(bản mặt có số đào hoa?!)
Edit: hoabingan
Beta: hoanguyendinh
Hai cánh tay chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn vòng qua ôm hắn.
“A Thất…”
Nếu như người này vẫn không xuất hiện, có lẽ một ngày nào đó cô sẽ quên đi cái cảm giác, không phải khắc cốt ghi tâm nhưng lại ẩn sâu trong lòng mà hắn đã mang đến. Nhưng hiện giờ, hắn đã trở lại.
“Hỉ Ca…”
Giọng nói khàn khàn mang theo vài phần đè nén. Thất Tử thật không nhớ rõ, rốt cuộc thì từ lúc nào, hắn lại điên cuồng si mê cô gái mà hắn không nên đụng đến này.
Hỉ Ca không ngẩng đầu, cũng không buông tay, mặc cho Thất Tử ôm siết lấy cô, cảm giác giống như hắn muốn đem cô khảm nhập vào da thịt, Hỉ Ca không tự chủ được khe khẽ thở dài. Từ trước đến nay cô luôn trốn tránh. Có lẽ bởi vì từng bị Minh Độ Thiên phản bội, cũng có lẽ bởi vì nghi kị thân phận của Thất Tử, cô bảo vệ bản thân quá tốt, không để cho bất cứ ai bước vào thế giới của cô. Nếu như không phải gặp được Thất Tử, có lẽ, đời này cô sẽ không thay đổi nữa. Hết lần này tới lần khác, cô cứ như vậy ở trong thế giới của mình, cũng không thể tự mình bước ra. Hỉ Ca dán mặt vào ngực của Thất Tử, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn.
“Mặc Phi, có phải chúng ta nên tránh đi một chút không a…”
Âm thanh quen thuộc truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng trong phòng không có tiếng động nào khác, tất nhiên Hỉ Ca nghe được rõ ràng.
“Ừ, ngươi đi trước đi, ta thay ngươi canh chừng.” – Mặc Phi nói.
Hỉ Ca không ngẩng đầu, Thất Tử cũng không có ý buông tay, nhưng, ngoài cửa vẫn không có tiếng bước chân rời đi của hai người (nhiều chuyện) kia.
“Mặc Phi, ngươi không đi sao?” – Sở Tiếu Ca cất giọng nghi ngờ hỏi.
“Chờ chút, lập tức đến.”
Sau cùng Hỉ Ca vô lực rên rỉ một tiếng, cô nên nói gì đây, đầu năm nay nhìn lén lại có thể quang minh chính đại như vậy à? Đoán chừng Thất Tử cũng không chịu nổi, không cam tâm buông Hỉ Ca ra, nghiêng đầu hung tợn nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt, gằn từng tiếng.
“Bước vào.”
Có lẽ âm thanh không thoải mái của Thất Tử hù dọa đến hai người ngoài cửa, sau một lúc lâu, mới có tiếng thảo luận nho nhỏ vang lên.
“Ngươi vào trước đi.” – Sở Tiếu Ca cố ý để cho Mặc Phi làm bia đỡ đạn.
“Không được, ta mà vào sẽ bị lão đại giết ngay lập tức. Ngươi là em vợ, chắc chắn hắn sẽ không làm gì ngươi.”
Hỉ Ca có chút sững sờ, hai người này thật coi trong phòng không có người hả?!? Vốn còn có mấy phần lúng túng, nhưng giờ cô càng muốn đem hai người kia túm vào đánh cho một trận. Tiểu tử thối kia, cấu kết vời người ngoài tính kế cô. Nếu không phải là có âm mưu từ trước, thì Thất Tử sao có thể xuất hiện ở đây. Khi nào thì Sở Tiếu Ca có lá gan để cô làm chim bồ câu (ngây thơ không hiểu chuyện?!?!?), nhất định họ đã có an bài từ trước. Nghĩ tới đây, Hỉ Ca nghiêng đầu liếc Thất Tử một cái, Thất Tử cười cười vô tội. Cuối cùng hai người kia bị Hỉ Ca nhéo tai lôi vào. Ai bảo họ dám ở ngoài cửa quang minh chính đại “đùa giỡn” cô, đáng đời.
“Anh rể, cứu mạng… cứu…”
Đối phó với Mặc Phi, Hỉ Ca chỉ có thể làm dữ một chút. Nhưng còn Sở Tiếu Ca, ai bảo nó là em trai cô đây, chỉ có thể nói nó xui xẻo. Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ bé bị Hỉ Ca thân mật dùng sức xoa. Sở Tiếu Ca đã khắc sâu sự sợ hãi ở trong lòng, cậu không nên đắc ý, thói hư tật xấu của chị hai sao cậu có thể quên. Thất Tử ngồi bên cạnh, một tay chống cằm, vốn còn chút đồng tình nhìn Sở Tiếu Ca, nhưng sau khi nghe lời thầm thì của tên kia, liền không còn chút tình nghĩa nào ngước mặt giả lơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Biểu hiện điển hình như vậy, Sở Tiếu Ca không nhịn được chán nản. Không dễ dàng chờ Hỉ Ca xoa bóp đủ, Sở Tiếu Ca mới có thể đáng thương vuốt vuốt khuôn mặt mình. Ôi… khuôn mặt vạn người mê trắng trẻo nhỏ xinh của cậu đã bị bóp đến sưng lên.
Mới vừa có chút lúng túng vì bị bọn Sở Tiếu Ca gây rối, thật ra cũng không có gì là to tát, nhưng trong lòng Thất Tử và Hỉ Ca đều có chút khác thường.
“Chị hai, có muốn theo bọn em trở về không?” – Sở Tiếu Ca ngồi trên ghế cách xa Hỉ Ca, kinh hồn bạt vía mà mở miệng.
“Không muốn.” – Vực Sâu gần đây có không ít phiền toái. Cô dù sao cũng là phó bang chủ, nếu thật sự bỏ đi, sẽ thấy có lỗi với Phần Thiên.
“Dù sao Vực Sâu tạm thời cũng không có đủ bản lãnh dựng bang, chị ở đây ngây người cũng không có chuyện gì làm mà.” – Sở Tiếu Ca bất mãn lầm bầm.
“…” – Hỉ Ca câm nín. Trên thực tế, nếu như Phần Thiên với Phi Khuynh Thành đều ở đây, cô đúng là không có việc gì làm. Không phải cô không có năng lực quản lí bang, chẳng qua cô cảm thấy đây chỉ là trò chơi, không cần thiết phải bán mạng như bọn họ thôi. Cô có thể trông coi cả một công ty lớn của Sở gia. Nhưng nếu không phải trường hợp bức thiết, cô tuyệt đối sẽ không động tay động chân làm việc. Lúc trước, nếu không phải do Thất Tử đột nhiên biến mất, cô chắc chắn đã không rảnh rỗi sinh nông nổi mà gia nhập Vực Sâu. Giờ đã gia nhập rồi, cô lại không nghĩ cứ vứt bỏ như vậy.
“Em nghe nói, lát nữa hệ thống sẽ nâng cấp. Các chức nghiệp sẽ có thêm nhiều thay đổi. Nhiệm vụ và bản đồ cũng nâng cấp. Chị không cảm thấy so với một bang phái thì những thứ này càng hấp dẫn hơn sao?” – Lời nói của Sở Tiếu Ca giống như đang muốn dụ dỗ.
Được rồi, Hỉ Ca thừa nhận là cô động tâm. Hỉ Ca cúi đầu trầm tư, không chú ý tới Thất Tử bên cạnh đang cùng Sở Tiếu Ca trao đổi ánh mắt. Cái này gọi là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Hành động của Sở Tiếu Ca chỉ còn thiếu một chút là xem như đã trực tiếp đóng gói Hỉ Ca tặng cho Thất Tử làm quà luôn rồi. Cũng không biết hai tên này đạt thành hiệp định gì.
“Chị hai ~”
“Em câm miệng.” – Hỉ Ca ngẩng đầu liếc Sở Tiếu Ca một cái. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thất Tử. – “Hoặc là ở lại chỗ này, hoặc là đi theo bọn họ, anh chọn đi.”
Biết bọn họ vì ép mình nên mới quyết định như vậy, Hỉ Ca cũng không lãng phí thời gian. Nếu không phải đột nhiên Vực Sâu xảy ra chuyện, cô và Thất Tử trở về cũng không hề gì, có điều hiện tại, tạm thời chỉ có thể ở lại Đông Châu Xích Hỏa.