Sở Tiếu Ca và Tiểu Cửu đứng dán tai ngoài cửa phòng. Sao nãy giờ vẫn chưa nghe động tĩnh gì nhỉ? Đột nhiên, phanh, rầm, hình như ai đó vừa ném vật gì vào cửa.
“Sao ta cảm thấy có điểm không đúng?” – Sở Tiếu Ca sờ cằm. Tiếng động trong phòng tựa hồ… không quan hệ lắm tới chuyện phải xảy ra đêm nay a~
“Thất ca sẽ không dùng chiêu cường bạo chứ?” – Tiểu Cửu có chút không xác định.
“Ta lại cảm thấy, người sẽ dùng chiêu cường bạo là chị hai cơ.”
Hai người ngoài cửa hăng hái buôn chuyện. Hai người trong phòng cũng phấn khích không thua gì.
“Chết tiệt!” – Hỉ Ca ủy khuất trừng mắt nhìn A Thất. Nông nô vùng lên muốn lật đổ địa chủ, cuối cùng bị địa chủ khóa chặt, hai tay bị trói lại trên đầu giường.
“Thân ái ~ đây chính là đặc quyền của anh trong đêm tân hôn nha ~ ” – A Thất cười hihi, nhìn cái còng tay bằng bạch kim đang tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ám, cảm giác thật thỏa mãn.
“Anh… căn bản là có mưu đồ từ trước!” – Bị hạ gục, Hỉ Ca vẫn không khuất phục, vẫn muốn thoát thân. Cô cảm giác được A Thất đang rất kích động, cho nên cô càng khẩn trương.
“Đúng vậy. Nhạc phụ đại nhân nói, bước chuẩn bị là cần thiết.” – A Thất nháy mắt gian trá. Hồi nãy, nhạc mẫu mang Hỉ Ca vào phòng, Sở lão cha cũng đương trường đem con rể qua giáo dục một phen. Hiện tại, A Thất rốt cuộc hiểu được câu nói “phải cẩn thận, phải phòng ngừa” của nhạc phụ đại nhân là ý gì. Xem ra, đêm động phòng năm xưa của nhạc phụ đại nhân phấn khích không thua gì đêm nay của hắn.
Lúc nãy, Hỉ Ca theo bản năng mà phản ứng, thấy nguy hiểm liền lập tức phản kháng. Cô liếc mắt nhìn lam thạch chủy thủ đang cắm trên cánh cửa… Cô có nên thấy may mắn vì thân thủ của A Thất giỏi hơn cô không? Mặc dù lúc ra tay, quả thật cô không dùng hết sức. Cô thật lòng không có ý mưu sát chồng trong đêm tân hôn nha. Trải qua vài giờ dằn co, rốt cuộc, Hỉ Ca từ hết sức phản kháng rơi xuống vô lực phản kháng. Được rồi, xem như bị đâm một đao đi. Nghe nói, sau lần đầu tiên sẽ không còn đau…
Thấy vợ yêu không còn ý đồ đem hắn đánh bất tỉnh nữa, hai mắt A Thất sáng lên, không chút khách khí mở nắp, chuẩn bị ăn cơm. Mảnh vải cuối cùng bị lột xuống. Hai cơ thể trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Không lâu sau, tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng Hỉ Ca.
“Bà xã ~ âm thanh của em thật dễ nghe…” – A Thất vừa thì thầm vừa di chuyển ngón tay, đi xuống vùng đất mềm mại giữa hai chân cô, ý đồ xâm lấn.
Cảm giác quái dị truyền đến khiến Hỉ Ca nhịn không được rên hừ một tiếng. Nghe âm thanh của chính mình, Hỉ Ca liền đỏ mặt, sau đó cắn chặt răng, nói làm sao cũng không chịu kêu lên tiếng nào nữa.
A Thất một đường đi xuống, trên thân thể tuyết trắng rơi đầy những dấu hôn ngân.
“A Thất ~ ” – Hỉ Ca mềm giọng gọi. Toàn bộ cảm giác của cô đều tập trung vào vị trí giữa hai chân. Thêm một ngón tay lại xâm nhập. Cảm giác quái dị thay thế bằng cảm giác hư không.
“Uhm…” – A Thất không ngẩng đầu, đầu lưỡi dọc theo bụng Hỉ Ca một đường liếm xuống.
“Anh…” – thở dốc.
“Hử?” – A Thất ngẩng đầu.
“Anh… làm nhanh lên…” – âm thanh nhuyễn khí tựa như sắp khóc, ánh mắt mê mông (u mê mông lung), suýt chút khiến ba hồn bảy vía của A Thất đều bay mất.
Nguyên lai, là chê hắn chậm a~ Không sao, sắp được rồi!! A Thất vực dậy tinh thần, tiếp tục đốt lửa.
Lúc thật sự đi vào, Hỉ Ca mới biết bản thân “tự làm bậy không thể sống”. Cô vậy mà còn bảo hắn nhanh lên… Cái gì “giống như bị đao đâm một cái” thôi… đây chính là bị súng liên thanh bắn có được hay không?! Cảm giác xé rách đau đớn làm Hỉ Ca không chút khách khí cắn vào cánh tay của A Thất. Nhìn vợ yêu lộ ra bộ dáng “liều mạng” với hắn, trong lòng A Thất có khổ mà không thể nói thành lời.
“Anh dám động đậy… em liền giết anh…” – Hỉ Ca suy yếu uy hiếp. Đau quá a~ Đau quá a~ Đau quá a~
Bởi vì không đành lòng làm đau Hỉ Ca, nhưng hắn cũng không thể lui ra, thế là hai người chỉ có thể giữ nguyên tư thế. A Thất cố nhịn, bất động, mồ hôi tích tụ dần dần, cơ thể càng lúc càng căng cứng.
A Thất cho tới bây giờ còn không biết trên đời tồn tại một loại cảm giác kích thích mãnh liệt đến như vậy. Hắn nghĩ, cho dù bây giờ hắn có chết cũng thấy đáng giá. Không phải chỉ là cảm giác của thân thể, lúc hắn tiến vào cơ thể Hỉ Ca, phút chốc, trái tim hắn lấp đầy một cảm giác gọi là “hạnh phúc”.
Hàm răng cắn trên cánh tay A Thất dần dần nới lỏng. Hắn lui về sau, không thấy Hỉ Ca phản đối, ngược lại, cô nhéo hắn một cái tỏ ý bất mãn. Nhận được lệnh đặc xá, A Thất không biết kiềm chế là thế nào nữa, lập tức vùng lên tấn công, đem toàn bộ nhiệt huyết phóng xuất ra. Rất nhanh chỉ còn nghe tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm. Tóm lại, chỉ còn nhạc khúc động lòng người vang vọng quanh quẩn trong phòng ngủ.
Hỉ Ca chưa bao giờ hoài nghi thể lực của A Thất. Nhưng lúc này, cô quả thật hy vọng nửa người dưới của A Thất không quá xung sức mới tốt. Bởi vì cô theo trên giường bị hắn lăn một vòng, ôm vào phòng tắm không cẩn thận bị lăn thêm một vòng, trở lại giường tiếp tục không cẩn thận bị lăn thêm vòng nữa. Ai bảo đêm xuân ngắn ngủi đâu?!
Sáng hôm sau, từ trong lòng A Thất tỉnh dậy, Hỉ Ca cảm thấy cơ thể giống như không thuộc về cô nữa, ngẩng đầu thì trông thấy đôi mắt hồ ly, dưới bụng lại có vật cứng đang uy hiếp. Kết quả, Hỉ Ca bùng nổ.
“Anh… ngày mai ra ngủ sô pha!!!” – Toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đau nhức, duy chỉ có ngón tay còn động đậy, Hỉ Ca dùng ngón trỏ xỉa xói vào ngực người kia.
A Thất nhìn Hỉ Ca nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái miệng hồng hồng mấp máy, hắn lại có xúc động muốn đem cô đặt dưới thân hung hăng yêu thương một phen. Đáng tiếc… hắn chỉ có thể nghĩ trong đầu, không dám ra tay, bởi vì hắn sợ ngày mai sẽ phải ngủ ngoài sô pha thật.
“E hèm… bà xã à, đây là phản ứng bình thường của đàn ông, em phải tập quen dần.” – A Thất vô tội giải thích. Chuyện này… chuyện này…. Hỉ Ca cũng có trách nhiệm trong đó, cớ gì lại đổ hết tội lên người hắn chớ?
“Em mới không cần thói quen này!” – Hỉ Ca đỏ mặt, xoay người đẩy A Thất ra, giật lấy tấm chăn đem cả người cuốn lại như cái bánh tét.
A Thất không ngại cả người lỏa thể, tiến tới đem cái bánh tét ôm chặt trong lòng.
“Không thể được. Chúng ta phải ở cùng nhau đến cả đời nha, bà xã ~”
Cả đời! Hắn chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ cùng một chỗ với ai đến cả đời. Hoặc là nói, hắn chưa từng nghĩ sẽ có người đồng ý ở bên cạnh hắn cả đời. Thế mà hiện tại hắn tìm được người đó rồi.
Từ trong cái bánh tét một bàn tay thon dài trắng nõn thò ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay A Thất. Hai bàn tay xoay xoay cùng một chỗ. Đôi nhẫn vàng di động trước mắt. Hỉ Ca nhếch miệng cười khẽ. Ông nội nói cô sẽ hối hận. Thế mà hiện tại cô cảm thấy, nếu một ngày không có A Thất ở kế bên, cô sẽ không thể nào vượt qua nổi.
“A Thất!”
“Uhm”
“Em yêu anh.”
A Thất không nói gì, nhưng thân người run rẩy của hắn đã cho cô một cái đáp án. Không sao. Cô còn có cả đời, thời gian dài lắm, nhất định sẽ có lúc cô chính mình nghe được câu nói kia.