“Nếu ta đã không còn là thành viên của Vực Sâu, vậy có câu này muốn tặng cho ngươi.” – Hỉ Ca đứng trước mặt Phù Đồ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua toàn bộ người đang có mặt tại hiện trường – “Phù Đồ, bước chân ra ngoài nhớ cẩn thận, coi chừng bị người ta tẩy bạch sẽ thật khó coi.”
“Ngươi có ý gì?” – Phù Đồ nghiêng người muốn nắm cổ tay Hỉ Ca nhưng cô đã nâng pháp trượng đẩy lui hắn.
“Ý của ta là… Liệp Sát Bang còn ở Vực Sâu một ngày, ta thấy một người giết một người.”
Trơ mắt nhìn Hỉ Ca ung dung rời đi, Phù Đồ giận đến nhảy dựng lên: – “Thấy một người giết một người, ngươi tưởng ngươi là ai chứ?!”
Hỉ Ca đã đi mất nhưng Phù Đồ vẫn mắng chửi không ngừng. Lam Sắc nghiêm mặt ngồi ở một bên, không lên tiếng. Lam Sắc không nghĩ tới, Hỉ Ca bị đá ra khỏi Vực Sâu mà còn có dũng khí nói lời đe dọa. Điều này chứng tỏ, thế lực sau lưng Hỉ Ca không chỉ có Thứ, chẳng lẽ có cả Thương Lan công hội sao? Nguyên tưởng Hỉ Ca sẽ nể mặt Phần Thiên, dù sao hai người bọn họ cũng xem như là bằng hữu. Kết quả, một câu nói kia đã đem mọi chuyện đạp đổ, không còn tình nghĩa gì nữa.
Lúc này, một ngoạn gia hấp tấp chạy vào tổng đàn, nhìn thấy nhiều người đang ở đây, hắn sửng sốt một chút nhưng rất nhanh đã chạy tới bên người Phù Đồ.
“Phó bang chủ bảo ta đến nói với ngươi không cần manh động.”
“Ý gì?” – Phù Đồ nhăn mặt.
“Phó bang chủ nói, Thương Lan công hội vừa tặng Hỉ Ca cửa hàng trị giá mấy chục vạn kim tệ. Hiện tại mọi người không ai biết quan hệ giữa cô ta và Thương Lan là như thế nào. Ngươi tốt nhất không nên đụng tới.”
Nếu người này đến sớm phút, chuyện đã không đến nước này. Đáng tiếc, giờ thì đã chậm.
Phù Đồ đại khái nhận ra hắn hơi manh động, bất quá trước mặt nhiều người, hắn nhất định sẽ không nhận sai, còn mạnh miệng nói: – “Cô ta cùng lắm quen biết với Thanh Lam mà thôi. Cho dù có gia nhập Thương Lan cũng không thể gây ảnh hưởng đến Sở Nhị, không khiến tên này động thủ với Liệp Sát Bang. Phó bang chủ lo sợ nhiều rồi.”
Lời nói của Phù Đồ làm cho Lam Sắc nhíu mày, mặc dù Phù Đồ là người của Liệp Sát Bang nhưng hiện tại hắn mang danh nghĩa phó bang chủ của Vực Sâu, vậy mà mở miệng một Liệp Sát hai Liệp Sát, có hơi quá đáng.
“Nhưng… ” – người vừa tới còn muốn nói cái gì, Phù Đồ nâng tay cản lại.
“Lam Sắc, ý ngươi thì sao?” – Phù Đồ đã đá Hỉ Ca ra khỏi Vực Sâu, dựa theo hiểu biết của hắn về Hỉ Ca, lời đã nói ra không phải dọa suông. Cho nên, hắn cần biết thái độ của Lam Sắc.
Lam Sắc trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: – “Hiện tại muốn gọi Hỉ Ca trở về, chỉ sợ cô ta cũng không nể mặt mũi chúng ta. Nếu đã muốn đối lập, vậy không cần nghĩ nhiều như vậy. Về phía bang chủ, ta sẽ xử lý.”
Người của Linh Độ Hỏa không tham gia vào chính sự của Vực Sâu. Cho nên Lam Sắc tạm thời mượn tay Phù Đồ đối phó với Hỉ Ca. Loại người như Phù Đồ, là đối tượng hợp tác thì không ổn, nhưng dùng làm tốt thí đi đánh dò đường lại hoàn hảo.
“Tốt! Chỉ cần bang chủ bên kia không có vấn đề, Hỉ Ca liền giao cho ta đối phó. Cô ta không thể lúc nào cũng có người của Thương Lan đi kế bên bảo hộ được.”
Một giờ sau khi Hỉ Ca rời khỏi Vực Sâu, thông tấn khí của cô vang lên, mở ra thấy tên Phần Thiên. Hỉ Ca cười cười, ấn từ chối. Sau đó, đem tên Phần Thiên xóa khỏi danh sách bạn tốt. Đồng thời thiết lập từ chối nhận cuộc gọi từ người xa lạ.
Một giờ đồng hồ đủ cho bọn Phù Đồ đem mọi chuyện dàn xếp xong. Hiện tại Phần Thiên mới nhớ tới cô, không phải quá trễ à, cảm giác giống như trước giờ cô không tồn tại trong mắt Phần Thiên vậy. Một giờ này phải nói là cực kỳ đặc sắc. Đầu tiên, Phù Đồ mang tội danh của Hỉ Ca ra công bố trên kênh đại lục. Kế tiếp, phát lệnh truy nã Hỉ Ca, phàm là người giết Hỉ Ca, chụp màn hình đem đến cho hắn liền lĩnh thưởng kim tệ.
Tin tức ở Đông Châu Xích Hỏa vừa lan ra, chưa tới phút sau, Sở Tiếu Ca đã tìm Hỉ Ca, hỏi cô có muốn hay không đem toàn bộ bang chúng của Vực Sâu tẩy bạch. Hỉ Ca chỉ cười, không gật đầu cũng không cự tuyệt. Chẳng phải chỉ là lệnh truy nã thôi sao. Ai lại không biết phát chứ. Phù Đồ chỉ dám phát lệnh truy nã ở Đông Châu đại lục mà thôi. Hỉ Ca không làm thì thôi, đã làm liền làm đến nơi đến chốn. Cô chạy qua đại lục, trên liệp sát bảng của mỗi đại lục lại phát một cái tin tức. Ai tẩy bạch phó bang chủ của Vực Sâu có thể đi Cực Bắc Băng Nguyên, đến cửa hàng vũ khí của Thương Lan thành để yêu cầu lão bản đúc cho họ một thanh truyền kỳ vũ khí. Hỉ Ca đem huy hiệu cấp tông sư thợ rèn trưng lên, đồ vật này không thể làm giả.
Đây là một mũi tên bắn hai đích, vừa giải quyết phiền toái vừa thuận tiện quảng cáo cửa hàng.
Bốn chữ “truyền kỳ vũ khí” vừa xuất hiện liền khiến cả thế giới sôi trào. Cao thủ đứng đầu các BXH mặc dù trên người đã có một hai kiện sử thi trang bị nhưng vũ khí cấp sử thi đến nay còn chưa thấy xuất hiện. Chính vì vậy, truyền kỳ vũ khí vẫn là mục tiêu cao cao của mọi người.
Chẳng lẽ như vậy liền xong rồi? Đương nhiên không. Trò chơi chính là một loại chậm rãi hưởng thụ, gây sức ép với đối thủ nên làm từ từ mới thú. Huống hồ, chỉ xử lý một tên Phù Đồ không đủ làm cho Hỉ Ca sung sướng. Kỳ thật, lúc phát lệnh truy nã, Hỉ Ca có thể đem tên Lam Sắc cùng bỏ vào. Bất quá, cô vừa mới lui khỏi bang hội, ra tay ngay với Lam Sắc thì hơi tuyệt tình quá, đối với thanh danh của cô có điểm không tốt. Thanh danh này nọ không có ích lợi gì, nhưng Hỉ Ca trước giờ vẫn để ý.
Không thể làm ngoài sáng, vậy âm thầm giết trong bóng tối chắc là được đi? Dù sao Sở Tiếu Ca hiện giờ đang nghẹn một bụng khí, kiếm việc cho hắn phát tiết cũng tốt?! Lại nói, đám thuộc hạ của Sở Tiếu Ca bình thường rãnh rỗi cũng thích ra ngoài kiếm chuyện giết người. Bây giờ có nhiệm vụ, đám người này còn không tranh nhau ra tay mới là lạ.
Sau khi chạy một vòng, Hỉ Ca chợt nhớ tới Cô Tửu, không biết tên này sắp xếp cửa hàng đến đâu rồi. Ai biết cô còn chưa kịp đi Thương Lan thành, hệ thống đã cưỡng chế cô hạ tuyến. Hỉ Ca cởi bỏ mũ giáp, nghiêng đầu nhìn thấy di động trên đầu giường đang chấn động. Thời gian này cô thiết lập kết nối mũ giáp và điện thoại, bởi vì không biết A Thất khi nào thì trở về, phòng ngừa lúc A Thất về, cô lại ở trong trò chơi không nghe thấy điện thoại nên để chế độ mặc định cưỡng chế hạ tuyến.
Hỉ Ca nhìn màn hình, khóe miệng giương lên, ấn nút tiếp nhận .
“A Thất?”
“Anh đang đứng ngoài cửa.” – tiếng nói của A Thất mang theo ý cười. Hắn thực vui vẻ, trong lòng Hỉ Ca cũng đang nhảy nhót.
Hỉ Ca mặc áo ngủ, khoác thêm một cái áo choàng, xỏ dép lê, chạy như bay xuống lầu. Lúc ở ngoài hành lang vẫn không quên liếc nhìn cửa phòng của Sở Niệm, thầm nghĩ, anh họ sẽ không đột nhiên hạ tuyến đi? Chỉ cần anh họ không đụng mặt A Thất, vậy mọi chuyện liền an toàn.
Cửa mở, Hỉ Ca còn chưa kịp nhìn thấy người đã rơi ngay vào lòng ngực của ai đó.
“A… xa cách lâu ngày đúng là nhớ quá, bình thường không ai chịu ôm anh~~”
Nghe được âm thanh của A Thất, tâm tình lo lắng của Hỉ Ca mấy ngày nay liền thả lỏng, thuận tay vòng qua ôm hắn thật chặt. Đại khái hai người ôm nhau thật là thích, hơn phút vẫn chưa chịu buông tay. Hỉ Ca thì không có gì, chính là bọn họ đang đứng trước cửa nhà a, lỡ có người xuất hiện bất thình lình liền không may.
“A Thất.” – Hỉ Ca nhẹ giọng gọi.
“Ừm…” – A Thất khàn khàn lên tiếng, so với âm thanh lúc bình thường không giống với.
Hỉ Ca vội vã buông người ra, lúc nãy chưa kịp nhìn kỹ đã bị ôm, hiện tại mới thấy có điểm không đúng.
“Anh làm sao vậy?” – Hỉ Ca nâng mặt A Thất lên nhìn, phát hiện nó đỏ ửng, đưa tay lên trán sờ sờ, quả nhiên bị sốt. Hỉ Ca liếc mắt, phát sốt còn dám chạy loạn. Hắn tưởng mình là siêu nhân à? hay là muốn làm cho cô tức chết hả?
“Anh nóng quá ~” – A Thất cầm hai tay Hỉ Ca, đưa lên má cọ qua cọ lại, ánh mắt mông lung, làm cho Hỉ Ca nhất thời không thể mở miệng mắng chửi cái vẻ mặt đáng yêu này được.
“Anh sốt rồi.” – Hỉ Ca thở dài.
“Ồ…” – A Thất nói xong liền tiếp tục ôm Hỉ Ca vào lòng. Khuôn mặt ẩn phía sau vai cô hiện lên nụ cười quỷ dị. Hừ, nếu không phát sốt, làm sao hắn có thể quang minh chính đại tiến vào nhà cô chứ. Tên Sở Niệm đáng chết, dám đến giành địa bàn với hắn, đi chết đi!!!
“Vào nhà trước đã.” – Hỉ Ca hết cách. Bình thường, lúc Sở Tiếu Ca bị bệnh, cô không nói hai lời đem tiểu tử đó quăng vào bệnh viện. Nhưng hôm nay người phát sốt là A Thất, cô lo lắng thân phận của hắn, cho nên chỉ có thể đem hắn vào nhà, còn ở trong phòng ngủ của cô nữa.
Nhìn A Thất ngoan ngoãn nằm trên giường, Hỉ Ca mới nhẹ nhàng đi xuống lầu tìm thuốc giải cảm. Lục lọi một lúc lâu cũng không lôi ra được viên thuốc nào, có điều lại lôi ra Tiểu Cửu, người nghe tiếng ồn ào nên mới đi xuống xem chuyện gì đang phát sinh.
“Hỉ Ca, ngươi đang làm gì đó?”
“Trong nhà có thuốc hạ sốt không?” – Hỉ Ca vui mừng hỏi, Tiểu Cửu là người dọn dẹp nhà cửa, nhất định biết thuốc men để ở đâu. Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca rất mạnh khỏe, mấy năm trời đều không thấy hai chị em sốt cảm vặt vãnh gì gì đó.
“Ngươi bị bệnh?” – Tiểu Cửu đi xuống, nhìn sắc mặt hồng nhuận của Hỉ Ca, không giống bị bệnh a.
“Không phải. ” – Hỉ Ca trả lời ngắn gọn.
Tiểu Cửu lôi hòm thuốc, lấy ra hai vĩ: – “Một loại hạ sốt. Một loại giảm đau. Ngươi cần thuốc này làm gì?”
Dù sao cũng không thể giấu diếm, đến sáng mọi người sẽ đụng mặt nhau, Hỉ Ca đành chỉ lên phòng mình: – “A Thất phát sốt.”
“…” – Tiểu Cửu nháy mắt cứng ngắc, Hỉ Ca bỏ đi một lúc sau vẫn chưa hồi phục.
Tiểu Cửu không phải vì A Thất trở về mà kinh ngạc. Tiểu Cửu đây là hoảng sợ. Ai cũng biết Sở Niệm và A Thất mà đụng mặt nhau sẽ phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì. Tiểu Cửu lo âu nghĩ, có nên thu dọn hành lý chuồn ra ngoài mướn khách sạn ở tạm - tháng hay không? Nếu ở lại đây, chỉ sợ cái mạng nhỏ này sẽ không giữ được nha~