Lôi Thương thật không biết xấu hổ, bảo rằng hắn sợ bóng tối, ngốc một mình ở nơi tối tăm này sẽ sợ hãi, cho nên nhất quyết đòi đi chung với bọn Hỉ Ca. Sợ bóng tối? Vừa mới còn không sợ, liền nhìn thấy bên cạnh Hỉ Ca có một dàn mỹ nữ thì lại sợ?? Mặc dù Lôi Thương không tính là đại soái ca, nhưng quả thật tài ăn nói của hắn không phải tốt bình thường. Chốc lát sau, hắn đã thân thiết nói cười với toàn đội ngũ. Dĩ nhiên, trừ bỏ Cảnh Dĩnh. Mỗi lần Lôi Thương muốn nói chuyện với Cảnh Dĩnh sẽ nhận được một cái liếc mắt. Nội tâm hắn thật tổn thương a~ Bất quá, hắn là ai cơ chứ. Người ta càng không đáp lại, hắn càng muốn biết chân tướng. Kết quả, Cảnh Dĩnh liền bị Lôi Thương đeo bám.
Một buổi tối, có Lôi Thương làm tay đấm miễn phí, cả đội ngũ thu hoạch xem như không tồi. Mỗi người có trong tay đại khái khoảng hai mươi mấy khối vụ thạch. Mặc dù người trong đội ngũ đều thèm thuồng khối vụ thạch màu hồng phấn của Lôi Thương, nhưng bởi vì bọn họ còn chưa quen thân đến loại trình độ có thể thản nhiên mở miệng đòi quà. Cho nên, họ chỉ có thể tiết hận nhìn khối thạch hồng phấn nằm yên vị trong ba lô của Lôi Thương.
Trời tờ mờ sáng. Ánh nắng tỏa ra xua đi màn đêm đen tối khiến cảnh vật rực rỡ hẳn lên, đẹp đến nao lòng.
Vốn dĩ Lôi Thương còn tính cùng mọi người đi đến tổng đàn bang phái ngồi chơi một hồi, đáng tiếc nửa đường lại bị người gọi về. Không có biện pháp, tốt xấu gì hắn cũng là phó hội trưởng của Kinh Lôi Hội, không thể nào có thời gian tiêu xái ra ngoài đi dạo lâu cho được. Sau khi Lôi Thường rời đi, A Li nói muốn cảm ơn Hỉ Ca đã hỗ trợ cả bọn nên quyết định mời Hỉ Ca ăn sáng. Đội ngũ đi đến thành thị gần nhất có tên là Xuyên Thành. Nơi này không phải thành thị loại lớn, nhưng nghe nói nơi đây có một tửu lâu mà đầu bếp đã lên đến cấp tông sư. Bọn họ là vì danh tiếng của người này mà tìm đến.
Xuyên Thành. Lâm Thủy Cư.
Hỉ Ca ngồi rung đùi, ăn bánh bao đến là sung sướng. Lý do? Bữa ăn miễn phí luôn có hương vị đặc biệt thơm ngon a. Hơn nữa, một cái bánh bao ở đây có giá đến kim tệ. Nếu là cô bỏ tiền, chưa chắc cô đã ăn được thỏa thích như vậy. Hỉ Ca nhìn thố bánh bao trống không ở trên bàn, quay người ngoắc tiểu nhị đến.
“Lại thêm một thố nữa.”
“…” – Đối với hành động vô sỉ của Hỉ Ca, mọi người trong đội ngũ đều không biết nói cái gì. Dù sao, người mở miệng mời khách là A Li. Ba người còn lại liền giả lơ, tiếp tục ăn bánh bao của họ.
A Li khóc không ra nước mắt. A Li nghĩ, nói không chừng cô sẽ trở thành người thứ nhất trên thế giới này bị phá sản vì trả tiền bánh bao mất. Đám nữ nhân này quá vô sỉ. Mặc dù bánh bao rất ngon, nhưng có cần ăn nhiều như vậy không hả? Đến kim tệ một cái bánh bao đó…
Thẳng cho đến lúc bụng no căng không thể nhét thêm được nữa, Hỉ Ca mới tiếc hận mà dừng việc ăn bánh bao lại. Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Thủy Cư chỉ chuyên bán bánh bao, vậy mà khung cảnh xung quanh thật hữu tình. Nơi này có tầng trúc lâu (tòa nhà làm bằng trúc), hậu viện có một rừng trúc và một ao sen, tiền viện nhìn thẳng ra con đường ngập hoa cỏ. Ngoạn gia đến nơi này ăn bánh bao phần lớn là do bạn bè giới thiệu. Lão bản của nơi này có quy củ, chỉ mở cửa bán bánh bao vào buổi sáng. Vậy mà cửa tiệm lúc nào cũng đông khách, sinh ý rất tốt. Đây cũng bởi vì hương vị bánh bao do tông sư đầu bếp làm ra quả thật đặc sắc hơn người thường.
“Hỉ Ca, ngươi quen thân với Lôi Thương kia lắm à?” – A Li nhìn Hỉ Ca đã ăn xong, lúc này mới dám mở miệng tò mò hỏi chuyện.
“Ừ, quen biết đã lâu. Làm sao vậy?”
“Ta nghe nói Lôi Thương đang theo đuổi bang chủ phu nhân của Huyết Sát Giang Hồ, chuyện này là thật hay giả vậy?” – A Li nhìn quanh, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng hỏi. Chuyện này quấy nhiễu tâm trí A Li đã lâu. Tin tức bát quái này được rất nhiều người truyền tai nhau nhưng đến nay vẫn chưa có ai chứng thật được. A Li chưa mò ra được bí mật nên trong lòng nóng nảy không yên.
“Hừ…” – Cảnh Dĩnh nghe A Li hỏi xong liền hừ lạnh, ném bánh bao lên bàn.
“Cảnh Dĩnh, chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì?” – A Li nhìn vẻ mặt mê mang của Hỉ Ca liền thấy đau lòng cho tiền bánh bao hôm nay. Bất quá, thái độ của Cảnh Dĩnh là sao?
“Có lẽ là thật. Lần trước, bởi vì chuyện này mà bang chủ của Huyết Sát mới bỏ tiền mướn đám sát thủ đi giết Lôi Thương.”
Cảnh Dĩnh càng nghĩ càng nóng máu. Hồi đó bọn họ đúng là giết được Lôi Thương nhưng người chết dưới tay tên này cũng không ít. Sau đó, bọn họ còn bị Huyết Sát cắn ngược cho một cú. Nếu không phải có Hỉ Ca ra mặt, ngày đó kết cục khẳng định rất thảm.
“A a, chuyện này ta biết.” – A Li biết rõ câu chuyện Hỉ Ca làm thế nào đem bọn Phong Bão cùng Cảnh Dĩnh chiêu mộ vào Long Môn. A Li chỉ không biết thì ra nguyên nhân ẩn tàng đằng sau lại là như này, có chút kinh ngạc. Quái không được lúc nãy Cảnh Dĩnh cứ không vừa mắt Lôi Thương. Thì ra hai người có thể tính là cừu nhân. Bất quá… đầu óc A Li xoay chuyển. Dường như tờ báo lá cải kỳ thứ tám lần này của cô có chuyện bát quái hay ho rồi nha. Hai người nam nữ vốn là cừu nhân của nhau, vô tình đụng mặt ở khu vực đầm lầy hắc ám, sau đó liền… trúng tiếng sét ái tình???
“A Li, nếu ngươi dám viết bậy viết bạ…” – Cảnh Dĩnh không nói hết câu, nhưng nhìn biểu tình liền biết cô ta không phải nói đùa.
A Li run run, cười trừ: – “Hắc hắc… ta đâu dám, ta đâu dám… chỉ đang ngẫm chuyện xưa thôi… hắc hắc.”
Nếu không thì… đem báo lá cải qua bán ở Tây Vực Sa Hải? Dù sao Lôi Thương cũng là dân bên đó. Chỉ cần Cảnh Dĩnh không biết là được chứ gì. Trong đầu A Li lập tức tính toán đến kế hoạch B.
“Hỉ Ca, khi nào bang phái chúng ta mới kiến thành?” – Cảnh Dĩnh quay đầu, vẻ mặt chờ mong hỏi Hỉ Ca.
Hiện tại Long Môn phát triển không sai biệt lắm. Do độ khó của nhiệm vụ chuyển chức mà phần lớn cấp bậc của ngoạn gia đều bị tắc lại ở bậc . Cho nên, hiện giờ, với lợi thế có thành viên thành công chuyển chức, Long Môn đã có thể miễn cưỡng xem như một đại bang. Bất quá, toàn bộ đại bang phái trên thế giới đều tự mình có thành chủ cả rồi. Thành viên Long Môn đang nhỏ to bàn luận vấn đề này.
“Kiến thành sao?” – Hỉ Ca trầm ngâm một lát. Quả thật, Long Môn phát triển rất thuận lợi. Vốn dĩ cô còn muốn đợi thêm một đoạn thời gian nữa mới kiến thành. Dù sao, nếu không tính toán kỹ, miễn cưỡng kiến thành nhưng không đủ sức chống đỡ, về lâu về dài lại càng hỏng bét.
Cuồng Vũ từng nói qua, Long Môn hiện tại đã đủ tư cách để kiến thành rồi. Hỉ Ca cũng đã nghĩ đến chuyện tổ chức một kỳ hoạt động bang phái lớn bằng cách đi đánh kiến thành lệnh. Đối đầu với thống lĩnh boss cấp, bằng vào một đám ngoạn gia hơn cấp của Long Môn mà nói, chuyện này không tính khó khăn.
“Trở về ta sẽ cùng phó bang chủ nghiên cứu một chút. Sau đó chúng ta đi đánh kiến thành lệnh.” – Hỉ Ca cho một câu trả lời chắc chắn.
Trở về Nam Uyên Thành, Long Môn khách điếm, Hỉ Ca ngựa quen đường cũ chui vào gian phòng đặc biệt giành riêng cho cô. Không ngờ nhìn thấy trên giường có một người đang nằm ngủ. Trừ bỏ Thất Tử, không ai có gan dám ngủ trên giường của cô. Xốc lên màn trướng, Hỉ Ca đi lần vào trong. Thất Tử đang nằm ghé vào thành giường, đầu nghiêng qua một bên, mắt khép hờ, lông mi dài cong vút. Xem ra người này ngủ thật thoải mái!!!! Hỉ Ca nhón chân cẩn thận đi đến gần. Không tỉnh? Chẳng lẽ cảm giác trong trò chơi thấp đi? Hỉ Ca nghi hoặc nhíu mày. Lúc trước, mặc kệ là Thất Tử ngủ bao lâu, chỉ cần cô tới gần, hắn nhất định tỉnh dậy. Hỉ Ca đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, ngay cả mí mắt cũng không giật, xem ra là ngủ thật rồi. Đây chính là cơ hội tốt! Hỉ Ca cười gian trá.
Mấy hôm trước, trong lúc ra ngoài đánh quái, Hỉ Ca lụm được một cây bút màu lục. Đồ vật này không có thuộc tính, chỉ là vật trang trí. Tác dụng không quá lớn, cho phép người chơi vẽ bậy vẽ bạ lên mọi bề mặt đồ vật, sau một ngày thì hình vẽ sẽ tự động biến mất. Nghe nói, có người từng dùng cây bút này vẽ hình mỹ nhân lên tường thành. Đáng tiếc, chưa kịp vẽ xong đã bị NPC lôi vào nhà lao, tội danh, phá hoại mỹ quan kiến trúc của thành thị. Nhưng nếu cô vẽ bậy lên mặt của Thất Tử, vệ binh sẽ không tìm cô phiền toái, đúng không? đúng không?
Hỉ Ca cười gian, lôi cây bút trong balo ra, cẩn thận cầm cây bút tiến gần tới khuôn mặt của Thất Tử. Ai biết, Hỉ Ca còn chưa kịp đặt bút xuống, người đang nhắm mắt kia đột nhiên mở to hai mắt ra. Hỉ Ca sợ tới mức trực tiếp ném cây bút qua một bên. Thất Tử nhìn cây bút, sau đó nở nụ cười thật xán lạn. Chính là, nụ cười quá xán lạn, làm cho lông tóc của Hỉ Ca muốn dựng đứng cả lên. Biết ngay mà, làm sao sự việc lại đơn giản như vậy. Không ngờ cô lại mắc mưu của hắn. Hỉ Ca cúi gầm mặt, ai oán trong lòng, tự trách bản thân không cẩn thận, làm cho người khác nắm được nhược điểm. Thất Tử ngồi lên, cười hì hì nhìn Hỉ Ca.
“Hỉ Ca a~~”
” À… à… em chính là… muốn xem… xem thử anh đã tỉnh chưa… ” – Hỉ Ca càng nói càng nhỏ giọng. Trời ơi, chính cô còn không tin tưởng lời nói của cô nữa là. Bằng vào con mắt tinh tường của Thất Tử, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?
“À… là như vậy sao?” – Thất Tử lại liếc nhìn cây bút, khuôn mặt tiến gần Hỉ Ca thêm một chút.
Áp lực quá lớn. Hỉ Ca muốn xoay người bỏ chạy. Cơ mà, làm như vậy lại càng biểu hiện cô đang sợ hãi. Nhưng… quả thật rất dọa người a~ Thời khắc mấu chốt, Hỉ Ca vẫn aaaaa lên một tiếng, xoay người lăn khỏi giường. Đáng tiếc, tay chân không nhanh bằng người ta. Bị Thất Tử chế trụ cả tay lẫn chân, bị đặt ở dưới thân hắn, Hỉ Ca thật muốn khóc quá. Sớm biết như vậy, lúc trước cô khổ luyện công phu nhiều hơn một chút. Nói không chừng có thể so vài chiêu với Thất Tử. Tốt xấu gì cô cũng là võ thuật thế gia đệ tử, vậy mà chịu không nổi một kích, thật quá mất mặt Sở gia rồi.
“Hỉ Ca a~~” – Thất Tử sau khi bắt được Hỉ Ca càng cười xán lạn hơn. Ánh mắt giống như phát sáng, nhìn chằm chằm cô như thiêu đốt.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Anh nhắm mắt lại cho em!!!”
Ánh mắt của Thất Tử có tính xâm chiếm phần, nhìn một lúc liền khiến da mặt Hỉ Ca nóng lên. Cô chỉ có thể giả bộ quát tháo để che giấu nội tâm. Đáng tiếc, đối với Thất Tử mà nói, lời này không có tính uy hiếp gì cả.