“Anh họ không có nhà ạ?” – Hỉ Ca dựa theo giọng nói của dượng mà suy đoán, hẳn biểu tình trên mặt dượng rất là phấn khích. Đáng tiếc, bọn họ vô duyên gặp gỡ. Bất quá, Hỉ Ca đã biết, dượng không được tốt tính cho lắm.
“Cháu chờ một chút.”
Không lâu sau, tiếng Sở Niệm truyền vào tai nghe điện thoại.
“Hỉ Ca, sao lại tìm anh?” – Sở Niệm cúi đầu nhìn vũng nước dưới sàn nhà, nhịn không được thở dài.
Phụ thân yêu dấu nhất quyết nắm đầu lôi hắn ra khỏi phòng tắm, đến cái quần còn chưa mặc xong. Hắn thật không hiểu, vì sao phụ thân không cầm điện thoại đưa vào phòng tắm? Vì sao phải bắt hắn chạy ra phòng khách tiếp điện thoại?
“Anh họ … anh có biết ông nội thích cái gì không?” – Hỉ Ca hỏi ra câu này thì tự thấy chột dạ, cô đúng là bất hiếu, ngay cả ông nội thích cái gì cũng không biết.
“À… là Tiểu Cửu muốn mua lễ vật sao? Ông nội thích trà cụ (dụng cụ pha trà), cứ tìm một bộ tặng cho ông là được.” – Sở Niệm lúc trước vì muốn điều tra Sở ông nội mà tốn không ít công phu.
Hỉ Ca quay qua ra hiệu cho Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca đi qua trà lâu mua trà cụ, còn bản thân thì tiếp tục cầm điện thoại cùng anh họ nói chuyện phiếm. Hai người thật ra không nói chuyện gì đặc biệt. Sở Niệm chỉ thuận miệng kể chuyện về ông nội và bà nội, rồi cha mẹ cô lúc trẻ làm sao. Lúc bắt đầu là Sở Niệm cùng Hỉ Ca tán gẫu, về sau lại là cô cô cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm. Hai nữ nhân xà vào nhau là quên trời quên đất. Một giờ sau, cô cô vẫn chưa có ý định muốn ngừng. Nhưng Hỉ Ca mơ hồ nghe thấy tiếng gầm gừ bất mãn của dượng. Thật là một người dễ xúc động mà. Bọn họ chỉ nói chuyện nhiều thêm hai câu mà thôi. Hỉ Ca nhanh chóng nói lời tạm biệt, gác máy, lại nhịn không được muốn cười. Nói thật, tính tình của dượng đúng là một trời một vực với anh họ . Cơ mà, tính tình hỏa bạo như vậy mới hợp với tính cách ôn nhuận như nước của cô cô.
Cất điện thoại vào túi, Hỉ Ca vừa mĩm cười vừa đi lên thang lầu. Tiểu Cửu và Sở Tiếu Ca hẳn còn chưa lựa quà xong. Ở đầu cầu thang, Hỉ Ca không ngờ nhìn thấy Niếp Lãng, người đã lâu không thấy. Bên cạnh Niếp Lãng là một cô gái dáng dong dỏng cao, khuôn mặt xinh đẹp như người mẫu. Hỉ Ca nhìn thấy hai người thì hơi sửng sốt một chút. Cô gái này không phải là người lần trước cô gặp. Đổi bạn gái rồi? Mặc dù chuyện này chẳng quan hệ gì với cô, nhưng cô vẫn thấy tò mò. Cô gái hình như đang làm nũng, Niếp Lãng cúi đầu thân mật nói nhỏ gì đó vào tai cô ta. Và bởi vì Hỉ Ca và bọn họ không đi trên cùng một cầu thang cho nên Niếp Lãng không nhìn thấy cô. Nếu người ta không thấy mình, Hỉ Ca đành làm lơ như chưa nhìn thấy họ luôn. Với lại, từ sau khi A Thất trở về, cô và Niếp Lãng đã không còn liên hệ qua lại.
Nói đến nguyên do của chuyện này…
Một buổi tối của tháng trước, vào lúc giờ đêm, Niếp Lãng gọi điện cho cô nhưng người bắt máy lại là A Thất. Đại khái Niếp Lãng chịu không nổi sự kinh hách này. Cho nên sau đó không thấy Niếp Lãng gọi điện tìm cô nữa. Về phần Hỉ Ca, chuyện lần đó chẳng làm cô dễ chịu hơn bao nhiêu. Bởi vì A Thất mỗi ngày đều nhìn cô như oán phụ, một hai đòi phải gặp cho được tên gian phu kia. Vì bảo toàn mạng nhỏ cho Niếp Lãng, Hỉ Ca rốt cuộc quyết định không liên hệ với Niếp Lãng luôn.
Vốn tưởng hôm nay hai người cứ như vậy mà bỏ qua nhau. Ai biết, Hỉ Ca mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên náo loạn. Hỉ Ca quay đầu nhìn. Một cô gái mặc áo đầm màu trắng, vẻ mặt phức tạp đi đến trước mặt Niếp Lãng. Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Niếp Lãng lộ ra một tia bất an.
“Đây là bạn gái hiện tại của anh sao?” – Cô gái mới đến ngửa đầu trừng mắt nhìn Niếp Lãng, giống như đang cố gắng ngăn không cho bản thân phải rơi lệ. Cô gái đứng yên, chăm chăm nhìn Niếp Lãng, đáy mắt hiện lên một chút khiếp sợ, kế đó là thất vọng, cuối cùng là chua xót.
Không riêng gì Hỉ Ca, những người đi đường xung quanh cũng đều dừng lại, tò mò ngó xem chuyện gì đang xảy ra.
“Không phải… anh…” – Niếp Lãng mở miệng muốn giải thích nhưng chung quy không giải thích nổi.
“Lãng, cô ta là ai?” – cô gái đi bên cạnh Niếp Lãng nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Tôi là vị hôn thê trước đây của anh ta. Nhưng hiện tại, chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa.” – cô gái áo trắng liếc mắt nhìn Niếp Lãng và người con gái kia, sau đó quyết tuyệt quay người rời đi. Không phải cô không buông tay nổi. Dù sao hiện tại cô cái gì đều không có, mất thêm một người nam nhân cũng chẳng sao.
Nhìn cô gái áo trắng từng bước vững chắc rời đi, Hỉ Ca nhíu mày. Cô gái đó hình như rất suy yếu, vẻ mặt trắng bệch, không giống người khỏe mạnh bình thường. Hỉ Ca thật không ngờ cô ta là hôn thê của Niếp Lãng. Nam nhân này đúng là hoa tâm. Niếp Lãng không đuổi theo, chính là sắc mặt có hơi trầm trọng xuống.
“Lãng, cô ta là hôn thê của anh sao?” – cô gái đứng bên cạnh không buông tha, tiếp tục truy hỏi.
“Là ý của cha mẹ thôi. Hiện tại không phải nữa rồi.” – Niếp Lãng cúi đầu nhìn người bên cạnh, khóe miệng câu lên, rất nhanh khôi phục biểu tình bình thường, tiếp tục ôm eo cô gái đi xuống.
“Hỉ Ca, ngươi xem cái này có được không?” – tiếng gọi của Tiểu Cửu từ phía sau truyền tới. Hỉ Ca quay đầu liền thấy Sở Tiếu Ca đang ôm - bao đồ, khệ nệ chạy theo Tiểu Cửu.
Hỉ Ca mĩm cười đi tới, chính là cô theo bản năng thì quay đầu một cái, không ngờ lúc này Niếp Lãng cũng quay đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó liền dời đi, giống như họ không hề quen biết.
Đối với chuyện Tiểu Cửu mua một lúc bộ ấm trà, Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca đều không thể lý giải nguyên nhân thâm sâu trong đó. Bất quá, người bỏ tiền là cô ta, hai người đành mặc kệ.
Về đến nhà, ba người lại nảy ra một hồi tranh đấu mất nửa ngày nữa. Cuối cùng Hỉ Ca buông tha cho ý định thay đổi quan niệm thẩm mỹ của Tiểu Tửu. Còn Sở Tiếu Ca là bị “vũ lực” của Tiểu Cửu chinh phục. Sau đó, ba người thống nhất ý kiến, đem bộ ấm trà xấu xí nhất gói lại làm quà cho Sở ông nội.
Bởi vì sáng hôm sau Sở lão cha sẽ ghé qua đón ba người, cho nên sau khi ăn tối xong, Tiểu Cửu nắm cổ Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca xuống phòng khách, bắt buộc hai người tham gia vào công cuộc dọn dẹp nhà cửa mùa cuối năm. Đáng thương cho Sở Tiếu Ca, một phút lỡ tay khi lau chùi chùm đèn thủy tinh làm chúng rơi xuống vỡ tan tành. Hắn đứng phát ngốc hơn phút vẫn không biết làm sao thu thập cho hết đóng thủy tinh vỡ kia. Hỉ Ca không dễ thở hơn bao nhiêu. Cô thật không hiểu Tiểu Cửu lôi đâu ra nhiều quần áo dơ như vậy. Hỉ Ca nhìn núi quần áo sau lưng, lại nhìn cái máy giặt nhỏ xíu trong phòng tắm, cảm giác có chút choáng váng đầu óc. Xem ra, đêm nay, Tiểu Cửu đã có ý định không cho hai chị em ngủ ngon.
Dọn dẹp lau dọn đâu ra đó xong xuôi đã là giờ sáng. Cũng may Tiểu Cửu chưa mất hết nhân tính, còn biết nấu cho hai chị em một bữa ăn khuya. Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người là vô hạn. Chỉ cần bị áp bức, chuyện gì con người cũng có thể hoàn thành tốt đẹp.
Sau khi tắm rửa, Hỉ Ca không quản tóc tai còn đang ẩm ướt, trực tiếp nhào lên giường, lăn một vòng ôm ấp chăn êm nệm ấm. Nghĩ nghĩ, hình như bên kia đã là ban ngày rồi. Tuy có chút mệt mỏi, Hỉ Ca vẫn đứng dậy, mở máy tính, liên hệ với Cát Tường. Không nhìn thấy A Thất, Hỉ Ca luôn cảm thấy bất an. Cho dù biết thân thủ của hắn rất giỏi, cơ bản không ai dám tìm đến hắn gây phiền toái. Nhưng mà, cô không khống chế được tâm tình lo lắng của bản thân. Hệ thống bên kia sau khi xác định quyền hạn của Hỉ Ca xong liền cho cô đăng nhập. Màn hình của Hỉ Ca biến đen một chốc, kế tiếp liền hiện lên khuôn mặt phóng to của A Thất, hắn đang nhe răng ra cười… có điểm dọa người a~
“Hỉ Ca~~~~” – A Thất đau lòng quá, chỉ có thể nhìn thấy mặt, không thể ôm vào lòng a~ A Thất quyết định, tắt máy xong liền tìm tên kia đánh lộn một trận. Ai biểu bọn hắn kéo hắn về nhà làm chi.
Nhìn thấy người trước mặt không tổn hao gì, sự lo lắng của Hỉ Ca liền biến mất. Về chuyện hắn mất tích mấy ngày vừa qua… Hỉ Ca không có hứng thú muốn biết. Mỗi người đều có bí mật riêng. Cô cho rằng, hai người yêu nhau không nhất thiết phải biết rõ tường tận mọi chuyện của nhau.
“Hỉ Ca~~~ anh nhớ em lắm. Em có nhớ anh không?” – A Thất nhìn người trên màn hình, tóc dài ướt sũng, mặc một chiếc áo ngủ màu xanh lam. Dáng vẻ thoạt nhìn có thể khiến cho nam nhân đầu óc lên mây. A Thất ôm oán, ánh mắt không ngừng liếc lên liếc xuống, sợ bản thân bỏ qua cảnh sắc tuyệt vời nào đó.
“Ngoan, em cũng nhớ anh.” – Hỉ Ca ngáp một cái, không chút để ý đến sợi dây áo đã rơi khỏi một đầu vai. Nhìn thấy A Thất, đại khái tâm tình cô có chút thả lỏng nên liền buồn ngủ, chính là cô không muốn buông tha cho cơ hội trò chuyện với A Thất – “Anh phải ở lại bao lâu?”
Về nhà tổ rồi, Hỉ Ca biết chắc cô không thể quang minh chính đại cùng A Thất liên hệ. Sở ông nội mỗi lần nhắc tới A Thất đều có bộ dạng muốn ăn thịt người. Hỉ Ca không muốn khiêu chiến cực hạn của ông nội.
“Khoảng một tháng. Anh sẽ tận lực về sớm.” – A Thất nhìn chằm chằm vào đầu vai của Hỉ Ca, sao sợi dây kia còn chưa rơi xuống??? Mong chờ quá a~
“Lão đại, ngươi ít nhất phải ở tổng bộ chừng tháng. Bọn ta đã cố gắng giảm thiểu xuống còn một tháng rồi. Ngươi không thể vô sỉ lại giảm bớt nữa a.” – tiếng nói bất mãn của Cát Tường từ bên cạnh truyền vào.
“Các ngươi muốn chết?!” – A Thất âm trầm nghiến răng. Cát Tường lẫn Hỉ Ca đều rùn mình một chút.