“Hồi nãy có người gọi điện tìm em.” – một lúc sau, A Thất mới đem di động trả cho Hỉ Ca.
“Là ai?” – Hỉ Ca ném di động qua một bên, cô mới không tin A Thất không tiếp điện thoại.
“Anh ta nói có hẹn với em, bảo em đừng để anh ta chờ lâu.” – A Thất vẫn không rời mắt khỏi bức thư họa.
“Ồ ~~ đã trễ hơn tiếng rồi…” – Hỉ Ca quay đầu nhìn đồng hồ đặt ở đầu giường, không để ý cho lắm. Người hẹn cô là Danh Hoàng. Tuy không biết vì sao anh ta lại có được số điện thoại của cô, rồi còn hẹn cô ra gặp mặt để nói chuyện, Hỉ Ca đồng ý nhưng không hiểu sao bây giờ lại chẳng muốn đi.
“Có muốn đi không, anh chở em.”
“Ừm… hay mình đi ăn lẩu hải sản đi, thuận tiện ghé qua chỗ đó một chút.” – Hỉ Ca vỗ bụng, cảm giác thấy đói, quyết định lôi kéo A Thất đi hưởng thụ mỹ thực.
Hỉ Ca nghĩ, cô trễ hẹn đến tiếng, khẳng định Danh Hoàng sẽ không chờ, ai biết, cô vừa bước vào nhà hàng liền có người ra đón.
“Sở tiểu thư, thiếu gia nhà tôi đang chờ cô.” – quản gia của Danh gia vẻ mặt tươi cười.
Hỉ Ca quay đầu nhìn ra cửa, A Thất có lẽ đã nhìn thấy rồi?! Cô cần tốc chiến tốc thắng, nói chuyện xong phải đi ăn cho đỡ đói, sau đó về nhà còn phải an ủi bạn trai nữa a~
Căn phòng nhỏ trang hoàng đơn giản ấm áp. Danh Hoàng ngồi ở một bên, trên tay cầm một tách cà phê. Lúc Hỉ Ca bước vào, nhìn thấy anh ta đang xoay đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài. Nghe tiếng mở cửa, Danh Hoàng liền quay đầu, nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
“Đã khiến anh đợi lâu.” – Hỉ Ca thừa nhận, đây là cô cố ý.
“Không tính lâu lắm.” – Danh Hoàng cười cười nhìn Hỉ Ca ngồi xuống phía đối diện. Hỉ Ca mặc một bộ xiêm y bình thường, giá trị không quá tệ, sợ là lúc nãy nếu không phải có quản gia đi xuống đón thì dám chừng cô còn không đủ tư cách bước chân qua khỏi cửa nhà hàng nữa. Cô vốn không nghĩ đến đây sao?! Ánh mắt Danh Hoàng thoáng nét buồn bã, khóe miệng giơ lên tự giễu cười cười.
“Danh thiếu gia không phải muốn nói cho tôi biết một chút về cừu hận của hai gia đình sao? Tôi nghe.” – Hỉ Ca không muốn cùng anh ta nói chuyện quanh co, cô đang đói bụng.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói được không?”
“Không cần đâu. Bạn trai tôi đang đợi.” – Hỉ Ca cười, ăn cơm sao, cô sợ sẽ bị đau bụng đó, chẳng thà về nhà gặm mì gói.
Danh Hoàng nhìn Hỉ Ca thật lâu, chốc lát thì mở miệng.
“Chi bằng gọi cả anh bạn trai ấy lên luôn?”
“Xin lỗi, bạn trai của tôi không có thói quen gặp người sống.” – Hỉ Ca cự tuyệt thẳng. A Thất mà lên, chỉ sợ Danh Hoàng khó bảo toàn tính mạng. Cho dù, hiện tại không xuất thủ, chưa chắc sau lưng A Thất không cho người ám toán. Hỉ Ca hiểu rất rõ lối tư duy của A Thất, toàn là nhờ công lao của bọn Cát Tường.
Danh Hoàng gật đầu, bắt đầu kể chuyện: – “Sở gia và Danh gia lúc trước là cố giao (thân thiết từ ngày xưa), đến đời ông nội của anh mới trở mặt.”
“Vì sao?”
“Liên hôn. Bà nội của em chính là vị hôn thê của ông nội anh. Trước khi kết hôn lại bị ông nội em đoạt mất.” – Danh Hoàng kể chuyện thật bình thản, giống như chuyện này chẳng quan hệ gì tới hắn. Sự thật sao? Ừ, đúng là cùng hắn không quan hệ.
Hỉ Ca kích động muốn vỗ đùi một cái, la lên, ông nội vạn tuế! Cô thật không biết, ông nội lúc còn trẻ lại mạnh mẽ như vậy, người ta sắp kết hôn mà cũng có can đảm chen chân vào phá đám.
“Sau đó thì sao?” – bị người ta cướp mất vợ, giống như bị tát thẳng vào mặt, Danh gia nhất định không bỏ qua.
“Ông nội em bảo rằng đã tìm thấy đồ gia bảo của Danh gia, muốn trả lại để bồi tội.”
Đồ gia bảo? Không phải là cái bình hoa bị cô đập vỡ đó chứ? Phi phi, không đúng, là anh họ đập vỡ, đánh chết cô cũng không thừa nhận đó là do cô làm.
“Ông nội anh đồng ý sao?” – Hỉ Ca nhướn mày. Cô cảm thấy, Danh lão gia kia chắc cùng một loại người như Danh Hoàng, khẳng định chẳng có mấy tình cảm với nãi nãi, cho nên mới đấu không lại ông nội của cô.
“Đồng ý. Có điều, ba năm sau, ông nội anh mới biết, cái vật mà ông nội em đưa tới thật ra là một cặp.”
“…” – Hỉ Ca đầu đầy hắc tuyến. Ông nội quá âm hiểm, quá vô sỉ. Cái loại đồ cổ đi theo cặp này, phải đứng cùng nhau mới có giá trị. Đưa cho người ta có một chiếc, sau đó lại nói mình còn giữ một chiếc, không phải chọc cho người ta giận phát điên sao? Khó trách, Danh lão gia lại hận ông nội đến vậy.
“Câu chuyện đại khái là vậy. Lần trước, ông nội anh lời lẽ quá khích làm cho bà nội em kích động ngất xỉu. Anh thay mặt ông nội xin lỗi gia đình em.”
Thái độ của Danh Hoàng khiến Hỉ Ca chấn kinh. Nếu không phải đã biết người đang ngồi trước mặt là Minh Độ Thiên, cô sẽ không dám tin tưởng người máu lạnh trong trò chơi lại có thể cúi đầu nhận lỗi với người khác.
“… ừm… cái bình kia đã bị tôi đập vỡ từ hơn năm trước rồi, cho nên ông nội mới không thể trả vật về cho chủ cũ…”
“Vỡ rồi?” – Danh Hoàng sửng sốt. Hỉ Ca không cần nói dối hắn. Như vậy, lời của Sở ông nội là sự thật.
“Tôi lúc đó còn nhỏ, không phải cố ý, cũng không biết đó là đồ gia truyền của nhà anh.”
Trong nhà có con nít chạy rong, ông nội lại đem vật có giá trị như vậy để ở phòng khách, không bị đập vỡ mới là chuyện lạ đó. Hỉ Ca nén giận, nói làm sao, đó là lỗi của ông nội, không phải của cô!!!
“Quên đi. Dạo này thân thể ông nội anh không tốt. Sắp tới anh sẽ đưa ông nội ra nước ngoài tĩnh dưỡng, đại khái sẽ không trở lại sớm, một đoạn thời gian sẽ không đi tìm ông nội em.”
Đây là lời hứa hẹn sao? Hỉ Ca có chút khó hiểu nhìn Danh Hoàng. Người này chẳng lẽ rảnh rỗi lắm, không có việc gì lại hẹn cô tới kể chuyện xưa, rồi giải thích, rồi hứa hẹn, rốt cuộc anh ta muốn gì? Nếu nói anh ta hoàn toàn không có mục đích, Hỉ Ca mới không tin.
“Vậy… chúc anh thượng lộ bình an.”
Danh Hoàng cười khẽ một tiếng. Nét tươi cười khiến vẻ băng lãnh trên mặt anh ta tan ra, Hỉ Ca vẫn biết anh ta rất đẹp trai, lại không biết lúc anh ta cười lên trông mê người như vậy. Nhất thời, Hỉ Ca có chút hoảng hốt trong lòng. Cô không nhớ Minh Độ Thiên có từng cười với cô như vậy hay không… Hỉ Ca đột nhiên rất muốn nhìn thấy A Thất…
“Hỉ Ca~” – Danh Hoàng gọi nhẹ. Không biết là gọi tên của Hỉ Ca ngoài đời hay trong trò chơi.
Hỉ Ca rất nhanh liền khôi phục bình thường, biểu tình đạm bạc.
“Danh thiếu gia còn gì phân phó sao? Nếu không, tôi phải đi rồi.” – chuyện xưa đã nghe xong, cô còn muốn đi ăn lẩu với A Thất nha.
“Hỉ Ca… chúng ta không thể trở lại như xưa sao?”
Đang đứng lên khỏi ghế, nghe thấy lời đó, Hỉ Ca vẻ mặt kinh hoàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt…
… trở lại như xưa?
Đầu óc tên này bị úng nước à? Hỉ Ca rất muốn nhìn cho rõ ràng. Câu này không thể nào là do Minh Độ Thiên nói ra được. Bất quá, nghe vào tai vẫn thật thích. Hỉ Ca rất muốn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn anh ta, sau đó nói: “Anh cũng có ngày này.” Bất quá, cô là tiểu thư khuê tú. Tiểu thư khuê tú thì phải khách sáo bóng gió để giữ lễ nghi một chút.
“Xin lỗi, tôi đã có bạn trai.” – Hỉ Ca cười – “Danh thiếu gia, tạm biệt.”
Hỉ Ca đi ra ngoài, từ lúc đi vào đến lúc đi ra chưa tới phút. Quản gia vẫn đứng canh gác bên ngoài nhìn thấy cô bước ra, biểu tình có chút ngốc lăng. Hỉ Ca liếc mắt một cái, sau đó thật tự nhiên đi xuống lầu.
Hy vọng, về sau không cần gặp lại…
Hỉ Ca đi được phút, Danh Hoàng vẫn không bước ra, quản gia gõ cửa rồi đi vào, nhìn thấy Danh Hoàng với vẻ mặt mất mác lặng người ngồi trên ghế. Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng nhìn thấy thiếu gia lộ ra biểu tình này. Không lẽ thiếu gia thích Sở tiểu thư? Nếu không, thiếu gia sẽ không dời hội nghị quan trọng hôm nay lại, ngồi ở trong này đợi Sở tiểu thư suốt tiếng.
“Thiếu gia!”
“Bạn trai của Hỉ Ca là ai?” – Danh Hoàng hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt, mở miệng hỏi.
“Thuộc hạ cho rằng… người đó là Thất thiếu gia…” – quản gia trả lời, giọng điệu có chút do dự. Ông thật không dám tin, người đã mở cửa xe cho Hỉ Ca là vị ôn thần kia.
“Thất thiếu gia?” – Danh Hoàng ánh mắt tan rã, làm sao lại là người kia? Người kia như thế nào trở thành bạn trai của Hỉ Ca?
“Thuôc hạ xác định không có nhìn lầm.”
“Ra ngoài đi.”
Bao gian lại rơi vào yên tĩnh. Danh Hoàng từ từ buông lõng bàn tay đang nắm chặt, sau đó ngẩng mặt cười to, biểu tình không rõ là vui vẻ hay là đau khổ. Nguyên lai, một khi sai lầm, vĩnh viễn không thể sửa chữa. Hắn chậm bước rồi sao?
Hỉ Ca vừa ra ngoài liền nhìn thấy A Thất đang đứng kế bên chiếc xe thể thao màu đỏ cực kỳ chói mắt của Sở Tiếu Ca, trong tay là một bó hồng, cười mị mị hướng cô đi tới.
“Nhanh như vậy đã xong?” – A Thất đưa bó hồng cho Hỉ Ca, sau đó thuận tiện ôm cô vào ngực, cúi người hôn xuống môi.
“Kể chút chuyện xưa thôi. Là anh mua sao?” – Hỉ Ca xoay xoay bó hoa trong tay, không chút để ý hành động to gan của A Thất vừa rồi. Đây là lần đầu tiên cô được tặng hoa đó, thật không dễ dàng mà. Có điều, cô ngạc nhiên không tưởng loại người như A Thất mà cũng biết mua hoa tặng bạn gái.
“Ừm… vừa rồi có một cô gái bán hoa ở cái sạp đằng kia, thấy cô ấy đáng thương nên anh liền mua ủng hộ.” – A Thất cười hì hì trả lời.
“Hừ… sao anh không mua cả con gái người ta luôn?!” – Hỉ Ca trợn mắt, hung tợn dùng sức giẫm lên chân hắn. Thấy hắn không có phản ứng, chẳng lẽ không đau, cô càng tức giận, chỉ hận hôm nay không mang giày cao gót.
“Có cô gái nhà ai đẹp bằng Hỉ Ca nhà anh chứ.” – A Thất ôm Hỉ Ca, loạn hôn một phen.
Hỉ Ca quay đầu, nhìn sạp bán hoa ở gần nhà hàng, lại nhìn bó hoa trong tay, nhướn mày: – “Không được nháo. Đi chỗ khác ăn, em đói bụng rồi.”
Sau khi ăn xong, về nhà, trừ bỏ Sở Niệm vẫn không thấy bóng dáng, hai người còn lại trong nhà đều đang ngồi ở phòng khách. Sở Tiếu Ca nhìn thấy Hỉ Ca, vẻ mặt ai oán.
“Chị hai, sao không về sớm?”
“Làm sao vậy? Tiểu Cửu không nấu cơm cho em ăn à?”
“Anh họ gọi điện về, biết chị không có ở nhà, la lối đến mức làm cho lỗ tai của em muốn nổ banh luôn. Chị hai, vì sao không nói anh họ đi tìm Thất ca mà hỏi a? Làm sao lần nào cũng tìm em…” – Sở Tiếu Ca thở dài. Mọi người nói xem, cậu dễ dàng sao? Chị của cậu yêu đương, anh họ không đồng ý, nhưng vì sao người lãnh đủ lại là cậu chứ?
Hỉ Ca nhún vai, lúc ra ngoài, điện thoại của cô liền bị A Thất giấu đi, chính bởi vì không muốn Sở Niệm quấy rầy. Đáng thương Sở Tiếu Ca a~ Đưa tay vò loạn mái tóc của Sở Tiếu Ca, Hỉ Ca vui vẻ ngồi xuống mở tivi lên xem. Sở Tiếu Ca ôm gối ôm, vẻ mặt ai oán nhìn Hỉ Ca, cắn cắn góc gối, giống y như hình dáng cô vợ nhỏ ủy khuất bị chồng ngược đãi.