Không phải Hỉ Ca chưa từng nghĩ đến chuyện chạy đi giết Chư Cát Hầu đoạt lại pháp bào, chẳng qua so sánh thực lực giữa người, cô không chắc có thể đối phó được hắn. Huống hồ, Chư Cát Hầu lúc nào cũng đi bên cạnh Minh Độ Thiên như hình với bóng, Hỉ Ca tuyệt đối không ngu đến nỗi chạy tới chỗ hắn ta liều mạng.
Trong lòng cô chỉ là có chút khó chịu, cũng không phải kích động. Báo thù thì hẳn rồi nhưng đợi lúc cô có thực lực mạnh đã rồi nói sau. Con người của cô chẳng có ưu điểm gì, chính là so với người khác thì kiên nhẫn hơn.
“Ủa, Hỉ Ca, ngươi không phải đi làm nhiệm vụ sao? Như thế nào lại chạy về?” – Hỉ Ca còn đang đứng ngốc ở điểm trọng sinh, đột nhiên nghe tiếng của Mặc Phi.
Hỉ Ca ngẩng đầu thì thấy Mặc Phi đang kỳ quái nhìn cô.
“Được miễn phí tống tiễn trở về a.” – Hỉ Ca hướng Mặc Phi cười cười, trả lời cho có. Hỉ Ca không phải đánh giá thấp người bằng hữu của Thất Tử. Thực lực của họ có lẽ không bằng Minh Độ Thiên nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu. Chẳng qua cô không nghĩ muốn nhờ vả bọn họ. Cũng không phải cô không xem bọn họ là bằng hữu, mà là sự việc này dù sao cũng rất dọa người, muốn mở miệng cũng không biết nói như thế nào.
Mặc Phi chỉ à một tiếng rồi quay lưng vội vàng bỏ đi. Hỉ Ca nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được cười khổ. Mặc Phi thoạt nhìn có vẻ mù mờ nhưng tuyệt đối không phải là tên đần. Bị quái giết và bị người giết, nhìn cấp bậc chẳng phải liền biết sao. Cô chỉ không rõ phản ứng của hắn như vậy nghĩa là làm sao.
Quả thật Hỉ Ca đoán trúng - phần. Mặc Phi đúng là nhìn ra vấn đề. Bất quá hắn thấy Hỉ Ca không muốn nói nên cũng không truy vấn. Hắn quyết định trở về tìm huynh đệ thương lượng. Mặc Phi trở về đem chuyện của Hỉ Ca nói ra. Tư Văn lập tức phái người đi điều tra. Bởi vì Hỉ Ca từng nói qua địa điểm cô đi làm nhiệm vụ, cho nên rất nhanh đã có tin tức hồi đáp.
Nghe xong báo cáo, nụ cười trên mặt Tư Văn có chút quỷ dị: – “Chúng ta đều đánh giá thấp cô ấy a.”
Giữa vòng vây người, còn có thể xử lý một mạng. Trong người cũng khó mà tìm được một người bản lĩnh như vậy. Còn nữa, bọn kia đều là tinh anh dưới trướng Minh Độ Thiên, người nào người nấy cũng đều là hạng nổi danh ngang ngửa với Thất Tử.
Nghe lời phân tích của Tư Văn, Cát Tường gật gật đầu: – “Đúng là nhìn không ra.”
“Có điều lần này phiền toái to rồi.” – Tư Văn trưng ra bản mặt đau khổ – “Ngươi cũng biết chuyện lão đại tặng Hỉ Ca một kiện pháp bào tử phẩm đi?”
Thất Tử lúc bình thường đánh quái bạo ra cái gì, bọn hắn đều không ai dám hỏi. Trừ phi Thất Tử cần trang bị gì đó, còn không lúc đánh quái sẽ ném bỏ toàn bộ vật phẩm. Bọn Tư Văn nếu không mở miệng hỏi, căn bản Thất Tử sẽ không nghĩ tới đám huynh đệ của hắn cũng cần trang bị!!!
Vài hôm trước, Thất Tử đánh ra một kiện tử phẩm pháp bào, không quăng bỏ, cũng không đem bán, Cát Tường liền biết tên đó muốn để giành tặng cho Hỉ Ca. Chuyện Thất Tử có cảm tình với Hỉ Ca, người có mắt nhìn vào liền biết. Nhưng việc Thất Tử muốn tặng Hỉ Ca pháp bào, cả đám đều thành thực giả ngu. Bởi vì nếu dám mở miệng bàn đến, đảm bảo Thất Tử sẽ nổi giận, chém cho bọn hắn mỗi người một đao. Tên kia rất nhỏ mọn. Trong trò chơi thì chặt chém như vậy, còn ở ngoài đời thật, có trời mới biết hắn sẽ dùng cách gì để gây sức ép lên đám huynh đệ nhiều chuyện.
“Làm sao, đừng nói pháp bào kia bị bạo mất chứ?” – Cát Tường nhảy dựng. Vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng a!
“Đúng vậy. Hơn nữa, kiện pháp bào đó hiện giờ đang khoác trên người Chư Cát Hầu. Chuyện này… cho dù chúng ta muốn cứu cũng cứu không kịp rồi.” – Kiện pháp bào kia là một cực phẩm, Chư Cát Hầu nhìn thấy đồ tốt, làm sao lại không mặc ngay vào người. Đến lúc Thất Tử quay về, vừa nhìn thấy liền sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, còn cần bọn hắn thông tri hay sao!
“Trốn cũng không khỏi. Vốn nghĩ trước âm thầm cùng Minh Độ Thiên phát triển thực lực song song. Nhưng lão đại mà ra tay lần này, thế nào cũng sẽ khơi mào chiến tranh.” – Lấy hiểu biết của bọn họ về Thất Tử, nội việc Chư Cát Hầu ra tay giết chết Hỉ Ca thôi đã đáng bị liệt vào hàng tử tội rồi, đằng này còn đem tặng phẩm của Thất Tử đưa cho Hỉ Ca mặc lên người, Chư Cát Hầu sẽ bị giết lần chứ không ít.
Bọn Cát Tường còn tin rằng, nếu Thất Tử có thể tra ra lý lịch nhân thân (ngoài đời) của Chư Cát Hầu, phỏng chừng sau khi hạ tuyến, hắn sẽ đi qua cứa cổ người ta luôn. Tên nam nhân biến thái này có suy nghĩ hoàn toàn không giống người bình thường. Ngay cả bọn họ quen biết hắn năm còn thấy hắn cực kỳ quỷ dị.
“Cũng không phải là không có cách. Có thể cùng Hỉ Ca thương lượng một chút.” – Vẫn mân mê thanh cự kiếm trong tay, Mặc Phi đột nhiên ngẩng đầu chen ngang một câu. Mặc dù hiện tại cấp bậc chưa đủ (để có thể sử dụng thanh kiếm) nhưng Mặc Phi vẫn có thói quen mang thanh kiếm của Hỉ Ca ra vuốt ve. Nhìn đến nó tâm tình liền chuyển biến tốt ngay.
“Lão đại có lẽ chịu nghe lời Hỉ Ca. Bất quá ngươi cho rằng Hỉ Ca bị người ta giết còn có thể tâm bình khí đạm mà không đi tìm Chư Cát Hầu gây khó dễ hay sao?” – Cát Tường lắc đầu nói.
Bọn họ và Minh Độ Thiên hiện giờ đang ở trong trạng thái hòa bình, nước sông không phạm nước giếng. Đôi bên đều biết đến sự tồn tại của đối phương. Bất quá không ai muốn ra tay trước. Nếu lần này Thất Tử động thủ, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn. Trò chơi chỉ mới khởi động, kiểu làm việc kích động như thế này không phải là phong cách mà Cát Tường muốn thấy.
Tuy Cát Tường có chủ ý muốn nhờ Hỉ Ca nhưng không ôm nhiều hy vọng. Lại nói, nếu hắn bị người ta giết, chưa chắc hắn đã chịu nhẫn nhịn, càng đừng nói là Hỉ Ca.
“Tìm Chư Cát Hầu gây phiền toái là một chuyện. Chỉ cần lão đại không chạy đi tìm Minh Độ Thiên thì sẽ không có vấn đề gì. Ta chỉ lo hắn lại xúc động giống như lần trước. Cũng may đó là thời gian beta, nếu không chắc đã xảy ra quốc chiến rồi.” – Tư Văn nghĩ nghĩ rồi nói.
“Một núi không thể có hai hổ. Nhìn nhau không thuận mắt là điều bình thường thôi. Chuyện này để ta tìm cách bỏ nhỏ với Hỉ Ca xem. Chỉ cần tạm thời lão đại chịu nhẫn nhịn một chút là được. Hắn thì sướng rồi, giết người xong liền quẫy đích bỏ đi, mọi chuyện hỗn độn phía sau toàn do chúng ta đi dọn dẹp.” – Cát Tường thở dài, bị người ta đàn áp gần năm, bao giờ mới ngẩng đầu lên được đây a!
“Ai bảo ngươi tài nghệ không bằng người ta. Nếu không hôm nào ngươi thử đi khiêu chiến lão đại một lần?” – Mặc Phi hai mắt lóe sáng nhìn Cát Tường.
“Thúi lắm. Ngươi muốn tìm chết thì đi một mình đi. Ta còn muốn sống thêm vài năm để tìm lão bà đây!”
Ba người bên này phiền não một trận, còn Hỉ Ca bên kia chẳng buồn bực được bao lâu. Trò chơi dù sao vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa, đây không phải lần đầu cô bị người ta giết. Có điều cô chính thức kết thù với Chư Cát Hầu rồi a. Mà cừu nhân từng bị Hỉ Ca ghi tạc trong lòng, trước nay đều không có kết cục tốt. Chư Cát Hầu sắp sửa trở thành người tiếp theo gặp đại họa.
Hỉ Ca vốn tưởng đến buổi chiều thì Cuồng Vũ hẳn đã làm xong nhiệm vụ và trở về rồi. Ai biết cô ta gửi qua tin nhắn bảo rằng ở giữa đường gặp phải kiếp nạn. Bị giết chết hai lần, sống lại trong một thị trấn nhỏ rất xa, sớm nhất cũng phải buổi tối mới có thể trở về.
Cuối cùng bọn họ đồng ý để ngày mai mới đi giao nhiệm vụ. Hỉ Ca thấy buổi chiều được rảnh rỗi, không có việc gì làm nên cô dạo một vòng phòng đấu giá. Nhiệm vụ tìm thảo dược của cô còn chưa hoàn thành, mà ở phòng đấu giá có rất nhiều đồ vật quý hiếm. Kết quả vừa mới đến cửa, Hỉ Ca tấu xảo đụng ngay Sở Tiếu Ca đang từ bên trong đi ra.
“A, Hỉ Ca, sao lại ở chỗ này?”
“Muốn tìm chút đồ này nọ” – Biết em trai là đại tư sản, Hỉ Ca không thèm khách khí, trực tiếp trấn lột của nó kim. Hai người đứng ở cửa, cử chỉ thân mật, chủ nhân phòng đấu giá nhìn thấy thì nghĩ họ là tình nhân, cho nên ông ta nở nụ cười thân thiện chạy qua nghênh đón.
Sở Tiếu Ca vốn là khách sộp ở đây, nếu bạn gái của hắn muốn tìm đồ vật, khẳng định hắn sẽ chịu chi tiền, lão bản đương nhiên không thể buông tha cho mối làm ăn này nha. Kết quả Hỉ Ca tìm nửa ngày cũng không thấy hai loại thảo dược cô cần. Cuối cùng chỉ có thể nhờ lão bản để ý giùm cô. Đương nhiên lão bản không từ chối.
Không tìm được đồ vật, Hỉ Ca đang muốn bỏ đi, ai biết Sở Tiếu Ca lại kéo cô đến tửu lâu, bảo rằng có chuyện cần thương lượng.
Sau khi Sở Tiếu Ca trình bày xong, Hỉ Ca liền lâm vào trầm mặc, xoay xoay ly rượu trong tay, không thốt nổi một lời. Hiện giờ cô đã hiểu vì sao Thu Thủy lại trở nên không kiêng nể gì. Đã là người của Minh Độ Thiên thì không có chuyện xung đột nội bộ. Thu Thủy biết chắc Sở Tiếu Ca bây giờ không thể làm được gì cô bé nữa.
Tiểu tử này không ngờ lại đi gia nhập Khổ Độ gia tộc. Minh Độ Thiên nghe nói Sở Tiếu Ca cùng Hỉ Ca quen biết, cho nên mới bảo nó đến nói chuyện với cô, chủ ý là muốn kéo cô cùng vào gia tộc. Hỉ Ca không rõ Minh Độ Thiên xem trọng cô ở điểm nào, bất quá chuyện này vẫn khiến cô dở khóc dở cười.
Nếu cô chưa từng chơi qua trò chơi, nếu cô chưa từng gặp gỡ Minh Độ Thiên, có lẽ cô sẽ đồng ý gia nhập Khổ Độ. Đáng tiếc, chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, thù đã kết, oán đã gieo. Minh Độ Thiên không để cô được yên ổn. Vậy thì anh ta cũng đừng mong sống yên ổn!
“Em trai, em cảm thấy Minh Độ Thiên là người như thế nào?” – Hỉ Ca không trả lời Sở Tiếu Ca, ngược lại, đặt cho nó một câu hỏi.
“Thực lực rất mạnh, chính là hơi lạnh lùng.” – Sở Tiếu Ca nghĩ nghĩ. Mới vài ngày, tựa hồ cậu chỉ biết được nhiêu đó. Minh Độ Thiên cực lạnh nhạt, người bình thường căn bản không ai thích chủ động tiếp cận anh ta.
“Thực lực mạnh chỉ là bề ngoài thôi. Tâm cơ của anh ta rất sâu. Khi tính kế một người là sẽ khiến cho người đó vĩnh viễn không có chỗ dung thân. Ngươi nhìn bề ngoài thì nghĩ anh ta là người lạnh lùng. Thật ra, anh ta chính là người lãnh huyết (máu lạnh). Người như thế… chỉ thích hợp làm địch nhân (kẻ thù).” – Hỉ Ca vỗ vai em trai, buông ly rượu rồi nhấc chân đi ra khỏi tửu quán.
Cô chỉ có thể nói bấy nhiêu. Dù sao đây chỉ là trò chơi. Sở Tiếu Ca muốn đi con đường nào là ý nguyện của nó. Còn Hỉ Ca, cô đã quyết định chọn đi con đường của riêng mình, cô tuyệt đối không quay đầu trở lại.
Sở Tiếu Ca ngồi trong tửu quán uống đến nửa ngày, sau đó mới thở dài lẩm nhẩm: – “Chị hai à, không phải chị nói sẽ không đùa trò chơi hay sao!”