A Thất đem chứng thư kết hôn nhét vào phong bì màu hồng, cẩn thận cất trong ngực áo, lúc này mới quay lại nắm tay Hỉ Ca đi ra khỏi cục dân sự. Trên ngón áp út bàn tay trái của hai người đều đang đeo một chiếc nhẫn vàng. Đây là cặp nhẫn A Thất mua từ trước, không ngờ lại có lúc hữu dụng. Hiện tại, Hỉ Ca thật muốn lập tức đi hưởng tuần trăng mật. Bất quá, cô đã xúc động làm bậy một lần. Nếu lại xúc động làm bậy lần nữa, đảm bảo khi trở về, Sở Tiếu Ca đã bị ông nội xử trí xong. Thế là, kỳ trăng mật của cô cứ như vậy bị hoãn vô thời hạn. Mà Sở Tiếu Ca vì cảm kích đến rơi nước mắt trước sự tốt bụng của chị hai, bị buộc phải móc tiền túi ra mời cả bọn ăn cơm. Đợi đến lúc bốn người đi vào khách sạn sao, Sở Tiếu Ca đã thần trí hồ đồ.
Có người trả tiền cơm, dĩ nhiên không thể ăn uống qua loa. Chỉ sợ trong số người ở đây, trừ bỏ Sở Tiếu Ca, đều rất hài lòng với lựa chọn ăn cơm ở khách sạn sao. Sở Tiếu Ca cầm đôi đũa chọt chọt bát cơm trước mặt, vẻ mặt ngu ngơ nhìn chị hai.
“Tiểu tử, có phải hay không đột nhiên phát hiện chị hai rất xinh đẹp?” – Hỉ Ca ngẩng đầu nháy mắt.
“Làm gì có… chị hai a~ lát nữa, chị vẫn nên dẫn Thất ca đi gặp cha mẹ một chuyến đi. Như thế tốt hơn.” – Sở Tiếu Ca vẫn giữ thói quen gọi A Thất là Thất ca.
“Chị biết…” – Hỉ Ca gật đầu. Cô thật ra cũng đã nghĩ đến chuyện này. Tạm thời không thể đi gặp ông nội, nhưng bên cha mẹ thì phải đi. Hy vọng, hai người đó sẽ không chịu kinh hách quá mức khi nghe tin bọn họ đã kết hôn.
Toàn bộ chuyện này đều do Hỉ Ca quyết định, A Thất không ý kiến gì. Đối với hắn mà nói, chỉ cần Hỉ Ca đồng ý gả cho hắn là được, những chuyện khác không quan trọng.
Vốn dĩ Sở Tiếu Ca muốn đi cùng, nhưng Hỉ Ca không cho, tước đoạt quyền lợi xem náo nhiệt của nó. Hai chị em sớm nghĩ thông suốt rồi. Tính tình cha mẹ ra sao, họ quá rõ. Cha mẹ đối với A Thất cũng không có thành kiến gì. Sự việc lần này chỉ là… Hỉ Ca không một tiếng thông báo liền tự tiện kết hôn, khẳng định tin tức này sẽ khiến cho hai người bị dọa sợ.
Hỉ Ca và A Thất trực tiếp đi tới công ty của Sở lão cha. Lúc này Sở lão cha đang có cuộc họp. Hiện tại, nhân viên trong công ty từ cao tới thấp, không ai là không biết mặt Hỉ Ca. Bởi vì, mọi người đều nhận thức một sự kiện, thư ký riêng của tổng giám đốc bởi vì đắc tội với Sở đại tiểu thư nên mới bị tống cổ khỏi công ty. Chính vì vậy mọi người đều nhất trí cho rằng Sở đại tiểu thư tính tình cực kỳ hỏa bạo, tốt nhất không nên chọc vào. Như vậy càng tốt, ít nhất nhờ thế mà khi Hỉ Ca vừa xuất hiện liền có người nhanh chân chạy tới thông báo cho cô biết lão cha đang làm gì.
Sở lão cha vừa tan họp, còn chưa kịp uống miếng nước đã bị thư ký chạy vào báo cáo con gái bảo bối của ông dẫn nam nhân tới tìm. Sở lão cha nhất thời ngốc lăng một chút. Nam nhân? Chẳng lẽ Hỉ Ca dám mang tên kia tới tận đây? Mặc dù ông không quan tâm lắm đến xuất thân của bạn trai con gái. Nhưng mà, ông là công dân lương thiện nha. Gặp phải dân chơi xã hội đen theo bản năng sẽ sợ hãi thôi.
“Con gái a~ như thế nào lại có thời gian đến thăm papa vậy?” – Sở lão cha nhìn thấy Hỉ Ca và A Thất đang ở ngoài phòng đợi liền tươi cười bước qua, ngồi xuống ghế sô pha kế bên.
“Là có việc nên mới tới tìm papa nha. Vốn con không định nói cho papa biết…” – Hỉ Ca hơi nhíu mày, ra vẻ cực kỳ khó xử. Sự thật thì sao? Cô đúng là hơi khó xử, không biết phải dùng lời lẽ thế nào mới không đem lão cha dọa sợ. Lỡ bệnh tim tái phát thì làm sao bây giờ?
“Yên tâm… papa có sức chịu đựng rất tốt…”
“Cũng là anh tới nói đi.” – Hỉ Ca lấy chân đá A Thất.
A Thất chảy một giọt mồ hôi lạnh. Nhưng hắn không có biện pháp, bà xã đại nhân ra lệnh, cho dù đưa đầu vào máy chém hắn cũng phải tiến lên. Lúc này đây, A Thất cảm thấy, quá khứ của hắn, trải qua bom rơi đạn lạc đều không tính là gì. Trong chốc lát, phản ứng của nhạc phụ đại nhân mới là chuyện giết người không đền mạng nhất.
“Khụ khụ… papa, chúng con đã kết hôn.” – A Thất rối rắm một lúc mới khó nhọc mở miệng.
Sở lão cha nghe A Thất gọi một tiếng papa, biểu tình ngốc lăng một chút, nghe đến vế sau, ông hoàn toàn hóa đá luôn. Ông nghe tới chuyện gì? Kết hôn? Ai kết hôn? Kết hôn với ai? Kết hôn là sao????? Không thể nào, nhất định là ông nghe lầm rồi. Sở lão cha lắc lắc đầu, từ chối tiếp thu thông tin này. Ông quay đầu nhìn con gái, hy vọng tìm được biểu hiện đùa giỡn gì đó trên mặt cô. Xong rồi, ông vất vả nuôi dưỡng con gái hơn năm, cứ như vậy bị cái tên nam nhân xấu xa này cướp mất. Ngay cả thông báo một tiếng cũng không thèm làm, đến cơ hội ngăn cản cũng không cho ông nữa.
“Hỉ Ca… huhu…” – Sở lão cha như khóc tang, một phen nhào qua ôm lấy con gái. A Thất híp mắt, nhưng hắn không dám đi qua đem bọn họ tách ra.
“Papa à, ngoan ngoan!” – Hỉ Ca vòng tay ôm lão cha, thuận tiện vỗ vỗ lưng ông như an ủi, như vuốt ve. Haiz… ai biểu cô còn phải nhờ cậy ông về nhà thu phục mẹ a~ Bằng không, nếu trực tiếp mang A Thất đi gặp mẹ, bà sẽ không quản A Thất là ai, trực tiếp đem đao bổ hắn ra làm đôi nha.
“Con gái bảo bối a~ làm sao có thể để chuyện này xảy ra? Có phải hắn ép buộc con hay không?” – Sở lão cha ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó trừng mắt nhìn A Thất. Ánh mắt như giết người. Thật đáng sợ!
“Khụ… papa… là con ép buộc ảnh.” – Hỉ Ca nghĩ nghĩ, hẳn là như vậy đi. Dù sao, người không nói lời nào lôi kéo người kia chạy tới tòa thị chính đăng ký kết hôn là cô nha.
“…” – Sở lão cha xoay chuyển độ, cầm lấy tay A Thất, cảm thán – “Con rể, thật vất vả cho con.”
Sau đó, Sở lão cha bắt đầu cùng A Thất kể chuyện, bắt đầu từ những chuyện xảy ra khi Hỉ Ca mới tập nói đến những chuyện khi cô đã lớn. Ban đầu, A Thất còn thực sự chăm chú lắng nghe vì sợ làm điều không phải khiến nhạc phụ kích động, dần dần hắn phát hiện, năng lực thừa nhận sự việc của nhạc phụ cũng quá cường hãn rồi.
“Haiz… nha đầu kia tính tình quật cường muốn chết, con rể a, về sao con phải chịu khó dạy dỗ nó một chút.”
Về nhà. Buổi tối.
Hỉ Ca đang tắm. A Thất đang ngồi trước máy tính cùng bọn Cát Tường bàn công sự. Lúc này cửa lớn Sở gia đột nhiên “bang” một tiếng, bị người bên ngoài đạp đổ.
A Thất, Sở Tiếu Ca và Tiểu Cửu, ba người đồng thời từ phòng ngủ vọt ra. Khác biệt là, A Thất đi tay không, Sở Tiếu Ca cầm lưỡi lê, còn Tiểu Cửu xách nguyên cây súng trường! Thấy rõ người tới là ai, thừa dịp bọn họ chưa kịp phản ứng, Tiểu Cửu chạy nhanh đi giấu cây súng vào phòng, sau đó ngại ngùng đi xuống lầu, chào hỏi.
“Chú, dì, mời ngồi ạ!”
Vẫn nghĩ Tiểu Cửu là người lương thiện, Sở lão cha và Sở mụ mụ đồng thời lui ra sau mét. Nguyên lai, trong nhà này, người nguy hiểm cần đề phòng nhất không phải là A Thất a!!!! Mệt bọn họ còn khen đứa nhỏ Tiểu Cửu này rất ngoan, cùng chị em Sở gia ở chung rất hòa thuận, nếu có thể cưới về làm dâu thì tốt biết mấy…
“Lão bà, hay là ngày mai chúng ta trở lại?” – Sở lão cha thấp giọng hỏi bà xã đại nhân.
Buổi tối, ông nhịn lâu lắm mới dám mở miệng nói tới sự việc của con gái. Ai biết, lão bà vừa nghe xong liền bùng nổ, lôi kéo ông chạy tới đây, lúc rời đi, trong tay còn đang cầm con dao cắt rau củ, không biết định dùng làm gì nữa?
“Ngày mai cái gì. Ngươi, lại đây.” – Sở mụ mụ vẫn bảo trì khoảng cách an toàn với Tiểu Cửu, đưa tay chỉ người đứng đằng sau là A Thất, cực kỳ bất mãn ra lệnh.
Nhạc mẫu giận dữ, vẻ mặt thực sự dọa người. May mà Hỉ Ca nhà hắn lúc nổi giận vẫn rất dễ xem. Nói thật ra, A Thất chưa từng nhìn thấy lúc Hỉ Ca nổi giận. Xem ra, tính tình Hỉ Ca hơn phân nửa là di truyền từ nhạc phụ đại nhân. A Thất tự đáy lòng thầm cảm kích nhạc phụ nha.
Hỉ Ca đang tắm, nhất thời không thể đi ra. Như vậy, chỉ có hắn một người đối mặt với lang hổ. A Thất thở dài, đi xuống lầu. Sở Tiếu Ca nhìn cha mẹ, sau đó nhìn Thất ca, nghĩ nghĩ, để phòng ngừa án mạng phát sinh, cậu cũng nên đi xuống lầu.
“Tiểu tử, ai cho ngươi cái lá gan đó hả? Ta vất vả khổ sở nuôi lớn con gái bảo bối, ngươi liền cứ như vậy không cầu thân không sinh lễ, trực tiếp cưới luôn là sao hả? Ngươi không thể chiếm tiện nghi như vậy được!!!!!!” – Đập bàn~~
“Không đúng! Chúng con đều là do papa nuôi lớn.” – Sở Tiếu Ca ở một bên nhỏ giọng tố giác. Câu này chỉ có A Thất nghe được.
A Thất cố gắng nhịn cười, căng da đầu, chuẩn bị nghênh đón những đòn công kích của nhạc mẫu đại nhân.
Nhìn A Thất cúi đầu, dáng vẻ nhận sai, Sở mụ mụ không còn tâm tình phát hỏa. Làm sao chửi hắn đây? Từ miệng ông chồng của bà kể lại, chính con gái bảo bối của họ lôi kéo ép buộc người ta kết hôn a. Bà tuyệt đối tin tưởng, Hỉ Ca có thể làm ra loại chuyện này. Bất quá, bà là mẹ, nhất định phải làm ra bộ dáng một chút, không lại bị người khác khinh nhờn.
A Thất là người thông minh, phân tích tình hình lẫn biểu tình của nhạc mẫu liền minh bạch chỗ uẩn khúc.
“Nếu không… con cùng Hỉ Ca lại cử hành hôn lễ thêm một lần?”
Kỳ thật, sở dĩ Hỉ Ca kéo A Thất trực tiếp đi kết hôn là bởi vì cô lo lắng cho hắn. Thân phận của hắn khác thường, nếu để người khác nhìn thấy, chung quy không phải là chuyện tốt.
Nghe A Thất nói như vậy, Sở mụ mụ mới dịu sắc mặt xuống. Hừ… còn thông minh một chút, nếu con gái bà nhìn trúng một tên hổn đãn, bà khẳng định sẽ không đồng ý.
“Hôn lễ thì không cần. Đem sính lễ bổ sung liền được.” – Sở mụ mụ sảng khoái nói.
“Mọi chuyện đều nghe theo mẹ.” – A Thất thở ra một hơi. Không ngờ vận khí của hắn lại tốt như vậy. Xem ra, nhạc mẫu không khó nói chuyện lắm.
Lúc này, trong đầu A Thất xoay chuyển lòng vòng… nhạc mẫu đại nhân sẽ thích dạng sính lễ gì đây? Sính lễ mang tới Sở gia đương nhiên không thể thiếu. Nhưng đó với đây không giống nhau. Phần sính lễ ở đây chính là dùng để an ủi cảm xúc kinh hách cho nhạc phụ nhạc mẫu. Hắn không thể qua loa, phải cân nhắc kỹ mới được.
“Sính lễ gì? Ủa, cha mẹ, hai người sao lại ở đây?” – Hỉ Ca từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện. Phát hiện A Thất đang bị lão mẹ thẩm vấn, cảm thấy hắn thật đáng thương. Haiz… ai biểu người hắn cưới là cô nha. Mấy chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên hắn phải thay mặt gánh vác rồi.
Sở mụ mụ nhìn thấy con gái, nhịn không được liếc mắt một cái, sau đó hai mẹ con chui vào phòng, không biết nói cái gì, để lại người đàn ông đứng bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai giờ sau, Hỉ Ca tiễn cha mẹ rời đi, mà khuôn mặt cô vẫn chưa hết đỏ.