Long thành.
Tất cả bang chúng của Long Môn đang tụ tập ăn mừng chiến thắng. Hỉ Ca đứng trên tường thành, chăm chú theo dõi video mà Cuồng Vũ vừa mới gửi qua. Nghe nói bản video này hiện giờ là chủ đề nóng hổi trên diễn đàn, lượt theo dõi đã vượt quá vạn người. Lại nghe nói, hai người dẫn đầu đội thích khách đeo mặt nạ đen đã trở thành thần tượng của quảng đại quần chúng nhân dân…
Sau khi xem xong, Hỉ Ca không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của cô vào lúc này nữa. Trong bản video, hai tên thích khách xuống tay ngoan độc, lại phối hợp ăn ý đến hoàn mỹ kia… cô có biết. Cho dù họ đeo mặt nạ, cô vẫn dễ dàng nhận ra. Tắt cửa sổ, Hỉ Ca xoay người định đi xuống khỏi tường thành, đột nhiên có người từ bên dưới chạy ngược lên, bổ nhào vào ôm lấy cô.
“Hỉ Ca a~~~”
Vòng tay ôm lấy người kia, Hỉ Ca cúi đầu nhìn nam nhân đang dùng đỉnh đầu cọ a cọ trong lòng ngực cô, không biết nên khóc hay nên cười. Ai có thể tưởng tượng, tên thích khách xuống tay tàn nhẫn trong bản video lại chính là cái người đang làm nũng trong lòng cô hiện tại?
“Anh vừa đi đâu đó?” – Hỉ Ca lấy tay nâng mặt Thất Tử lên, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
“À… à… đi tản bộ.” – Thất Tử nói dối mà mí mắt đều không chớp lấy một cái.
“Ồ… dẫn theo tên thích khách đi tản bộ à? Xem ra tâm tình của anh rất tốt nha~~” – Hỉ Ca cười. Trong bản video, ngoài Thất Tử và Sở Tiếu Ca còn có tên thích khách không sợ thiên hạ đại loạn dưới trướng của bọn họ. Một đám thích khách cao thủ chạy tới phá rối, khó trách Thần Điện lại có kết cục thê thảm như vậy.
Chuyện Long Môn không đánh được kiến thành lệnh, Hỉ Ca chưa từng nhắc qua với Thất Tử, mà Thất Tử cũng chưa từng mở miệng hỏi thăm cô. Bất quá, thế giới loan tin ầm ĩ như vậy, Thất Tử không thể nào không biết chuyện cho được. Chính là, Hỉ Ca không nghĩ tới, Thất Tử sẽ dùng phương thức như thế này để xoa dịu cơn tức cho cô. Nam nhân này… thật làm cho cô không cách gì không yêu cho được!!!
Hiện giờ cả Thất Tử và Sở Tiếu Ca đều trở thành thần tượng của nữ ngoạn gia ở Long Môn. Khác biệt ở chỗ, Thất Tử đã bị dán nhãn “yên bề gia thất”, Sở Tiếu Ca thì vẫn còn “độc thân”. Cho nên, tình hình là Sở Tiếu Ca được nhiệt liệt hoan nghênh hơn. Không có biện pháp, thời đại này, tiểu bạch kiểm (nam nhân trắng trẻo thư sinh) rất được ưa thích. Nhưng mà, phản ứng của Sở Tiếu Ca có điểm không đúng lắm. Lúc trước, bao nhiêu con gái bu quanh, Sở Tiếu Ca đều rất phóng khoáng thừa nhận tất cả. Hiện tại, mỗi lần có nữ nhân đến bên cạnh là cậu lại lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Sau khi xây thành, cuộc sống của Hỉ Ca gần như bị đảo lộn hoàn toàn. Trước kia thoải mái biết bao nhiêu, hiện giờ, cô ngập đầu trong một mớ công việc lớn nhỏ khác nhau. Hỉ Ca gần như bị ép cứng trong phủ thành chủ. Cứ cách vài phút lại có người tìm đến cô thảo luận các loại sự tình, từ chuyện của Long thành cho đến chuyện của bang phái. Lúc này, toàn bộ cao tầng lãnh đạo của Long Môn đều phủi tay mặc kệ, không ai có ý tốt muốn ở lại giúp đỡ bang chủ đáng thương là cô hết. Quá đáng nhất là Cuồng Vũ. Lấy lý do không đánh được kiến thành lệnh, hổ thẹn với bang phái, Cuồng Vũ tự quyết định nhốt bản thân xám hối trong ngày. Sau đó, Cuồng Vũ chạy tới Long Môn khách điếm, chui vào gian phòng cao cấp nhất, trốn mất biệt.
Đúng là khi dễ người quá đáng mà!!!!! Cũng may, sự việc này không kéo dài bao lâu. Cuồng Vũ chỉ thoải mái được ba ngày, sau đó đã bị Hỉ Ca không nói không rằng đạp cửa vào phòng, lôi cổ đến phủ thành chủ, đặt lên ghế, bắt phải giải quyết sự vụ. Thật ra, Hỉ Ca đã làm gần hết, quy mô phát triển của Long thành không sai biệt lắm đã đi vào quỹ đạo, các cửa hàng đã phân chia đâu ra đó, định mức thuế cũng đã thông qua. Nếu không, còn lâu Cuồng Vũ mới chịu nhân nhượng. Sau khi xây thành, Hỉ Ca mới phát hiện, bang chúng của Long Môn đúng là lắm kẻ có tiền. Một nửa cửa hàng trong thành đều bị người của Long Môn mua đứt. Hai khoảng đất lớn nhất thì bị Cát Tường và Sở Nhị chia nhau.
Cát Tường tuyên bố sẽ mở một cửa hàng bán đấu giá có quy mô lớn nhất thế giới. E hèm… mọi người đều nhất trí tảng lơ hắn. Chưa biết cửa hàng lớn làm ăn ra sao, chứ nói thật thì các cửa hàng nhỏ đúng là ăn nên làm ra. Hỉ Ca mở cửa hàng vũ khí. Cô Tửu mở dược phô. Lục Y mở cửa hàng quần áo. Đối diện cửa hàng bán đấu giá chính là tửu lâu của Sở Nhị. Toàn bộ các cửa hàng này đều nằm trên trục đường chính. Hỉ Ca đứng ở đầu đường, nhìn từng cái từng cái cửa hàng thăng lên cấp bốn rồi cấp năm, Hỉ Ca mơ màng nghĩ đến viễn cảnh tiền thuế rơi đầy trong túi cô sau này. Mặt mày dãn ra đầy thỏa mãn!!!
Dù sao, Long thành là thành mới, hiện tại không có nhiều ngoạn gia đi qua đi lại cho lắm. Long Môn không có danh khí như Thương Lan công hội, vừa xây thành liền có một đống người chạy tới tham quan theo kiểu “nghe tiếng mà đến”. Cũng may, vị trí của Long thành rất tốt. Cửa nam là khu vực quái cấp. Ngồi thuyền xuôi theo dòng sông có thể đi đến ốc đảo, là bản sao đặc thù. Những khu vực xung quanh đều có quái cấp trở lên. Quặng mỏ cũng nhiều. Tổng thể mà nói, Long thành kiến lập ở địa phương không tồi. Nhưng mà, ưu điểm như thế vẫn chưa đủ. Nếu muốn Long thành phát triển vượt bậc, Hỉ Ca phải trong một thời gian ngắn, khiến tất cả thế lực lớn trên thế giới đều phải đưa mắt nhìn về đây.
Nghĩ đến đây, Hỉ Ca không thể không bội phục Cát Tường. Chỉ sợ tên này đã sớm nhìn ra ý đồ của cô từ trước. Hắn nhất định đoán ra được cô sẽ dùng phương pháp gì để thu hút sự chú ý của người chơi. Cho nên, Cát Tường mới bỏ tửu lâu mà bắt tay vào xây dựng cửa hàng bán đấu giá. Hỉ Ca trở về tìm Cát Tường. Hiện tại, Nam Uyên thành rất hỗn loạn. Dù sao, Thần Điện bị người ta âm một cú. Cuồng Thần chịu để yên mới là lạ.
Cuồng Thần phát ra lệnh truy nã cao cấp nhất. Bên trên viết: giết Thất Tử, một lần thưởng ngàn kim.
Hỉ Ca nhìn tờ bố cáo, trong lòng chợt động, không biết có nên nửa đêm cầm dao lén lút hạ sát Thất Tử hay không? Người ta nói, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Tiền vô túi cô vẫn tốt hơn chạy vào túi người khác nha~
Đại khái Cuồng Thần còn có điểm kiên kỵ, cho nên hắn không phát lệnh truy nã Sở Tiếu Ca với đám thích khách của Thứ. Lại nói, thông qua tư liệu điều tra, Cuồng Thần chỉ biết quan hệ giữa Thất Tử và Hỉ Ca. Cho nên, hắn nghĩ, việc làm lần này là Thất Tử bỏ tiền ra thuê thích khách của Thứ thay Hỉ Ca rửa thù báo hận. Cuồng Thần không dám đắc tội với Thứ, đành phải đổ hết tội lỗi lên đầu Thất Tử. Trong thế giới trò chơi, chỉ cần ngươi có thực lực đủ mạnh, cho dù trở thành một tên sát nhân cuồng đều không có ai dám lên tiếng dị nghị gì, người bị giết chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt, tự nhận bản thân xui xẻo mà thôi. Có điều, nếu một ngày nào đó, Cuồng Thần biết được thân phận thật sự của Thất Tử, không biết hắn có hối hận đến khóc ròng hay không?
Loại truy nã cao cấp này, lúc đầu xuất hiện đúng là tạo ra chấn động, người người đều chú ý bàn tán. Bất quá, nó chỉ cho phép mỗi lần có người tiếp nhận mà thôi, mỗi lần kéo dài tiếng. Nếu hệ thống không hạn chế như vậy, chỉ sợ người chơi sẽ hùa vào lấy thịt đè người. Tính ra, Thất Tử tạm thời vẫn còn an toàn. Người thông minh trên thế giới không hề ít. Thần Điện phát lệnh truy nã. Suy đoán một chút liền biết, người bị truy nã nhất định là một trong hai tên thích khách trong bản video. Những người đã từng xem qua video, nếu là lão đại của các công hội lớn sẽ có ý định muốn chiêu dụ Thất Tử đầu quân cho họ, còn nếu là người bình thường thì sẽ không có lá gan chạy đi thí mạng cùi.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi của Thất Tử nhờ một lần bị truy nã mà lên như diều gặp gió. Hỉ Ca không hề lo lắng. Lệnh truy nã chỉ có thời hạn trong ngày, tiếng mà thôi. Thất Tử muốn trốn tránh là chuyện quá dễ dàng, bởi vì đây là Nam Uyên đại lục, là địa bàn của hắn. Cho dù có người thật sự muốn tìm hắn gây sự, vậy phải xem người đó có thực lực hay không.
Lúc Hỉ Ca về đến Nam Uyên thành lại không gặp Cát Tường, bởi vì tên này đang dẫn người đi khai hoang bản sao. Hắn gửi tin nhắn bảo rằng có lẽ sẽ không về kịp. Hỉ Ca không vội, liền bảo hắn lúc khác lại bàn chuyện sau. Còn đang phân vân chưa biết nên đi đâu, thông tấn khí của Hỉ Ca chợt vang lên. Nhìn tên người gọi tới, Hỉ Ca có chút kinh ngạc. Bọn họ đã lâu rồi không liên lạc.
“Hỉ Ca, có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút đi.”
“Anh ở đâu?”
“Anh ở Xích Hỏa thành chờ em.”
Hỉ Ca tắt thông tấn khí, xoay người đi đến truyền tống trận.
Sau khi rời khỏi Vực Sâu, Hỉ Ca không trở lại Xích Hỏa thành lần nào nữa. Trở lại, cảm giác vẫn không thích cho lắm. Hỉ Ca luôn thích không khí ẩm ướt của Nam Uyên hơn. Ở nơi này, không gian quá khô nóng.
Từ trong truyền tống trận đi ra, Hỉ Ca liền nhìn thấy Niếp Lãng đang đứng chờ ở bên ngoài. Trên mặt anh ta đạm đạm một nụ cười thản nhiên. Trong mắt vẫn là vẻ ôn nhu như cũ. Hỉ Ca bước tới, còn cách khoảng một thước thì dừng lại.
“Đã lâu không gặp!”
“Đúng là rất lâu rồi!” – Niếp Lãng cười. Nụ cười có chút chua xót. Hỉ Ca cúi đầu, giả lơ như không nhìn thấy.
“Anh tìm em là vì chuyện của Lục Y sao?” – Hỉ Ca mở miệng hỏi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vì chuyện này mà anh ta mới tìm đến cô mà thôi.
Niếp Lãng không trả lời, ra dấu cho Hỉ Ca đi theo. Bọn họ đi ra cửa thành phía bắc, nơi này toàn là quái cấp , cơ bản không có ai lai vãng. Trầm mặc hơn phút, rốt cuộc Niếp Lãng mới mở miệng.
“Cô ấy ở Long Môn có tốt không?”
“Không tệ lắm.” – Hỉ Ca nhún vai. Có thể khiến cho Niếp Lãng đặc biệt tới tìm cô hỏi thăm, xem ra Lục Y có trọng lượng không nhẹ. Hỉ Ca thật tò mò, bọn họ vì sao lại trở thành như bây giờ? Loại người như Niếp Lãng, không thể nào không biết cách xử trí nữ nhân của mình đi?!
“Cô ấy nhất định không muốn gặp anh. Cho nên… anh chỉ có thể nhờ em chiếu cố cô ấy giùm.”
“… được…” – Hỉ Ca gật đầu. Xem như đây là trả lại ân tình lúc trước Niếp Lãng đã làm cho cô. Thật ra, nếu không có Niếp Lãng, cô chẳng thể nào thuận lợi giúp Phần Thiên kiến lập Vực Sâu ở Đông Châu Xích Hỏa – “Nhưng mà… lời này là đại biểu cho Cẩm Y hay chỉ đại biểu cho một mình anh?”
“Xem như… đây là cá nhân anh nhờ cậy em.” – Niếp Lãng hiểu được ý tứ của Hỉ Ca. Nếu là ý của cả bang hội, nghĩa là về sau Cẩm Y sẽ không tìm Lục Y gây phiền toái, nhưng mà, Niếp Lãng không đủ sức đưa ra lời hứa hẹn như thế.
“Cô ấy hiện giờ là thành viên của Long Môn. Em không bao giờ để cho thành viên của mình chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
“Haha… em quả nhiên vẫn thích hợp đứng ở vị trí bang chủ hơn.” – Niếp Lãng khẳng khái nói. Vô luận nhìn từ góc độ nào, cô gái trước mặt này, không thích hợp nép bóng đứng ở sau lưng người khác.
Minh Độ Thiên thất bại, là bởi vì anh ta có thói quen đứng từ trên cao nhìn xuống người khác, không thể chịu được nữ nhân của anh ta còn cứng cỏi hơn anh ta. Bản thân anh sao? Có lẽ, cho tới bây giờ đều không thật lòng muốn yêu thương ai hết. Thế cho nên, chỉ có Thất Tử mới thành công đứng bên cạnh cô. Chỉ có Thất Tử mới vĩnh viễn chấp nhận đứng trong bóng tối, dõi mắt nhìn theo Hỉ Ca, đem toàn bộ trở ngại dọn dẹp giùm cho cô.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, em phải trở về rồi.” – Hỉ Ca không có ý kiến gì với lời nhận định của Niếp Lãng. Cô chẳng muốn đi trên con đường thế này đâu. Ai biết, đi đi một hồi lại đi lên như vậy.
“Hỉ Ca, cảm ơn em. Còn có, thực xin lỗi.”
Hỉ Ca xoay người rời đi, bước chân không ngừng lại, chỉ phất phất tay. Cô và Niếp Lãng, chẳng ai có lỗi với ai hết. Chỉ đáng tiếc, bọn họ lại không thể trở thành bằng hữu.