Thịnh Thế Khói Lửa

chương 32: lễ vật 30 cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Thất Tử trở về, toàn bộ thời gian của Hỉ Ca đều cống hiến cho hắn. Bởi vì Thất Tử kiên quyết không chịu đi thư viện làm nhiệm vụ ở chỗ Các lão, cho nên Hỉ Ca đành phải đi theo hắn nơi nơi náo loạn, lúc thì đánh boss, lúc thì đi theo đội ngũ của Cát Tường hưởng kinh nghiệm.

Bản đồ tầng một của vực sâu mở ra, quái bên trong khá nhiều, hơn nữa chỉ cần giết đủ số lượng ( con) thì sẽ tìm thấy tiểu boss (ác quỷ). Nhưng bởi vì kỹ năng tự bạo của đám thủ vệ rất là biến thái, đại bộ phận ngoạn gia sau khi nếm qua đau khổ thì ít có người chịu ở trong đây xoát quái.

Ngược lại, đội ngũ Cát Tường cực kỳ thích nơi này. Mỗi lần Thất Tử lôi kéo Hỉ Ca đi cọ kinh nghiệm, đều sẽ thấy bọn Cát Tường đang ngồi ngốc ở vực sâu.

Mặc dù mỗi ngày trôi qua thật bình yên nhưng trong lòng Hỉ Ca hiểu rõ, đây chính là yên lặng trước phong ba bão táp. Với tính cách của Chư Cát Hầu, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn chuyện bị Thất Tử vũ nhục.

Mỗi ngày nhìn Thất Tử vẫn một bộ dáng vô tâm vô phế, sự lo lắng của Hỉ Ca cũng dần lắng xuống. Trời sập mà bọn họ còn không lo, giờ chẳng qua chỉ là một tên Chư Cát Hầu mà thôi. Cho dù là Minh Độ Thiên cũng chưa chắc làm gì được bọn họ a.

Vài ngày sau, Hỉ Ca rốt cuộc vọt tới cấp, mà Thất Tử cũng lên cấp. Vốn dĩ cấp bậc của Thất Tử cách Hỉ Ca không ít, nhưng đến cấp, điểm kinh nghiệm thực khủng bố, gấp lần điểm kinh nghiệm từ lên cấp. Hơn nữa, ở chung một chỗ với Hỉ Ca, cơ bản Thất Tử không thể nào chuyên tâm luyện cấp nên đến bây giờ mới vừa lên cấp.

Nhìn trên kênh đội ngũ, thấy cấp bậc của Thất Tử đột nhiên biến thành , bọn Cát Tường đồng loạt dừng động tác. Sau đó mỗi người lục lội trong balô hết nửa ngày, lôi ra một kiện trang bị cấp cho Thất Tử.

Hỉ Ca nhìn đám vật phẩm này đó, giật mình hút khí, đúng là đại gia nha. Ba kiện thích khách trang bị, đều là cấp, tử phẩm. Thật không biết bọn họ từ nơi nào có được.

Thất Tử không chút khách khí tiếp nhận, mặc lên người xong còn mở miệng chê bai: – “Đôi giày xấu quá!”

Ngươi bớt vô sỉ chút được không?! Đôi giày tử phẩm này quăng ra thị trường có thể bán kim tệ. Vậy mà ngươi dám chê nó xấu?! Đúng là màu sắc hơi chói chút. Nhưng so với đôi giày lam trang thì tốt hơn a.

Thấy mọi người đều tặng lễ vật, Hỉ Ca cũng lục tìm trong balô của mình, mỗi cái ảo ảnh chi giới (nhẫn), cấp, lam trang là có thể tặng. Vốn cô chuẩn bị đưa cho Thất Tử nhưng giữa chừng lại lưỡng lự. Nhẫn là đồ vật hơi mẫn cảm nha. Cầm cái nhẫn trong tay, Hỉ Ca đang phân vân không biết nên mở miệng thế nào, vừa ngẩng đầu liền thấy Thất Tử đang sâu kín nhìn cô. Thật có cảm giác kinh hồn tán đảm như đêm khuya xem phim ma a.

“Ngươi… làm sao?” – Hỉ Ca lui về sau hai bước, bảo trì khoảng cách với hắn.

“Hỉ Ca a~~~ chẳng lẽ ngươi không có chút thành ý nào sao? Ta vì ngươi vượt đèo lội suối, gian nan vạn khổ chạy trở về…”

“Dừng… trên đường về ngươi còn thuận tiện giết người, đoạt boss.” – Đối với sự tích vinh quang của Thất Tử, Hỉ Ca sớm tập thành thói quen. Chưa thấy ai vừa về thành liền bị người ta đuổi giết như hắn.

“Hắc hắc… ta là thấy bọn họ đánh boss vất vả quá nên thuận tiện hỗ trợ một chút. Ai biết hệ thống cố tình nhận định quái là do ta giết a” – chớp chớp, ánh mắt vô tội.

“Mệt. Đây, của ngươi. Cả cái này luôn.” – Đưa cho hắn chiếc nhẫn, Hỉ Ca cũng đồng thời đưa luôn cần câu vàng. Dù sao cô cũng không học câu cá, có giữ cũng vô dụng. Chính là không biết cả đời này có cơ hội ăn được cá do hắn câu lên hay không?!

“Oa~~” – Cát Tường cố ý kéo dài thanh âm.

“Ah??” – Mặc Phi bộ dáng tò mò.

“Aiz!!” – Tư Văn thở dài. Chẳng lẽ nam nhân vô sỉ năm nay đặc biệt có giá? Vì cái gì người ôn nhu văn nhã như hắn lại không có ai muốn đây?

Phản ứng của bọn Cát Tường cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của Thất Tử. Hắn nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Hỉ Ca xong trực tiếp đeo vào, sau đó quơ quơ trước mặt bọn Cát Tường cười xán lạn

“Đẹp không? Đẹp không?”

Đồ khoe mẽ trắng trợn! Đó là suy nghĩ của bọn Cát Tường. Sau khi nhìn thấy thuộc tính của chiếc nhẫn, bọn Cát Tường nhìn Hỉ Ca càng thêm ai oán, vì sao cái nhẫn kia không phải thuộc chức nghiệp của họ a?? Cho dù Cát Tường thập phần có tiền, nhưng trang sức rất khan hiếm, trơ mắt hắn cũng chỉ mới có một chiếc nhẫn cấp + mà thôi. So với chiếc nhẫn của Hỉ Ca là không cùng một cấp bậc.

“Hỉ Ca, về sau có thứ tốt giống như vậy, trực tiếp tặng cho ta là được.” – Tư Văn vỗ vỗ bả vai Hỉ Ca.

“Ngươi không phải luyện dược sư sao? Chẳng lẽ luyện theo đường nhanh nhẹn?” – Nếu không sao lại cần nhẫn gia tăng điểm nhanh nhẹn a.

“Thời điểm mấu chốt, ta có thể chạy trốn nha.” – Tư Văn không hề mầu mè nói thẳng. Đứng ở một bên, Cát Tường và Mặc Phi đều một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

Hỉ Ca gật đầu, thuận tiện lui về sau, cách xa Tư Văn tên vô sỉ này. Cô thầm may mắn mình cũng biết trị liệu, hơn nữa không thường xuyên cùng hắn ở chung. Đáng thương Cát Tường và Mặc Phi. Hèn gì cấp bậc của hai người đều thấp hơn Tư Văn dù bọn họ luôn luôn tổ đội với nhau, nguyên lai vào thời điểm mấu chốt, họ bị dược sư đại nhân bỏ rơi.

Thất Tử lên cấp liền phải đi làm chuyển chức nhiệm vụ, sau đó mới có thể tiếp tục nhận điểm kinh nghiệm. Trong trò Thịnh Thế này, cấp là một cái phân lũy rất trọng yếu. Trước và sau cấp là thế giới khác biệt. Những người hiện giờ đang đứng trên BXH, đến cấp về sau cũng không phải tất cả đều giữ được danh vị cao thủ.

Sau cấp, bảng đánh giá thực lực duy nhất của trò chơi sẽ chính thức xuất hiện. Chỉ có những người nằm trong BXH này mới chân chính là cao thủ. Điều đáng tiếc duy nhất là, trên bảng tổng hợp thực lực, người chơi có quyền yêu cầu che dấu tính danh.

Thời kỳ beta, Hỉ Ca đứng thứ trong bảng thực lực. Phía trên cô, người đều che dấu tính danh. Có trời biết hệ thống lập ra bảng đánh giá toàn dấu tên như vậy để làm cái quái gì. Có điều, nghe nói lần này người chơi không thể che dấu tính danh nữa. Hỉ Ca tin tưởng, với thực lực của Thất Tử, cho dù không phải đứng thứ nhất, thì ít nhất cũng nằm trong top .

Những người sinh ra ở vùng biển Nam Uyên Thành, sau khi chuyển chức, thuộc tính sẽ tăng, đồng thời còn nhận được “tương thích thủy tính”. Thủy tính có thể giúp người chơi khôi phục huyết lượng nhanh hơn, không nhiều lắm, nhưng trong những thời khắc nguy hiểm thì một giọt máu cũng đủ quyết định sinh tử a.

Sau khi lên cấp, bảng nhiệm vụ của ngoạn gia sẽ xuất hiện chuyển chức nhiệm vụ. Độ khó khăn của nhiệm vụ này căn cứ vào thực lực của từng người. Độ khó càng cao, thưởng cho càng hậu.

Trong thời kỳ beta, nghe đồn có một thuật sĩ ở cột mốc chuyển chức cấp đã hoàn thành một cái nhiệm vụ siêu khó khăn, sao, hơn nữa độ hoàn thành là hoàn mỹ, người đó được hệ thống cấp cho một thanh thần khí. Bất quá là truyền thuyết thôi, vì không ai biết người kia là ai.

Thất Tử xem qua bảng nhiệm vụ của mình, không nói gì, chỉ đảo mắt qua lại nhìn Hỉ Ca cùng Tư Văn, cuối cùng đưa tay kéo Hỉ Ca: “Theo giúp ta đi làm nhiệm vụ.” Thực hiển nhiên, nhiệm vụ lần này không thoải mái.

Chuyển chức nhiệm vụ có thể tự mình làm, cũng có thể tổ đội làm. Nếu tổ đội, độ khó khăn sẽ tăng. Hỉ Ca đọc xong nhiệm vụ của Thất Tử liền hối hận vì sao vừa rồi lại đáp ứng giúp hắn. Ai biết hệ thống lại đưa cho hắn một cái biến thái nhiệm vụ a. Kỳ thật, nhiệm vụ này rất xứng với tính tình của Thất Tử.

Nhiệm vụ nói, vượt qua cửa biển phía đông của Nam Uyên đại lục là Đông Châu Xích Hỏa đại lục. Người chơi trên Xích Hỏa đại lục có hỏa tính, tương khắc với thủy tính của Nam Uyên đại lục. Nhiệm vụ của Thất Tử rất đơn giản, giết người chơi cấp hoặc là người chơi cấp của Xích Hỏa đại lục.

Hỉ Ca với Thất Tử vừa tổ đội xong, bảng nhiệm vụ liền thay đổi, số người cần giết từ người nhảy lên thành , từ nhảy lên . Nhìn làm sao cũng thấy đây là một nhiệm vụ gian nan a.

“Ta có thể cự tuyệt không?” – Hỉ Ca vẻ mặt ảm đạm nhìn Thất Tử

Thất Tử mĩm cười, tuyên bố chắc nịch: “Đương nhiên không thể.”

“Haiz…” – Hỉ Ca thở dài, ai oán quay đầu nhìn đám Tư Văn – “Nếu ta chết không toàn thây, các ngươi nhớ mua cho ta một cổ quan tài a~”

Rõ ràng cô không phải dược sư, vì cái gì hắn cố tình chọn cô mà không phải Tư Văn đây.

“Không có biện pháp.” – Tư Văn nhún vai – “Người ta nói nam nữ bắt cặp thì lúc làm việc sẽ không biết mệt mỏi. Yên tâm lên đường đi thôi Hỉ Ca. Ta hiện tại liền bắt đầu đi kiếm quan tài cho ngươi.”

Hỉ Ca ở trong lòng nguyền rủa Tư Văn.

Thất Tử và Hỉ Ca còn chưa lên đường, thông tấn khí của Hỉ Ca đột nhiên vang lên. Hỉ Ca có chút kinh ngạc: “Cuồng Vũ, như thế nào lại nhớ đến ta a?”

“Hỉ Ca, ngươi biết Cát Tường Như Ý đúng không? – nghe Cuồng Vũ hỏi, Hỉ Ca kỳ quái quay đầu nhìn Cát Tường, sau đó hơi nhíu mi. Thanh âm của Cuồng Vũ có chút trầm, tựa hồ không được vui vẻ cho lắm.

“Phải. Làm sao vậy?” – Hỉ Ca nghĩ nghĩ rồi vẫn thừa nhận.

“Có thể giới thiệu hắn cho ta không? Ta có chuyện muốn nói cùng hắn.”

“Chuyện này… ta phải hỏi một chút, lát nữa sẽ trả lời cho ngươi, được không?” – Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng Hỉ Ca mơ hồ có thể đoán ra.

Hỉ Ca hỏi ý Cát Tường. Hắn bảo Hỉ Ca cứ cùng Cuồng Vũ liên lạc. Cô còn chưa kịp gọi lại cho Cuồng Vũ thì đã bị Thất Tử kéo vào truyền tống trận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio