Cùng Thất Tử đi đến Cát Tường tửu lâu, bởi vì đang là ban đêm nên Hỉ Ca thấy không khí trong tửu lâu càng thêm náo nhiệt. Mặc dù hệ thống có xây dựng tửu lâu nhưng so với Cát Tường tửu lâu – cái loại hình phục vụ “khách hàng là thượng đế” này đương nhiên thua kém rất nhiều. Hơn nữa, đầu bếp của Cát Tường tửu lâu đã thăng đến cao cấp, các món ăn nấu lên đều có hương vị cực kỳ thơm ngon, đây cũng là điểm thành công của họ.
Hiện tại, lầu của tửu lâu đã mở ra chiêu đãi khách nhân, bất quá, phòng chữ Thiên vẫn từ chối tiếp nhận bất luận người nào. Lúc Hỉ Ca và Thất Tử bước vào phòng chữ Thiên thì có vài người ngước đầu nhìn họ, trong đó có một vị nam tử trẻ tuổi ngồi ở giữa đại sảnh nhìn Hỉ Ca với vẻ sửng sốt, sau đó mới cúi đầu tiếp tục ăn. Vị nam tử này chính là Sở Tiếu Ca.
Có điều những người nhìn thấy Hỉ Ca bước vào phòng chữ Thiên không phải chỉ có Sở Tiếu Ca. Bên cạnh Sở Tiếu Ca là bọn người Thu Thủy. Bọn họ hiện tại đều là người của Khổ Độ gia tộc. Hơn nữa, Thu Thủy vốn cho rằng Hỉ Ca cùng Sở Tiếu Ca đã sớm chia tay, cô nghĩ đến chính mình lại bắt được cơ hội nên vẫn một mực quấn lấy Sở Tiếu Ca.
Sở Tiếu Ca cười thảm, lần này Hỉ Ca sẽ không có tâm tư giúp cậu đối phó nữ nhân rồi. Sở Tiếu Ca tự nhận cậu là kẻ phong lưu. Cho dù chán ghét Thu Thủy nhưng cậu cũng chưa bao giờ nói ra những lời ngoan độc, chỉ nhàn nhạt cười mặc kệ.
“Hừ… mới vừa chia tay với anh liền quyến rũ người khác, quả nhiên là tiện nhân.” – Thu Thủy gằn từng tiếng, âm nhanh nhỏ nhẹ mềm mại lại dùng để mắng chửi người, thật là có phẩm vị à.
Nghe xong, mấy tên ngồi cùng bàn đều im lặng, chẳng tỏ thái độ gì, chỉ có Sở Tiếu Ca là đen mặt, tay nâng lên nhưng sau cùng vẫn buông xuống. Sau đó, Sở Tiếu Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn Thu Thủy: – “Quan hệ gì đến cô. Cẩn thận cái miệng của cô.”
Nếu là ở ngoài đời thực, Sở Tiếu Ca đã không nói hai lời trực tiếp cho cô ta một cái tát rồi. Đáng tiếc, đây là trò chơi, cho dù có giết người, người ta vẫn có thể sống lại, chẳng tổn hại một mảy may. Người của Sở gia bản chất đều giống nhau, khi đối phó với người khác, đều lựa chọn biện pháp triệt để. Từ lúc Thu Thủy phán ra câu nói kia, cô nghiễm nhiên trở thành mục tiêu “cần giải quyết” (giết chết) của Sở Tiếu Ca. Chính là, Sở Tiếu Ca hiểu rõ, bây giờ chưa phải là thời điểm để ra tay.
Bị Sở Tiếu Ca dọa cho một câu, vẻ mặt của Thu Thủy cứng đờ, đôi mắt đã ửng hồng. Đáng tiếc, Sở Tiếu Ca chẳng thèm liếc cô ta thêm lần nào nữa. Bởi vì cậu còn đang bận suy nghĩ. Vừa rồi lúc nhìn thấy Hỉ Ca, Sở Tiếu Ca cũng thoáng liếc qua người đi bên cạnh cô. Cậu cảm thấy người kia nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Nặn óc cả nửa ngày cũng không thể nhớ ra, cuối cùng đành gãi gãi tóc quyết định quăng chuyện này ra sau đầu luôn.
Hỉ Ca đương nhiên cũng thấy em trai, nhưng bởi vì còn có người ngoài ở đó nên cô không có đi qua chào hỏi. Huống hồ, tiểu tử này hiện giờ là người của Khổ Độ gia tộc, vẫn biết nó đang đi con đường do nó lựa chọn, bất quá Hỉ Ca không nghĩ sẽ để cho nó được thoải mái.
“Lão đại, ngươi như thế nào lại đến cùng Hỉ Ca?” – Nhìn thấy Thất Tử và Hỉ Ca cùng bước vào, Mặc Phi đã cười hì hì chạy qua, hỏi một câu đầy ái muội, đến ngốc tử cũng biết hắn ám chỉ cái gì.
Hỉ Ca vô thanh vô tức (không tiếng động) đi vòng ra phía sau Mặc Phi, đem cái ghế hắn đang ngồi lặng yên kéo ra, sau đó thoải mái ngồi lên. Cát Tường nhìn thấy động tác của Hỉ Ca, nhưng lại không hề có ý định nhắc nhở huynh đệ của mình, ngược lại còn cười hề hề lôi kéo Mặc Phi.
“Gặp trên đường đi.” – Thất Tử ngồi xuống phía đối diện, sau đó hướng Mặc Phi khoát tay – “Ngồi xuống rồi nói.”
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú đầy phấn khích của người, Mặc Phi một mông té bệch dưới đất, nửa ngày cũng không đứng lên. Mặc Phi quay đầu hoang mang nhìn xung quanh, phát hiện Hỉ Ca đang dùng vẻ mặt thế ngoại cao nhân mĩm cười với hắn. Lúc này hắn mới phát giác sai lầm của bản thân, xoa mông đứng lên, thề với lòng, không bao giờ đi trêu chọc Hỉ Ca nữa.
Vốn nghĩ chỉ có lão đại là không thể đụng tới, ai biết Hỉ Ca cũng đồng dạng không thể đụng vào. Ai dzô, nữ nhân tâm nhãn vốn hẹp. Hơn nữa người ta còn là nữ nhân của lão đại, xem ra hắn càng phải cẩn thận hơn. Mặc Phi oán hận hai câu, sau đó xoay người kéo một cái ghế dựa qua, nhưng mới vừa ngồi xuống liền lập tức nhảy dựng lên.
“Các ngươi nói đi, ta đứng nghe.”
Hỉ Ca liếc mắt nhìn cái người đi ra đứng dựa tường kia liền biết được nguyên nhân. Mặc dù đây là trò chơi, nhưng độ chân thật rất cao. Lúc pk thì không đau đớn nhưng ở té ngã bình thường thì cảm giác không hề được lược giảm. Mặc Phi té ngã dập mông, phỏng chừng phải một lát mới có thể khôi phục.
“Chuyện là thế này, ta có một tấm bản đồ. Vị trí chỉ đến boss thống lĩnh hoàng kim Mỹ nhân ngư cấp.” – Cát Tường nói.
Hỉ Ca kinh ngạc rùn mình, quay đầu nhìn bọn Thất Tử, thấy họ chẳng có biểu tình gì, xem ra đã sớm biết từ trước. Thống lĩnh boss ở trò Thịnh Thế cũng chỉ có mấy con mà thôi. Mỗi đại lục có chủng thống lĩnh boss, phân biệt ở bản đồ cấp, cấp và cấp.
cấp boss thống lĩnh bạo ra kiến hội lệnh. Trong trò Thịnh Thế, ai cũng biết, bang hội đầu tiên được thành lập sẽ có phần thưởng rất hậu hĩnh từ hệ thống. Hậu hĩnh đến độ ai cũng phải động tâm. Chẳng qua boss thống lĩnh hoàng kim cũng không phải là thứ dễ tiêu diệt. Hiện tại, cấp bậc sàn sàn của ngoạn gia là ~ cấp, muốn đối phó với hoàng kim mỹ nhân ngư, cái giá phải trả tuyệt đối cực lớn.
Mà chuyện này lại nhắc Hỉ Ca nhớ đến một sự kiện. Cuồng Vũ bán tin tức cho Cát Tường, cô có biết. Cuồng Vũ cùng Minh Độ Thiên đối thoại, cô cũng nghe. Như vậy, những tên trước mắt này là…
Hỉ Ca ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) quét mắt qua nam nhân ngồi trước mặt: “Như vậy… ai (trong các ngươi) là thủ lĩnh của Thứ a?”
Theo chân bọn họ lăn lộn lâu như vậy, Hỉ Ca chỉ biết thế lực của họ rất lớn, lại không nghĩ tới bọn họ thế nhưng chính là Thứ.
“Hắn!” – Bốn người đồng thanh nói, đáng tiếc phương hướng chỉ ngón tay đều không giống nhau. Chính là không ai chỉ vào Thất Tử, điều này làm cho Hỉ Ca có điểm kinh ngạc. Cô nhìn ra, trong người thì Thất Tử là người có tiếng nói quyền lực nhất. Vô luận hắn nói cái gì, người kia đều răm rắp đi làm. Không nghĩ tới, hắn cũng không phải là thủ lĩnh của Thứ.
“Khụ… vốn là người luân phiên nhau làm. Có điều lão đại cho tới bây giờ cũng không thèm tuân thủ khế ước. Cho nên vẫn là người chúng ta đảm nhiệm, một tháng đổi một lần, hiện tại ta là thủ lĩnh.” – Cát Tường giải thích với Hỉ Ca.
Hỉ Ca rốt cuộc hiểu được vì cái gì lời đồn đãi nói rằng thủ lĩnh của Thứ có tính cách rất quái dị, hành vi không thể lý giải nỗi. Đây căn bản là người khác nhau a. Nếu tác phong làm việc giống nhau, kia mới là quái đản.
“Quá thất vọng!” – Hỉ Ca thở dài. Một lần nữa cô lại nghiệm chứng, lời đồn là không thể tin. Cô thề, về sau sẽ không thèm bận tâm đến bất kỳ tin tức bát quái nào nữa. Cái tổ chức thần bí nhất của trò chơi hiện giờ bại lộ trước mắt cô, vị thủ lĩnh cường đại thần bí nhất cũng đang ngồi trước mắt cô, hóa ra chỉ là một đống nam nhân đáng khinh bỉ.
“Đệch~~ (từ chửi bậy)” – Ba người cấp Hỉ Ca một ngón giữa, biểu lộ sự bất mãn. Chỉ có Thất Tử là cười cười xoa xoa cánh mũi, biểu lộ sự đắc ý. Xem xem, quả nhiên chức vụ đó sẽ bị người ta khinh bỉ a!
“Hoạt động của Thứ không phải rất bề bộn sao, trước kia cũng không thấy các ngươi kiến bang nha, lần này định đổi phong cách hử?” – Hỉ Ca kỳ quái hỏi.
Thứ là một tổ chức thuộc dạng “trưng bày”, không có bang phái, không có tổng hội, không kiến thành, không kiến quốc, rất khó tưởng tượng họ làm thế nào tồn tại được.
“Đương nhiên không phải. Chẳng qua lệnh bài công hội giá trị rất cao. Hơn nữa lão đại không muốn Minh Độ Thiên là người đầu tiên lập bang phái, cho nên chúng ta phải đem món đồ này đánh hạ đầu tiên.” – Tư Văn hướng Hỉ Ca giải thích.
Hỉ Ca hiểu. Phỏng chừng Thất Tử chuẩn bị cùng Minh Độ Thiên đối đầu rồi, không biết hai người họ có thâm cừu đại hận gì? Hỉ Ca chính là tò mò, lo lắng suy đoán lung tung mà quên mất không đem bản thân cô tính vào mớ rối rắm này.
“Hiện tại thông đạo nối liền các đại lục còn chưa mở, cho dù đánh ra kiến hội lệnh của Nam Uyên đại lục, trừ bỏ thực lực của Minh Độ Thiên ra sợ rằng không còn ai đủ sức để kiến bang a, cho dù muốn cũng sẽ bị Khổ Độ gia tộc đàn áp. Vụ mua bán lần này chỉ sợ không tốt lắm đi?” – Hỉ Ca trình bày suy nghĩ của cô.
Không biết có phải vì Minh Độ Thiên ở đây hay không, rất nhiều lão đại của các tổ chức khác khi phải lựa chọn nơi chốn đều tránh xa Nam Uyên đại lục. Cho đến bây giờ Hỉ Ca cũng chưa nhìn thấy danh nhân hay cao thủ nào xuất hiện ở Nam Uyên đại lục cả.
Bọn Cát Tường dĩ nhiên thuộc hàng danh nhân nhưng bởi vì họ quá yên lặng, đến bây giờ vẫn cùng Minh Độ Thiên nước sông không phạm nước giếng, chưa từng chạm trán qua. Đương nhiên, điều này không có nghĩa hai bên có giao tình giao cảm gì.
“Không lo, thế nào cũng có người muốn nổi danh. Người nọ ra giá vạn kim tệ mua kiến hội lệnh trong tay ta, ta đã đáp ứng rồi.” – Cát Tường cười mĩm.
Người muốn nổi danh nhiều lắm. Cho dù Minh Độ Thiên cường đại cũng không thể một tay che trời. Hơn nữa, nếu hắn có vọng tưởng muốn che trời, này còn phải hỏi ý kiến của Thứ. Từ trước, phàm là người đối địch cùng Thứ đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu Minh Độ Thiên đã bị Thứ nhắm trúng, khẳng định Minh Độ Thiên sẽ không có một ngày được sống thoải mái.
“Đánh kiến hội lệnh liền được vạn kim??” – Thật khoa trương! Tại thời điểm cô loay hoay tính toán mấy cái giao dịch vài ngàn kim tệ, người ta đã muốn làm được vạn kim. Đúng là đả kích a!
Theo giá thị trường mà tính, vạn kim tệ trong trò chơi có thể đổi thành vạn RMB (tiền Trung Quốc). Có tiền cũng không nên phung phí như vậy đi! Hỉ Ca nhịn không được đau lòng, người mua kiến hội lệnh nhất định là một tên phá gia chi tử.
“Đương nhiên không phải, hắn đề nghị chúng ta giúp hắn trông giữ tổng đàn công hội trong giờ.”
Sau khi kiến lập bang phái, trong vòng tiếng đồng hồ đầu tiên, nếu có người có thể hủy diệt đại kỳ (cờ) bên trong tổng đàn, vậy công hội cũng bị tính là sụp đổ. Kẻ bỏ tiền mua kiến hội lệnh không phải ngu ngốc, hắn đã tính kế tốt lắm, chuẩn bị làm cho Thứ đối phó Minh Độ Thiên.
“Ngươi đáp ứng sao?”
“Ta còn chờ ý kiến nha.” – Cát Tường nhe đủ hàm răng trắng bóng, cười một cái xán lạn, Hỉ Ca nhìn mà run rẩy toàn thân.
“Hứ… này là đang đợi ý tứ của ta đi.” – Hỉ Ca trừng mắt liếc hắn một cái. Âm mưu của bọn họ quá lộ liễu. Cô nhìn một cái liền thấy. Lúc nãy, trừ bỏ cô, cả người còn lại đều không có vẻ nghi hoặc gì. Căn bản là họ đang thông đồng với nhau.
Trong trò Thịnh Thế, một tiểu đội chỉ có thể có người. Hoàng kim mỹ nhân ngư boss thống lĩnh kia, nếu không có người cùng vây công là tuyệt đối đánh không lại. Hơn nữa, họ cần một người chịu trách nhiệm hấp dẫn cừu hận boss. Lần hành động này, Cát Tường nhất định là đội trưởng. Thực lực của Hỉ Ca còn hữu ích hơn tên dược sư, nếu hắn không kéo cô cùng lên thuyền, xin lỗi, hắn sẽ không xứng với danh hiệu trí thương (thương nhân trí tuệ).
“Muốn ta hỗ trợ cũng được thôi. Trở về mua tặng ta một con bảo mã là được.” – Bị người khác tính kế, tâm tình khẳng định không thích thú gì, Hỉ Ca là thuần túy phát tiết.
Cát Tường sửng sốt một chút, liếc qua Thất Tử, sau đó cười cười gật gật đầu: – “Không thành vấn đề.”
Hỉ Ca còn nghĩ hắn ta đang nói đùa. Sự thật, Cát Tường trước giờ không hề biết nói giỡn.