Tốn hơn nửa giờ Hỉ Ca mới đem tầng trệt dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp lại các giá sách cùng thu dọn đống sách rơi đầy trên mặt đất. Cũng may trò chơi này còn nhân từ, không bắt Hỉ Ca phân loại sách bằng tay (có chức năng hổ trợ), bằng không nàng liền mệt chết. Phải biết rằng lầu các này tuy diện tích không lớn nhưng bên trong chứa rất nhiều sách. Hỉ Ca còn tìm được những bản cổ thư viết về lịch sử của thế giới (trò chơi) này ở đây nữa. Không thể không thừa nhận, trò Thịnh Thế này có nét độc đáo rất riêng. Đáng tiếc, đại bộ phận người chơi chưa từng chú ý qua những vấn đề lịch sử này.
Trở lại lầu , kinh thư trên tay các lão đã đổi thành một quyển khác. Mà lão nhân này còn thật sự chăm chú đọc, căn bản không thèm liếc mắt đến cái người đã đứng trước mặt lão hơn phút đồng hồ, là Hỉ Ca.
“Các lão, đã làm xong rồi.”
Hỉ Ca thừa dịp Các lão ngẩng đầu vội chạy đến trước mặt ông ta xum xoe. Điểm kinh nghiệm ở nơi này ban bố dao động theo cảm tình, nghĩa là quyết định dựa vào ấn tượng đầu tiên của NPC đối với người chơi. Hỉ Ca không muốn đắc tội với lão nhân này. Dù sao nàng vốn không tính bôn ba bên ngoài giết quái, vậy thì trước cấp, thư viện chính là nơi tốt nhất để nàng thăng cấp a.
“Ừ, làm rất nhanh, lên lầu một lau sạch mấy cái bàn đi” – Các lão phất phất tay đuổi Hỉ Ca đi, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Nhìn thấy cột kinh nghiệm của mình bay lên hơn %, nét mặt Hỉ Ca tràn ra tươi cười. Nàng mới mặc kệ lão nhân này là đối với nàng có ấn tượng tốt hay là bởi vì bị nàng nắm thóp chuyện bí mật nên mới ban bố kinh nghiệm dày hòng chặn miệng nàng. Miễn sao có nhiều kinh nghiệm là tốt rồi.
Vốn tưởng làm một nhoáng hết - nhiệm vụ là xong, ai biết Hỉ Ca chạy tới chạy lui hết một ngày trời vẫn chưa thấy Các lão ban bố chương (chuỗi nhiệm vụ) mới. Cầm trên tay vò nữ nhi hồng mới mua ở thành nam về, Hỉ Ca có chút mê mang, phân vân không biết có nên tiếp tục trụ ở thư viện nữa hay không?!
Này một ngày trời, nàng làm không dưới nhiệm vụ, mặc dù đám nhiệm vụ này giúp nàng thăng liền cấp, có thể nói là vô tiền khoáng hậu chưa ai thăng cấp nhanh như vậy, nhưng phạm vi nhiệm vụ cũng lan rộng ra, từ thư viện chuyển đến trong thành luôn. Nhắc mới nhớ, ở chung với Các lão một thời gian nàng phát hiện thì ra lão nhân này cực kỳ thích uống rượu, từ giữa trưa tới giờ mà ông ta đã uống hết năm cân nữ nhi hồng rồi.
Nếu không phải ông ta cấp kinh nghiệm thực dày, Hỉ Ca đã sớm nổi xung thiên. Mua đồ vật này nọ đã ngốn của nàng hết kim tệ a. Bình thường nàng đều phải tiết kiệm chi tiêu, thế mà hạ hồi lại bị lão nhân này ăn hết.
“Các lão, rượu đây” – Hỉ Ca vừa lên lầu hai, mở cửa phòng, nhất thời hương rượu xộc thẳng vào mũi. Các lão nghe tiếng nàng liền cười đến cong vành mắt, không chút do dự buông xuống kinh thư trong tay, chạy vội qua chộp lấy hủ rượu.
“Các lão, nhiệm vụ của ta khi nào thì mới làm xong a” – Hỉ Ca lợi dụng Các lão đang say hương men, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
“Tiểu nha đầu, ngươi gấp cái gì. Trời còn chưa sập, chớ có lo.” – Các lão một bên lắc đầu, một bên ngửa vò rượu tu ừng ực, sau đó thỏa mãn chùi khóe miệng.
“Nhưng ta không định đóng vai anh hùng cứu vớt thế giới nha” – Hỉ Ca kìm chế cảm xúc, thật bình tĩnh trả lời, xong đứng chờ lão nhân lên tiếng.
“Được rồi, được rồi, hiện tại liền cho ngươi nhiệm vụ cuối cùng. Đúng là người trẻ tuổi, không có một chút tinh thần gian lao thử thách gì cả.” – Các lão than thở nửa ngày, rốt cuộc cũng từ trong đống sách lôi ra một quyển sách cũ, vỏ bìa đã bạc. Hỉ Ca nhìn nhìn, mặt trên quyển sách có in chữ rất to, nhưng là loại ngôn ngữ gì đó, nàng không biết.
Thấy vẻ mặt mê mang của Hỉ Ca, Các lão trừng mắt sau đó thở dài, u sầu giải thích: “Đây là thảo kinh” (sách thuốc)
“Có ích lợi gì?” – Hỉ Ca cầm quyển sách, mở ra xem thử, phát hiện trên mặt giấy toàn là những ký tự loằn ngoằn, nhìn muốn nổi đom đóm mắt, ngoài ra còn có rất nhiều hình (vẽ) hoa cỏ, bên dưới là một ít dòng chú thích ngắn viết bằng chữ hán.
“Thu thập toàn bộ thảo dược trong cuốn sách này, giao cho chưởng quầy của Thiên Du dược quán.”
Bản sách thuốc này bất quá có khoảng trang. Thu thập loại thảo dược cũng không quá khó khăn. Thế là Hỉ Ca gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhưng đến lúc nàng mở bảng nhiệm vụ ra mới thấy, hệ thống chỉ hiện thị mục thuyết minh cùng địa điểm bàn giao, về phần sẽ thưởng cái gì, nó hoàn toàn không nhắc tới.
Hy vọng không phải là “cầm kiếm chém xuống nước, nước vẫn chảy về xuôi” (làm chuyện vô nghĩa). Hỉ Ca đối với trình độ vô sỉ của NPC Thịnh Thế hiểu biết phần nha. Bọn hắn có thể đúng lý hợp tình ăn chặn của ngươi phân nửa điểm kinh nghiệm, cho nên không thể không cẩn thận hầu hạ bọn hắn a.
Cầm thảo kinh bước ra khỏi thư viện, trời đã ngã về tây, Hỉ Ca sờ sờ bụng, có chút đói. Nàng một mực làm nhiệm vụ, tuy nói không hao phí thể lực nhưng thể lực cũng không phải là nồi không đáy, cũng có lúc bị cạn a. Nàng vốn định đi mua ổ bánh mì gặm dằn bụng, rồi chợt nhớ hồi chiều đã tiêu tốn mấy kim tệ mua rượu cho Các lão, trong lòng liền bất bình thay cho bản thân, tại sao mình phải tiết kiệm cơ chứ?! Thế là nàng trực tiếp đi đến Cát tường tửu lâu, chuẩn bị tự sướng.
Tiếp đãi nàng vẫn là vị tiểu nhị ca lần trước đã gặp. Anh ta vừa thấy Hỉ Ca, đầu tiên là sửng sốt, kế tiếp liền đưa nàng lên lầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Lão bản hiện tại không ở.”
Bọn nhân viên như hắn mặc dù mới làm việc ở tửu lâu này không lâu nhưng cũng biết phòng chữ thiên trên lầu chỉ giành để tiếp đãi bằng hữu thân thiết của lão bản. Lão bản từng ra lệnh, nếu là nam bằng hữu đến ăn cơm, tính tiền gấp đôi; còn nếu là nữ bằng hữu, liền miễn phí. Cho nên nhìn thấy vị nữ bằng hữu duy nhất của lão bản, tiểu nhị vẫn thực chú ý.
“À, vậy thì ta cũng không cần đi lên, tùy tiện cho ta vài món điểm tâm liền tốt rồi.” – Hỉ Ca cũng không phải cố tính muốn đến Cát Tường. Chẳng qua dõi mắt nhìn hết Nam Uyên Thành này, có thể xứng với danh tiếng “mỹ thực” (thức ăn ngon) cũng chỉ có Cát Tường tửu lâu mà thôi. Nàng muốn hưởng thụ, vậy phải tới đây rồi.
“Được, xin cô nương chờ một chút.” – Anh chàng tiểu nhị ca biết Hỉ Ca là bằng hữu của lão bản, không dám chậm trễ, vội vàng chạy xuống nhà bếp hối thúc làm đồ ăn cho nàng.
Hỉ Ca một người một chỗ ngồi gần cửa sổ. Nàng nhàm chán chống cằm dõi mắt nhìn người ta đi qua đi lại bên ngoài. Đột nhiên tin nhắn vang lên, Hỉ Ca mở ra, phát hiện là Tả Thủ.
“Đang ở trong thành sao?”
“Phải, ta ở Cát Tường tửu lâu” – Hỉ Ca ngã người ghé vào trên bàn, ngữ điệu lơ đãng.
“Đợi ta.”
Còn không chờ Hỉ Ca trả lời, hắn liền cắt. Hỉ Ca lắc lắc đầu cảm thán. Đúng lúc nhìn lên thì thấy tiểu nhị đang mang thức ăn tới. Hoàn hảo anh ta còn chưa đem nàng thành heo nái mà nuôi, thức ăn dọn ra không nhiều lắm, lại toàn là đồ điểm tâm nhẹ, thoạt nhìn thập phần tinh tế.
Hỉ Ca cầm đôi đũa gắp ngay một khối thịt bò cho vào miệng, sau đó không tự chủ được gật đầu tán thưởng, hương vị không tồi. Mặc dù trò chơi có tồn tại kỹ năng đầu bếp, nhưng nếu người chơi ở thế giới thật hoàn toàn không biết nấu nướng là gì, vậy thì cũng đừng hòng học được kỹ năng này. Nhìn ra, đầu bếp ở Cát Tường Như Ý thật sự có bản lĩnh.
“Phải rồi, nhà bếp còn bụi hoa không?” – Hỉ Ca đang ăn đột nhiên nhớ tới liền ngẩng đầu hỏi.
“Hả? A còn, vẫn còn. Nếu cô nương muốn ăn, ta đây đi lấy.”
Bụi hoa tuy là thực vật loại thường, nhưng chỉ có đầu bếp ở Cát Tường tửu lâu mới đủ trình độ biến nó thành món ăn. Cho nên món này giá cả không hề thấp. Hơn nữa, vì thời gian chế biến món này rất lâu nên nó nằm trong hạn mục “hạn chế số lượng bán trong ngày”.
Bất quá từ “hạn chế” này chỉ giành cho khách bình thường, riêng bằng hữu của lão bản thì không thể tiếp đãi như vậy a. Vị tiểu nhị ca vội vàng phóng vào nhà bếp chuẩn bị một dĩa bụi hoa điểm tâm mang ra.
Chiếc dĩa không lớn, chỉ to hơn bàn tay một chút thôi, bên trên bày đóa bụi hoa khác màu, mỗi bụi hoa còn đính một viên thủy tinh đậu khấu. Thủy tinh đậu khấu là một trong mấy loại kẹo ngọt của trò chơi, phẩm vị (tiêu chuẩn cao thấp của thực phẩm) so với bụi hoa còn cao hơn. Hỉ Ca cười mị mị tiếp nhận chiếc dĩa, nhất thời không nhẫn nhịn nỗi liền nhón tay chộm lấy một bụi hoa cho vào miệng.
“Tiểu nhị, đây là ý gì? Như thế nào vừa rồi ta hỏi thì ngươi bảo bụi hoa đã hết, nhưng nàng ta lại có.”
Hỉ Ca đang nhóp nhép đầy một miệng thức ăn còn chưa kịp nuốt xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng đập bàn. Nàng tò mò nghiêng đầu qua nhìn, phát hiện bàn bên kia có người, nam nữ. Người vừa đập bàn là một nữ kiếm khách mặc trang phục bó sát người màu lam. Vị nữ kiếm khách mắt to trừng lớn, một bộ dáng “ngươi không giải thích, ta liền đánh ngươi”. Còn vị nữ dược sư ngồi kế bên thì đang lôi kéo cánh tay đồng bạn, một bộ dáng “ngươi không ngồi xuống, ta liền khóc cho ngươi xem”.
Nhìn thấy bọn họ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, tiểu nhị liền chạy qua giải thích một phen. Mặc dù không làm cho vị nữ kiếm khách kia hài lòng nhưng nàng ta đã chịu ngồi xuống, chỉ có ánh mắt vẫn trừng Hỉ Ca khiến Hỉ Ca lạnh sống lưng.
Hỉ Ca ăn đến một nửa thì Tả Thủ đến, không thấy bóng dáng Thất Tử bên cạnh Hỉ Ca, mặt thối của Tả Thủ tựa hồ giãn ra. Giao dịch xong, hắn còn tùy tay bốc một khối bụi hoa cho vào miệng, sau đó hừ lạnh với nàng một tiếng rồi bỏ đi. Hỉ Ca sửng sốt nửa ngày, không kịp phản ứng.
Tả Thủ đi một lúc rồi mà Hỉ Ca vẫn bưng chiếc dĩa chăm chú quan sát mấy khối bụi hoa, lòng thầm hỏi, vừa rồi có phải là Tả Thủ nàng biết lúc trước không ta?!
“Này… bằng hữu, chúng ta thương lượng được không?”
“Vâng?” – Hỉ Ca vừa quay đầu vừa trả lời, không ngờ vị nữ kiếm khách đã đứng ngay kế bên, dọa nàng một phen, suýt chút té ngửa khỏi ghế.
“Ngươi có thể bán bụi hoa cho ta không a, ta sẽ trả tiền gấp đôi.” – Vị nữ kiếm khách nhìn chằm chằm bụi hoa. Ánh mắt hau háu giống như đang nhìn một anh chàng người mẫu khỏa thân, làm Hỉ Ca rợn cả da gà.
“Ách… không cần, ngươi ăn đi” – Hỉ Ca đẩy chiếc dĩa đến trước mặt nàng ta, thuận tiện nhích ghế ra xa.
“Há, ta đây sẽ không khách khí!” – Một ngụm một bụi hoa, trong chốc lát, chén dĩa trên bàn đều sạch trơn, vị nữ kiếm khách còn chưa thỏa mãng liếm liếm môi thèm thuồng. Sau đó nàng ta mới đặt mông ngồi xuống, ánh mắt nhiệt tình như lửa nhìn Hỉ Ca.
Hỉ Ca sợ run một chút, lần đầu tiên bị người ta dùng ánh mắt như vậy nhìn mình a.
“À… còn chuyện gì không?” – Hỉ Ca thật cẩn thận hỏi. Tuy nói mấy năm nay nàng không có bạn trai, như vậy không có nghĩa nàng sẽ hứng thú với nữ giới a! (haha, chết cười với bạn Hỉ Ca)
“Lát nữa chúng ta muốn đi làm một cái che dấu nhiệm vụ, ngươi có hứng thú đi theo hay không?” – Nữ kiếm khách cười mị mị hỏi.
Bốn bụi hoa có thể đổi lấy một cái che dấu nhiệm vụ. Ông trời không phụ người tốt a!