Hai người bạn của Bán Thế Âm Huyết đều là con trai. Một người là dược sư, tên gọi Tay Trái Nắm Tay Phải. Một người là kiếm khách, tên gọi Thời Tiết Thật Tốt. Hai người này có tính cách trái ngược với Âm Huyết, mở miệng cười suốt. Nhìn trang bị trên người bọn họ, hẳn không phải là hạng thiếu tiền. Đại khái tiếp nhận nhiệm vụ là vì lý do gì khác, Hỉ Ca âm thầm đoán tới đoán lui. Nhưng mặc kệ làm sao, miễn cô có bảo thạch là được.
Sau khi ký hiệp nghị, Bán Thế Âm Huyết lựa chọn chế độ đội ngũ cộng hưởng.
Băng Xuyên Giáp cách Băng Nguyên Thành khá xa, cho dù cưỡi ngựa thì cũng mất khoảng - tiếng đồng hồ. Hỉ Ca vào thành mua một số thực phẩm và đồ gia dụng. Sau đó chạy tới dược điếm của Cô Tửu vơ vét một đống đan dược gia tăng trạng thái. Hỉ Ca có quyền hạn đặc thù, trong dược điếm này có thể muốn lấy bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu, không phải trả tiền. Dù sao, Cô Tửu mở cửa tiệm chỉ vì sự tiện lợi cho việc luyện chế dược mà thôi, không phải để kinh doanh. Tốn nửa giờ giải quyết chuyện riêng tư, sau đó bốn người tập hợp ở cửa bắc. Hỉ Ca chưa từng đến Băng Xuyên Giáp, trên bản đồ của cô thì nơi đó vẫn có một màu xám xịt. Phỏng chừng Bán Thế Âm Huyết đã đi qua đó rồi.
Tọa kỵ của Âm Huyết là một con gấu bắc cực, tinh anh quái cấp. Nhìn con gấu nghênh ngang đi phía trước, người cưỡi ngựa đi ở đằng sau một bụng ghen tỵ muốn chết.
Hỉ Ca mặc một chiếc áo chống lạnh thật dày, cả người chỉ lộ ra đôi mắt, láo liên nhìn cảnh vật xung quanh. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô đi ra vùng dã ngoại của Cực Bắc Băng Nguyên. Vừa ra khỏi cổng thành là khu vực quái cấp , rất nhiều ngoạn gia sàn sàn cấp đang đánh Tuyết Tượng (voi tuyết?!). Tuy cảnh vật khắp nơi chỉ tuyền một màu trắng, nhưng nhìn chung phong cảnh vẫn có phong vị riêng.
“Hỉ Ca, ngươi không phải người của Cực Bắc Băng Nguyên đúng không?” – Tay Trái Nắm Tay Phải thấy Hỉ Ca hết nhìn đông lại nhìn tây liền lên tiếng hỏi.
“Ừ, ta là người của Nam Uyên Đại Lục.”
“À, vậy ngươi có nghe nói tới Long Tộc không? Là bang hội đầu tiên thành lập của Nam Uyên đó?”
“Ừ, có nghe qua. Làm sao vậy?” – Hỉ Ca không để ý đến chuyện tình của Long Tộc, nhưng gần đây hình như nghe Cuồng Vũ nói bọn họ gặp chuyện phiền toái gì đó.
“Ha hả… nghe nói Long Tộc bị người khác nuốt mất.” – Tay Trái Nắm Tay Phải cười rất vui sướng.
“Là Khổ Độ sao?” – Hỉ Ca cho rằng chỉ có Khổ Độ mới đủ khả năng làm chuyện đó. Cơ mà, không phải Long Tộc và Khổ Độ đang hợp tác hay sao? Nếu không va chạm lợi ích gì quá lớn, Minh Độ Thiên hẳn là không động thủ với Long Tộc mới đúng?!
“Không phải. Nam Uyên Đại Lục vừa xuất hiện một bang phái mới, gọi là Thần Điện. Cực kỳ khoa trương. Ngay cả Khổ Độ mà bọn họ còn dám khiêu khích. Nghe đồn, ngay cả lão đại của Khổ Độ cũng chưa tỏ thái độ gì.”
“…” – Hỉ Ca trầm mặc. Chẳng lẽ cô đã thoát ly thế giới rồi? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà cô cũng không biết? – “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Khoảng ngày trước thì Thần Điện ra đời. Ta đoán, lão đại của Thần Điện là một tên đại gia cực kỳ có tiền.” – Tay Trái Nắm Tay Phải rờ cằm.
“Bang chủ của họ gọi là Cuồng Thần. Nghe nói là một cao thủ của thời beta.” – Thời Tiết Thật Tốt bổ sung.
Cuồng Thần à… ừm… Hỉ Ca đăm chiêu gật đầu… cô đúng là có biết tên này. Đích thật là cao thủ của thời beta. Bất quá là dùng tiền mua tiếng. Hỉ Ca rất chán ghét hắn. Lúc trước có vài lần gặp qua, mỗi lần đều khó chịu. Tên này chẳng những khoái nổ (phô trương), ánh mắt nhìn người càng tệ. Trò chơi khởi động đã lâu, còn tưởng tên này không chơi nữa. Ai biết hắn chạy tới Nam Uyên dựng bang phái. Trước kia, Cuồng Thần đúng là đối địch với Minh Độ Thiên, chỉ sợ lần này cũng không ngoại lệ.
“Cái gì mà Cuồng Thần… chính là một tên dùng tiền mua tiếng mà thôi.” – Tay Trái Nắm Tay Phải bĩu môi khinh thường.
“Cuồng Thần rất mạnh.” – Âm Huyết đi ở đằng trước bỗng nhiên ngoái đầu nói một câu, sau đó lui xuống đi bên cạnh Hỉ Ca. Phỏng chừng hắn cảm thấy đi một mình ở đằng trước thiệt là nhàm chán.
“Ngươi từng đụng qua Cuồng Thần sao?” – Hỉ Ca nghiêng đầu hỏi.
“Ừ, ta khiêu chiến với hắn hai lần. Một thắng một thua.”
Hỉ Ca im lặng, nghĩ thầm, đây là Âm Huyết khích lệ Cuồng Thần hay đang tự đề cao bản thân vậy??
Sau giờ ở chung với bọn Âm Huyết, Hỉ Ca rốt cuộc hiểu được một chuyện. Âm Huyết không phải là người ít nói. Ngược lại, hắn nói nhiều cực kỳ… vẻ trầm mặc lúc trước là giả thôi, dùng để lừa con nít đó. Hắn một khi đã mở miệng liền không thể dừng. Tay Trái Nắm Tay Phải vỗ vai Hỉ Ca, vẻ đồng tình.
“Tập quen đi. Âm Huyết đối với người quen đều là một dạng nhiệt tình như vậy.”
Hỉ Ca nên cảm thấy vinh hạnh à? Cô thực muốn khóc. Cô tình nguyện không quen biết với tên nói nhiều kia.
Đi nửa ngày, cuối cùng bọn họ tiến vào khu vực quái cấp – Băng Xuyên Giáp.
Khu vực này không thể cưỡi ngựa, bởi vì lối đi rất hẹp, ngoại trừ cưỡi phi hành tọa kỵ (các loại thú biết bay), bằng không thì phải thành thật mà cuốc bộ. Hỉ Ca lôi trong balo ra một đôi giày trượt tuyết, mang cái này vào thì chuyện đi trên tuyết không còn là vấn đề nữa. Đây là Âm Huyết nói cho cô biết, đúng là dân có kinh nghiệm.
Băng Xuyên Giáp không rộng lắm, diện tích cả khu vực chỉ khoảng vài ngàn mét vuông. Có điều quái vật nơi này đúng là dày đặc, nào là tuyết lang, tuyết báo, tuyết hồ, cơ bản là đi một bước chân gặp một đoàn quái. Những người tới đây đều vì mục đích xoát quái thăng cấp, cho nên mỗi đội ngũ chiếm lấy một vùng.
Bọn Hỉ Ca vừa tiến vào Băng Xuyên Giáp, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng rống.
“Tránh đường.”
Hỉ Ca theo bản năng quay đầu nhìn, phía sau là một con cự xà, bề ngang phỏng chừng phải đến một mét. Đây là loại tọa kỵ dùng cho cả đội ngũ, rất quý hiếm, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng lại hữu dụng. Bên trên cự xà ngồi người, đều mặc áo chống lạnh, hẳn là người của đại lục khác. Bọn họ không che mặt, Âm Huyết nhìn người ngồi trên đầu, chau mày.
“Bọn hắn sao lại tới đây?”
Con cự xà đã muốn đến gần nhưng bọn Hỉ Ca đều không có ý sẽ nhường đường. Thông lộ đúng là nhỏ hẹp, nhưng bên cạnh vẫn còn chỗ trống, xà có thể trườn qua nha, vì sao lại muốn người khác nhường đường chứ?!
Thấy bọn Hỉ Ca không chịu nhường đường, sắc mặt người ngồi ở đầu trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng ngồi trên tọa kỵ thì không thể PK, cho nên bọn người đó phải lách qua bên cạnh. Lúc đi ngang qua, người đó mở miệng chửi một câu. Âm thanh không nhỏ.
“Dựa vào ~ ngươi chửi ai đó. Đứng lại cho ta.” – Thời Tiết Thật Tốt lập tức nổi nóng, rống lên một câu. Bất quá, bọn người kia đã cách hơn trăm mét.Chẳng biết bọn người kia có nghe lời Thời Tiết nói hay không. Rất nhanh, bóng dáng bọn họ biến mất ở phía xa.
“Ngươi biết họ hả?” – Hỉ Ca đúng là có chút khó chịu nhưng cô không có kích động như Thời Tiết.
“Ừ. Người ngồi ở đầu là phó bang chủ của Thần Điện, gọi là Sát Thần. Bọn hắn vì sao lại đến Cực Bắc Băng Nguyên chứ?”
“Con bà nó, lần sau đừng để ta gặp hắn. Mặc kệ hắn là cái gì thần, đụng phải ta thì ta chính là tử thần!!” – Thời Tiết vừa nói vừa vung tay. Bộ dáng khiến Hỉ Ca phải bật cười, nhưng không thấy lời nói kia có cái gì quá phận.
Trò chơi mà thôi. Phải làm việc khiến bản thân vui vẻ. Gặp người không ưa, giết đối phương là được. Chuyện này chẳng có gì là không đúng cả. Bất quá, Hỉ Ca thật thắc mắc, không biết thực lực của Thời Tiết cao đến đâu? Có xứng với một thân trang bị cực phẩm hay không? Âm Huyết không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Nửa giờ sau, bọn họ nhìn thấy một cái thôn nhỏ. Đây là cấp điểm (của hệ thống) dùng cho chuyện tiếp tế.
Cấp điểm không lớn, đứng ở đầu thôn có thể nhìn thấy cuối thôn. Vậy mà trong thôn lúc này đang đầy nghẹt người, đại bộ phận là người chơi - cấp hoặc là - cấp. Xem ra là đội ngũ đi luyện cấp tới đây nghỉ ngơi. Ở giữa thôn còn có người mở sạp bán hàng, chính là trang bị vừa đánh được.
“Nếu bây giờ đi tiếp, đến nơi chắc trời cũng tối. Chi bằng chúng ta ở lại đây nghỉ một đêm đi.” – Âm Huyết đề nghị.
Hỉ Ca không ý kiến. Cô không vội. Thôn này chỉ có một nhà trọ, giá tiền hơi đắt, đến kim/đêm. Âm Huyết không mướn phòng. Bọn họ chuẩn bị ra ngoài xoát quái. Hỉ Ca không có tâm tư theo chân bọn họ xoát quái cả đêm. Cô trực tiếp đi lấy phòng, sau đó cùng mọi người đi ăn tối.
Mặc dù có áo chống lạnh nhưng thể lực của Hỉ Ca vẫn giảm mạnh, chỉ còn điểm. Lúc này nếu có một nồi lẩu thì thiệt là hạnh phúc. Thôn nhỏ không có lẩu, nhưng lại có thịt sói nướng, ngon không kém.
Âm Huyết dẫn cả bọn quẹo qua hai con hẻm, đi vào một tiểu điếm. Quán xá cũ kỹ ọp ẹp, nhưng bước vào bên trong Hỉ Ca liền giật mình, bởi vì trong quán có hơn người đang ngồi. Quán chỉ đặt một cái bàn tròn thật lớn. Mọi người, dù quen hay lạ, đều ngồi xuống bên cạnh nhau. Bọn Hỉ Ca xem như may mắn, bọn họ vừa vào thì có người ăn xong đứng lên đi ra. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đi qua ngồi vào ghế trống, đột nhiên có mấy người vượt lên, chen chân qua giành mất chỗ. Chuyện này thật ra không phải là đại sự gì. Vấn đề là, những người kia chính là đám người lúc nãy vừa mở miệng chửi bọn Hỉ Ca.