“Hỉ Ca là chị của Tiếu Khuynh Thành sao?” – Đạp Tuyết ngạc nhiên hỏi. Tựa hồ hắn nhận thức Sở Tiếu Ca, có điều biểu tình có chút không đúng.
“Làm sao?” – Hỉ Ca phỏng đoán… chẳng lẽ tiểu tử kia lại kết thù kết oán gì với bọn người này?! Lại nói, Sở Tiếu Ca đã sớm trở thành “Thất Tử thứ hai”. Trên bảng liệp sát của Nam Uyên đại lục thì tên hắn đứng thứ hai. Thật ra lúc trước Sở Tiếu Ca đã vọt lên đứng hàng thứ nhất, nhưng sau khi Thất Tử trở về, vị trí đó đã bị Thất Tử đoạt lại. Hai người này đúng là có sở thích (giết người) không giống người bình thường mà.
“Không có gì. Chỉ là ngạc nhiên thôi.” – Đạp Tuyết cười có chút lạnh. Bởi vì Hỉ Ca đã bất hạnh đoán trúng. Bọn họ quả thật có cừu oán với Sở Tiếu Ca. Bọn họ bị Sở Tiếu Ca giết qua không chỉ một lần. Bất quá, Đạp Tuyết là người thức thời, hắn biết lúc nào nên nói lúc nào nên im lặng, chuyện gì nên nói chuyện gì nên bỏ qua. Huống hồ, người giết bọn họ là Sở Tiếu Ca, không phải Hỉ Ca.
Hỉ Ca hơi mím môi. Đại khái, cô có thể đoán ra sự tình, nhưng nếu Đạp Tuyết không muốn đề cập đến, cô sẽ không hỏi tới.
Nói chuyện thêm vài câu, Hỉ Ca vốn chuẩn bị chào tạm biệt. Ai biết, lúc này bọn Cát Tường lại thượng tuyến. Biết Hỉ Ca ở đây, Cát Tường kêu tiểu nhị dọn lên một bàn đồ ăn. Hỉ Ca bất đắc dĩ vỗ trán. Đám trai tân này a… muốn rình coi cũng nên quang minh chính đại một chút chứ, ba tên nam nhân cao to như thế lại chen chúc đứng dòm lỗ khóa, rốt cuộc muốn cái gì đây a??!??
Đồ ăn đã bày lên, Hỉ Ca không thể mở miệng đuổi người. Đạp Tuyết đương nhiên không biết vì sao Hỉ Ca lại mời khách, có điều hắn cũng không từ chối. Hỉ Ca vừa tước thịt thỏ vừa dùng sức trừng mắt nhìn cánh cửa phòng. Niệm tình hương vị nấu ăn lần này không tệ, tha cho bọn họ.
“Tiểu nhị, tính tiền.” – Đạp Tuyết sau khi ăn xong liền mở miệng gọi. Dù sao hắn là nam nhân, lại có chuyện cầu cạnh Hỉ Ca, tổng không thể để Hỉ Ca trả tiền.
Tiểu nhị tiến vào bao gian có chút kinh ngạc nhìn Đạp Tuyết, sau đó quay đầu nhìn Hỉ Ca, cười cười lắc đầu: – “Khách nhân, đồ ăn là do lão bản kêu đem lên. Không cần trả tiền.”
Lão bản của Cát Tường tửu lâu? Đạp Tuyết sững sốt, giương mắt nhìn Hỉ Ca.
“Chúng ta đi thôi.” – Hỉ Ca phất phất tay.
Ăn một bữa miễn phí, tâm tình liền sảng khoái. Những tưởng cô rốt cuộc có thể từ biệt bọn Đạp Tuyết. Ai ngờ, mới bước chân ra khỏi tửu lâu, hai thành viên của Long Môn đã từ đằng xa chạy tới. Là A Li và Hiểu Hiểu. Hai người này trước nay đều ở trong thành quản lý khách điếm, đồng thời thu thập tin bát quái. Hỉ Ca không ngăn cản chuyện bọn họ làm, lao công miễn phí ai lại không cần chứ.
“A Li, Hiểu Hiểu, hai người định đi đâu?”
“Đi tìm Khờ Dại. Ngươi không nhìn kênh bang phái hả? Bang phái chúng ta có người bị giết.” – Hiểu Hiểu vừa trả lời vừa lôi kéo Hỉ Ca. Có thể thấy được, Hiểu Hiểu đang rất hưng phấn!! Nữ ngoạn gia bình thường gặp loại chuyện này sẽ có phản ứng giống Hiểu Hiểu sao?! Hỉ Ca khó hiểu nhìn nhìn. Đại khái, nhóm nữ ngoạn gia của Long Môn đều không phải là người bình thường!!!
“Là ai bị giết?” – Hỉ Ca không thích mở kênh bang phái. Mọi người trong bang đều biết. Cho nên, nếu bang phái xảy ra đại sự gì, mọi người sẽ dùng kênh riêng để thông báo cho Hỉ Ca. Nếu không có người thông tri cho cô, chứng tỏ chuyện này chưa phải là đại sự.
Nếu bị giết, tự mình đi trả thù là được. Hỉ Ca tuyệt không để ý chuyện thành viên bang phái ở ngoài gây thù chuốc oán với người khác. Chỉ cần không lôi kéo cả bang hội vào chuyện trả thù riêng tư là được. Bởi vì nếu dám làm vậy, chính tay Hỉ Ca sẽ giải quyết những thành viên đó. Chuyện này đã từng xảy ra. Có điều, sau hai lần Hỉ Ca thẳng tay trừng trị thì không ai dám phạm quy nữa. Thành viên Long Môn trước giờ vẫn nghĩ bang chủ rất là tốt tình, sau vụ trừng trị liền tỉnh ngộ. Bang chủ Long Môn không phải tốt tính, mà chính là không thích quản quá nhiều. Một khi chạm đến giới hạn của Hỉ Ca, hậu quả là không thể tưởng tượng.
“Người mấy hôm trước vừa gia nhập bang phái, Huyết Sam. Hắn bị một bang phái của Đông Châu Xích Hỏa giết, mà không phải chỉ giết qua một lần.” – A Li vội vàng giải thích tình huống cho Hỉ Ca.
Hỉ Ca nhướng mày, quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh cô là Đạp Tuyết. Sau đó quay đầu hỏi tiếp: – “Sau đó thì sao?”
“Tiểu tử kia lại im hơi lặng tiếng, chuẩn bị một người chống trả. Nếu không phải có người vô tình nhìn thấy hắn rớt cấp, mọi người còn không để ý đâu. Khờ Dại đã mang người qua đó. Chúng ta đang chạy tới xem tình hình. Hỉ Ca, ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Đi thì đi. Ngươi có biết bọn họ đang ở đâu không?” – Hỉ Ca có thể xác định chắc chắn, hung thủ giết Huyết Sam là người của Cẩm Y. Mới vừa rồi Đạp Tuyết còn cam đoan sẽ không có ai đến gây phiền toái. Hiện tại có người đến giết em trai của hắn, cỡ nào châm chọc a~~
Kỳ thật, không thể đổ lỗi lên người Đạp Tuyết. Dù sao, Cẩm Y không phải là bang phái của riêng hắn. Cơ bản, hắn không tài nào quản hết cho được. Muốn biết sự thật chuyện gì đang diễn ra, cứ đi xem liền biết.
phút sau, bọn họ tìm thấy Huyết Sam. Huyết Sam đúng là ương ngạnh. Bị người ta giết lượt, hắn vậy mà không sợ, vẫn tiếp tục đi ra ngoại thành. Mà đám sát thủ kia chính là đang chờ ở cửa tây thành. Lúc Hỉ Ca tới liền thấy một đám đông đang tụ tập. Một số là những ngoạn gia ham dzui, đứng náo nhiệt xung quanh làm khán giả. Tâm điểm là bảy người mang bang huy Cẩm Y đang bao vây bốn người là bọn Khờ Dại và Huyết Sam.
“Bằng hữu, có chuyện gì thì nói, ra tay giết người là không đúng đạo nghĩa.” – Khờ Dại dạo gần đây bị ảnh hưởng bởi Hiểu Hiểu, nên mở miệng ra liền văn vẻ giảng đạo, nhỏ nhẹ khuyên can. Nghe nói, Hiểu Hiểu bắt Khờ Dại đi học hỏi Tư Văn. Đối với chuyện này, Hỉ Ca miễn ý kiến. Chẳng lẽ mọi người mắt mù cả rồi, nhìn Tư Văn tên bại hoại đó có gì đáng để người ta học hỏi sao? Đại khái chính là người ở ngoài không biết trong chăn có rệp đi. Đúng là không nên tiếp xúc nhiều với bọn Tư Văn, càng ở gần thì càng nhanh vỡ mộng.
“Không nói năng gì hết. Nếu không muốn chết thì cút. Bọn tao là tìm tên đó. Mày nếu nhiều chuyện, đừng trách bọn tao không khách khí.”
Thái độ hòa nhã của Khờ Dại không giúp được gì. Đối phương vẫn một bộ dáng “không buông tha”. Hỉ Ca thật không thể hiểu bọn người này nghĩ gì trong đầu. Trong đội ngũ của họ đã có tên bị hồng danh. Vậy mà còn dám đứng ở đây nói chuyện như đúng rồi? Chẳng lẽ cho rằng Khờ Dại thật sự là người tao nhã hay sao a?!
“Bằng hữu, Huyết Sam là thành viên của bang chúng tôi. Nếu các người giết hắn, chỉ sợ sẽ khiến cho hai bang phái trở thành kẻ địch.” – Khờ Dại tiếp tục giữ vững bộ dáng “động khẩu không động thủ”. Huyết Sam thì đã nóng mặt, muốn xông lên nhưng bị hai người còn lại đưa tay ngăn cản.
Ở trong bang phái, Huyết Sam chỉ quen biết Hỉ Ca. Kỳ thật, hắn không nghĩ sẽ lưu lại, chính là không biết rời bang rồi hắn sẽ đi về đâu thôi. Hơn nữa, hắn thực thích không khí trong Long Môn. Tuy hắn còn chưa dung nhập với mọi người, không nghĩ tới lúc hắn bị giết lại có người kéo qua giúp đỡ. Hắn không muốn Khờ Dại vì hắn mà bị giết. Dù sao Khờ Dại cũng là một trong số ít người của bang phái đã luyện đến cấp . Nếu Khờ Dại bị rớt một cấp, hắn sẽ không yên lòng.
“Hai bang đối địch? Chỉ dựa vào một mình ngươi hả? haha… Long Môn Khách Điếm sao? Đây là bang phái rác rưởi gì? Nghe cũng chưa nghe qua.”
“Haha… bọn ngươi nghĩ rằng ta thật tốt tính đi!”
“Nhớ nhìn rõ bang huy của bọn tao nha. Thấy rõ không? Đến lúc đó đừng tìm lộn người à…” – Đối phương trào phúng giễu cợt.
Khờ Dại trầm mặc một chốc, sau đó hắn thở dài một cách bất đắc dĩ, quay đầu nhìn đồng bạn dặn dò: – “Các ngươi nhớ kỹ, hôm nay phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối không thể nói cho Hiểu Hiểu biết. Ai dám tiết lộ, ta sẽ không tha cho người đó.”
Sau đó Khờ Dại xuất ra pháp trượng, không nói hai lời trực tiếp ra tay.
Khờ Dại khác với Hỉ Ca. Hắn không thiếu máu, lại thiên về thuật sĩ tấn công. Hơn nữa, hắn còn mặc trên người một thân trang bị cao cấp. Có thể nói, bộ trang bị của hắn xếp trong hạng đầu của bảng đánh giá thế giới. Huyết lượng và lực phòng ngự của Khờ Dại cao hơn thuật sĩ bình thường rất nhiều. Một chọi ba, đủ cho hắn kiêu ngạo. Mắt thấy huyết lượng càng ngày càng giảm, Khờ Dại hơi mím môi, trong lòng có điểm hối hận, biết trước lúc xuất môn liền mang theo một tên dược sư. Đang lúc Khờ Dại nghĩ tới thời điểm hắn anh dũng ngã xuống, đột nhiên huyết lượng của hắn dùng tốc độ hỏa tiễn phục hồi đầy. Hắn quay đầu liền thấy Hỉ Ca, còn có A Li và Hiểu Hiểu đang đứng cách đó không xa.
“Dừng tay!” – Đạp Tuyết dẫn người ra ngăn cản.
Bọn người Cẩm Y nhìn thấy Đạp Tuyết liền nhăn mặt. Hỉ Ca âm thầm than trong lòng, xem ra cô đoán đúng rồi, mấy người trước mặt này không ưa Đạp Tuyết, cho nên đặc biệt chạy qua đây giết người. Nói chung… mọi chuyện vẫn là do Lâm Tuyết có phải hay không?! Hỉ Ca liếc mắt nhìn lướt qua Lâm Tuyết, phát hiện cô ta trừng mắt nhìn Huyết Sam với vẻ mặt hiểm ác.
“Ôi, không phải là Đạp Tuyết sao? Sao lại chạy tới đây rồi? Không lẽ cũng nhận lệnh truy nã của bang phái sao?” – tên cầm đầu đội ngũ Cẩm Y vẻ mặt trào phúng đi lên hỏi.
“Chiến Kỳ, ngươi đừng quá phận. Ta đã nói qua, lệnh truy nã lần này là một sự hiểu lầm.” – Đạp Tuyết lạnh mặt xuống.
“Thật sao? Ta còn chưa nghe Lâm Tuyết nói qua a… các ngươi có nghe sao?”
“Không có.” – những người phía sau đồng thanh mở miệng.
“Hừ… Lâm Tuyết là người phát lệnh truy nã, cô ấy còn chưa nói đây là hiểu lầm. Ngươi bằng vào cái gì có thể thay cô ấy quyết định chứ? Ta nghĩ, cho dù ta làm sai thì chuyện này cũng không phải lỗi của ta.”