùng được hay không, ngay cả mũ giáp thích khách của Thất Tử cũng bị bọn họ đoạt đi.
Hỉ Ca bị họ làm cho kinh ngạc không thôi. Cho dù chưa từng thấy qua trang bị cao cấp, cũng không cần khoa trương như vậy đi.
Lấy hết trang bị của Hỉ Ca, vị lão bản của tửu lâu tên là Cát Tường Như Ý hình như có điểm áy náy nên xuất ra vài món trang bị thuật sĩ xem như đền bù cho nàng. Hỉ Ca nhìn thoáng qua, phát hiện thấp nhất cũng là trang bị màu xanh biếc. Quả là người có tiền a.
Hỉ Ca thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu từ chối, đẩy toàn bộ trở về. Cát Tường Như Ý dường như không hiểu ý tứ của nàng là làm sao, liền đưa mắt hỏi Thất Tử.
“Thu hồi đi. Nàng không dùng được”
Trang bị đều có yêu cầu lực lượng. Với điểm lực lượng của Hỉ Ca hiện giờ, căn bản không thể mặc lên các trang bị này. Hiện giờ, Hỉ Ca chỉ có thể miễn cưỡng cầm theo một cây pháp trượng và khoác lên một cái trường bào mà thôi. Vật trang sức không yêu cầu điểm lực lượng. Nhưng trang sức cấp rất là hiếm. Chính vì vậy, sau khi rời khỏi tân thủ thôn đến nay, trên người Hỉ Ca vẫn chỉ mặc trang phục màu trắng của tân thủ, thêm một cái trường bào do thôn trưởng tặng lúc trước và cây hắc mộc côn Phượng Hoàng Ngô Đồng Chi.
“Nếu không có việc gì nữa, ta đây cáo từ.” Hỉ Ca xem chừng bọn hắn không mấy hứng thú với đám trân châu liền thu về trong ba lô hành lý. Định bụng chốc nữa mang cất hết vào kho hàng. Có lẽ ngày nào đó sẽ dùng đến. Dù sao nàng cũng học nghề thợ rèn, muốn đổi cũng không đổi được. Bây giờ chỉ có thể tận lực nâng cấp kỹ năng mà thôi.
Kỳ thật nghề thợ rèn cũng không quá khó khăn như người ta tưởng tượng. Hơn nữa trong trò Thịnh Thế, vũ khí cấp bậc càng cao càng khó tạo ra. Nếu học đến cao cấp thợ rèn, tạo ra ám kim trang bị, vậy thì tuyệt đối có thể làm giàu nha.
“Ngươi định đi đâu?” Hỉ Ca đã muốn đi đến đầu bậc thang, Thất Tử thình lình hỏi.
“Đi hẹn hò” Hỉ Ca khoát khoát tay, cước bộ nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Căn phòng thình lình chìm vào im lặng. Khóe miệng Thất Tử hơi run rẩy. Những người còn lại thì nghệch mặt ra vì kinh ngạc. Vốn tưởng lão đại mang về một vị tiểu mỹ nhân chính là chị dâu, ngờ đâu hoa đã có chủ.
“Ách… lão đại, ngươi phải nhìn vào sự thật đi thôi”
Cát Tường Như Ý thấy nụ cười trên mặt Thất Tử càng tươi rói liền nhịn không được nuốt nước miếng. Lão đại của bọn họ đã lâu không bị đả kích như vậy a.
“Không sao.” Qua một lúc lâu, Thất Tử mới lấy lại được hơi thở bình thường, nụ cười trên khuôn mặt còn đặc biệt tươi sáng hơn. “Thời gian còn dài”
Hắn có rất nhiều thời gian, không cần vội.
Yêu thích một người cần bao lâu để xác minh? Thất Tử không biết. Hắn chưa từng thích qua bất luận nữ nhân nào. Bất quá hiện tại hắn đã biết. Để xác định có phải hay không mình đã yêu thích một ai đó, chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần một cái liếc mắt liền đủ rồi.
Trong khi đó Hỉ Ca hoàn toàn không hay biết một câu nói của nàng đã làm cho bọn người kia chấn kinh. Kỳ thật cái “hẹn hò” của nàng chính là đi gặp đệ đệ ở tửu quán Hẹn Hò mà thôi. Vốn dĩ nàng có thể gọi đệ đệ đến Cát Tường tửu lâu tìm mình. Bất quá đây là nơi làm ăn của bằng hữu của Thất Tử. Nếu Thất Tử chính là lão bản thì nàng đã không thèm khách khí với hắn rồi.
Hỉ Ca trong lòng cũng có phát giác, mặc dù quen biết Thất Tử chưa lâu nhưng hai người lại giống như đã quen thân từ kiếp trước. Có thể bởi vì tính cách của Thất Tử rất thoải mái nên đi bên cạnh hắn Hỉ Ca luôn thấy thật tự do tự tại. Nghĩ đến Thất Tử, Hỉ Ca không nhịn được nhớ đến quá khứ, nếu lúc trước người nàng gặp đầu tiên là Thất Tử chứ không phải Minh Độ Thiên, có phải hay không sự việc sẽ không như hiện tại?!
“Hỉ Ca, sao bây giờ mới đến.”
Vừa ló đầu vào tửu quán, Hỉ Ca liền bị đệ đệ một phen lao tới ôm ấp, động tay động chân. Hai bàn tay của tên đó thật tự nhiên nhéo má của nàng. Hỉ Ca cũng không để ý. Bởi vì nàng biết tiểu tử Sở Tiếu Ca này làm việc gì cũng có mục đích hết. Đương nhiên nàng là người hợp tác rất biết điều. Nàng cứ để mặc cho hắn ôm.
“Ta bận chút chuyện.” Hỉ Ca nhìn lướt qua dãy bàn phía xa liền hiểu được ý tứ của Sở Tiếu Ca. Thì ra Thu Thủy cũng đang có mặt.
Lúc này Hỉ Ca mới nhớ lại chuyện nàng bị Thu Thủy cùng ba tên kia lập mưu giết chết. Đầu óc xoay chuyển, nàng tự hỏi lần này nàng ta lại có mưu đồ gì không đây?
Ánh mắt Hỉ Ca lóe sáng, môi mọng nhếch lên, bên má liền xuất hiện một núm đồng tiền thực đáng yêu.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt Hỉ Ca, Sở Tiếu Ca liền nhíu mày. Khi hắn thấy ánh mắt của Hỉ Ca đang nhìn Thu Thủy liền đầy nghi hoặc. Hắn chỉ là muốn Hỉ Ca giúp mình giải quyết chuyện dây dưa của Thu Thủy thôi. Nhưng xem ra Hỉ Ca đang rất bất mãn với nàng kia. Không biết nàng kia đã làm chuyện gì khiến lão tỷ nổi giận như vậy a?