Hỉ Ca cùng Thất Tử cưỡi ngựa một đường chạy tới cửa khẩu Tây Giang, vốn tưởng nếu không bị quái quần ẩu thì ít nhất cũng đụng phải vài con quái, đằng này dọc theo đường đi bọn họ chỉ gặp vài con tinh tinh (một giống khỉ), mà bởi vì tốc độc ngựa quá nhanh nên bọn tinh tinh còn chưa phản ứng thì họ đã biến mất rồi.
Do người ở cùng một đội ngũ, khi Cát Tường Như Ý dùng lệnh triệu tập thì một lát sau bọn họ đã tụ lại một chỗ. Lúc này Hỉ Ca mới hiểu được vì cái gì trên đường đi nàng và Thất Tử không gặp quái, là do bọn Cát Tường đã hấp dẫn chúng đi hết cả rồi. Nàng chỉ không hiểu làm cách nào bọn hắn có thể hạ gục nhanh tiêu diệt gọn cả đàn quái vật như thế?!
“Mọi người vất vả rồi” Thất Tử vừa đến liền ngồi xuống, nhìn ba người bạn của mình đang nằm xụi lơ trên mặt đất, chấp tay tươi cười hành lễ.
“Khách khí khách khí” Cát Tường vẻ mặt đau khổ ôm quyền đáp lễ. Con bà nó, vốn nghĩ Tây Giang không có quái cao cấp nên chính mình mới chạy nhanh như vậy. Ai biết bản đồ này là khu vực xoát quái. Bọn hắn người vừa đến nơi đã bị hơn con thụ yêu quấn thân. Một đống thực vật với dây quấn dài ngoằn luôn nhìn chằm chằm ngươi mà chảy nước miếng, làm sao ngươi có thể khoái trá đây. Nếu không phải bọn thụ yêu này tốc độc di chuyển chậm, phỏng chừng người bọn họ đã sớm đi địa phủ ngồi uống trà rồi.
Thấy người họ một bộ tươi cười bợ đỡ nhau, Hỉ Ca liếc mắt khinh bỉ, nàng không nói gì trực tiếp nhảy xuống ngựa. Cũng may màn trình diễn nhanh chóng chấm dứt khi Thất Tử nhìn thấy tình trạng thảm hại của người kia.
“Đi, cùng đi lấy kho báu nào”. Cát Tường vung tay lên ra hiệu, sau đó tiến nhanh về phía trước.
Ngược lại với vẻ hăng hái của Cát Tường, mọi người ở phía sau đều rất nhất trí đi thật chậm rãi. Nếu đào ra kho báu thì ai cũng được chia phần, nhưng nếu đào ra cơ quan ám khí, bọn họ không muốn là người hy sinh đầu tiên. Hiện giờ trong đội có một người cực kỳ yêu thích việc tầm bảo (tìm kiếm bảo vật), nên loại nguy hiểm này thích hợp cho anh ta đi làm không phải sao?!
Kết quả cuối cùng rất bất ngờ, bọn họ không có đào ra bảo vật gì hết, chỉ lượm được một cái chìa khóa. Mà cái chìa khóa này ngay cả lời giới thiệu cũng không có, rốt cuộc nó dùng để làm gì, không ai biết. Cả người đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ, câm lặng không thốt nổi một lời.
“Có lẽ chúng ta nên đi tìm tên kia để hỏi” Cát Tường sờ cằm, trầm ngâm nửa ngày mới phán một câu. Tình huống này xem ra là bản đồ tìm được ở một nơi nào đó và chìa khóa này dùng để mở cửa nơi đó. Có điều đây là lần đầu tiên Cát Tường gặp phải trường hợp này. Hắn trước giờ đào ra không biết bao nhiêu rương kho báu, cũng chưa từng đào ra rương đựng chìa khóa nha.
“Ngươi nghĩ hắn sẽ thành thật nói ra sao?” Mặc Phi khinh bỉ trừng mắt nhìn Cát Tường. Bất quá, Hỉ Ca ngó tới ngó lui thế nào cũng thấy đôi mắt luôn có vẻ ươn ướt của Mặc Phi không thích hợp để trừng người ta, liếc mắt đưa tình thì có thể.
“Hắn sẽ nói. Nhất định nói.” Tư Văn đưa mắt nhìn Thất Tử. Hai người họ nhìn nhau như ngầm hiểu ý, cùng nở nụ cười. Hỉ Ca và người còn lại đồng thời rùn mình.
Thất Tử cưỡi ngựa với Hỉ Ca, họ đi trước một bước, trở lại Nam Uyên Thành. Còn người kia cứ cuốc bộ từ từ về. Hỉ Ca nghĩ thấy thật kỳ lạ, Cát Tường rất giàu nha, hắn sở hữu cả một tòa tửu lâu, như thế nào không có tiền mua ngựa a? Thất Tử tốt bụng giải thích cho nàng hiểu. Lúc trước Cát Tường nhờ người ta dạy cách cưỡi ngựa, hắn rớt từ trên lưng ngựa xuống không biết bao nhiêu lần, đến nỗi bây giờ hễ nhìn thấy ngựa là chân hắn lại phát run.
Đương nhiên, Thất Tử không có nói cho Hỉ Ca biết lý do vì sao con ngựa kia cứ dở chứng đem chủ nhân ngồi trên lưng đá xuống hoài như vậy. Nguyên nhân là có người động tay động chân dở trò quậy phá. Về phần người kia là ai, khỏi hỏi cũng biết.
Vốn tưởng phải hao tốn chút thời gian để đi tìm ba tên kia, không nghĩ tới bọn hắn còn cấp bách hơn họ. Thất Tử và Hỉ Ca vừa vào thành liền trông thấy ba tên đó đang đứng đợi ở cổng thành. Vẻ mặt rất giống hung thần ác sát, nhìn như bọn giang hồ đang đứng chặn cửa thu phí bảo hộ.
Bất quá lần này bọn hắn đã thông minh ra. Biết đối phó với Thất Tử không lại nên đã kéo thêm người làm trợ thủ.
“Ngươi biết bọn kia sao?” Hỉ Ca nhìn thấy người kia đều mang vẻ mặt phẫn nộ căm hờn nhìn Thất Tử liền nhịn không được tò mò hỏi.
“Không biết” Thất Tử một câu khẳng định chắc nịch.
“À~~” Hỉ Ca trực tiếp đem lời Thất Tử suy luận ra như sau. Thất Tử đã giết qua bọn kia, nhưng chúng không phải loại người xứng đáng cho hắn để vào mắt. Thật là, trò chơi mới khởi động vài ngày, làm sao ra nhiều cừu nhân như vậy a!
Đại khái là cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt. Không cần nói gì hết, cả đám trực tiếp nhào vào xáp lá cà. Trong vòng chiến lâu lâu lại bay ra một cái hỏa cầu, nện xuống mặt đất phát ra âm thanh ầm ầm thật lớn.
Là một thuật sĩ yếu ớt, Hỉ Ca rất hiểu chuyện, nàng thành thật núp sau lưng Thất Tử. Hắn xem chuẩn mục tiêu xong, Hỉ Ca liền quăng ra một cái băng đống thuật, sau đó quăng tiếp hai ba cái băng tiễn. Đối thủ của họ cũng không phải là dạng khù khờ. Thấy lực công kích của Hỉ Ca cao như vậy, lập tức chuyển mục tiêu tấn công qua nàng. Cũng may có Thất Tử làm tấm lá chắn ở phía trước, Hỉ Ca chỉ cần để ý huyết lượng của Thất Tử, lâu lâu lại cho hắn thêm chút máu. Vậy là đánh một hồi, bên kia chỉ còn lại vài người sống sót trong khi Thất Tử và Hỉ Ca đều toàn thân nguyên vẹn.
Đám người kia nhìn thế nào cũng không hiểu, vì sao bọn Hỉ Ca rõ ràng không có dược sư, thế nhưng huyết lượng luôn luôn đầy. Theo lý thuyết, Thất Tử trúng đòn nhiều như vậy, đổi lại là người khác, sớm đã chết lần rồi. Còn nữ thuật sĩ ở phía sau nữa, cho dù băng đống thuật cùng băng tiễn không hao tốn pháp lực nhiều nhưng pháp lực cũng không phải là thứ vô hạn, vậy mà xem ra nàng ta đích thực là pháp lực dùng hoài không hết a.
Vốn mấy người kia thấy bọn Hỉ Ca còn chưa chết, đang muốn tiếp tục đánh, ai biết ở góc phố đột nhiên truyền đến một trận bước chân hành quân chỉnh tề. Hỉ Ca cùng Thất Tử trao đổi ánh mắt, đồng thời thở dài.
Ở trong thành chủ tụ tập đánh nhau là phạm pháp. Mặc kệ ngươi có lý do gì. Về phần hình phạt thì rất đa dạng, có thể bỏ tù, có thể trói gô dẫn đi diễu phố, mà cũng có thể là chặt đầu thị chúng, tùy tình hình mà NPC sẽ quyết định.
Mặc dù trò chơi này cho phép người chơi cướp ngục, bất quá hiện giờ cấp bậc sàn (tổng bình quân) của người chơi là , người cao nhất cũng chỉ mới cấp, mà thủ vệ của thành chủ đều là NPC cấp . Cướp ngục là chuyện tình về sau a.
Cũng may thủ vệ xem như biết giảng đạo lý, Hỉ Ca cùng Thất Tử là phòng vệ chính đáng. Chỉ là băng tiễn của Hỉ Ca đã phá hư ngã tư đường, còn giết người đến nổi bị hồng danh (tên chuyển sang màu đỏ) nên bị gán vào dạng tội phạm truy nã. Thế là nàng cùng Thất Tử bị tuyên án ngồi tù một ngày.
Hỉ Ca chơi trò chơi này lâu như vậy cũng chưa từng giết người đến nỗi phải vào ngục. Đây là lần đầu tiên. Cảm giác cũng thật mới lạ. Ngục giam của Nam Uyên Thành là một tòa mê cung ngầm dưới đất. Sau khi đem hai người tống vào bên trong, thủ vệ đóng cửa đá lại rồi bỏ đi.
Theo như lời Thất Tử nói thì trong ngục giam có rất nhiều quái vật, cấp bậc không đồng nhất, giết quái vật cấp bậc càng cao thì điểm tội ác của họ sẽ càng giảm. Hay nói cách khác là họ sẽ được tha bổng trước thời hạn.
Theo bậc thang đi xuống dưới, đập vào mắt đầu tiên là hai cánh cửa bằng đá màu đen thật lớn, bên trên điêu khắc rất nhiều hình thù, đại khái là mấy cái truyền thuyết gì đó về nơi này. Trên cánh cửa có khảm hai viên dạ minh châu, giữa bóng tối phát ra ánh sáng âm u.
Nhờ chút ánh sáng từ dạ minh châu, miễn cưỡng có thể nhìn thấy xung quanh đều là những bức tường đen ngòm. Chuột chạy rong khắp nơi trên mặt đất. Cũng may Hỉ Ca không sợ chuột. Dưới chân toàn là xương trắng, khi bước đi sẽ giẫm lên chúng, tiếng xương vỡ vụn vang vọng trong mê cung nghe thật rợn người.
Xem ra Thất Tử thường xuyên đến nơi này, thế nên hắn rất tự nhiên lôi trong người ra một cây nến và một cái hỏa diễm (cái vật giữ lửa trong ống trúc á, xem phim kiếm hiệp để biết thêm chi tiết). Cuối cùng hai người cũng có chút ánh sáng để nhìn cho rõ cảnh vật xung quanh.
Ngục giam này thật ra cũng không tính là mê cung. Chẳng qua nơi này có rất nhiều thạch thất (nhà đá) y chang nhau. Hơn nữa không ai biết chỗ này rộng đến dường nào. Cho nên đi tới đi lui một hồi rất dễ bị lạc đường.
Hỉ Ca cầm cây nến đứng trước một tòa thạch thất, nghiêng đầu nhìn Thất Tử, thấy hắn không nói gì liền mạnh dạn đưa tay đẩy cánh cửa đá. Thất Tử tiến vào trước. Hỉ Ca do dự chốc lát rồi cũng vào theo. Cánh cửa đá phanh một tiếng đóng lại.
Hỉ Ca còn chưa kịp lấy lại nhịp thở đã nghe một tiếng rít chói tai vang lên. Nàng ngẩng đầu liền thấy một con chuột khổng lồ, lông đỏ sậm đang hướng Thất Tử đánh tới.
“Biến dị huyết thử (chuột biến dị), quái tinh anh cấp” Thất Tử đã hơn cấp, hắn có thể nhìn thấy thông tin của quái vật cao hơn hắn trong vòng cấp.
Sau khi Thất Tử báo thông tin, Hỉ Ca liền tìm một địa phương an toàn để đứng, lấy ra pháp trượng quăng một cái băng đống thuật qua. Trời đúng là không toại lòng người nha. Đại khái bởi vì quái vật trong ngục giam rất dễ bị chọc giận, Hỉ Ca mới vẫy một chiêu vậy mà cũng đem cừu hận hấp dẫn qua đây. Nhìn thấy con chuột biến dị hướng mình rống, Hỉ Ca thập phần trấn định lại quăng qua một cái băng đống thuật. Thật không may, bởi vì cấp bậc chênh lệch quá lớn nên kỹ năng của nàng đánh không trúng mục tiêu. Đại khái Hỉ Ca phải liên tục sử dụng - lần băng đống thuật mới thành công được lần. May mà động tác của Thất Tử rất nhanh, ở nửa đường đã đem biến dị huyết thử ngăn cản. Một dao của hắn cắm ngay con mắt của huyết thử. Tiếng thét chói tai của quái vật thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của Hỉ Ca.
Thực lực của Thất Tử dù mạnh, nhưng đối kháng với quái tinh anh cấp thì huyết lượng vẫn cạn rất nhanh. May mắn hai người bọn họ xem như phối hợp đã lâu, kết quả xem như không tồi, Hỉ Ca giữ vững tần suất thêm máu cho hắn, không khiến hắn nửa đường phải hy sinh.
Chiến đấu khoảng phút, quái chuột không tình nguyện ngã xuống. Hỉ Ca hoài nghi huyết lượng của con quái này chẳng nhiều nhặn gì. Đánh một chút liền chết. Vốn tưởng quái cấp sẽ bạo ra vật tốt, ai biết trừ bỏ giảm một chút điểm tội ác cho hai người, nó chỉ bạo ra một đôi mắt.
>> Biến dị huyết thử song đồng tử, thần bí vật phẩm, tác dụng không rõ.
Hỉ Ca đem cặp mắt quăng vào ba lô. Sau đó người tiếp tục đi tới.