Sau khi thành chiến kết thúc, Hỉ Ca không vội rời đi. Hiện giờ mọi người đều hào phóng bỏ ra kim mua pháo hoa trong cửa hàng, chạy vòng quanh thành, cùng nhau phóng pháo hoa suốt một giờ đồng hồ. Toàn bộ đầu bếp của Thương Lan Công Hội được gọi tới, xăng tay áo chuẩn bị một bữa thịnh yến. Một bữa tiệc dành cho một vạn người, nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng. Yến tiệc kéo dài hơn sáu giờ.
Thành chiến rồi tiệc mừng, đến lúc xong xuôi thì thời điểm phải hạ tuyến cũng chỉ cách nửa giờ.
Căn cứ theo quy định của hệ thống, giờ sau khi công thành chiến chấm dứt, NPC mà hệ thống thưởng cho mới có thể tiến vào thành. Đương nhiên, cùng với NPC sẽ là đoàn đội các người chơi thương nhân. Bọn họ đi vào thành là để đánh giá tình hình, sau đó mới quyết định có nên ở lại kinh doanh hay không. Tiền tài sau đó sẽ theo chân bọn họ mà chảy vào. Hỉ Ca phỏng chừng, ngân khố của Thương Lan công hội vì vụ thủ thành mà trở nên trống rỗng rất nhanh sẽ đầy ắp trở lại. Tiếng tăm của Thương Lan công hội cực cao. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tòa thành này rất nhanh sẽ cùng với Băng Nguyên Thành (thành chủ của hệ thống) vượt lên nắm giữ danh hiệu thành thị phồn hoa nhất của Cực Bắc Băng Nguyên.
Trước khi hạ tuyến, Thanh Lam kéo Hỉ Ca ra một góc vắng vẻ, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?” – Hỉ Ca cầm một khối bánh ngọt, nhai nhóp nhép hỏi. Không thể không khen, đầu bếp của Thương Lan công hội thật lợi hại, bánh ngọt này ngon kinh người. Nếu vị đầu bếp kia không phải là đàn ông, Hỉ Ca đã xông tới ôm hun người ta rồi.
“À… ngươi có hứng thú mở một cửa tiệm trong thành không?” – Thanh Lam dụ dỗ, dáng vẻ rất giống mấy vị tú bà khăn hồng ve vãn khách nhân.
“Tạm thời… không có. Mở thêm cửa hàng không thuận tiện gì cả.” – Hỉ Ca thành thật trả lời. Cái cửa hàng kia của cô đã ném cho Sở Tiếu Ca quản lý rồi. Nếu mở thêm một cửa hàng nữa… cô làm gì có thời gian rảnh như vậy a~
“Ừm… nếu ngươi đồng ý khai trương cửa hàng, ta sẽ đặt cách tặng ngươi khối đất. Miễn phí. Sau này, chỉ cần ngươi đóng thuế hằng tháng là được.” – Thanh Lam rốt cuộc để lộ âm mưu.
Miễn phí tặng khối đất sao? Hỉ Ca bĩu môi nghĩ, tính kế thật tốt nha, còn muốn kéo cả Cô Tửu đến, đúng là biết nhìn xa trông rộng.
“Nhị ca đồng ý sao?” – nếu người ta miễn phí tặng, Hỉ Ca mới ngu mà không nhận nha. Với lại, một dược phô (cửa hàng bán dược, nhà thuốc) tương tự như dược thất (phòng dùng để điều chế dược). Dù sao Cô Tửu rất thích điều chế dược. Đến lúc đó, chỉ cần để NPC quản lý cửa hàng, Cô Tửu thì cung cấp dược phẩm. Hắn nhất định không cự tuyệt. Về phần cửa hàng vũ khí, Hỉ Ca nghĩ hẳn không thành vấn đề. Dù sao có NPC quản lý hộ, lâu lâu cô quăng vào vài vũ khí thượng hạng liền ổn.
Kỳ thật, chủ ý của Thanh Lam không chỉ có nhiêu đó. Nếu Hỉ Ca cùng Cô Tửu chịu trụ ở ngôi thành này, nghĩa là hai người nợ hắn một cái ân tình. Sau này hắn sẽ dễ dàng chiêu dụ họ gia nhập Thương Lan công hội hơn. Hơn nữa, tông sư chức nghiệp cuộc sống đến Thương Lan thành mở cửa hàng. Tin tức này truyền ra, người đến vây xem sẽ đông như trẩy hội. Đây cũng là một phương thức để quảng bá hình ảnh.
“Ta hiện giờ là thành chủ. Mọi sự vụ lớn nhỏ đều do ta quản.” – Thanh Lam nói xong không nhịn được thở dài. Hắn đúng là mạng khổ sai. Làm sao lại theo chân một vị lão đại, trừ bỏ có hứng thú với đánh nhau, còn lại thì chuyện gì cũng không quan tâm. Được cái, vào thời khắc mấu chốt, lão đại luôn có phương pháp để xoay chuyển cục diện, tháo gỡ rắc rối, bằng không hắn đã sớm khóc đến chết rồi.
“Đợi ta hỏi ý kiến của Cô Tửu đã. Nếu hắn đồng ý, ta sẽ miễn cưỡng nhận lời mời của ngươi~” – Hỉ Ca đây là đại biểu cho loại người đã chiếm tiện nghi còn làm ra vẻ. Thành thị mới xây dựng, giá trị đất đai chưa đến nỗi cao ngất ngưỡng. Nhưng một cửa hàng bình thường trị giá ít nhất là vạn kim tệ nha.
“… Ừ, cứ như vậy. Quyết định rồi thì tìm ta xem bản đồ.”
Quả nhiên, quen biết cao tầng đúng là chuyện tốt, có thể đi cửa sau. Hỉ Ca âm thầm quyết định, phải chọn mảnh đất ở vị trí tốt nhất. Đồ được tặng, ngu gì không lợi dụng cho triệt để chứ.
Thanh Lam vừa nói xong, tự nhiên nghe gió lạnh thổi ở sau lưng. Rùn mình quay đầu lại thì thấy Thất Tử đang nhìn hắn mĩm cười… cái kia, nếu thật sự có thể gọi là nụ cười… Thanh Lam nhanh tay quăng Hỉ Ca qua, co giò chạy khỏi hiện trường nguy hiểm. Thật không biết Hỉ Ca làm sao chịu nổi bản mặt của tên kia? Không, hắn nên sửa lại lời này, hai người đó thật đúng là xứng đôi vừa lứa, đều là song diện nhân (người hai mặt, ý thâm sâu).
Hỉ Ca nhìn qua danh sách bạn tốt, Cô Tửu đã hạ tuyến. Cô gửi cho Cô Tửu một cái tin nhắn. Sau đó, tìm một chỗ đất trống, cùng Thất Tự hạ tuyến.
Hỉ Ca vừa thoát trò chơi, chợt nghe tiếng ầm ĩ dưới phòng khách vang lên.
Thay một bộ xiêm y, tóc dài xõa ra, Hỉ Ca mang dép lê, bước ra khỏi phòng. Cô chỉ vừa ló đầu ra, hai bên liền truyền đến một trận gió. Hỉ Ca nghiêng người né, một nắm tay rất lớn trượt qua huyệt thái dương. Hỉ Ca âm thầm may mắn trong lòng, lúc nãy cô không xúc động đối quyền với người này. Người nọ đánh ra một quyền, liền ngừng công kích, giống như môn thần giữ cửa đứng canh ở đó, ý đồ không cho Hỉ Ca rời phòng.
“Để cô ấy đi xuống.” – một giọng nói già nua truyền lên từ phòng khách. Vị đại hán môn thần rất nghe lời mà tránh qua một bên, nhường đường cho Hỉ Ca.
Hỉ Ca liếc mắt nhìn xuống, trông thấy ông lão và một cô gái đang ngồi trên bộ ghế sô pha mà cô mới mua. Sở Niệm và Tiểu Cửu ngồi ở phía đối diện. Sắc mặt hai bên đều không tốt. Trong phòng còn có - người đang luân phiên chuyển đồ đạc này nọ.
Đây là nhà của cô sao? Hỉ Ca nhất thời không thể xác định. Như thế nào một đống người tùy tiện ra ra vào vào là sao? Còn Sở Tiếu Ca đã chạy đi đằng nào rồi? Nhìn thoáng qua phòng ngủ của Sở Tiếu Ca, cửa phòng mở, một người đàn ông lạ mặt từ bên trong đi ra, vậy là Sở Tiếu Ca không có ở nhà.
“Anh họ, chuyện gì xảy ra vậy?” – Hỉ Ca xuống lầu, hướng Sở Niệm đi tới.
“Không có gì. Hai vị trưởng lão muốn tìm đồ vật này nọ. Chờ họ tìm được sẽ tự động rời đi.” – Sở Niệm vừa nói vừa liếc nhìn lão nhân. Mặt hai người này nhăn thành một đoàn, cực kỳ khó coi.
Sở Anh cùng trưởng lão chấp pháp của C thị đồng thời biến mất vô tung. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là tự mình đến đây tìm hiểu. Mọi chứng cứ đều chỉ vào Sở gia. Mặc dù biết Sở gia và Sở Niệm có quan hệ máu mủ, nhưng việc này liên quan đến danh dự của hội trưởng lão, bọn họ không thể không cẩn thận điều tra. Ai biết, vừa vào Sở gia, nhìn thấy Tiểu Cửu còn chưa tính, thế nào ngay cả Sở Niệm cũng ở? Nhớ tới cái tên không may xâm nhập đầu tiên thì đụng ngay Sở Niệm. Tứ trưởng lão nhịn không được run run trong lòng, hoàn hảo, lúc nãy ông không có xúc động làm bậy.
“Vậy à… xin hỏi, nếu các vị không tìm được gì đó, sẽ bồi thường cho nhà ta sao? Nói làm sao ta cũng phải làm tổng vệ sinh một lần sau khi các người rời đi. Những năm gần đây, tình hình tài chính của C thị rất là túng quẫn, các vị biết rồi đó.” – Hỉ Ca là người nhạy cảm, nhìn một cái liền hiểu. Những người này thực sự rất sợ Sở Niệm. Dám xông vào nhà cô điều tra à? Không lột xuống một tầng da để lại làm kỷ niệm, họ đừng nghĩ có thể dễ dàng rời đi. Sau lưng có núi để dựa vào, tư vị oai phong này thật tốt chơi a~
Hỉ Ca nói xong, không ai trả lời, chỉ đổi lại hai ánh mắt lạnh băng. Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Hỉ Ca đã nằm đo đất rồi. Nhưng bây giờ, cô mới không sợ nha.
“Anh họ, anh nghĩ sao?”
“Em nói rất đúng.” – Sở Niệm phối hợp gật đầu. Tiểu Cửu liếc mắt bĩu môi, không đem những người ngồi trước mặt để vào mắt.
“Hai vị yên tâm, người của chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ trước khi rời đi.” – Tứ trưởng lão trầm giọng nói.
Hội trưởng lão cao tầng chỉ có người. Nhưng địa vị của họ nặng nhẹ khác nhau. Tứ trưởng lão chỉ giữ vai trò như một quân cờ mà thôi. Cho dù ông ta cuồng vọng cũng không dám làm khó dễ Sở Niệm. Không tính thế lực riêng của Sở Niệm, nội danh hiệu con trai Sở Diễn – kẻ điên – liền đủ làm cho hội trưởng lão sợ run.
Muốn tồn tại trong thế giới hắc ám, không phải chỉ cần có sức mạnh là đủ, mấu chốt là ngươi phải ngoan độc và không sợ chết. Hơn nữa, không chỉ bản thân không sợ chết, nếu cả một đám thủ hạ đều điên cuồng và không sợ chết giống như ngươi, đây mới chân chính là điều đáng sợ. Lúc trước, khi Sở Diễn đột nhiên xuất hiện, hội trưởng lão cho người đàn áp. Kết quả, Sở Diễn cường ngạnh mang người tiến vào đại hội trưởng lão càn quét một trận. Sau đó bình an rời khỏi hiện trường. Lần phong ba đó, hội trưởng lão chết mất người, người bị thương nặng. Đại trưởng lão liền hạ lệnh truy nã. Tổ chức nhận nhiệm vụ truy nã này, ngay hôm sau, bị người ta diệt sạch. Chuyện này không chỉ xảy ra một lần hay hai lần. Cứ như vậy, Sở Diễn dựa vào tâm ngoan thủ lạt (tâm địa ác độc, ra tay tàn nhẫn) mà nổi danh. Con của hắn, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu năm xưa hội trưởng lão còn có tâm tư đi đối phó với Sở Diễn, thì hiện tại, bọn hắn chính là có tâm nhưng vô lực để đối phó với Sở Niệm.
“Ta không yên tâm, vẫn gửi lại tiền để chúng ta mướn người đến dọn vệ sinh đi.” – Tiểu Cửu mở miệng.
“Các ngươi đừng quá đáng!” – nữ nhân vẫn yên lặng ngồi bên cạnh hai ông lão tức giận đứng lên, bộ dáng muốn đánh người.
“Ngươi đứng thứ mấy? Dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta?” – Tiểu Cửu lạnh mặt.
“Ngươi… ngươi…” – nữ nhân kia ngập ngừng nửa ngày không thể nói tròn một câu. Nếu là trước kia, cho dù chỉ thẳng vào mũi Tiểu Cửu mà mắng chửi, cô cũng không e sợ. Bởi vì cho dù có chuyện gì xảy ra, gia tộc nhất định bảo vệ an toàn cho cô. Nhưng hiện tại, phía sau cô đã không còn ai.
“Hừ… ta đã quen nghe người ta gọi mình là Cửu tiểu thư. Thiết nghĩ Tứ trưởng lão đã dạy ngươi quy cũ này rồi đi, Hoa Đán…”
Lời của Tiểu Cửu làm Hỉ Ca nhướng mày. Hoa Đán sao? Khà khà… không nghĩ tới sẽ đụng mặt tình địch. Đáng tiếc, sự việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng của Hỉ Ca. Đối thủ của cô không có đỏ mắt căm tức nhìn cô, bởi vì Hoa Đán căn bản không liếc mắt nhìn Hỉ Ca cái nào.
“Trưởng lão, tìm được rồi.” – đại hán lúc nãy ra quyền đánh Hỉ Ca kích động chạy từ trên lầu xuống, trong tay còn cầm vật gì đó.
“Hử?” – Sở Niệm lạnh lùng xoay đầu nhìn. Thấy đồ vật trong tay người kia, Sở Niệm nhếch mép, quay người hỏi Hỉ Ca – “Là A Thất tặng cho em sao?”
Người kia đúng là đang cầm thanh chủy thủ mà A Thất tặng cho Hỉ Ca. Cô vẫn đặt nó dưới gối đầu. Thật không rõ vì sao bọn hắn lại kích động khi nhìn thấy nó như vậy?