“Ngươi… dựa vào cái gì cho rằng ta có thể giúp ngươi? Phải biết rằng hiện giờ ta mới cấp mà thôi.”
Mặc dù kim đặt ngay trước mắt quả thật rất động tâm. Nhưng Hỉ Ca không phải chưa từng thấy qua nhiều kim tệ. Hiện giờ trên người cô đang có hơn kim đây này. Dĩ nhiên tiền càng nhiều càng tốt, có điều mạng nhỏ cũng rất quan trọng a.
“À… à… ta đã đi vòng quanh vùng phụ cận Thiên Điều trấn vài lần mà không tìm được người nào vượt quá cấp. Hơn nữa, tìm băng hệ thuật sĩ để giúp ta làm chậm lại tốc độ của boss càng khó khăn. Trừ ngươi ra, ta không nhìn thấy người khác. Muốn người đánh boss cấp, có lẽ ta nên tìm kiếm khách, nhưng nghĩ nghĩ thì thay vì tìm kiếm khách, ta hẳn nên cần dược sư mới đúng. Có điều trên người ta chỉ có kim mà thôi.” – Lôi Thương ngượng ngùng gãi đầu, giống như chuyện hắn chỉ có kim trên người là một chuyện rất dọa người xấu hổ.
Hỉ Ca không cùng hắn so đo. Cô không có kiểu suy nghĩ như những người ghiền chơi game, vì theo cô thì như vậy sẽ mất đi lạc thú, cho nên cô đối với tâm tình vi diệu của Lôi Thương là hoàn toàn mù mịt. Đương nhiên, cô cũng không có nói với Lôi Thương, kỳ thật bằng kim, hắn có thể mướn người chơi giúp hắn vây công boss. Nếu có chuyện kiếm tiền, làm chi để người khác hưởng bát cơm của mình a. Hỉ Ca mĩm cười, sảng khoái đáp ứng Lôi Thương.
Lôi Thương cũng rất trung thực, trực tiếp giao dịch qua kim. Hắn thống khoái đến nỗi làm Hỉ Ca thấy đau lòng giùm cho hắn. Kia là kim tệ a, là vàng ròng óng ánh a!!!
Sau khi tổ đội, Lôi Thương nhìn cột huyết lượng của Hỉ Ca chỉ bằng / của hắn, con mắt thiếu chút nữa lồi ra. Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt hắn, Hỉ Ca rất muốn cười. Cuối cùng, Lôi Thương nhìn chăm chăm xem xét cô nửa ngày mới mở miệng nói một câu: – “Đi thôi.”
Là người chơi game kỳ cựu, Lôi Thương thật ra không đặc biệt để ý đến vấn đề huyết lượng. Trong rất nhiều trường hợp, nó chẳng đại biểu cái gì. Chính là huyết lượng của Hỉ Ca có phải hay không thấp đến khoa trương?! Lôi Thương chỉ hy vọng mình không nhìn lầm người. Nếu không liền tổn thất kim. Lôi Thương cắn răng một cái, quay người đi phía trước dẫn đường.
Hỉ Ca biết Lôi Thương vừa trải qua một điểm đả kích nhỏ. Không quan hệ, bởi vì chốc lát nữa hắn sẽ gặp một cái đả kích lớn hơn. Nếu đã đồng ý giúp người ta, cô nhất định hoàn thành lời hứa hẹn. Đạo đức nghề nghiệp của Hỉ Ca là vẫn có nha, cho dù lát nữa đánh không lại boss, chẳng phải cô còn có bằng hữu rất lợi hại sao?!
Hỉ Ca và Lôi Thương đều gọi ra tọa kỵ, hướng Hải Câu ngoài dặm chạy tới. Ngạc nhiên là tọa kỵ của Lôi Thương không phải ngựa mà là cấp Sa Hạt Vương (vua Bò cạp), thuộc loại tinh anh boss, toàn thân đều là màu vàng óng ánh, xa xa nhìn vào cứ là chói lóa. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng thiên mã nhưng tạo hình quả thật làm cho người ta chảy nước miếng.
Loại tọa kỵ này chắc cũng phải trị giá ngàn kim tệ đi! Hỉ Ca tự đáy lòng cảm thán. Hiện giờ, người chơi có đủ năng lực để đánh ra tọa kỵ cũng không phải là ít nhưng bình thường cũng chỉ đánh ra mấy loại tọa kỵ rẻ tiền thông dụng. Cái này là tinh anh boss, còn có hình thể khổng lồ, bề ngoài lại óng ánh chói mắt nữa, ta nói, ai lại không muốn trở nên nổi bật giữa biển người a.
Không hổ là người của Kinh Lôi Hội. Tại thời kỳ beta, họ đã kiến quốc thành công. Nhìn người ta này, người bình thường là không thể so sánh với. Mặc dù trước kia Hỉ Ca cũng từng là nữ vương, nhưng cái chức nữ vương của cô là do Minh Độ Thiên đỡ đi lên. Cô có thực lực, đúng vậy, nhưng nếu không có Minh Độ Thiên ở bên, Hỉ Ca cơ bản không thể kiến quốc. Về điểm này, cô không thể không thừa nhận.
“Phía trước chính là khu vực Hải Câu, là nơi ở của Ô Tặc Vương. Boss này lợi hại nhất là kỹ năng phun phao phao (là cái gì nhỉ?!). Tổng cộng có phao phao màu sắc khác nhau, hình như đều độc. Tóm lại là, ta vừa đụng phải phao phao màu xanh thì đã bị độc chết rồi.” – Lôi Thương không ngừng giải thích cho Hỉ Ca biết. Nhắc tới boss Ô Tặc Vương, Lôi Thương vẫn có một loại cảm giác sợ hãi.
“Nó chỉ có một kỹ năng thôi hay sao?” – Hỉ Ca nhíu nhíu mày, theo lý thuyết thì boss cấp không nên chỉ có một loại kỹ năng chứ!
Lôi Thương có chút ngượng ngùng: – “Ta mới thấy nó dùng một loại kỹ năng thì đã bị giết.”
Lôi Thương đối với giết người (PK) nghiên cứu rất tỉ mỉ, chính là đối với giết quái lại… thực khiến cho người ta không biết nói làm sao… Hỉ Ca liếc hắn một cái, im lặng. Haiz~ kim tệ a, đâu thể dễ dàng kiếm được chứ!
Sắp tới Hải Câu, thông tấn khí của Hỉ Ca đột nhiên vang lên, là Thất Tử. Mới tách ra không lâu, Thất Tử liền vội vả tìm cô, Hỉ Ca có chút kỳ quái.
“Tìm ta có việc gì sao?”
“Ngươi không ở Nam Uyên Thành?” – Vô luận là thời điểm nào, Hỉ Ca đều có thể nghe được ý cười trong giọng nói của hắn, thật không hiểu hắn làm sao làm được. Hắn là nói một câu rồi cười một cái, hay là cười một cái rồi mới mở miệng nói, hay là vừa nói vừa cười? Hỉ Ca muốn bắt chước một chút, kết quả phát hiện cô chính là không thể phát ra tiếng …
“Ngươi theo dõi ta?”
“Lần này không phải ta. Nhưng ngươi cẩn thật một chút. Lúc ta ra khỏi thành liền bị người truy sát, bất quá số lượng không nhiều lắm, khoảng - người.” – Thất Tử thật ra không lo lắng lắm. Hắn hiểu rõ thực lực của Hỉ Ca. Lúc đi chung với hắn, Hỉ Ca chỉ cần huy pháp trượng lần liền có thể giết chết một mạng. Hắn chưa bao giờ xem nhẹ cô.
Luận chiêu thức, Hỉ Ca có lẽ không bằng hắn, nhưng thực lực của cô cũng không phải là dân tay mơ. Một thuật sĩ vừa có thể tự thêm huyết vừa có lực công kích khủng bố, lại hiểu biết cách thức chiến đấu, nếu không phải huyết lượng quá thấp, liền ngay cả Thất Tử cũng không dám tùy tiện khiêu chiến cô.
“Ngươi còn dám nói - người là ít sao. Lần này lại là ai?” – Hỉ Ca cười cười. Hiện tại, người muốn giết cô cũng chỉ có đám người bên Minh Độ Thiên. Chính là không biết lần này là ai hạ lệnh.
“Bắc Yến Phi.”
“Haiz… lại là nữ nhân” – Hỉ Ca cảm thán lắc đầu.
“Ngươi không phải nữ nhân sao?”
“Ngươi có thể bảo ta nữ thần a~” – Hỉ Ca vừa trò chuyện vừa nghiêng đầu nhìn Lôi Thương. Chốc lát có người tìm cô gây phiền toái, Lôi Thương khẳng định sẽ không bỏ rơi cô. Nghe nói Lôi Thương là một tên cuồng PK. Những chuyện như là “giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha” hay là “rút đao tương trợ” gì đó hắn làm không ít lần. Đừng cho rằng hắn có hảo tâm giúp đỡ người khác. Hắn thuần túy là thấy người ta đánh nhau liền ngứa tay ngứa chân phấn khích nhào vô thôi.
“Được rồi, nữ thần của ta, nhớ cẩn thận một chút. Nếu ngươi bị giết, ta sẽ đau lòng lắm.”
“Tin tưởng ta. Ta không đủ sức đối phó Chư Cát Hầu, nhưng ta dư sức đối phó Bắc Yến Phi nha. Đúng rồi, ngươi đã từng đánh qua boss Ô Tặc Vương cấp chưa?”
Hỉ Ca chợt nhớ tới đám người Thất Tử đều có sở thích quái đản. Kiểu như Cát Tường Như Ý thích đi mở rương tầm bảo vật, còn Thất Tử lại thích một mình khiêu chiến boss. Điểm này, Hỉ Ca không thể không bội phục hắn. Nghe nói, toàn bộ boss có cấp bậc sàn sàn với hắn đều đã bị hắn giết qua một lần. Không rõ thật hư ra sao, bất quá cái danh hiệu “Kẻ hủy diệt boss” trên đầu hắn là thật. Danh hiệu này gia tăng % bạo ra vật phẩm cấp cao.
“Ô Tặc Vương? À, cái con phun phao phao. Phao phao màu xanh và màu đen là không thể đụng vào, còn lại đều là thêm trạng thái. Nó có thể biến thân. Nếu trong vòng phút không thể giết chết, nó sẽ hóa thân thành hình thái thứ . Hình thái này khó đối phó hơn bởi vì nó sẽ có kỹ năng thủy tiễn (tên bắn), kỹ năng quấn quanh (dây trói), cận chiến viễn chiến gì đều không thể đánh tới. Nếu trong vòng phút mà còn chưa giết được…”
“Nó còn có thể biến thân tiếp?” – Hỉ Ca vội vã hỏi.
“Không. Nếu còn giết không được, ta nghĩ ngươi nên đến Cát Tường tửu lâu đâm đầu vào khối đậu hủ mà chết đi… hahaha” – Chỉ lưu lại tiếng cười làm cho Hỉ Ca giận nghiến răng nghiến lợi, Thất Tử cắt thông tấn khí.
“Ngươi có bằng hữu từng đánh qua Ô Tặc Vương sao?” – Lôi Thương từ lời nói chuyện của Hỉ Ca mà suy đoán ra một chút. Ánh mắt nhìn cô liền có chút biến hóa.
Không thể không nói, Lôi Thương tìm đến Hỉ Ca, nguyên nhân là vì Hỉ Ca hợp (nhãn) với quan niệm thẩm mỹ của hắn. Nam nhân xem nữ nhân, đầu tiên đều là xem tướng mạo a. Đối với nhiệm vụ, hắn vốn không ôm nhiều hy vọng. Không biết cô là cùng ai nói chuyện, có điều Lôi Thương nghe ra được vài điều. Thứ nhất, có người muốn truy sát cô, - người gì đó, nếu là nữ nhân tìm giết nữ nhân, vậy là liên quan đến chuyện tình cảm? Thứ hai, bằng hữu kia của cô là một cường giả, thực lực không phải tầm thường. Không người bình thường nào cũng có thể một mình giết chết cấp boss. Nếu việc này là dễ dàng, nó đã không phải là nhiệm vụ chuyển chức.
Trong trò chơi này, bản thân có thực lực cao là một loại tư bản (đại gia?), có bằng hữu với thực lực cao cũng là một loại tư bản. Vế đầu, Lôi Thương không xác định lắm. Nhưng vế sau hắn thật ra xác định rồi. Với loại người lăn lộn tình trường nhiều như hắn mà nói, người ở đầu bên kia (thông tấn khí) nhất định là nam nhân, mà Hỉ Ca lại đối với người nọ rất có hảo cảm.
Kết giao với bằng hữu có thực lực cường đại là thói quen của hắn, cho nên trong mắt Lôi Thương, giá trị của Hỉ Ca lại đề cao một bậc.
“Đúng vậy” – Hỉ Ca gật đầu, rồi đem tư liệu về Ô Tặc Vương mà Thất Tử vừa nói kể cho Lôi Thương nghe. Cô tin tưởng tư liệu của Thất Tử là vô giá, đối với nhiệm vụ của Lôi Thương tuyệt đối hữu ích.
“Còn nữa, có lẽ chốc lát sẽ có người tìm ta gây phiền toái. Nếu bọn họ thừa dịp chúng ta đang đánh boss mà giao thủ, ngươi… ngươi nhớ đừng xúc động a~” – Hỉ Ca hướng Lôi Thương cười cười.
“Không bằng để ta giết người, còn ngươi đánh boss?” – Lôi Thương vẫn có hứng thú với giết người hơn.
“Những người này… ngươi không nên động vào thì tốt hơn.” – Hỉ Ca nói. Tin tức bát quái về Lôi Thương quả nhiên là thật. Một tên cuồng PK. Bất quá đây là ân oán cá nhân của cô, Hỉ Ca không muốn lôi người khác vào. Hơn nữa, nếu tạo nên cừu hận giữa Kinh Lôi Hội và Khổ Độ Gia Tộc, cô tuyệt đối sẽ không thoát khỏi liên quan. Người ta nói miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, không biết chừng lúc đó cô sẽ trở thành thập đại ác nhân gì gì đó. Cô không nghĩ lưu truyền tiếng xấu.